Editor: Yuu—— Một trái anh đào mọng nước dưới cái nắng gay gắt của mùa hè.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Tô Diệu Ngôn về Nam Chức. Sau này khi hai người họ được cư dân mạng gán cho biệt danh “CP Ngôn Chức”, Tô Diệu Ngôn cũng đã trả lời như vậy trong một buổi phỏng vấn.
“Xin chào. Tớ là Tô Diệu Ngôn, người thủ vai Liên Phi.”
Nam Chức nhoẻn miệng cười, đôi mắt đẹp như đóa anh đào ẩn chứa những vì sao lấp lánh.
“Vậy hai người từ từ nói chuyện đi.” Chị phụ trách nhìn đồng hồ: “Liên Phi, hôm nay tôi không chắc là có thông báo về cảnh của cô không, nhưng nếu các cảnh trước quay thành công thì cô sẽ có cảnh quay. Đừng chạy lung tung đó.”
Trong phòng nghỉ, hai cô gái ngồi đối mặt với nhau.
Mái tóc của Nam Chức là màu hạt dẻ và gợn sóng lớn, nhìn rất nữ tính. Nhưng khi cô ấy vắt chéo chân lên xem kịch bản, không hiểu sao lại mang tới khí chất của một nữ vương, rất mạnh mẽ.
“Tớ chưa từng xem bộ phim nào cậu đóng.” Cô ấy đột nhiên nói: “Tớ cũng không biết quá nhiều về kỹ năng diễn xuất của cậu, tớ xin lỗi.”
Tô Diệu Ngôn xua tay, cười nói: “Cậu có muốn xem thì cũng không thấy đâu. Tớ mới chỉ diễn có hai lần, hơn nữa đều chỉ là những vai phụ nho nhỏ, còn chưa phát sóng.”
Nam Chức nhìn cô, đóng kịch bản lại rồi đặt lên bàn trà, nói: “Có phải vì diện mạo nên cậu mới bị trì hoàn đúng không? Vẻ ngoài xinh đẹp của cậu đối với thẩm mỹ của công chúng mà nói thì không phù hợp. Nhưng cũng không sao, vai Liên Phi này rất thích hợp với cậu, lần này cậu sẽ hot thôi.”
“Tớ cũng muốn trở nên nổi tiếng! Hoặc không thì cho tớ nổi tiếng một chút cũng được.” Tô Diệu Ngôn thở dài: “Nếu không ở cái tuổi này của tớ, con đường làm diễn viên sẽ càng ngày càng hẹp hơn.”
Nam Chức nghe cô nói chuyện rất chân thành, không giả vờ khiêm tốn mà chỉ muốn trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình, cũng không quan trọng có trở nên nổi tiếng hay không, tức khắc cảm thấy thích cô hơn rất nhiều.
Hai cô gái xúm lại với nhau để thảo luận về vai diễn.
Sau khi nói chuyện, Tô Diệu Ngôn cũng hiểu lý do tại sao đoàn phim lại muốn tìm diễn viên lồng tiếng cho cô.
Kỹ năng lời thoại của cô không tệ, nhưng giọng nói của cô khá “nhẹ”, và khá yếu. Mà “Liên Phi” này thống lĩnh lục cung, độc đoán và nham hiểm, trong đó có rất nhiều cảnh khó diễn, nên phải tìm tới một ngự tỷ (*) cho cô.
(*) Ngự tỷ: được hiểu đó là những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực
Mà hiển nhiên, một Nam Chức vừa mềm mại lại vừa cứng rắn rất phù hợp.
Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ, hai người càng nói lại càng hợp nhau hơn, thậm chí còn hẹn sẽ đi ăn với nhau khi quay trở lại thành phố B.
“Nhà hàng lẩu mà tớ với bạn thân của tớ thường đến ăn rất ngon, lúc về chúng ta cùng nhau tới đó đi.” Tô Diệu Ngôn nói: “Bây giờ cậu cũng đang sống ở thành phố B đúng không?”
Nam Chức gật đầu, trả lời: “Tạm thời tớ sẽ chưa rời đi. Có việc gì thì chúng ta cứ liên hệ qua Wechat, còn nếu cậu muốn tới tìm tớ thì tớ sống ở Hilton.”
