Vì ảnh hưởng của chuyện công khai tình cảm, Tô Diệu Ngôn đã mất vai nữ chính của bộ phim tiên hiệp được đầu tư công phu.

“Không quay phim nữa mà đổi sang làm giám đốc sản xuất sao?” Phó Doanh Xuyên thờ ơ nói: “Tôi khuyên cậu đừng mang tai họa tới cho ngành nghệ thuật nữa, về nhà thừa kế sản nghiệp đi.”

Phó Doanh Xuyên nhìn Tạ Hoài Thâm, luồng khí phả ra từ hai người giống như hai thái cực của địa cầu, một mềm mỏng một cứng rắn, bất phân thắng bại.

Ngay sau đó, việc đàm phán trở thành đại ngôn của các nhãn hàng cũng chấm dứt. Dù Tina và đoàn đội đã cố gắng hết sức để hòa giải, nhưng đều vô ích.

Tô Diệu Ngôn đã hỏi câu này bằng tiếng Anh lưu loát.

***

Khi Tô Diệu Ngôn đọc kịch bản lần đầu tiên, cô đã thức cả một đêm để hoàn thành nó.

Lưu lượng kết thúc.

Ngay sau đó, việc đàm phán trở thành đại ngôn của các nhãn hàng cũng chấm dứt. Dù Tina và đoàn đội đã cố gắng hết sức để hòa giải, nhưng đều vô ích.

“Giữ những con gấu bông này lại, lần sau sử dụng tiếp.”

Phó Doanh Xuyên cũng chế nhạo: “Cậu vẫn còn có thời gian để quan tâm đến em gái tôi sao? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ cách để giải quyết cô gái trước mắt. Có hôn ước mà như không có.”

Chuyện yêu đương đối với người nổi tiếng mà nói chính là liều thuốc độc, không chỉ độc chết một nhóm người hâm mộ, nhân tiện cũng làm kết thúc những nhân duyên sau đó.

Khi tiến vào hội trường, nhân viên đã sắp xếp các phòng chờ riêng biệt cho diễn viên trong lúc chờ buổi lễ bắt đầu.

Đây cũng là điều tối kỵ nhất đối với nhà đầu tư, tất cả hợp đồng nói rút là rút, thậm chí câu kết thúc cũng không nói ra.

Chuyện yêu đương đối với người nổi tiếng mà nói chính là liều thuốc độc, không chỉ độc chết một nhóm người hâm mộ, nhân tiện cũng làm kết thúc những nhân duyên sau đó.

“…”

Phó Doanh Xuyên tức giận.

“Ừ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

Tina và Phan Tiểu Bảo thỉnh thoảng lại giúp Tô Diệu Ngôn kiểm tra lại lớp trang điểm, thỉnh thoảng lại giúp cô chỉnh lại trang phục, biểu cảm của bọn họ cứng ngắc như người máy.

Trong cuộc họp đại hội đồng cổ đông của Giải trí Hoàn Thái, anh đã chỉ trích bọn họ về trình độ lập kế hoạch nghề nghiệp cho nghệ sĩ quá thiếu chuyên nghiệp, khả năng đối phó với khủng hoảng quá kém.

Trương Thẩm Lôi nhìn Tô Diệu Ngôn với ánh mắt “What”, hỏi: “Tin tức đó có ảnh hưởng đến trình độ chuyên môn của cô không?”

Dần dần, mọi người đã công nhận Tô Diệu Ngôn là một “Diễn viên”.

Các cổ đông không dám thở mạnh, trong lòng mmp: Còn không phải vì vị kia nhà ngài sao, con đường thành sao mà bọn họ vạch ra rất bằng phẳng đó!

Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo đến gặp Trương Thẩm Lôi để thảo luận về bộ phim.

Trái lại, Tô Diệu Ngôn lại vô cùng bình tĩnh.

Phó Doanh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, tư thế không khác gì hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, đặc biệt bên cạnh luôn có Phan Kiều Kiều như công công đi theo chờ mệnh lệnh.

Trái lại, Tô Diệu Ngôn lại vô cùng bình tĩnh.

Vốn dĩ cô hiểu từ “Hot” này theo nghĩa rộng, chỉ cần có kịch bản để quay thì đó chính là “Hot”. Bây giờ, bộ 《Điều bí mật》 của đạo diện Trương Thẩm Lôi vẫn giao vai nữ chính cho cô, như vậy không phải quá tốt rồi sao?

Nào ngờ khi mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Tạ Hoài Thâm đã lâu không gặp.

Vào một ngày nắng đẹp, Mạnh Nguyễn đã thuận lợi sinh cậu con trai của Thẩm Đoạt ở bệnh viện.

***

Cô muốn Phó Doanh Xuyên không cần phải can thiệp vào công việc của mình, cũng không cần phải tài trợ hay cứu giúp cô. Cô vẫn cần phải mài giũa, không cần vội vàng.

Đi nước ngoài luôn tốn tiền, huống hồ lão già kia muốn tới giám sát sẽ phải đi rất xa, rất vất vả.

Một tuần sau.

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, hít một hơi thật sâu.

Phó Doanh Xuyên thấy cô lảng tránh chủ đề “Con gái”, dấu vết của sự cô đơn thoáng qua trong đáy mắt anh.

Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo đến gặp Trương Thẩm Lôi để thảo luận về bộ phim.

Trương Thẩm Lôi là một “Chàng trai” thẹn thùng.

Cô thoáng sửng sốt khi nghe câu hỏi đó. Đúng lúc này Phó Doanh Xuyên đã nhìn thấy cô, lại nhìn Tạ Hoài Thâm bên cạnh, lão già liền đứng lên, ỷ vào đôi chân dài của mình, chỉ chốc lát sau đã đến gần bọn họ.

“Chúc mừng.” Ngôn Trạm nói.

Nói là chàng trai không có nghĩa anh ta đang ở độ tuổi đôi mươi, mà bởi vì anh ta có một khuôn mặt baby, đeo một cặp kính gọng đen với mắt kính dày cộp, trông giống hệt Harry Potter.

“…”

Phó Doanh Xuyên đưa sữa chua hai tầng cho cô: “Học cùng trường cấp 2.”

“Trước đây tôi nói sẽ đến Tokyo để quay nhưng tôi đã hủy bỏ nó rồi.” Trương Thẩm Lôi thở dài: “Kinh phí không đủ.”

“Cô ấy không yêu vẹt, cô ấy chỉ yêu tôi thôi.” Sắc mặt Phó Doanh Xuyên không chút thay đổi, nhưng sự khoe khoang bộc lộ ra ngoài lại vô cùng lớn.

Chỉ với năm chữ đó, đôi mắt của Tô Diệu Ngôn ươn ướt. Cho dù anh không đến cũng…

Tô Diệu Ngôn hỏi: “Ảnh hưởng lớn như vậy sao?”

Anh đã để Weibo trống rỗng trong nhiều năm. Ngoại trừ bài đăng đầu tiên vào đêm công khai tình yêu thì bảy, tám bài đăng sau đó đều là về bạn gái.

Tô Diệu Ngôn cũng trở nên căng thẳng.

Tina thông báo với cô rằng bộ 《Như đóa sen trong hồ》 đang tuyển diễn viên, cô ấy đã giúp cô nộp hồ sơ, đoàn trưởng của đoàn kịch nói rất hứng thú, hẹn cô để gặp mặt nói chuyện.

Trương Thẩm Lôi nói: “Cũng không phải vấn đề gì lớn. Giám đốc sản xuất đã tìm cho tôi một nơi tốt hơn để quay phim, tôi đã xem xét toàn diện và cảm thấy rằng chúng ta ở trong nước cũng có thể hoàn thành tất cả các cảnh quay.”

“Không nhầm đúng không?”

Người chịu trách nhiệm trao giải là ông Sato, một đạo diễn nổi tiếng của Nhật Bản. Ông ấy vỗ vai Tô Diệu Ngôn, nói: “Chúng tôi rất nghiêm túc và không bao giờ đùa cợt đối với việc này”.

Muốn nhìn thấy cuộc sống ngọt ngào sau khi kết hôn, lão Phó chiều chuộng con gái, lão Phó ghét con trai, lão Phó gục ngã sau khi có con, hẹn gặp lại ở phiên ngoại nha.

Như vậy cũng tốt.

Yuu: Cùng đón chờ phiên ngoại siêu ngọt, siêu buồn cười, siêu cảm động nha, moah moah ~

“Ai đợi lâu chứ?” Cô đấm anh: “Em nói em sẽ lấy anh sao? Em nói sao? Anh đừng…”

Đi nước ngoài luôn tốn tiền, huống hồ lão già kia muốn tới giám sát sẽ phải đi rất xa, rất vất vả.

