Chương 1187

Sao lại chảy nhiều máu thế này?

Cô cứ tưởng rằng lưng anh chỉ bị va đập thâm tím gì đó thôi.

Không ngờ anh bị chảy máu thế này!

Nhưng rất nhanh, Bạch Dương lập tức nghĩ tới bà cụ mới phạt Phó Kình Hiên bằng gia pháp cách đây không lâu. Vết thương bị roi quật của anh còn chưa khỏi hẳn, có lẽ những vết máu này là do vết thương lúc trước bị rách miệng.

Bạch Dương hít sâu một hơi, cố ép cho bản thân mình bình tĩnh lại, sau đó cô với tay cởi áo sơ mi cho Phó Kình Hiên thật cẩn thận.

Lúc này, cuối cùng Bạch Dương cũng thấy được tình trạng cụ thể sau lưng Phó Kình Hiên.

Đây còn gì là lưng nữa!

Trông không còn là lưng của con người nữa rồi. Cả tấm lưng không có chỗ nào còn nguyên da. Bên trên lưng toàn là vết sẹo dọc ngang, vằn vện như chân rết. Có một vài vết sẹo đã lành, còn một vài vết sẹo đã nứt lộ cả da thịt, còn có cả từng sợi máu tươi không ngừng trào ra khiến người khác nhìn thấy mà giật mình, cả người run rẩy.

Bàn tay Bạch Dương cầm áo sơ mi của Phó Kình Hiên run lên. Cô đỏ mắt nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của Phó Kình Hiên.

Môi cô mấp máy mãi không nói ra được câu gì.

Khả năng chịu đựng đau của một người có hạn, đổi lại là cô mà bị thương như anh thế này, chắc chắn đã kêu lên vì đau từ lâu rồi.

Còn Phó Kình Hiên thì sao? Anh không kêu đau cho dù cánh tay bị gãy. Anh không kêu đau khi đầu bị va đập , đến cả vết thương sau lưng rách rồi, anh cũng không kêu ca.

Lẽ nào anh không biết đau hay sao?

Bạch Dương với tay sờ lên vết sẹo lồi sau lưng Phó Kình Hiên. Bỗng trong lòng cô cảm thấy nghèn nghẹn và chua xót, còn có cả cảm xúc không sao diễn tả bằng lời.

Cô sụt sịt mũi, buông tay rồi nhanh chóng chạy tới nơi để đũa bát.

Cô nhớ vừa rồi có nhìn thấy hòm thuốc ở đây.

Quả nhiên cô không nhìn sai, nơi đó thực sự có một hòm thuốc.

Bạch Dương mỉm cười, thầm nghĩ đúng là trời không tuyệt đường con người. Trời mưa cần tránh mưa thì cô thấy hang núi, vào hang núi rồi còn nhìn thấy đủ thứ đồ cần dùng, ngay đến cả hòm thuốc cũng có luôn. Đúng là ông trời rủ lòng thương.

Bạch Dương cầm hòm thuốc quay về bên Phó Kình Hiên. Tiếp đó, cô mở hộp, lục †ìm thuốc. Cô phát hiện ra bên trong hộp không chỉ có những loại thuốc chống viêm, thuốc hạ sốt và băng gạc thông thường mà còn có cả những loại thuốc chữa trị cho động vật.

Chắc hẳn lúc nhân viên kiểm lâm đ ến đây cũng đôi khi sẽ cứu một vài động vật nhỏ nên mới chuẩn bị sẵn thuốc.

Bạch Dương không để ý nhiều tới thuốc cho những động vật kia, cô chỉ lấy thuốc và băng gạc cần dùng cho Phó Kình Hiên rồi quay lại, vỗ nhẹ lên mặt anh, hỏi: “Phó Kình Hiên, anh có nghe thấy không?”

Phó Kình Hiên khẽ nhíu mày, rồi rất nhanh lại yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play