“Cậu không trở về thành phố B sao?” Cô ngạc nhiên: “Ở khách sạn đắt tiền như vậy, cũng không tệ lắm nhỉ.”
Ai bảo không chứ!!!
Nam Chức vì trốn cái tên “cẩu nam nhân” kia mà lần này thật sự mất rất nhiều máu.
***
Buổi tối.
Tô Diệu Ngôn ngồi xổm trong hành lang cầu thang, gọi video với Phó Doanh Xuyên.
Lão già nói sẽ đổi sang phòng khác tốt hơn cho cô, nhưng cô đã kịp thời giáo dục tư tưởng với anh một hồi. Nói đùa à? Như thế chẳng phải nói với người khác rằng cô có người chống lưng cho sao.
“Em nói với anh chuyện này, đoàn phim mới sắp xếp cho em một diễn viên lồng tiếng siêu nice!” Cô ôm mặt cười ngây ngô: “Cô ấy rất xinh đẹp, tính cách cũng rất tốt. Em nghĩ cô ấy với em và cả Nhuyễn Nhuyễn nữa có thể trở thành một nhóm ba người.”
Phó Doanh Xuyên nhíu mày.
Anh bận trăm công nghìn việc nhưng vẫn gọi video với cô, vậy mà cô lại nói về một cô gái khác với anh?
“Em với Mạnh Nguyễn là đủ rồi, đừng thêm người khác nữa.” Anh không chút lưu tình mà tạt gáo nước lạnh: “Tạo thêm rắc rối.”
Tô Diệu Ngôn trừng mắt, phản bác: “Anh có ý gì? Em là rắc rối sao? Nếu anh chê em làm phiền anh thì anh có thể nói cho em biết từ sớm, đỡ trì hoãn tuổi thanh xuân của em.”
“…”
Ai trì hoãn ai cơ?
Rõ ràng anh mới là người bị lôi kéo vào chuyện yêu đương ngầm làm suy sụp đời trai của một người đàn ông trưởng thành.
Phó Doanh Xuyên muốn phản bác vài câu vì mình, chợt nghe thấy ——
“Diệu Ngôn, là cô sao? Đang nói chuyện với ai vậy?”
Tô Diệu Ngôn giật mình, vội vàng nhét điện thoại vào trong túi, chạy ra ngoài cầu thang giải thích với đồng nghiệp rằng mình đang nói chuyện với gia đình.
Cô đang mặc một chiếc quần yếm bằng vải cotton mỏng, có túi ở bụng. Cái túi không sâu, vừa đủ để camera của máy điện thoại nhô ra khỏi túi, mà còn dừng chính xác ở giữa ngực.
Trong mờ ảo, Phó Doanh Xuyên thoáng nhìn thấy lớp ren đen.
Anh giơ tay định tắt video, nhưng lớp ren đó lại một lần nữa đập vào mắt anh, ngón tay anh đã không còn nghe theo sự sai bảo nữa, cả người như bị trúng tà, hoàn toàn thể hiện thói hư tật xấu của một thằng đàn ông.
Thật ra, ở khoảng cách và độ phân giải như vậy thì không thể nhìn thấy rõ được.
Nhưng đôi khi, lời nói chuyện còn không hấp dẫn bằng cái nhìn trực quan. Phó Doanh Xuyên chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, trong cơ thể như có ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy mãnh liệt, len lỏi khắp mạch máu.
Cũng may, Tô Diệu Ngôn đã kết thúc cuộc đối thoại với đồng nghiệp kịp thời.
“Không sao rồi.” Cô trở lại cầu thang, không quên an ủi lão già trong video: “Bạn cùng phòng của em, cho nên mới nói chuyện hai ba câu.”
Phó Doanh Xuyên nhìn cô chằm chằm, yết hầu cuộn lên xuống.
Trong lúc nhất thời, anh thật sự muốn lôi cô ra khỏi màn hình! Cô nhóc này tới là để giày vò anh mà.
“Tín hiệu bên anh không được tốt sao? Hình như màn hình bị đơ rồi.” Tô Diệu Ngôn vẫy vẫy tay, bên cô vẫn ổn.
“…”
Người ở đầu dây bên kia cũng không phải bất động.