Đây vốn là việc của Tô Diệu Ngôn và Nam Chức, nhưng Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm rất đồng lòng trong việc bá chiếm vợ mình, một người dỗ dành, một người lừa lọc, thành công chia rẽ Chức Ngôn CP.

—— [Em là tuyệt vời nhất]

Tạ Hoài Thâm không kiên nhẫn mà sờ sờ vành tai, phản bác: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn thích dạy dỗ sao? Tiểu Diệu Diệu à, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào vậy? Thích những người nói dông dài sao? Con vẹt cũng có thể làm được mà.”

“Cô nhìn thử xem những cái khác có cần phải thay đổi nữa không, nếu có tôi sẽ gọi người tới nhanh chóng sửa lại.” Trương Thẩm Lôi nhìn đồng hồ: “Chúng ta hãy bắt đầu quay càng sớm càng tốt, thời gian đã bị lãng phí nhiều rồi.”

Tô Diệu Ngôn chửi thầm lão già này đúng là có tiền nhưng không có chỗ để tiêu, mang theo sự mong đợi mà bước về phía trước.

Tô Diệu Ngôn hít một hơi thật sâu, nâng cao chiếc cúp trong tay, nói bằng tiếng Trung: “Ngài Phó, em chính là người ưu tú như vậy, em chính là sự lựa chọn tốt nhất của anh.”

Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo nhìn nhau.

“Có trời đất chứng giám.” Tạ Hoài Thâm giơ tay, tỏ vẻ bất lực: “Tôi đâu có làm cái chuyện điên khùng đấy đâu. Cậu ta đã xem cảnh quay của em trong 《Tuế Hoa như ca》 nên đã hỏi Trần Thiên phương thức liên hệ của em, căn bản là không thông qua tôi.”

Phan Tiểu Bảo nói: “Đạo diễn Trương, anh đã xem tin tức mới nhất chưa? Diệu Diệu bây giờ… Địa vị tương đối nhạy cảm. Tôi hy vọng anh sẽ đánh giá cẩn thận, đừng để đến lúc đó ảnh hưởng tới bộ phim. Bên chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia bộ phim 100%.”

“Ai bảo em là vì cậu ta?” Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô.

Trương Thẩm Lôi nhìn Tô Diệu Ngôn với ánh mắt “What”, hỏi: “Tin tức đó có ảnh hưởng đến trình độ chuyên môn của cô không?”

Việc này xem như là ổn.

“Chúc mừng Tô Diệu Ngôn.”

“Đương nhiên là không.”

Phó Doanh Xuyên gọi điện bảo Ngôn Trạm mau chóng quản lý cô gái của mình đi, nhưng Ngôn Trạm có thể quản như thế nào chứ? Cô nhóc đáng chết kia còn không thèm đếm xỉa đến anh ấy.

“Vậy thì được rồi.” Trương Thẩm Lôi nhún vai: “Vậy bên cô mau gọi luật sư tới xem xét lại hợp đồng rồi chúng ta ký.”

Trương Thẩm Lôi đang rất vội, nói rằng lát nữa còn phải đi gặp giám đốc sản xuất. Tô Diệu Ngôn cũng không muốn quấy rầy nên đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Trong cửa hàng mẹ và bé.

Việc này xem như là ổn.

Trương Thẩm Lôi đang rất vội, nói rằng lát nữa còn phải đi gặp giám đốc sản xuất. Tô Diệu Ngôn cũng không muốn quấy rầy nên đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Phó Doanh Xuyên bật cười, nói: “Anh sắp có được một bảo vật vô giá, như này không đáng là bao.”

Nào ngờ khi mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Tạ Hoài Thâm đã lâu không gặp.

“Shit!” Trương Thẩm Lôi ôm mặt: “Sao cậu lại đến nhanh như vậy? Không phải nói 10 phút nữa sao?”

Một tuần sau.

Tạ Hoài Thâm mỉm cười, đôi mắt đào hoa đa tình quyến rũ: “Có lẽ là do tôi với Tiểu Diệu Diệu có duyên đó.”

Hơn nữa, chuyện tình cảm của cô và Phó Doanh Xuyên khiêm tốn không thể khiêm tốn hơn.

Cô lấy ra khí phách nên có, cảm ơn từng người đã giúp đỡ cho mình, cảm ơn hội đồng giám khảo, cảm ơn đoàn làm phim 《Điềi bí mật》.

Thì ra, Tạ Hoài Thâm là giám đốc sản xuất của 《Điều bí mật》.

Phó Doanh Xuyên bước tới, ôm lấy bả vai nhỏ của cô, thì thầm vào tai cô: “Mua tất, cho con gái của chúng ta.”

Trong lúc tức giận, anh ấy đã đăng trên Weibo cá nhân của mình: [Chúng tôi mới là “Trạm Nam” CP đích thực]

***

Tô Diệu Ngôn và Nam Chức vây quanh Mạnh Nguyễn và em bé, ba cô gái vừa gặp nhau liền không thể ngừng được cái máy hát.

***

Thiệu Nam hộ tống cô xuống máy bay, sau đó dùng xe jeep chở cô tiến vào sâu trong đảo, hành trình rất giống đảo Chuông Gió trước đó. Nhưng có một điều khác lạ là sau khi đặt chân xuống mặt đất, Tô Diệu Ngôn đã nhìn thấy một tảng đá lớn, mà trên tảng đá khắc ba chữ ——

Tô Diệu Ngôn và Tạ Hoài Thâm tới một nhà hàng Tây ở khách sạn gần đó.

Nói một cách tương đối thì chính là Phó xum xuê thích những món giản dị hơn.

Lúc này vừa mới quá buổi trưa, trong nhà hàng không có nhiều người, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương chậm rãi xen vào giữa dãy bàn ghế, khiến người ta tĩnh tâm lại.

***

“Nói chuyện xong chưa?”

“Tôi còn tưởng Thẩm Lôi lúc đó chỉ nói chơi.” Tạ Hoài Thâm nói: “Không nghĩ cậu ta thật sự mời em.”

……

Tô Diệu Ngôn nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải anh đề cử tôi với đạo diễn Trương sao?”

“Được.”

Tô Diệu Ngôn nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải anh đề cử tôi với đạo diễn Trương sao?”

Tô Diệu Ngôn hỏi: “Ảnh hưởng lớn như vậy sao?”

“Có trời đất chứng giám.” Tạ Hoài Thâm giơ tay, tỏ vẻ bất lực: “Tôi đâu có làm cái chuyện điên khùng đấy đâu. Cậu ta đã xem cảnh quay của em trong 《Tuế Hoa như ca》 nên đã hỏi Trần Thiên phương thức liên hệ của em, căn bản là không thông qua tôi.”

Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi khi quay đầu nghĩ lại những gì đã xảy ra thì đã là một thời gian dài.

Kể từ khi công khai tình cảm, cô đã nghĩ đến sự nôn nóng của lão chó già này, sợ rằng anh sẽ cầu hôn sớm.

Trương Thẩm Lôi và Tạ Hoài Thâm là bạn học thời đại học.

Theo lời của Tạ Hoài Thâm thì Trương Thẩm Lôi là một thiên tài trong giới đạo diễn.

—— [Phần bánh đậu đỏ còn lại có thể dùng làm bữa sáng vào ngày mai]

“…”

Hai năm trước anh ta đi tu trên núi, tham thiền ngộ đạo (*), sau khi rời khỏi đó liền bắt đầu lên kế hoạch quay 《Điều bí mật》. Đây là tác phẩm đầu tay của anh ta.

Sau một giờ bay, Tô Diệu Ngôn đổi sang trực thăng, đi đến một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.

Đảo Diệu Xuyên.Chính tại khoảnh khắc đó, Tô Diệu Ngôn đã trở thành nữ hoàng trên thảm đỏ với sức hút không thể kháng cự.(*) Tham thiền ngộ đạo: Tham thiền là sự gắng sức làm cho có một vài phút trí giác linh thiêng ở cõi cao thượng hòa nhập vào tâm mình trong khi vẫn tỉnh thức.

Mọi người dưới sân khấu bật cười.

Tô Diệu Ngôn xuống xe, đi dọc theo thảm đỏ dưới chân đi về phía trước.

Vốn dĩ cô hiểu từ “Hot” này theo nghĩa rộng, chỉ cần có kịch bản để quay thì đó chính là “Hot”. Bây giờ, bộ 《Điều bí mật》 của đạo diện Trương Thẩm Lôi vẫn giao vai nữ chính cho cô, như vậy không phải quá tốt rồi sao?

“Xem ra, nếu được làm việc với đạo diễn Trương, chắc chắn tôi sẽ học hỏi được rất nhiều điều.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười.

Nếu đã như vậy, cả đời này anh sẽ chỉ chơi đàn cho một mình cô nghe.

