Xin lỗi?

Bạch Dương cùng Lục Khởi liếc nhau.

Phó Kình Hiên lôi Cố Tử Yên từ phía sau ra: “Tối hôm qua cô ngã, là Tử Yên không cẩn thận đổ sữa tắm trên mặt sàn.”

“Cô Bạch, thật rất xin lỗi.” Cố Tử Yên cúi mình với Bạch Dương, đầy mặt áy náy.

Bạch Dương lẳng lặng nhìn cô ta, biểu cảm lãnh đạm: “Thật là không cẩn thận sao?”

Cơ thể Cố Tử Yên đứng thẳng, bỗng dưng thấy ánh mắt như phảng phất có thể nhìn thấu lòng người, trong lòng hoảng hốt, tranh thủ thời gian chớp mí mắt xuống, khẽ cắn môi trả lời: “Thật.”

Lục Khởi cười lạnh: “Cái gì thật, sữa tắm kia rõ ràng chính là cô cố ý đổ!”

“Tôi không có, cô Bạch cô tin tôi đi, tôi thật không có!” Khoé mắt Cố Tử Yên đỏ lên.

“Thôi đi, chúng tôi tin quỷ cũng sẽ không tin cô.” Lục Khởi đầy mắt ghét bỏ nhìn cô ta: “Còn nữa tôi muốn biết, tối hôm qua lúc chúng tôi tìm tới Bạch Dương, Cố Tử Yên cô vì sao không nói việc bảo bối ngã có liên quan tới cô, ngược lại bây giờ lại thừa nhận?”

Mắt Cố Tử Yên chớp lên chớp xuống, cúi đầu xuống giải thích: “Bởi vì tôi tối hôm qua cũng không nghĩ được cô Bạch ngã là do bị tôi hại, đến khi anh ôm cô Bạch về, tôi nhìn thấy chỗ cô Bạch ngã có sữa tắm mới phản ứng lại được, cho nên tranh thủ thời gian tới xin lỗi.”

“Cô tranh thủ thời gian đến xin lỗi, không phải cô sợ chậm trễ sẽ không dễ xử lý chuyện này sao?” Bạch Dương lạnh lùng cong môi.

Cố Tử Yên biểu cảm cứng nhắc: “Cô Bạch lời này là có ý gì?”

Phó Kình Hiên và Lục Khởi cũng nhìn cô.

Cô quét mắt nhìn gương mặt Cố Tử Yên dần dần hơi bất an, giọng mỉa mai nói: “Có ý gì trong lòng cô biết rõ không phải sao? Cô đoán được tôi sau khi tỉnh lại sẽ nghi ngờ cô đầu tiên, cô sợ tôi làm lớn chuyện, xảy ra chuyện ngoài tầm kiểm soát, cho nên lấy cớ không cẩn thận, bỏ qua chuyện này.”

“Hoá ra các người chính là mục đích này?” Lục Khởi cười: “Muốn bỏ qua chuyện này, tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu!”

Phó Kình Hiên một mực không nói gì, biết chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy, tiến lên một bước nhìn Bạch Dương, trầm giọng hỏi: “Vậy các người muốn thế nào?”

Bạch Dương cười nhẹ nhàng: “Rất đơn giản, báo cảnh sát!”

Lục Khởi kinh ngạc nhìn sang:”Bảo bối, không phải em vừa mới nói…”

“Hả?” Bạch Dương nhìn anh ta với ánh mắt cảnh cáo.

Anh ta ngay lập tức thực hiện động tác kéo khóa kín miệng rồi không lên tiếng nữa.

Bạch Dương lại nói rằng: “Cô Cố đã nói cô ấy không cố ý, nhưng chúng tôi trong thâm tâm lại cho rằng cô ấy cố ý, chúng ta đôi bên đều có ý kiến của riêng mình, cũng khó để có thể nhận rõ chân tướng sự thật trong một thời gian ngắn, cho nên không bằng chúng ta giao vụ này cho cảnh sát để điều tra, mọi người thấy thế nào?”

Phó Kình Hiên bắt gặp ánh sáng lóe lên trong mắt Bạch Dương, trong thâm tâm anh biết rằng mục đích của cô ta sợ rằng không đơn giản như vậy. Có lẽ cô đang lên kế hoạch gì đó. Anh ấy đang có ý định nhắc nhở Cố Tử Yên. Cố Tử Yên đã lên tiếng: “Tất nhiên có thể.”

Cô ta đồng ý với nụ cười trên mặt, trong lòng lại đang cười một cách ngốc nghếch, lại có thể nghĩ được chiêu báo cảnh sát này. Không có camera giám sát, báo cảnh sát có tác dụng gì?

Bạch Dương giả vờ như không nhìn thấy sự chế giễu trong mắt Cố Tử Yên, mỉm cười một cách tán thưởng: “Được, được, được, cô Cố đã có một quyết định cực kỳ đúng đắn. Lục Khởi, bây giờ cô Cố đã đồng ý, anh nên gọi cảnh sát và nhắc nhở cảnh sát khi đến đây làm việc, nhân tiện đưa một thầy thôi miên đến.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play