Phó Doanh Xuyên thầm thở ra một hơi, trở lại vẻ bình thường, hỏi: “Ngày mai bắt đầu đóng phim sao?”
“Vâng.” Cô gật đầu: “Cảnh đầu tiên. Sau đó là cảnh khiêu vũ, em phải tập khiêu vũ mỗi ngày khi có thời gian rảnh.”
Anh chợt nhớ tới điều gì đó, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Không thành vấn đề, vũ công tương lai.”
“…”
Này, làm sao anh biết được cô đã giành giải thưởng khi còn nhỏ chứ?
Tô Diệu Ngôn tò mò muốn hỏi thì đúng lúc này, Nam Chức gửi tin nhắn Wechat tới để thảo luận về kịch bản với cô.
“Em không nói chuyện với anh nữa, diễn viên lồng tiếng của em tới tìm em.” Cô dứt khoát chọn “quan hệ đồng giới” chứ không phải “quan hệ khác giới”, cúi chào với lão già: “Cứ nửa tháng là em được nghỉ ngơi một ngày, lúc đó em sẽ về tìm anh.”
“…”
Phòng ngày phòng đêm, đến phụ nữ cũng phải đề phòng.
***
Tô Diệu Ngôn trưởng thành nhanh chóng ở đoàn phim.
Trước đây khi không có công ty quản lý, cô đã phải tự mò mẫm khi thực hiện hai vai diễn kia. Bây giờ Phan Tiểu Bảo đã chuyên nghiệp hơn, cô giáo Tina cũng thỉnh thoảng gọi điện tới để giám sát và dặn dò. Rất nhiều thứ đang âm thầm thay đổi.
Đương nhiên, khó khăn trong lúc quay phim cũng gia tăng hơn rất nhiều.
Vai Liên Phi có một cảnh diễn 《Múa Nghê Thường Vũ Y》 là một cảnh quay lớn, cô giáo Tina liên tục gọi điện tới để dặn dò cô nhất định phải thể hiện thật tốt. Bởi vì đây không chỉ đơn thuần là một cảnh quay thể hiện “vẻ đẹp” mà nó còn có thể kéo được hảo cảm, nếu làm tốt thì rất có khả năng trở thành một cảnh nổi tiếng.
Vì vậy, Tô Diệu Ngôn đã luyện tập rất nhiều sau khi kết thúc cảnh diễn, luyện tập không ngừng nghỉ.
Buổi tối, Nam Chức gọi điện tới rủ cô đi chơi.
Tô Diệu Ngôn không hẳn là muốn đi, nhưng Phan Tiểu Bảo thấy cô thực sự rất vất vả trong thời gian qua nên đã khuyên nhủ cô phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, đừng để đến lúc quay phim lại bị chấn thương, đến lúc đó sẽ phải tìm thế thân.
Nói cũng có lý.
Tô Diệu Ngôn và Nam Chức đã hẹn nhau đi tới một khu chợ đêm nổi tiếng ở bên ngoài phim trường.
Ngoài những món đồ ăn vặt đặc sắc, chợ đêm còn có rất nhiều các mặt hàng nhỏ, đặc biệt còn có một vài cửa hàng thủ công nhỏ với những đặc điểm riêng biệt rất thu hút.
Nhưng Nam Chức thích nhất là thú bông bằng nhung, nhìn thấy là không thể rời đi, đặc biệt là những con mèo bông.
“Cậu rất thích mèo sao?” Tô Diệu Ngôn sờ sờ mấy con gấu bông nhỏ.
Nam Chức ôm một con mèo bông màu cam, hận không thể xoa xoa nó lên mặt, giọng nói đột nhiên trở nên nhẹ nhàng hơn: “Tớ rất rất thích! Nhớ Quýt nhỏ quá, không biết mấy ngày nay nó thế nào.”
“Cậu cũng nuôi mèo sao?”
“À… Cứ xem là vậy đi.”
Hai cô gái tiếp tục lang thang trong chợ đêm, nghe nói đến đoạn đường cuối chợ đêm phải băng qua một con hẻm nhỏ, ở đó có một cửa hàng quần áo độc lập, rất nổi tiếng.
Đều đã đến đây rồi, chắc chắn phải đi xem thôi.