Tạ Hoài Thâm lắc đầu: “Cũng chưa chắc. Có lẽ cậu ta sẽ dày vò em đến chết đó.”

Phó Doanh Xuyên tức giận.

Hai người tính tiền rồi đi tới sảnh khách sạn.

Phó Doanh Xuyên cúi đầu, hôn cô: “Em không lấy anh thì lấy ai? Không có anh, em không thể rời khỏi nơi này được đâu.”

Hai người vừa uống cà phê vừa nói chuyện, không đề cập đến công việc.

—— [Đính chính: Thịt lợn chua ngọt lúc nào cũng rất ngon]

Điện thoại của Tô Diệu Ngôn đổ chuông. Phó Doanh Xuyên nói rằng mình đã đến cửa khách sạn.

“Đến kiểm tra sao?” Tạ Hoài Thâm uống một ngụm cà phê: “Vậy thì đi thôi.”

Trương Thẩm Lôi là một “Chàng trai” thẹn thùng.

“Càng sớm càng tốt.” Anh nói.

Hai người tính tiền rồi đi tới sảnh khách sạn.

“Ngoài ra còn một người nữa, tôi muốn đặc biệt cảm ơn người này.” Cô cười nói, đôi mắt không khỏi phiếm hồng: “Người này không có mặt ở đây, nhưng tôi sẽ quay lại video ngắn về giải thưởng của mình và gửi cho anh ấy xem. Bởi vì tôi muốn nói với anh ấy rằng ——”

Phó Doanh Xuyên đang ngồi trên ghế sofa, chân vắt chéo, tư thế không khác gì hoàng đế đang ngồi trên ghế rồng, đặc biệt bên cạnh luôn có Phan Kiều Kiều như công công đi theo chờ mệnh lệnh.

Phó Doanh Xuyên bá đạo nắm lấy tay Tô Diệu Ngôn.

Bản nhạc kết thúc.

Tô Diệu Ngôn đang định lên tiếng thì Tạ Hoài Thâm đột nhiên hỏi: “Là cậu ta sao? Vẫn luôn là cậu ta?”

Phó Doanh Xuyên nhìn vào trong phòng bệnh, nghĩ đến vẻ dịu dàng của Tô Diệu Ngôn khi ôm đứa bé vừa rồi, trong lòng anh ngứa ngáy.

Cô thoáng sửng sốt khi nghe câu hỏi đó. Đúng lúc này Phó Doanh Xuyên đã nhìn thấy cô, lại nhìn Tạ Hoài Thâm bên cạnh, lão già liền đứng lên, ỷ vào đôi chân dài của mình, chỉ chốc lát sau đã đến gần bọn họ.

Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo nhìn nhau.

“Đúng vậy.” Cô khẽ nói: “Đã từ rất lâu rồi.”

“… Được.”

~

Sau khi Khang Tuyền miệng rộng biết được, Phó Doanh Xuyên cũng biết chuyện, người nào đó đã ra vẻ hào phóng mà nói: “Bỏ đi, muốn quản cũng không quản được. Có hôn ước mà như không có.”

Tạ Hoài Thâm cười khổ.

Thiệu Nam báo cáo: “Phó tổng, công việc về cơ bản đã được hoàn thành. Hiện tại tổ chuyên môn vẫn đang đưa ra đánh giá cuối cùng, sẽ mất khoảng một tháng.”

Lấy điện thoại ra, cô soạn một bài đăng trên Weibo, đăng lên ——

“Nói chuyện xong chưa?”

Lúc này vừa mới quá buổi trưa, trong nhà hàng không có nhiều người, chỉ có tiếng đàn dương cầm du dương chậm rãi xen vào giữa dãy bàn ghế, khiến người ta tĩnh tâm lại.

Phó Doanh Xuyên bá đạo nắm lấy tay Tô Diệu Ngôn.

Cuối cùng cô đi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ, giữa ngôi nhà nhỏ có một cái cột cao, trên đó còn có một con gấu, một con gấu trông rất quen thuộc.

Tô Diệu Ngôn thầm chửi trong lòng có phải lão chó già này trẻ con quá rồi không? Bây giờ cả nước ai chẳng biết bọn họ đang yêu nhau? Cần thiết phải như vậy không?

Tô Diệu Ngôn xuất hiện trên thảm đỏ trong chiếc váy dài hở cổ màu xanh lam nhạt, theo chân nhà sản xuất 《Điều bí mật》 đi vào hội trường.

Cô sẽ khoe những món quà mà mình mua tặng cho bạn trai trên Weibo, một số món là chính tay cô làm, một số thì cô mua, nhưng không đắt, cuối cùng còn đắc ý bình luận: [Nhiều quà như vậy, Phó xum xuê vẫn thích bánh đậu đỏ nhất ~ Thật là dễ nuôi /nghịch ngợm/]

Cô gật đầu nói: “Nói chuyện xong rồi ạ. Đạo diễn Tạ là giám đốc sản xuất của 《Điều bí mật》, lần này xem ra em lại hot rồi.”

Rời khỏi bệnh viện, Phó Doanh Xuyên đưa Tô Diệu Ngôn tới cửa hàng mẹ và bé.

Phó Doanh Xuyên nhìn Tạ Hoài Thâm, luồng khí phả ra từ hai người giống như hai thái cực của địa cầu, một mềm mỏng một cứng rắn, bất phân thắng bại.

Cô muốn Phó Doanh Xuyên không cần phải can thiệp vào công việc của mình, cũng không cần phải tài trợ hay cứu giúp cô. Cô vẫn cần phải mài giũa, không cần vội vàng.

“Không quay phim nữa mà đổi sang làm giám đốc sản xuất sao?” Phó Doanh Xuyên thờ ơ nói: “Tôi khuyên cậu đừng mang tai họa tới cho ngành nghệ thuật nữa, về nhà thừa kế sản nghiệp đi.”

Phó Doanh Xuyên nhìn xung quanh, thấy khách hàng ở đây đều đang đắm chìm trong niềm vui chọn đồ, anh nhìn thấy một cái váy công chúa màu trắng được treo bên cạnh liền tiện tay cầm lên xem, tỏ vẻ như mình cũng đang chọn lựa.

Lưu lượng kết thúc.

Tạ Hoài Thâm không kiên nhẫn mà sờ sờ vành tai, phản bác: “Đã nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn thích dạy dỗ sao? Tiểu Diệu Diệu à, rốt cuộc em thích cậu ta ở điểm nào vậy? Thích những người nói dông dài sao? Con vẹt cũng có thể làm được mà.”

“…”

“Đúng vậy.” Cô khẽ nói: “Đã từ rất lâu rồi.”

Chẳng lẽ hai người này quen biết nhau sao?

(*) Tham thiền ngộ đạo: Tham thiền là sự gắng sức làm cho có một vài phút trí giác linh thiêng ở cõi cao thượng hòa nhập vào tâm mình trong khi vẫn tỉnh thức.

“Cô ấy không yêu vẹt, cô ấy chỉ yêu tôi thôi.” Sắc mặt Phó Doanh Xuyên không chút thay đổi, nhưng sự khoe khoang bộc lộ ra ngoài lại vô cùng lớn.

Theo lời của Tạ Hoài Thâm thì Trương Thẩm Lôi là một thiên tài trong giới đạo diễn.

Tạ Hoài Thâm nổi da gà. Thật đáng ngạc nhiên, lão già này càng ngày càng lưu manh.

“Em rất vui. Chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây, được không?”

Thấy Tô Diệu Ngôn quay đầu lại, anh vội treo cái váy lại chỗ cũ, hỏi: “Vậy em xem mấy cái đó làm gì?”

“Shit!” Trương Thẩm Lôi ôm mặt: “Sao cậu lại đến nhanh như vậy? Không phải nói 10 phút nữa sao?”

Sau đó, Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên cũng rời đi.

Tô Diệu Ngôn muốn đi tới ôm nó. Đúng lúc này, xung quanh chợt vang lên âm thanh du dương của violin —— Bản nhạc violin trứ danh 《 Salut d’Amour 》.

Tô Diệu Ngôn vừa mới lên xe đã hỏi: “Anh với đạo diễn Tạ quen biết nhau sao?”

Tạ Hoài Thâm mỉm cười, đôi mắt đào hoa đa tình quyến rũ: “Có lẽ là do tôi với Tiểu Diệu Diệu có duyên đó.”

Hóa ra bản hòa tấu tình cờ năm đó của anh và Sầm San đã khắc một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô như vậy. Mà cô đã rất khát khao một ngày nào đó anh có thể chơi đàn cho một mình cô nghe.

“…”

Mặt Tô Diệu Ngôn nóng bừng, cuống quýt ấn cái váy nhỏ vào trong lòng anh, lẩm bẩm: “Con gái cái gì chứ? Ai sinh cho anh, đi chết đi.”

