Chương 1184

Bạch Dương thấy thế, biểu cảm trên mặt bỗng chốc cứng đờ, cô vội vàng luống cuống đỡ lấy anh.

Do Phó Kình Hiên nặng quá nên cô lảo đảo lui về sau vài bước mới miễn cưỡng đứng vững để đỡ lấy anh.

“Phó Kình Hiên, anh làm sao vậy?” Bạch Dương đỡ được anh xong bèn vội vàng hỏi thăm.

Phó Kình Hiên không có phản ứng mà chỉ nhắm chặt mắt. Anh tựa lên vai cô như đang ngủ say.

Nhưng Bạch Dương đoán, có lẽ anh đã ngất đi rồi.

Phần đầu anh bị va đập mạnh, hơn nữa còn chóng mặt nên sớm muộn gì cũng sẽ ngất.

Nhưng thế này thì Phó Kình Hiên không tự mình đi được, chỉ đành dựa vào mình cô để đưa anh ra ngoài.

Bạch Dương hít một hơi sâu rồi xoay người, cô nửa cõng nửa lôi Phó Kình Hiên tiến về phía trước.

Phía trước mặt là hướng Nam, hơn nữa rừng cây trước mặt thưa thớt, chắc sẽ có thể ra khỏi được khu rừng nhanh chóng.

Chỉ cần thoát ra khỏi rừng cây này, chắc chắn có thể thấy nơi có người ở.

Bạch Dương vừa đưa Phó Kình Hiên đi về phía trước vừa ngoái đầu nhìn người đàn ông đang phủ lên lưng mình. Ánh mắt cô kiên định và nghiêm túc: “Phó Kình Hiên, chắc chắn tôi sẽ đưa anh ra ngoài.”

Nói xong, cô quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước.

Cứ đi được một đoạn, cô sẽ vứt một mảnh vải để làm dấu cho những người đi tìm mình.

Ban đầu cô định buộc những mảnh vải này lên cành cây, như thế cho dù có gió cũng không lo mảnh vải bị thổi bay đi mất.

Nhưng muốn làm như thế, Phó Kình Hiên phải tự mình đi thì cô mới buộc được.

Bây giờ Phó Kình Hiên không tự đi được, cô cõng anh, đương nhiên không rảnh tay để buộc vải nữa nên chỉ đành vứt vải trên 3⁄11 mặt đất. Mong là gió sẽ không thổi bay vải đi.

Không biết đi bao lâu, đúng lúc Bạch Dương mệt đứt hơi thì trên trời bỗng nhiên vang lên tiếng sấm rền.

Bạch Dương sợ hãi giật bắn mình. Chân cô hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đã tối lại, đám mây đen cực lớn bao phủ bóng râm lên mặt đất, thêm vào đó là tiếng sấm dồn dập mãi không dứt khiến người ta có cảm giác cực kỳ bức bách.

Sắp mưa rồi!

Mà còn là cơn mưa lớn nữa!

Bạch Dương ý thức được chuyện này nên vẻ mặt hơi khó coi. Bởi nếu trời mưa, bọn họ không thể đi tiếp được nữa.

Đi đường núi khi trời mưa rất dễ bị trượt ngã.

Tình trạng này của Phó Kình Hiên chắc chắn không thể để ngã thêm nữa.

Ngoài ra còn có một điều nữa, là trời cũng đã tối.

Tuy cô không biết cụ thể bây giờ là mấy giờ, vì từ lúc bị bắt đi, người của Diệp Chí đã lột hết điện thoại và các thiết bị điện tử khác như đồng hồ gì đó trên người cô rồi.

Không biết chúng đã vứt đồ của cô ở xó xỉnh nào.

Mà chắc điện thoại của Phó Kình Hiên cũng không còn nữa.

Nếu không, vừa rồi ở bên hồ, chắc chắn Phó Kình Hiên sẽ lấy điện thoại liên hệ với trợ lý Trương, chứ không thể không làm gì được. Cho nên nguyên nhân lớn nhất cho việc anh không liên hệ với trợ lý Trương không phải là vì đánh rơi điện thoại ở hồ, thì là điện thoại ngấm nước hỏng, không thể dùng được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play