Hai người băng qua con đường rồi đi vào con hẻm nhỏ, nhưng khi đi được vài chục mét liền cảm nhận được có người đi theo phía sau.
Tô Diệu Ngôn siết chặt tay Nam Chức. Nam Chức chớp chớp mắt, tăng tốc đi về chỗ đông người, định tìm một cửa hàng nào đó còn mở cửa để vào đó.
Nhưng các cô càng tăng tốc thì người phía sau cũng bước nhanh hơn.
Thành phố X, nơi có phim trường không phải là một thành phố lớn, trình độ phát triển và điều kiện tương đối bình thường. Ngoài việc thỉnh thoảng có tin tức về phim trường được fans cuồng nhiệt ghé thăm thì chính là những băng nhóm ăn trộm, bảo an rất kém.
Tô Diệu Ngôn chợt nảy ra một ý tưởng, lấy điện thoại của mình ra giả vờ nói chuyện với bạn trai, mà tình cờ lúc này Phó Doanh Xuyên cũng gọi điện tới.
“Anh yêu, em đang ở phố Lục Phúc. Anh đến rồi sao?”
“…”
“Hình như em nhìn thấy anh rồi thì phải.”
“Gửi định vị cho anh.”
“Hả? Anh đang ở trong cửa hàng nào cơ? Hay là anh ra ngoài để đón —— A!”
Ngay sau đó, Phó Doanh Xuyên nghe thấy từng tiếng hét chói tai vang lên…
***
“Diệu Diệu, rất xin lỗi.”
Tô Diệu Ngôn lắc đầu nói “Không sao”. Cô cũng không nghĩ cái điện thoại này lại mỏng manh như vậy, rơi xuống đất một cái liền tắt máy.
Cũng không ngờ điện thoại bị rơi xuống đất thiếu chút nữa làm lão già này ngã lăn quay vì đau tim, càng không nghĩ lão già này lại trực tiếp xuất hiện trước mắt, hơn nữa còn bị quở trách một trận.
Nhưng điều này dường như cũng không phải chuyện gì lớn, bởi vì ——
“Anh Doanh Xuyên, anh muốn trách thì trách anh ta đi!”
Nam Chức chỉ vào Ngôn Trạm. Vừa rồi anh ấy còn cầm một cây kẹo bông gòn trên tay, vốn định đưa cho cô ấy, kết quả không những không đưa được lại còn bị dính kẹo vào mặt, trên mu bàn tay cũng bị trầy xước.
Lúc đó Tô Diệu Ngôn quan sát tình hình, lén lau mồ hôi lạnh vì Nam Chức.
Chàng trai kẹo bông gòn này cao ít nhất cũng phải 1m9, tuy rằng vẻ ngoài đẹp trai bất phàm, nhưng khuôn mặt và đôi mắt đều là băng lạnh.
Nếu nói sự lạnh lùng của Phó Doanh Xuyên là oai phong lẫm liệt, thì vị 1m9 này lạnh lùng không ai có thể chạm vào được, là một đóa hoa đẹp mọc trên núi non hiểm trở, linh thiêng bất khả xâm phạm.
Cô thật sự sợ rằng Nam Chức sẽ băm vị 1m9 này ra, nhưng sau vài giây, người con trai này chỉ lau mặt không nói gì, còn nhẹ nhàng nói với Nam Chức rằng: Đừng sợ, là anh.
“Đang yên đang lành tự nhiên đánh lén làm gì?” Nam Chức trộm liếc nhìn người con trai đứng bất động ở đó, giọng điệu dần dần hạ thấp xuống: “Dọa chết người ta, không phản kháng lại chính là con ngốc.”
Ngôn Trạm nghe vậy, cuối cùng cũng bước tới.
Nam Chức vô thức lùi lại phía sau, nhưng nghĩ lại việc gì cô ấy phải sợ chứ? Vì vậy, cô ấy đứng thẳng người đón nhận, đôi mắt đào hoa mở to, sau đó… Sau đó bị Ngôn Trạm thuận thế kéo vào trong ngõ nhỏ.
“Hả? Đây là…”
Phó Doanh Xuyên giữ chặt Tô Diệu Ngôn, nhíu mày nói: “Em còn thời gian quản chuyện của người khác sao?”
“…”
Cô cũng bị lão già kéo vào ngõ nhỏ đối diện.
