Chương 1173

Đừng để ý tới họ nữa, mau thả người rồi nắm lấy thang dây đi! Chúng ta nên đi thôi, còn không đi thì chúng ta thực sự không thoát nổi đâu. Muốn gi ết chết Diệp Hàn Triết, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội, bây giờ rời khỏi nơi này mới là quan trọng, cậu Tư!”

Sao Diệp Chí lại không hiểu chứ? Nhưng cứ đi như vậy, anh ta thực sự không cam lòng, bởi vì lần tới muốn gi ết chết Diệp Hàn Triết sẽ rất khó.

Nhưng nếu không đi sẽ bị đám người của Phó Kình Hiên bắt lại, nhỡ Phó Kình Hiên giao anh ta cho Diệp Hàn Triết, e rằng Diệp Hàn Triết sẽ gi ết chết anh ta.

Cho nên bây giờ nên chọn con đường nào đã rất rõ ràng rồi, đó chính là chạy.

Dẫu rằng cuối cùng cũng bị Phó Kình Hiên báo thù nhưng anh ta không gi ết chết Bạch Dương thì Phó Kình Hiên sẽ không giết anh ta, chỉ cần anh ta không chết, cũng tức là vẫn còn cơ hội.

Nghĩ tới đây, Diệp Chí cắn răng, cuối cùng hít sâu một hơi, đẩy Bạch Dương qua bên cạnh, sau đó nhảy lên, nắm lấy thang dây.

Nhưng Diệp Chí không ngờ rằng anh ta đẩy Bạch Dương hơi mạnh, Bạch Dương ngã xuống đất rồi lăn một vòng.

Một vòng này làm cho Bạch Dương rơi thẳng xuống dốc đứng.

“Bạch Dương!” Phó Kình Hiên tái mặt.

Lương Triết cũng trợn mắt: “Chị!”

Hai người vội vàng chạy qua đó, lúc ra tới nơi, hai người nhìn thấy Bạch Dương đang lăn xuống vách núi, trái tim lập tức nặng tru.

“Chị!” Lương Triết duỗi tay ra như muốn giữ Bạch Dương lại.

Nhưng Bạch Dương đang ở trên sườn dốc, lăn xa mấy chục mét, anh ta lại đang đứng trên vách cao, làm sao có thể giữ cô lại được.

Ngay khi Lương Triết đang không biết phải làm sao, chỉ có thể giương mắt nhìn Bạch Dương rơi xuống vách núi thì cậu ta bỗng cảm nhận được bên tai có tiếng gió, sau đó là một bóng người nhảy xuống.

Đó là… Phó Kình Hiên!

Vậy mà Phó Kình Hiên lại nhảy xuống rồi!

Lương Triết không thể tin nổi há hốc miệng, nhìn thấy sau khi Phó Kình Hiên nhảy xuống cũng lăn một đoạn sau đó duỗi tay nắm được tay của Bạch Dương, kéo Bạch Dương vào trong lòng.

“Đừng sợ!” Trong ánh nhìn kinh sợ của Bạch Dương, Phó Kình Hiên cười với cô, nói một câu như vậy.

Sau đó Lương Triết kinh hãi nhìn hai người cùng rơi xuống vách núi.

Bỗng chốc chân của Lương Triết mềm nhữn, quỳ xuống bên vách núi, hai mắt ngờ nghệch nhìn theo sườn núi đã chẳng còn ai, môi run run không nói nên lời.

Bạch Dương… rơi xuống vách núi!

Phó Kình Hiên cũng nhảy xuống rồi, vì Bạch Dương, đến nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, cứ thế lao xuống.

Mà cậu ta…

Lại chỉ có thể đứng đây, chẳng hề có chút dũng cảm nào nhảy xuống dưới đó.

Lúc này, Lương Triết không thể phủ nhận rằng Phó Kình Hiên không yêu Bạch Dương.

Ngược lại là Phó Kình Hiên thực sự rất yêu Bạch Dương, nếu không cũng không thể không hề do dự mà nhảy xuống vách núi, đuổi theo Bạch Dương như vậy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play