Khi yêu cô sẽ yêu hết mình, khi làm việc cô cũng làm việc hết mình, gần đây còn thử thách bản thân bằng cách bước vào lĩnh vực kịch nói. Cô dùng cách bình tĩnh trước mọi chuyện để chứng tỏ bản thân từng chút một.

Đây là “nghiệt duyên” không muốn nhìn lại chút nào.

Tuyệt vời, cầu hôn thành công, tuy rằng hơi ngốc nghếch.

“Cô Tô, mời xuống xe.” Thiệu Nam nói.

Phó Doanh Xuyên đưa sữa chua hai tầng cho cô: “Học cùng trường cấp 2.”

Tác giả có lời muốn nói:

[Từ 18 tuổi đến giờ, ước nguyện thành công.]

Thảo nào.

Sau khi quay xong, cô cũng trực tiếp được đưa lên cáng đi thẳng đến bệnh viện.

Cái miệng nhỏ của Tô Diệu Ngôn bắt đầu ăn sữa chua hai tầng, cô chợt nhớ tới chuyện gì đó lại hỏi: “Vậy lúc trước anh ghen vì cái gì? Anh cũng biết đạo diễn Tạ không phải người như vậy mà, chỉ là rất… Thích đùa.”

“Ai bảo em là vì cậu ta?” Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô.

Anh nói “Được”, sau đó cũng không nhắc lại chuyện kia nữa. Khi xoay người đi, anh cũng không hề nhìn thấy sự mất mát trên mặt Tô Diệu Ngôn. Thật ra, cô cũng đang đợi lời hứa hẹn quý giá nhất từ anh.

“… Vậy anh không tin em sao?”

“Cô nhìn thử xem những cái khác có cần phải thay đổi nữa không, nếu có tôi sẽ gọi người tới nhanh chóng sửa lại.” Trương Thẩm Lôi nhìn đồng hồ: “Chúng ta hãy bắt đầu quay càng sớm càng tốt, thời gian đã bị lãng phí nhiều rồi.”

Anh khởi động xe, cúi người hôn cô một cái rồi thấp giọng nói: “Ngoài anh ra, không thằng đàn ông nào được cả.”

Không lâu sau, mọi người tiến vào chỗ ngồi.

“…”

Ngôn Trạm thấy vậy thì liếc nhìn Phó Doanh Xuyên. Hai người rời khỏi phòng bệnh, đi đến ban công nhỏ ở bên ngoài.

Chó già thích ăn giấm.

***

Vì ảnh hưởng của chuyện công khai tình cảm, Tô Diệu Ngôn đã mất vai nữ chính của bộ phim tiên hiệp được đầu tư công phu.

Quá trình quay 《Điều bí mật》 chính thức bắt đầu.

Đây là một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại hồi hộp cân não. Cái hay của nó không phải là kinh dị, cũng không có bí ẩn gì cả, mọi manh mối đều được nói rõ ràng cho khán giả, nhưng chính điều đó lại khiến khán giả không thể đoán được kết cục dù xem kỹ từ đầu đến cuối.

Khi Tô Diệu Ngôn đọc kịch bản lần đầu tiên, cô đã thức cả một đêm để hoàn thành nó.

Nhưng không khơi dậy bất cứ sự chú ý nào.

Bị dồn về phía sau, điện thoại của Phó Doanh Xuyên đúng lúc vang lên, anh đi ra ngoài để nghe điện thoại.

Cô vẫn còn nhớ lần cuối cùng cô thức cả đêm để đọc sách, hình như là lúc chui trong ổ chăn vừa đọc 《Tổng tài độc sủng vợ nhỏ》 vừa cười với Mạnh Nguyễn.

Quay liên tục trong ba tháng, cuối cùng 《Điều bí mật》 cũng đóng máy.

Tô Diệu Ngôn gần như là liều mạng khi bắt đầu quay phim, ngay cả những cảnh nguy hiểm cô cũng không cần tới người đóng thế.

Trong quá trình quay phim có một cảnh quay ở một ngôi làng, điều kiện ở đây rất kém, cô ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, sau đó đã sốt gần 40 độ, nhưng cô vẫn nhất quyết phải quay cảnh chạy trốn trên đồng ruộng trong tình trạng đó.

Không hề có bước đệm hay thề non hẹn biển gì sao? Sao có thể thẳng thừng như vậy chứ.

Lúc trước anh không hề biết.

Sau khi quay xong, cô cũng trực tiếp được đưa lên cáng đi thẳng đến bệnh viện.

Trương Thẩm Lôi nói: “Cũng không phải vấn đề gì lớn. Giám đốc sản xuất đã tìm cho tôi một nơi tốt hơn để quay phim, tôi đã xem xét toàn diện và cảm thấy rằng chúng ta ở trong nước cũng có thể hoàn thành tất cả các cảnh quay.”

Khi Phó Doanh Xuyên biết chuyện, anh đã dừng cuộc họp lại giữa chừng và bay thẳng đến đó với cô, nhưng anh chưa bao giờ nói câu “Không quay phim nữa”, chỉ nói em phải khỏe lên mới có thể tiếp tục được, không thể để suy sụp.

“Rõ, Phó tổng. Tôi sẽ luôn theo sát.” Thiệu Nam nói: “Còn một chuyện nữa, 《Điều bí mật》 của Trương Thẩm Lôi đã được lựa chọn để tranh giải chính trong Liên hoan phim Quốc tế Tokyo. Nhưng danh sách nữ chính được lựa chọn thì chưa thấy có tin tức.”

Quay liên tục trong ba tháng, cuối cùng 《Điều bí mật》 cũng đóng máy.

Tô Diệu Ngôn lập tức hoàn hồn.

Cư dân mạng đã tìm được trailer bản quốc tế của 《Điều bí mật》, đăng bài “Yêu cầu phát sóng trong nước”, khiến chủ đề này trở nên nóng hổi.

Phó Doanh Xuyên cương quyết bắt Tô Diệu Ngôn phải nghỉ ngơi ở nhà, nhưng cô không chịu ngồi yên, cô đã nói với Tina rằng cô muốn thử sang lĩnh vực kịch nói, không biết có cách nào không?

“Không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Quan trọng là tham gia.” Tô Diệu Ngôn an ủi.

Bây giờ, Tina đã trở lại làm giáo viên cho người mới, nhưng cô ấy vẫn đáp ứng tất cả các yêu cầu của Tô Diệu Ngôn…

Chính văn 《 Khúc ước nguyện 》 đã kết thúc.

Đô Đô!

Thời gian trôi qua rất nhanh, mỗi khi quay đầu nghĩ lại những gì đã xảy ra thì đã là một thời gian dài.

Vào một ngày nắng đẹp, Mạnh Nguyễn đã thuận lợi sinh cậu con trai của Thẩm Đoạt ở bệnh viện.

Tô Diệu Ngôn và Tạ Hoài Thâm tới một nhà hàng Tây ở khách sạn gần đó.

Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên vội vã đến bệnh viện thăm bọn họ ngay lập tức, Ngôn Trạm và Nam Chức cũng tới.

Cúp máy, Tô Diệu Ngôn vui vẻ quay lại bên cạnh Phó Doanh Xuyên.

Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên vội vã đến bệnh viện thăm bọn họ ngay lập tức, Ngôn Trạm và Nam Chức cũng tới.

Quá trình quay 《Điều bí mật》 chính thức bắt đầu.

Tô Diệu Ngôn và Nam Chức vây quanh Mạnh Nguyễn và em bé, ba cô gái vừa gặp nhau liền không thể ngừng được cái máy hát.

Phó Doanh Xuyên không đi tới đó, chỉ đưa một cái phong bao lì xì đỏ, bên trong không có tiền mà là một cái thẻ không giới hạn. Ngoài ra, bất động sản, vốn chủ sở hữu và quỹ tiền vẫn đang được xử lý, lúc nào xong sẽ gửi tới sau.

—— [Đến cổ vũ]

“Chúc mừng.” Ngôn Trạm nói.

Thẩm Đoạt gật đầu, ánh mắt khó có thể rời khỏi vợ và con trai, anh ấy vội đáp “Cảm ơn” rồi quay trở lại giường bệnh.

Chẳng lẽ hai người này quen biết nhau sao?

Ngôn Trạm thấy vậy thì liếc nhìn Phó Doanh Xuyên. Hai người rời khỏi phòng bệnh, đi đến ban công nhỏ ở bên ngoài.

“Lạc hậu hơn so với em gái.” Ngôn Trạm chế nhạo: “Thấy xấu hổ sao?”

Thẩm Đoạt gật đầu, ánh mắt khó có thể rời khỏi vợ và con trai, anh ấy vội đáp “Cảm ơn” rồi quay trở lại giường bệnh.

Phó Doanh Xuyên cũng chế nhạo: “Cậu vẫn còn có thời gian để quan tâm đến em gái tôi sao? Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nghĩ cách để giải quyết cô gái trước mắt. Có hôn ước mà như không có.”

“…”

“Cảm ơn chị! Chị quá tuyệt vời!” Tô Diệu Ngôn kích động nói: “Moah moah! Yêu chị ~~~”

Lần trước khi Chức Ngôn CP lên hotsearch.

Phó Doanh Xuyên gọi điện bảo Ngôn Trạm mau chóng quản lý cô gái của mình đi, nhưng Ngôn Trạm có thể quản như thế nào chứ? Cô nhóc đáng chết kia còn không thèm đếm xỉa đến anh ấy.

Trong lúc tức giận, anh ấy đã đăng trên Weibo cá nhân của mình: [Chúng tôi mới là “Trạm Nam” CP đích thực]

Chính tại khoảnh khắc đó, Tô Diệu Ngôn đã trở thành nữ hoàng trên thảm đỏ với sức hút không thể kháng cự.

Nhưng không khơi dậy bất cứ sự chú ý nào.

Sau khi Khang Tuyền miệng rộng biết được, Phó Doanh Xuyên cũng biết chuyện, người nào đó đã ra vẻ hào phóng mà nói: “Bỏ đi, muốn quản cũng không quản được. Có hôn ước mà như không có.”

Tất cả ánh đèn flash trên sân khấu đều hướng vào cô, liên tục nhấp nháy.

Trên thảm phủ kín những cánh hoa hồng, thật dài, dài đến nỗi không thể nhìn thấy điểm khởi đầu, mà hai bên thảm đỏ là một hàng gấu bông nhỏ ngồi ở đó, thoạt nhìn cũng phải trên dưới trăm con.

……

Phan Tiểu Bảo nói: “Đạo diễn Trương, anh đã xem tin tức mới nhất chưa? Diệu Diệu bây giờ… Địa vị tương đối nhạy cảm. Tôi hy vọng anh sẽ đánh giá cẩn thận, đừng để đến lúc đó ảnh hưởng tới bộ phim. Bên chúng tôi chắc chắn sẽ tham gia bộ phim 100%.”

Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói: “Cuối tuần này chúng ta về ăn cơm với chú Phó đi. Lần trước em với chú ấy còn chưa kết thúc ván cờ đâu, lần này phải bất phân thắng bại mới được.”

Hai người bắt đầu bật chế độ làm tổn thương lẫn nhau.

Phó Doanh Xuyên nhấn mạnh rằng Ngôn Trạm có vợ mà như không có, Ngôn Trạm cũng phản bác lại Phó Doanh Xuyên rằng anh cũng đâu có vợ chân chính đâu… Hai vị thần đánh nhau, à không, cuộc chiến giữa hai tên ngốc nên như vậy.

(*) Tham thiền ngộ đạo: Tham thiền là sự gắng sức làm cho có một vài phút trí giác linh thiêng ở cõi cao thượng hòa nhập vào tâm mình trong khi vẫn tỉnh thức.

Bị dồn về phía sau, điện thoại của Phó Doanh Xuyên đúng lúc vang lên, anh đi ra ngoài để nghe điện thoại.

—— [Thịt lợn chua ngọt đêm nay rất ngon]

Thiệu Nam báo cáo: “Phó tổng, công việc về cơ bản đã được hoàn thành. Hiện tại tổ chuyên môn vẫn đang đưa ra đánh giá cuối cùng, sẽ mất khoảng một tháng.”

“Đang nghĩ cái gì vậy?” Phó Doanh Xuyên tiến lại gần ôm lấy cô lần nữa.

Phó Doanh Xuyên không màng tới tất cả, anh rút chiếc nhẫn ra đeo lên tay cô một cách dứt khoát, sau đó mới dỗ dành: “Anh cần thời gian để sắp xếp đảo Diệu Xuyên. Anh xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

Phó Doanh Xuyên nhìn vào trong phòng bệnh, nghĩ đến vẻ dịu dàng của Tô Diệu Ngôn khi ôm đứa bé vừa rồi, trong lòng anh ngứa ngáy.

“…”

“Vậy thì được rồi.” Trương Thẩm Lôi nhún vai: “Vậy bên cô mau gọi luật sư tới xem xét lại hợp đồng rồi chúng ta ký.”

“Càng sớm càng tốt.” Anh nói.

Trong quá trình quay phim có một cảnh quay ở một ngôi làng, điều kiện ở đây rất kém, cô ăn không ngon, ngủ cũng không ngon, sau đó đã sốt gần 40 độ, nhưng cô vẫn nhất quyết phải quay cảnh chạy trốn trên đồng ruộng trong tình trạng đó.

“Còn nữa, còn cả cái kia…”

“Rõ, Phó tổng. Tôi sẽ luôn theo sát.” Thiệu Nam nói: “Còn một chuyện nữa, 《Điều bí mật》 của Trương Thẩm Lôi đã được lựa chọn để tranh giải chính trong Liên hoan phim Quốc tế Tokyo. Nhưng danh sách nữ chính được lựa chọn thì chưa thấy có tin tức.”

“Ừ, cứ thuận theo tự nhiên thôi.”

“Phô trương quá.” Cô lau nước mắt còn đọng lại trên cằm: “Lần sau anh có thể làm đơn giản một chút được không, làm thế này thật sự rất lãng phí tiền.”

Thảo nào.

Rời khỏi bệnh viện, Phó Doanh Xuyên đưa Tô Diệu Ngôn tới cửa hàng mẹ và bé.

Hai người bắt đầu bật chế độ làm tổn thương lẫn nhau.

Tô Diệu Ngôn vừa mới lên xe đã hỏi: “Anh với đạo diễn Tạ quen biết nhau sao?”

Đây vốn là việc của Tô Diệu Ngôn và Nam Chức, nhưng Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm rất đồng lòng trong việc bá chiếm vợ mình, một người dỗ dành, một người lừa lọc, thành công chia rẽ Chức Ngôn CP.

Phó Doanh Xuyên không chờ được nữa, anh bế bổng cô lên, nói: “Bà Phó của anh, mọi thứ cũng được.”

Trong cửa hàng mẹ và bé.

Tô Diệu Ngôn khẽ dịch cánh tay người đàn ông ra, đi tới xích đu bên cạnh ban công rồi ngồi xuống, đón những cơn gió biển, nhìn biển rộng tĩnh lặng.

Bài phát biểu khi nhận giải của Tô Diệu Ngôn cũng nhanh chóng leo lên vị trí đầu tiên trên hotsearch. Câu nói “Em chính là sự lựa chọn tốt nhất của anh” được nói rất tự tin, một sự tự tin nên có ở một người phụ nữ, và nó đã nhận được vô số lời khen ngợi.

Tô Diệu Ngôn nhìn những bộ quần áo nhỏ đều cảm thấy rất đẹp.

Tô Diệu Ngôn nhìn lão già lại toát ra vẻ quyến rũ chết tiệt đó, cô không khỏi bật cười một tiếng, rồi lại khóc… Đúng là càng ngày càng lưu manh mà, thủ đoạn đa dạng tới nỗi còn khiến người ta cảm động như này nữa.

“Mua hết.” Lão già lộ ra bản chất lãnh chúa.

“Xem ra, nếu được làm việc với đạo diễn Trương, chắc chắn tôi sẽ học hỏi được rất nhiều điều.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười.

Cô cầm một cái váy lụa màu hồng nhạt nhỏ xinh, trợn tròn hai mắt: “Gia Gia là con trai, sao có thể mặc váy được? Hồi nhỏ anh mặc à?”

“…”

Phó Doanh Xuyên nhìn xung quanh, thấy khách hàng ở đây đều đang đắm chìm trong niềm vui chọn đồ, anh nhìn thấy một cái váy công chúa màu trắng được treo bên cạnh liền tiện tay cầm lên xem, tỏ vẻ như mình cũng đang chọn lựa.

Thấy Tô Diệu Ngôn quay đầu lại, anh vội treo cái váy lại chỗ cũ, hỏi: “Vậy em xem mấy cái đó làm gì?”

Thật ra, nếu cô không nhận được giải thưởng thì cũng không phải vấn đề gì lớn lao. Bởi vì giải thưởng không phải là thứ cô muốn là có thể nhận được. Chẳng lẽ cô muốn nhận được giải Oscar thì mọi người cũng phải trao cho cô sao.

“Em thích không được sao?” Tô Diệu Ngôn đắc ý: “Hơn nữa, cho dù em bảo anh mua, anh cũng chưa chắc đã mua đúng không?”

Thiệu Nam mỉm cười không đáp lại, cô cũng nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.

“…”

“…”

Thật lâu sau, cô khẽ cười.

Nhưng mà, nhẫn hột xoàn lớn nằm trên tay cô từ lúc nào vậy?

Đều là lý do từ phía cô.

Như vậy cũng tốt.

Phó Doanh Xuyên bước tới, ôm lấy bả vai nhỏ của cô, thì thầm vào tai cô: “Mua tất, cho con gái của chúng ta.”

Tô Diệu Ngôn thầm chửi trong lòng có phải lão chó già này trẻ con quá rồi không? Bây giờ cả nước ai chẳng biết bọn họ đang yêu nhau? Cần thiết phải như vậy không?

Mặt Tô Diệu Ngôn nóng bừng, cuống quýt ấn cái váy nhỏ vào trong lòng anh, lẩm bẩm: “Con gái cái gì chứ? Ai sinh cho anh, đi chết đi.”

Đến cầu hôn còn chưa ngỏ lời.

Ngay khi Tô Diệu Ngôn còn chưa tiếp nhận được niềm vui sướng này thì Thiệu Nam đã tìm đến cô ở cuối buổi lễ, hơn nữa còn đưa cô lên một chiếc máy bay riêng, không kịp để cô từ chối.

Kể từ khi công khai tình cảm, cô đã nghĩ đến sự nôn nóng của lão chó già này, sợ rằng anh sẽ cầu hôn sớm.

Vì lý do này, đêm nào cô cũng khóc lóc, kể lể về cuộc sống độc thân vui vẻ của mình sắp biến mất, hát đi hát lại “Đừng mà, cô Tô; Tạm biệt, bà Phó”… Kết quả hát đến mỏi mồm rồi mà người nào đó vẫn chưa thấy hành động.

“Đang nghĩ cái gì vậy?” Phó Doanh Xuyên tiến lại gần ôm lấy cô lần nữa.

Tô Diệu Ngôn ậm ừ, vừa định nói thì điện thoại đổ chuông.

Nhưng thẳng thắn như vậy, vẫn đâm trúng trái tim cô.

Tina thông báo với cô rằng bộ 《Như đóa sen trong hồ》 đang tuyển diễn viên, cô ấy đã giúp cô nộp hồ sơ, đoàn trưởng của đoàn kịch nói rất hứng thú, hẹn cô để gặp mặt nói chuyện.

“Cảm ơn chị! Chị quá tuyệt vời!” Tô Diệu Ngôn kích động nói: “Moah moah! Yêu chị ~~~”

Tina cười nói: “Được rồi. Đến lúc đấy chị sẽ cùng em tới đó để quan sát, diễn kịch nói cũng là chuyện tốt, có thể mài giũa thêm kỹ năng diễn xuất.”

Cúp máy, Tô Diệu Ngôn vui vẻ quay lại bên cạnh Phó Doanh Xuyên.

Chợt nghĩ đến chuyện gì đó, cô nói: “Cuối tuần này chúng ta về ăn cơm với chú Phó đi. Lần trước em với chú ấy còn chưa kết thúc ván cờ đâu, lần này phải bất phân thắng bại mới được.”

Phó Doanh Xuyên thấy cô lảng tránh chủ đề “Con gái”, dấu vết của sự cô đơn thoáng qua trong đáy mắt anh.

Tô Diệu Ngôn ậm ừ, vừa định nói thì điện thoại đổ chuông.

Anh nói “Được”, sau đó cũng không nhắc lại chuyện kia nữa. Khi xoay người đi, anh cũng không hề nhìn thấy sự mất mát trên mặt Tô Diệu Ngôn. Thật ra, cô cũng đang đợi lời hứa hẹn quý giá nhất từ anh.

***

Nửa tháng sau.

Phó Doanh Xuyên mặc một chiếc áo bành tô sang trọng, chậm rãi bước ra từ sau những tấm mành màu trắng. Anh nhìn cô gái của mình, những ngón tay khéo léo bấm và di chuyển trên dây đàn. Mà giai điệu đó dường như đã khắc sâu trong lòng cô.

Tin tức Tô Diệu Ngôn lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc Tế Tokyo đã lan truyền trong nước, gây xôn xao dư luận.

Lần trước sau khi công khai chuyện tình cảm, Tô Diệu Ngôn dần mờ nhạt đi trong mắt công chúng, dần dần, những ký ức trên mạng cũng biến mất. Mọi người gần như đã quên mất “Cô nàng não tàn yêu đương” này là một diễn viên rất cừ.

Cư dân mạng đã tìm được trailer bản quốc tế của 《Điều bí mật》, đăng bài “Yêu cầu phát sóng trong nước”, khiến chủ đề này trở nên nóng hổi.

Thậm chí một số cư dân mạng ở nước ngoài cũng đã đến rạp để xem bộ phim mãn nhãn này, sôi nổi bàn luận rằng đây là một trong những bộ phim kịch tính hay nhất trong gần chục năm trở lại đây, không xem sẽ hối hận cả đời.

Kịch bản tuyệt vời, quay phim tuyệt vời, bối cảnh tuyệt vời, nữ diễn viên càng thuyết phục hơn.

“Thích không?”

Dần dần, mọi người đã công nhận Tô Diệu Ngôn là một “Diễn viên”.

Khi yêu cô sẽ yêu hết mình, khi làm việc cô cũng làm việc hết mình, gần đây còn thử thách bản thân bằng cách bước vào lĩnh vực kịch nói. Cô dùng cách bình tĩnh trước mọi chuyện để chứng tỏ bản thân từng chút một.

Nhìn thấy giải thưởng sắp được công bố tiếp theo chính là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô liếc nhìn Trương Thẩm Lôi bên cạnh, đối phương đã mơ màng sắp ngủ rồi.

Hơn nữa, chuyện tình cảm của cô và Phó Doanh Xuyên khiêm tốn không thể khiêm tốn hơn.

Đây là khoảnh khắc nổi bật đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của cô, thật đáng tiếc khi không có anh ở bên cạnh. Nhưng cô cũng có thể thấu hiểu được điều đó.

Cô sẽ khoe những món quà mà mình mua tặng cho bạn trai trên Weibo, một số món là chính tay cô làm, một số thì cô mua, nhưng không đắt, cuối cùng còn đắc ý bình luận: [Nhiều quà như vậy, Phó xum xuê vẫn thích bánh đậu đỏ nhất ~ Thật là dễ nuôi /nghịch ngợm/]

Đây là một bộ phim điện ảnh thuộc thể loại hồi hộp cân não. Cái hay của nó không phải là kinh dị, cũng không có bí ẩn gì cả, mọi manh mối đều được nói rõ ràng cho khán giả, nhưng chính điều đó lại khiến khán giả không thể đoán được kết cục dù xem kỹ từ đầu đến cuối.

Nói một cách tương đối thì chính là Phó xum xuê thích những món giản dị hơn.

Anh đã để Weibo trống rỗng trong nhiều năm. Ngoại trừ bài đăng đầu tiên vào đêm công khai tình yêu thì bảy, tám bài đăng sau đó đều là về bạn gái.

—— [Đến cổ vũ]

Khi Phó Doanh Xuyên biết chuyện, anh đã dừng cuộc họp lại giữa chừng và bay thẳng đến đó với cô, nhưng anh chưa bao giờ nói câu “Không quay phim nữa”, chỉ nói em phải khỏe lên mới có thể tiếp tục được, không thể để suy sụp.

Cho nên, cứ bình thường thôi.

—— [Thịt lợn chua ngọt đêm nay rất ngon]

Tô Diệu Ngôn bật khóc lớn, nói: “Sao bây giờ anh mới cầu hôn? Em đã đợi rất lâu rồi đó! Tên khốn, làm em bỏ rơi fans vì anh!”

—— [Đính chính: Thịt lợn chua ngọt lúc nào cũng rất ngon]

—— [Phần bánh đậu đỏ còn lại có thể dùng làm bữa sáng vào ngày mai]

“…”

……

Mọi người bắt đầu tin rằng bọn họ thực sự đang yêu đương, yêu một cách nghiêm túc.

……

***

Đêm trao giải Liên hoan phim Quốc tế Tokyo.

Tô Diệu Ngôn xuất hiện trên thảm đỏ trong chiếc váy dài hở cổ màu xanh lam nhạt, theo chân nhà sản xuất 《Điều bí mật》 đi vào hội trường.

Trương Thẩm Lôi bị đánh thức, anh ta cũng vỗ vỗ tay như một đứa trẻ bị thiểu năng. Mà các nhân viên công tác khác, cả nhà sản xuất, quay phim, biên tập viên, cùng với Phan Tiểu Bảo và Tina… Đều phát điên.

Vẻ ngoài xinh đẹp rạng rỡ của cô không phải là xu hướng chủ đạo của Nhật Bản, nhưng cái gọi là diễn xuất tiêu chuẩn, chỉ riêng khoản này, cô đã thu hút được vô số fan hâm mộ ở Nhật Bản. Những tiếng la hét trên hiện trường vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Đoạn video hiện tại của buổi lễ đã được truyền về Trung Quốc một cách liền mạch.

Tất cả ánh đèn flash trên sân khấu đều hướng vào cô, liên tục nhấp nháy.

Chính tại khoảnh khắc đó, Tô Diệu Ngôn đã trở thành nữ hoàng trên thảm đỏ với sức hút không thể kháng cự.

Khi tiến vào hội trường, nhân viên đã sắp xếp các phòng chờ riêng biệt cho diễn viên trong lúc chờ buổi lễ bắt đầu.

Tin tức Tô Diệu Ngôn lọt vào danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc Tế Tokyo đã lan truyền trong nước, gây xôn xao dư luận.

Tina và Phan Tiểu Bảo thỉnh thoảng lại giúp Tô Diệu Ngôn kiểm tra lại lớp trang điểm, thỉnh thoảng lại giúp cô chỉnh lại trang phục, biểu cảm của bọn họ cứng ngắc như người máy.

“Không phải chúng ta đã nói với nhau rồi sao? Quan trọng là tham gia.” Tô Diệu Ngôn an ủi.

Trong hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm nổ.

Tô Diệu Ngôn nín khóc, bật cười, kiễng chân ôm chặt người đàn ông.

Phan Tiểu Bảo dậm chân: “Tham gia cái em gái em! Anh đã xem rồi, những người lọt vào danh sách đều đứng sau em, nếu em không giành được giải thưởng, chắc chắn là có chuyện mờ ám! Con mẹ nó, sau này không bao giờ đi shopping ở Nhật Bản nữa.”

Tô Diệu Ngôn mỉm cười, hít một hơi thật sâu.

Nửa tháng sau.

Thật ra, nếu cô không nhận được giải thưởng thì cũng không phải vấn đề gì lớn lao. Bởi vì giải thưởng không phải là thứ cô muốn là có thể nhận được. Chẳng lẽ cô muốn nhận được giải Oscar thì mọi người cũng phải trao cho cô sao.

Cho nên, cứ bình thường thôi.

Tina cười nói: “Được rồi. Đến lúc đấy chị sẽ cùng em tới đó để quan sát, diễn kịch nói cũng là chuyện tốt, có thể mài giũa thêm kỹ năng diễn xuất.”

Điều bất thường duy nhất chính là Phó Doanh Xuyên đang đi công tác, tối nay không thể đi cùng cô được.

Tô Diệu Ngôn gần như là liều mạng khi bắt đầu quay phim, ngay cả những cảnh nguy hiểm cô cũng không cần tới người đóng thế.

Đây là khoảnh khắc nổi bật đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của cô, thật đáng tiếc khi không có anh ở bên cạnh. Nhưng cô cũng có thể thấu hiểu được điều đó.

Không lâu sau, mọi người tiến vào chỗ ngồi.

Tô Diệu Ngôn nhìn những bộ quần áo nhỏ đều cảm thấy rất đẹp.

Sự xếp xếp của buổi lễ rất thú vị, chương trình cũng rất tuyệt vời. Nhưng sau đó, khi các giải thưởng lớn lần lượt được công bố lại càng khiến người ta trở nên căng thẳng hơn.

Tô Diệu Ngôn cũng trở nên căng thẳng.

Nhìn thấy giải thưởng sắp được công bố tiếp theo chính là giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, cô liếc nhìn Trương Thẩm Lôi bên cạnh, đối phương đã mơ màng sắp ngủ rồi.

“…”

Tô Diệu Ngôn đang định lên tiếng thì Tạ Hoài Thâm đột nhiên hỏi: “Là cậu ta sao? Vẫn luôn là cậu ta?”

Cô khẽ thở dài, chiếc điện thoại trong túi xách rung lên bần bật.

—— [Em là tuyệt vời nhất]

Yuu: Cùng đón chờ phiên ngoại siêu ngọt, siêu buồn cười, siêu cảm động nha, moah moah ~

Tạ Hoài Thâm cười khổ.

Chỉ với năm chữ đó, đôi mắt của Tô Diệu Ngôn ươn ướt. Cho dù anh không đến cũng…

Sau đó, Tô Diệu Ngôn và Phó Doanh Xuyên cũng rời đi.

“Chúc mừng Tô Diệu Ngôn.”

Trong hội trường vang lên những tràng pháo tay như sấm nổ.

Trương Thẩm Lôi bị đánh thức, anh ta cũng vỗ vỗ tay như một đứa trẻ bị thiểu năng. Mà các nhân viên công tác khác, cả nhà sản xuất, quay phim, biên tập viên, cùng với Phan Tiểu Bảo và Tina… Đều phát điên.

Tô Diệu Ngôn đã giành được giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế Tokyo lần này.

Cái miệng nhỏ của Tô Diệu Ngôn bắt đầu ăn sữa chua hai tầng, cô chợt nhớ tới chuyện gì đó lại hỏi: “Vậy lúc trước anh ghen vì cái gì? Anh cũng biết đạo diễn Tạ không phải người như vậy mà, chỉ là rất… Thích đùa.”

Đứng trên sân khấu nhìn khán giả đông đúc bên dưới, đầu óc Tô Diệu Ngôn vẫn còn trống rỗng. Phải đến khi Phan Tiểu Bảo hét lớn “Diệu Diệu tuyệt vời nhất” bằng tiếng Trung, cô mới hoàn hồn.

“Không nhầm đúng không?”

Tô Diệu Ngôn đã hỏi câu này bằng tiếng Anh lưu loát.

Mọi người dưới sân khấu bật cười.

Tạ Hoài Thâm nổi da gà. Thật đáng ngạc nhiên, lão già này càng ngày càng lưu manh.

Người chịu trách nhiệm trao giải là ông Sato, một đạo diễn nổi tiếng của Nhật Bản. Ông ấy vỗ vai Tô Diệu Ngôn, nói: “Chúng tôi rất nghiêm túc và không bao giờ đùa cợt đối với việc này”.

Thì ra, Tạ Hoài Thâm là giám đốc sản xuất của 《Điều bí mật》.

Tô Diệu Ngôn lập tức hoàn hồn.

Cô lấy ra khí phách nên có, cảm ơn từng người đã giúp đỡ cho mình, cảm ơn hội đồng giám khảo, cảm ơn đoàn làm phim 《Điềi bí mật》.

“Ngoài ra còn một người nữa, tôi muốn đặc biệt cảm ơn người này.” Cô cười nói, đôi mắt không khỏi phiếm hồng: “Người này không có mặt ở đây, nhưng tôi sẽ quay lại video ngắn về giải thưởng của mình và gửi cho anh ấy xem. Bởi vì tôi muốn nói với anh ấy rằng ——”

Phó Doanh Xuyên đặt cây đàn violin sang một bên, đi đến trước mặt Tô Diệu Ngôn.

Tô Diệu Ngôn hít một hơi thật sâu, nâng cao chiếc cúp trong tay, nói bằng tiếng Trung: “Ngài Phó, em chính là người ưu tú như vậy, em chính là sự lựa chọn tốt nhất của anh.”

***

Đến cầu hôn còn chưa ngỏ lời.

“Đến kiểm tra sao?” Tạ Hoài Thâm uống một ngụm cà phê: “Vậy thì đi thôi.”

Nói là chàng trai không có nghĩa anh ta đang ở độ tuổi đôi mươi, mà bởi vì anh ta có một khuôn mặt baby, đeo một cặp kính gọng đen với mắt kính dày cộp, trông giống hệt Harry Potter.

Đoạn video hiện tại của buổi lễ đã được truyền về Trung Quốc một cách liền mạch.

Bài phát biểu khi nhận giải của Tô Diệu Ngôn cũng nhanh chóng leo lên vị trí đầu tiên trên hotsearch. Câu nói “Em chính là sự lựa chọn tốt nhất của anh” được nói rất tự tin, một sự tự tin nên có ở một người phụ nữ, và nó đã nhận được vô số lời khen ngợi.

Rất nhiều cư dân mạng đã share lại nó và tag @ Tô Diệu Ngôn cùng Phó Doanh Xuyên, chúc bọn họ mãi mãi hạnh phúc.

Ngay khi Tô Diệu Ngôn còn chưa tiếp nhận được niềm vui sướng này thì Thiệu Nam đã tìm đến cô ở cuối buổi lễ, hơn nữa còn đưa cô lên một chiếc máy bay riêng, không kịp để cô từ chối.