“Chẳng lẽ em không quan tâm được sao?” Tô Diệu Ngôn không yên tâm: “Nam Chức là bạn của em.”
Phó Doanh Xuyên nói “Ừ” một cách có lệ, ép cô vào góc tường, sau đó đưa tay lên cởi từng cúc áo của cô mà không nói lời nào.
“Anh làm gì vậy!”
Cô sửng sốt, vội vàng bảo vệ chính mình. Lão già này sao có thể phát rồ đến nước này chứ?!
Vẻ mặt Phó Doanh Xuyên nghiêm túc, trực tiếp gỡ tay cô ra, trầm giọng nói: “Để anh xem vết thương trên vai em.”
“…”
Cáo Già lại đi tìm Phan Kiều Kiều để nói chuyện sao.
Trong khoảng thời gian này Tô Diệu Ngôn có tập khiêu vũ hơi quá sức, vai của cô vô tình bị trẹo, không biết là do da cô quá trắng hay là thể chất có vấn đề, vai bị bầm tím một mảng lớn, nhìn rất đáng sợ.
“Vậy thì cũng không thể ở đây được.” Cô lẩm bẩm: “Hơn nữa cũng không có chuyện gì đâu, anh đừng làm lớn chuyện.”
Vậy không phải để mặc anh xâu xé sao? Càng nên từ bỏ!
Tô Diệu Ngôn đành phải hy sinh mà làm nũng, nhào tới ôm lấy anh, cười hì hì nói: “Anh tới đây vì chuyện này sao? Thật ra anh nhớ em, đúng không?”
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn cô, vẻ mặt tuy không tình nguyện, nhưng cơ thể lại rất thành thật mà ôm chặt cô vào lòng.
Hai người ôm nhau trong giây lát.
Tô Diệu Ngôn nhìn con ngõ nhỏ đối diện, bên Nam Chức vẫn luôn không có động tĩnh gì, không biết có xảy ra chuyện gì không.
“Nam Chức và chàng trai kia quen biết nhau sao? Hai người cũng quen nhau à? Không biết có chuyện gì xảy ra không?”
“Bọn họ là vị hôn thê, có thể xảy ra chuyện gì được chứ?” Người đàn ông thờ ơ nói.
“!!!”
Nam Chức mới bao nhiêu tuổi chứ? Đến vị hôn phu cũng có rồi sao!
Phó Doanh Xuyên giải thích thêm: “Còn chưa sinh ra đã có hôn ước rồi.”
Đính hôn từ trong bụng mẹ.
Nhưng hai người họ thực sự rất xứng đôi, một cô nàng baby và một nam thần lạnh lùng, cả hai đều là đại diện cho vẻ đẹp tuyệt thế.
“Vậy anh quen biết bọn họ như thế nào?” Cô lại hỏi: “Vừa rồi Nam Chức gọi anh là anh Doanh Xuyên.”
Phó Doanh Xuyên khẽ cười, bóp nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô: “Bình giấm chua.”
“…”
Có trời đất chứng giám, cô chỉ đưa ra ví dụ mà thôi.
Ba vị nữ chủ nhân của nhà họ Phó, nhà họ Nam và nhà họ Ngôn là bạn thân của nhau trước khi bọn họ kết hôn.
Mẹ của Ngôn Trạm, Tăng Tuyền, là người đầu tiên kết hôn, cũng là người đầu tiên mang thai.
Khi đó, mẹ của Nam Chức, Nam Thư Hủy cũng đang chuẩn bị cho hôn lễ, vì vậy hai người đã đặt ra một ước định: Nếu cái thai trong bụng Tăng Tuyền là con trai, sau đó Nam Thư Hủy sinh con gái, hai nhà sẽ kết thông gia.
Phó Lam là người làm chứng.
Sau đó, Tăng Tuyền hạ sinh Ngôn Trạm, Nam Thư Hủy cũng đã hạ sinh Nam Chức vào sáu năm sau đó, nhưng người thân của đứa bé gái này đã mất.
“Nếu đã có hôn ước, tại sao Nam Chức lại cự tuyệt anh Ngôn? Hai người bọn họ… Nhìn không quá thân thiết.”
