Chương 1163

Sau khi mở ra, Phó Kình Hiên liền nhìn thấy trên bản đồ có một chấm xanh và một chấm đỏ.

Anh hiểu chấm xanh là mình, chấm đỏ có lẽ là bọn Diệp Chí.

“Ba kilomet…” Phó Kình Hiên thấy khoảng cách giữa mình và chấm đỏ còn ba kilomet nữa thì hơi mím môi, sau đó liền nhấc chân chạy về phía trước.

Ba kilomet, kịp, anh nhất định sẽ đuổi kịp.

Mà lúc này, đám người Lương Triết cũng đã tới chân núi, chuẩn bị bắt đầu lên núi.

Ba kilomet ngoài kia, Diệp Chí lau mồ hôi trên mặt, ngẩng đầu nhìn phía trước rồi th ở dốc hỏi: “Bao lâu nữa thì tới đỉnh núi?”

“Chắc hơn nửa tiếng nữa.” Tài xế đi bên cạnh anh ta trả lời.

“Nước.” Diệp Chí giơ tay.

Tài xế mở balo lấy bình nước ra đưa cho anh ta: “Đây thưa cậu Tư.”

Diệp Chí giật phắt lấy, vặn nắp chai ngửa đầu uống vài hớp mới thấy đỡ khát hơn một chút, sau đấy híp mắt nói: “Thông báo cho người ở núi Vân Vụ, có thể phái trực thăng tới đỉnh núi này đón chúng ta.”

Bọn họ vốn định men theo đường núi đi thẳng tới núi Vân Vụ.

Nhưng mà sau đó bọn họ nhận được một cuộc điện thoại, trực thăng được phái ra ngoài làm nhiệm vụ đột nhiên quay về núi Vân Vụ, như thế cũng tốt, có thể tới đây đón bọn họ luôn.

Vậy nên bọn họ mới đi l3n đỉnh núi, mà không phải là về bên kia chân núi.

“Được, tôi sẽ liên lạc với bên đó ngay.’ Tài xế gật đầu, lấy điện thoại ra bắt đầu liên hệ.

Đương nhiên Lương Triết nghe được, anh ta lập tức thông báo cho Phó Kình Hiên.

Lúc Phó Kình Hiên nghe thấy sắp có trực thăng đến, đôi mắt anh hơi lóe lên.

Điều này đã nhắc nhở anh.

Nếu Diệp Chí có thể phái trực thăng tới đỉnh núi, vậy anh cũng có thể phái trực thăng tới, trực tiếp chặn bọn họ ở đỉnh núi.

Đám người Diệp Chí còn phải đi khoảng nửa tiếng nữa mới tới đỉnh núi. Nửa tiếng hoàn toàn đủ để trực thăng của anh bay từ Hải Thành đến đây.

Nghĩ như thế, Phó Kình Hiên liên lạc với trợ lý Trương, bảo trợ lý Trương sắp xếp chuyện này, còn anh thì tiếp tục lên núi.

Ví muốn rút ngắn khoảng cách với đám Diệp Chí, Phó Kình Hiên không đi theo tuyến đường bọn Diệp Chí đi mà anh rẽ đường khác, trèo đèo lội suối, tự vẽ ra cho mình một con đường gần nhất.

Nên đến cuối cùng, Phó Kình Hiên trông có vẻ vô cùng nhếch nhác, đầu tóc lộn xộn không nói, bộ vest cao cấp đặt may riêng cũng bị cắt rách tươm, thậm chí rất nhiều nơi còn dính đầy mấy thứ linh tỉnh như bùn lầy, rêu xanh.

Ngoài ra, trên mặt anh còn có vài vết trầy, hiển nhiên là hành trình leo núi không thuận lợi lắm, thậm chí còn bị té vài lần.

Nhưng kết cục thì tốt, anh chỉ l3n đỉnh núi chậm hơn đám người của Diệp Chí mấy phút.

Phó Kình Hiên lấy điện thoại ra, nhìn bản đồ thì thấy đám Diệp Chí đang ở bên kia đỉnh núi, cách nơi anh đang đứng không xa lắm, anh vội chạy qua đó.

Sau khi chạy mấy phút, Phó Kình Hiên nhìn thấy đám người Diệp Chí, và cả người bị hai tên đàn ông cao to trùm kín mít nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play