Trong lúc còn hoang mang, Tô Diệu Ngôn bước lên chiếc máy bay, đi tới một nơi không xác định.

“Mua hết.” Lão già lộ ra bản chất lãnh chúa.

Sau một giờ bay, Tô Diệu Ngôn đổi sang trực thăng, đi đến một hòn đảo nhỏ ở Thái Bình Dương.

Vì lý do này, đêm nào cô cũng khóc lóc, kể lể về cuộc sống độc thân vui vẻ của mình sắp biến mất, hát đi hát lại “Đừng mà, cô Tô; Tạm biệt, bà Phó”… Kết quả hát đến mỏi mồm rồi mà người nào đó vẫn chưa thấy hành động.

Thiệu Nam hộ tống cô xuống máy bay, sau đó dùng xe jeep chở cô tiến vào sâu trong đảo, hành trình rất giống đảo Chuông Gió trước đó. Nhưng có một điều khác lạ là sau khi đặt chân xuống mặt đất, Tô Diệu Ngôn đã nhìn thấy một tảng đá lớn, mà trên tảng đá khắc ba chữ ——

Chó già thích ăn giấm.

Đảo Diệu Xuyên.

“Cô Tô, mời xuống xe.” Thiệu Nam nói.

Tô Diệu Ngôn nhìn về phía trước, thoáng nhìn thấy những tấm mành màu trắng mỏng bay nhảy trong không trung. Cô hỏi: “Không phải anh ấy đi công tác ở Munich sao?”

Thiệu Nam mỉm cười không đáp lại, cô cũng nhận ra câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn.

“Lạc hậu hơn so với em gái.” Ngôn Trạm chế nhạo: “Thấy xấu hổ sao?”

Tô Diệu Ngôn xuống xe, đi dọc theo thảm đỏ dưới chân đi về phía trước.

Trên thảm phủ kín những cánh hoa hồng, thật dài, dài đến nỗi không thể nhìn thấy điểm khởi đầu, mà hai bên thảm đỏ là một hàng gấu bông nhỏ ngồi ở đó, thoạt nhìn cũng phải trên dưới trăm con.

Tô Diệu Ngôn chửi thầm lão già này đúng là có tiền nhưng không có chỗ để tiêu, mang theo sự mong đợi mà bước về phía trước.

Cuối cùng cô đi đến một ngôi nhà gỗ nhỏ, giữa ngôi nhà nhỏ có một cái cột cao, trên đó còn có một con gấu, một con gấu trông rất quen thuộc.

Đô Đô!

Tô Diệu Ngôn muốn đi tới ôm nó. Đúng lúc này, xung quanh chợt vang lên âm thanh du dương của violin —— Bản nhạc violin trứ danh 《 Salut d’Amour 》.

Trong cuộc họp đại hội đồng cổ đông của Giải trí Hoàn Thái, anh đã chỉ trích bọn họ về trình độ lập kế hoạch nghề nghiệp cho nghệ sĩ quá thiếu chuyên nghiệp, khả năng đối phó với khủng hoảng quá kém.

Phó Doanh Xuyên mặc một chiếc áo bành tô sang trọng, chậm rãi bước ra từ sau những tấm mành màu trắng. Anh nhìn cô gái của mình, những ngón tay khéo léo bấm và di chuyển trên dây đàn. Mà giai điệu đó dường như đã khắc sâu trong lòng cô.

Lúc trước anh không hề biết.

Hóa ra bản hòa tấu tình cờ năm đó của anh và Sầm San đã khắc một dấu ấn sâu đậm trong lòng cô như vậy. Mà cô đã rất khát khao một ngày nào đó anh có thể chơi đàn cho một mình cô nghe.

Nếu đã như vậy, cả đời này anh sẽ chỉ chơi đàn cho một mình cô nghe.

Này là cưỡng ép đó.

Tô Diệu Ngôn nhìn lão già lại toát ra vẻ quyến rũ chết tiệt đó, cô không khỏi bật cười một tiếng, rồi lại khóc… Đúng là càng ngày càng lưu manh mà, thủ đoạn đa dạng tới nỗi còn khiến người ta cảm động như này nữa.

“…”

Bản nhạc kết thúc.

Phó Doanh Xuyên đặt cây đàn violin sang một bên, đi đến trước mặt Tô Diệu Ngôn.

Đứng trên sân khấu nhìn khán giả đông đúc bên dưới, đầu óc Tô Diệu Ngôn vẫn còn trống rỗng. Phải đến khi Phan Tiểu Bảo hét lớn “Diệu Diệu tuyệt vời nhất” bằng tiếng Trung, cô mới hoàn hồn.

“Thích không?”

“Phô trương quá.” Cô lau nước mắt còn đọng lại trên cằm: “Lần sau anh có thể làm đơn giản một chút được không, làm thế này thật sự rất lãng phí tiền.”

Phó Doanh Xuyên bật cười, nói: “Anh sắp có được một bảo vật vô giá, như này không đáng là bao.”

Dứt lời, anh đến chỗ Đô Đô và cầm lấy chiếc hộp nhung đỏ trên đó, sau đó mở hộp ra, quỳ một gối xuống đất.

“Diệu Ngôn, lấy anh nhé.”

“…”

Cô hầm hừ vừa cắn vừa đánh anh, oán trách: “Anh cũng không nhìn thấy em nhận được giải thưởng.”

Không hề có bước đệm hay thề non hẹn biển gì sao? Sao có thể thẳng thừng như vậy chứ.

Nhưng thẳng thắn như vậy, vẫn đâm trúng trái tim cô.

Tô Diệu Ngôn bật khóc lớn, nói: “Sao bây giờ anh mới cầu hôn? Em đã đợi rất lâu rồi đó! Tên khốn, làm em bỏ rơi fans vì anh!”

“…”

Hai năm trước anh ta đi tu trên núi, tham thiền ngộ đạo (*), sau khi rời khỏi đó liền bắt đầu lên kế hoạch quay 《Điều bí mật》. Đây là tác phẩm đầu tay của anh ta.

Tuyệt vời, cầu hôn thành công, tuy rằng hơi ngốc nghếch.

“…”

Phó Doanh Xuyên không màng tới tất cả, anh rút chiếc nhẫn ra đeo lên tay cô một cách dứt khoát, sau đó mới dỗ dành: “Anh cần thời gian để sắp xếp đảo Diệu Xuyên. Anh xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”

“Ai đợi lâu chứ?” Cô đấm anh: “Em nói em sẽ lấy anh sao? Em nói sao? Anh đừng…”

Nhưng mà, nhẫn hột xoàn lớn nằm trên tay cô từ lúc nào vậy?

Phó Doanh Xuyên cúi đầu, hôn cô: “Em không lấy anh thì lấy ai? Không có anh, em không thể rời khỏi nơi này được đâu.”

“…”

Này là cưỡng ép đó.

Cô hầm hừ vừa cắn vừa đánh anh, oán trách: “Anh cũng không nhìn thấy em nhận được giải thưởng.”

“Xem video cũng vậy mà.” Anh nói: “Bà xã của anh ưu tú như thế nào, anh biết rất rõ.”

Tô Diệu Ngôn nín khóc, bật cười, kiễng chân ôm chặt người đàn ông.

“Em rất vui. Chúng ta tổ chức hôn lễ ở đây, được không?”

“Được.”

“Giữ những con gấu bông này lại, lần sau sử dụng tiếp.”

“… Được.”

Cô gật đầu nói: “Nói chuyện xong rồi ạ. Đạo diễn Tạ là giám đốc sản xuất của 《Điều bí mật》, lần này xem ra em lại hot rồi.”

“Còn nữa, còn cả cái kia…”

Phó Doanh Xuyên không chờ được nữa, anh bế bổng cô lên, nói: “Bà Phó của anh, mọi thứ cũng được.”

***

Đêm dài, cảnh tĩnh lặng.

Những cơn gió thổi tung nước biển tạo thành những tiếng rì rầm đặc biệt êm tai.

Trong lúc còn hoang mang, Tô Diệu Ngôn bước lên chiếc máy bay, đi tới một nơi không xác định.

Tô Diệu Ngôn khẽ dịch cánh tay người đàn ông ra, đi tới xích đu bên cạnh ban công rồi ngồi xuống, đón những cơn gió biển, nhìn biển rộng tĩnh lặng.

Thật lâu sau, cô khẽ cười.

Lấy điện thoại ra, cô soạn một bài đăng trên Weibo, đăng lên ——

[Từ 18 tuổi đến giờ, ước nguyện thành công.]

~

“Trước đây tôi nói sẽ đến Tokyo để quay nhưng tôi đã hủy bỏ nó rồi.” Trương Thẩm Lôi thở dài: “Kinh phí không đủ.”

Chính văn 《 Khúc ước nguyện 》 đã kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play