Phó Doanh Xuyên nói: “Nam Chức đã theo bà ngoại sang Anh định cư từ lúc 3 tuổi, rất ít khi về nước. Bọn họ gần như chưa gặp mặt nhau bao giờ.”
Thì ra là vậy.
“Vậy có phải Nam Chức bây giờ…”
“Sao em lại quan tâm đến người khác vậy?”
“Hả? Chỉ là em tò mò thôi.”
Phó Doanh Xuyên nắm chặt tay cô rời khỏi con ngõ nhỏ. Giác quan thứ sáu của cô nói với cô rằng sắp có chuyện không hay xảy ra, phải giãy giụa mới chạy thoát được.
“Em cho rằng anh không dám làm ở trên đường cái sao?”
“…”
***
Nửa tiếng sau.
Lão già vô liêm sỉ nào đó quần áo chỉnh tề đi xếp hàng mua sữa chua hai tầng ở con phố đối diện, bỏ lại cô gái bơ vơ cài cúc áo trên xe.
Nam Chức và Ngôn Trạm cũng quay trở lại không lâu sau đó.
Vì trời quá tối nên Tô Diệu Ngôn không thể nhìn ra, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy tâm tình của Ngôn Trạm rất tốt, cho dù khuôn mặt vẫn lạnh tanh như trước. Mà Nam Chức thì vẫn luôn cúi đầu đi theo bên cạnh Ngôn Trạm, không nói lời nào.
Đợi đến lúc lên xe, Nam Chức bắt đầu hết lời mời Tô Diệu Ngôn ở lại với cô ấy một đêm.
Sáng mai Tô Diệu Ngôn cũng không phải vội đi diễn nên cũng không thành vấn đề. Sau khi đồng ý, hai người bàn bạc xem lát nữa về phòng nên làm cái gì, không cảm nhận được oán khí đang bốc lên ở trong xe.
Bên ngoài khách sạn Bốn Mùa.
“Vậy em đi lên đây.” Tô Diệu Ngôn đứng ngoài cửa sổ vẫy vẫy tay: “Trưa mai chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”
Phó Doanh Xuyên vô cảm gật đầu.
Bên cạnh, Ngôn Trạm nhìn đồng hồ, thấp giọng nói: “Lãng phí.”
“Đúng, lãng phí.” Phó Doanh Xuyên cười lạnh: “Nếu không phải tại cậu thì bây giờ chúng tôi đã rất hạnh phúc.”
Hai người đàn ông im lặng đối đầu với nhau, những bông tuyết bùm bùm văng khắp nơi.
Thật trùng hợp là đúng lúc này Khang Tuyền lại gọi điện tới cho Ngôn Trạm, còn hỏi anh ấy theo đuổi vợ có thành công không? Ngôn Trạm quay sang nhìn hai cô gái khoác tay nhau, nói cười vui vẻ đi vào trong khách sạn, cúp điện thoại.
“Có phải cậu không quản được cô gái của cậu đúng không?” Ngôn Trạm hỏi.
Phó Doanh Xuyên nhướng mày, bất cần cài lại cúc tay áo, đáp: “Đương nhiên là tôi có thể quản được cô gái của mình. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi quản được thì cậu có cơ hội. Bởi vì đó không phải là cô gái của cậu.”
“…”
Cái bộ não đáng chết đang chìm đắm trong tình yêu này nhất thiết phải rắc muối vào vết thương của anh ấy đúng không.
Ngôn Trạm ngồi thẳng lại, hạ cửa sổ xe xuống hoàn toàn, bóng dáng thân mật của hai cô gái hoàn toàn lộ ra, đáp trả: “Vậy thì tôi phải làm việc chăm chỉ hơn một chút rồi, để cô gái của cậu tiếp tục bận rộn.”
“…”
Trong đêm tối, gió lạnh đìu hiu.
Hai người đàn ông cố tình chạy tới thành phố X đang ngồi co ro trong xe, nhìn cô gái của mình “tình chàng ý thiếp” với cô gái khác, cảm giác như là ——
Đồ phá hoại chết tiệt.
~
Tác giả có lời muốn nói:
Phó lưu manh: Trong thế giới giấm chua, tôi nói mình là số hai thì không ai dám nói là số một.
Ngôn cẩu: Ngại quá, tôi dám.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT