Editor: Yuu
Khi Sầm San đi du học ở Mỹ, cô ta có một người bạn thân là bạch phú mỹ (*) người Mỹ gốc Hoa.

(*) bạch phú mỹ: “Bạch” là trắng trẻo, “Phú” là giàu có, “Mỹ” là xinh đẹp, chỉ những cô gái vừa xinh đẹp vừa giàu có, là hình mẫu lý tưởng mà các cô gái đều hướng đến.

Bạn trai của bạn thân cô ta là con lai, gia đình có một doanh nghiệp khai thác than, tài nguyên giàu có, ba người họ thường xuyên lái du thuyền ra biển chơi.

Nào ngờ, lái du thuyền lại biến thành lái xe (*).

(*) Lái xe: từ gốc là “开车”, có nghĩa là một hành động/lời nào đó rất 18+, hoặc chỉ chuyện “have sex”.

Cô bạch phú mỹ kia đã tới hiện trường để bắt gian, sau đó còn cắt đứt tình bạn với Sầm San, hai người ở trong giới về cơ bản như nước với lửa, mấy buổi tụ hội cũng không ai dám sắp xếp để bọn họ chạm mặt nhau.

Lần này bởi vì Sầm San chuẩn bị tổ chức concert, để giữ thể diện và khoe khoang, cô ta đã mời rất nhiều nhân vật có quyền thế, giàu có mua vé cho mình, mỗi người mua một vé.

Trùng hợp là bạn trai hiện tại của cô bạch phú mỹ kia chính là người thừa kế doanh nghiệp sản xuất nhạc cụ lớn nhất nước Đức. Và Sầm San lại tới tìm người đó.

Vì lại xảy ra chuyện như vậy lần trước, cô bạch phú mỹ kia không thể nhịn được nữa nên đã đăng bài công khai trên Weibo ——

“Tạo dựng hình tượng nữ thần, nhưng lại hành động như tiểu tam! @ Sầm San”

Một hòn đá khiến cả mặt hồ dậy sóng.

Cư dân mạng và người hâm mộ chia thành hai phe, cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt.

Tô Diệu Ngôn lướt xem các bình luận, có những bình luận được sử dụng từ ngữ rất nặng nề và sắc bén. Mặc dù người hâm mộ đã cố gắng hết sức để kiểm soát các bình luận, nhưng hầu hết mọi người đều không có cảm tình đối với những kẻ phá hoại tình cảm của người khác.

Đinh.

Phan Kiều Kiều: [Đã ra ngoài chưa? Đến đón anh ở ga tàu điện ngầm phố Thiên Hoa nhé /Yêu em/]

Lúc này Tô Diệu Ngôn mới nhớ ra cô còn phải đi làm.

Cô trả lời OK rồi nhanh chóng rời giường đi rửa mặt. Lúc này, Nhuyễn ái phi lại gửi tin nhắn tới: [Thật là hù chết em bé mà, thế giới của người lớn thật lộn xộn /cười gian/]

— [Gọi Thẩm Đoạt tới bảo vệ cậu đi]

Câu này cực kỳ hữu dụng, Mạnh Nguyễn cũng không dài dòng nữa.

Trong công ty, các đồng nghiệp cũng đang bàn tán về chuyện của Sầm San.

Ngay khi lớp thể hình vừa kết thúc, mấy cô gái vây quanh một góc để buôn chuyện.

“Còn gì là nữ thần trong số những người nổi tiếng nữa chứ, sao cô ta không nhận mình là Nữ Oa đi? Lúc trước tôi còn tưởng rằng cô ta tốt bụng, còn viết một siêu thoại (*) về cô ta nữa!”

(*) Siêu thoại = Super Topic: Mỗi minh tinh/nhân vật đều có một siêu thoại chính thức, hoạt động gần giống như group trên facebook. Mỗi khi minh tinh có tin tức thì bài đăng tin tức đó đều sẽ đính kèm siêu thoại để tăng độ nhận diện và thảo luận nhiều hơn.

“Trên mạng còn có người tung tin rằng cô ta thích cướp đoạt bạn trai của bạn bè, còn nói thẳng với người ta rằng ‘Ai bảo cô không bằng tôi’. Trời ạ! Trên đời này sao lại có người mặt dày, vô liêm sỉ như vậy chứ!”

“Người trong xã hội thượng lưu tằng tịu (*) với nhau, rất chịu chơi. Có tiền là tùy hướng.”

(*) tằng tịu: Có quan hệ (thường là tình dục) không chính đáng với một đối tượng nào đó.

“Nhưng các cô không cảm thấy thời gian tung ra chuyện lần này hoàn toàn chuẩn xác như vậy sao? Ngày kia Sầm San bắt đầu concert rồi. Khẩu vị của bạn, tính cách của bạn.”

Các cô gái dường như đã nhìn ra bí mật, còn lấy điện thoại của họ ra để truy tìm “tư liệu” sâu hơn.

Tô Diệu Ngôn đang lau mồ hôi. Khi cô nghe được câu cuối cùng của các cô ấy, cô cũng hơi sửng sốt.

Làn sóng đen lần này quả thực… Rất vi diệu. Không phải có người nào đó cố ý muốn chỉnh đốn Sầm San đấy chứ? Cô đang suy nghĩ thì mấy cô gái kia lại hét lên ——

“Ôi trời ơi!!! Vạn Hâm cũng có chuyện??? Hôm nay là cái ngày gì vậy.”

Tô Diệu Ngôn cũng vội vàng mở điện thoại ra.

“Hành động của nữ thần” vốn là tiêu đề đứng vị trí đầu tiên trên Weibo đã bị “Ảnh hậu Vạn Hâm phá hoại gia đình” đá xuống, vinh quang đứng đầu danh sách.

Trên Weibo viết rằng Vạn Hâm sừng sững không bao giờ thất bại ở trong giới là bởi vì “Có người đứng đằng sau”, chọn người này rồi đổi người kia, người sau còn thế lực hơn người trước, mà người nào cũng đều là những người đã có vợ.

Tô Diệu Ngôn đang muốn xem bình luận thì máy chủ của Weibo bị sập.

“…”

Thật đúng là biết chọn ngày mà.

Cô suy nghĩ về chuyện này một lúc rồi gửi Wechat cho Phan Tiểu Bảo hỏi anh ta có tin tức gì không? Đúng lúc này, cô giáo Tina – người phụ trách công việc của nghệ sĩ mới gọi cô ra ngoài có việc.

Phòng nghỉ.

“Bài viết rất tốt, rất đúng trọng tâm.” Tina nói: “Bài phân tích hình tượng nhân vật này là bài mà tôi thấy hay nhất trong số những bài tôi đã xem.”

Tô Diệu Ngôn cầm lấy tập folder mà giáo viên đưa cho, bên trong là bài phân tích của cô về nhân vật phụ “Liên Phi” trong《Kinh Hoa Ngọc Mộng》.

“Cảm ơn cô giáo Tina.”

Tina cười, lại nói: “Nhưng, ý của em ở đoạn cuối là sao?”

Tô Diệu Ngôn mím môi. Nếu đã làm được thì sẽ làm đến cùng.

“Ý nghĩa ở trên mặt chữ ạ.” Cô nói: “Em nghe nói đoàn phim《Kinh Hoa Ngọc Mộng》 muốn tuyển diễn viên ở Hoàn Thái chúng ta. Em hiểu rất rõ về nhân vật Liên Phi này, em hy vọng công ty có thể cho em một cơ hội để thử vai.”

Tina khoanh tay trước ngực, ánh mắt có phần kinh ngạc nhưng cũng có phần khinh thường: “Chỉ dựa vào phân tích nhân vật thôi sao? Vậy chẳng hạn em nhìn trúng vai nữ chính, tôi cũng phải đề cử em đi thử vai nữ chính sao? Em có đang thiếu một chút kiến ​​thức về bản thân không vậy.”

Tô Diệu Ngôn nói: “Liên Phi là vai diễn mà em đã lựa chọn sau rất nhiều lần cân đo đong đếm. Em có thể đồng cảm với cô ấy, cũng tự tin mình có thể đảm nhận tốt cô ấy. Còn về nữ chính, nếu công ty dám chọn người mới, em cũng sẽ không để công ty thất vọng.”

Cô gái này điên thật.

Nhưng để bước chân vào giới giải trí đôi khi cũng cần sự cứng cỏi và tàn nhẫn như vậy. Nếu cứ muốn nhẹ nhàng chờ miếng bánh từ trên trời rơi xuống thì thà rằng về nhà nằm mơ còn hơn.

“Thôi được rồi.” Tina gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng để em có thể đi thử vai. Nhưng nếu em không thể, em ở chỗ tôi cũng phải chờ hiệu lệnh, muốn xuất đầu, phải chịu đựng.”

“Cảm ơn cô giáo!”

***

Buổi tối, Tô Diệu Ngôn và Phan Tiểu Bảo tham gia bữa tiệc đóng máy nội bộ của đoàn phim 《Ngủ Đông》.

Đáng lẽ mọi người sẽ cùng nhau đi ăn uống và nói chuyện, và đó sẽ là một sự kiện rất vui vẻ. Nhưng bởi vì tin tức bùng nổ vào buổi sáng của Vạn Hâm nên đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ.

Đặc biệt là đối với các nhà sản xuất, một khi xảy ra sự cố, tác phẩm của các nghệ sĩ có vết nhơ sẽ không được lên sóng, hoặc sẽ phải bồi thường tiền.

“Bên ngoài vở kịch thú vị hơn so với bên trong nhiều.” Phan Tiểu Bảo thì thào: “Anh vừa mới đi vệ sinh, nghe thấy rất nhiều diễn viên nhỏ hả hê ở đó, nói rằng Vạn Hâm đáng bị như vậy. Như vậy là chuốc bao nhiêu thù oán chứ? Anh thậm chí còn không biết rõ, nhưng chỉ sợ rằng bức tường sẽ đổ xuống và mọi người sẽ thúc đẩy nó.”

Tô Diệu Ngôn tự nhủ trong lòng rằng cô cũng đã từng nếm trải nó.

Lần trước khi cô bị bôi đen ở trên mạng, những lời công kích vô hình như muốn giết người đó quả thực người bình thường không thể chịu nổi được.

“Trên Weibo có tin tức gì mới không? Có ai làm sáng tỏ mọi chuyện không?”

Vẻ mặt Phan Tiểu Bảo đúng kiểu “U what”: “Làm sáng tỏ ở chỗ nào? Làm sáng tỏ như thế nào? Bức ảnh chụp quá rõ ràng như vậy còn gì. Đừng nói là làm sáng tỏ, có muốn tẩy trắng cũng không được. Em nhìn xem, tối nay Vạn Hâm sẽ không tới đâu.”

Nhưng lời nói này không kéo dài tới 5 giây.

Cánh cửa phòng tiệc mở ra, Vạn Hâm xuất hiện đầy kiêu kỳ trong chiếc váy đuôi cá màu đỏ.

“…”

Nima, như này không cho Phan Kiều Kiều chút mặt mũi nào cả.

Khi đạo diễn Hoàng và nhà sản xuất thấy cô ta xuất hiện, bọn họ lần lượt chào hỏi rồi thì thầm điều gì đó. Mọi người đều dỏng tai lên để nghe, nhưng vì đều ở quá xa nên thực sự không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì. Nhưng ngay sau đó, như thường lệ, đạo diễn dẫn các nhân vật chính bắt đầu cụng ly với mọi người.

Mà tép riu như Tô Diệu Ngôn đương nhiên không có đãi ngộ này.

Cô tìm đến một góc yên tĩnh muốn nghỉ ngơi một chút, nào ngờ, Vạn Hâm lại cầm ly rượu đi thẳng về phía cô bên này. Đạo diễn Hoàng thấy vậy cũng cho chút mặt mũi.

“Tiểu Tô, tương lai rất đáng mong đợi.” Đạo diễn Hoàng nói: “Làm việc chăm chỉ nhé.”

Tô Diệu Ngôn vội gật đầu, hạ thấp ly rượu cụng ly với đạo diễn Hoàng: “Cảm ơn ngài lúc trước đã chỉ bảo, tôi đều đã nhớ kỹ những lời đó. Tôi chắc chắn sẽ nỗ lực!”

Khi chạm cốc với Vạn Hâm, Vạn Hâm cố tình dời cái ly ra xa, cười như không cười, nói: “Nỗ lực là quan trọng, nhưng còn phải phụ thuộc xem số phận của mình như thế nào. Em bây giờ đã khác, không chừng trong tương lai còn phải dìu dắt bọn chị.”

Lời nói này đều khiến mọi người sững sờ.

“Chị Vạn Hâm, chị đang nói gì vậy ạ? Em…”

Vạn Hâm nhấp một ngụm rượu trong ly, nụ cười trên môi mang theo một ý tứ khác, sau đó xoay người rời đi.

Có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng Tô Diệu Ngôn có thể nhìn ra sự tàn nhẫn trong mắt cô ta khi cô ta xoay người lại, giống như một con rắn độc đang phẫn nộ, có thể lao tới cắn chết cô bất cứ lúc nào…

Tiệc mừng vẫn diễn ra như thường lệ.

Vấn đề của Vạn Hâm và Sầm San ngày càng nghiêm trọng hơn.

Một số cư dân mạng đã tìm ra bằng chứng cho thấy rằng trước đây Vạn Hâm và Sầm San cũng là bạn tốt của nhau. Hai người thường xuyên tham gia các bữa tiệc, nhưng kể từ khi Vạn Hâm đoạt giải ảnh hậu, hai người đã ít liên lạc hơn.

Có tin đồn rằng bởi vì hai cô gái cùng tranh một người đàn ông nên đã cắt đứt trong không khí không mấy vui vẻ.

Lượng thông tin trên mạng ngày càng nhiều, cốt truyện cũng đi theo hướng cẩu huyết một đi không trở lại, nghiễm nhiên trở thành nơi để cư dân mạng hóng hớt. Điều duy nhất khó khăn chỉ có fans của hai nhà, bọn họ chèn ép nhau đến đau thắt tim gan.

“Sao lại thế này.”

Tô Diệu Ngôn lẩm bẩm. Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Nhìn thấy hai chữ “Phó lưu manh” trên màn hình, không hiểu vì sao cô lại thấy hoảng sợ, nhưng cô cũng không biết mình hoảng sợ vì cái gì.

“Alo.”

“Vẫn còn ở buổi tiệc sao?”

“Vâng, nhưng chắc cũng sắp kết thúc rồi.” Cô nói: “Kể cả chưa kết thúc thì em với Tiểu Bảo cũng sẽ về trước. Người như em ở nơi này cũng khó xử, không thú vị.”

“Lão Thượng sẽ tới đón em, về đến nhà thì gọi điện cho anh.”

“Vâng. Khoan, khoan đã!”

“Sao vậy?”

Tô Diệu Ngôn siết chặt điện thoại, câu nói “Anh có biết chuyện của Sầm San và Vạn Hâm không” nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói thành lời.

Trước mắt cô là bữa tiệc linh đình cùng với những ánh mắt thèm muốn, xa hoa trụy lạc.

Giới giải trí, tổ hợp danh lợi.

Có lẽ đúng như những gì mọi người đã nói, hướng gió ở nơi này luôn bất định, người trong cuộc cũng không thể chịu trách nhiệm được với chính mình, lúc nào cũng phải nhìn vào số phận, vào ý trời.

Đặc biệt là tư bản.

“Không có gì.” Cô thở ra: “Về đến nhà em sẽ gọi điện cho anh.”

“Được.”

……

“Cậu nói xem lần đầu tiên cậu tức sùi bọt mép vì người đẹp, tại sao lại không nói cho cô ấy biết? Chắc chắn sẽ khiến cô ấy cảm động.”

Khang Tuyền cười nói rồi rót một ly rượu cho Phó Doanh Xuyên và Ngôn Trạm.

Ngón tay của Phó Doanh Xuyên lướt dọc vòng tròn trên miệng ly, con ngươi màu hổ phách lãnh đạm nhìn chằm chằm vào ly rượu vang đỏ tươi đẹp mắt, lạnh nhạt nói: “Liên quan gì đến em?”

“…”

Khang Tuyền đang định phàn nàn về chuyện “Ngoại trừ cậu ra còn ai vào đây nữa”, nhưng sau khi nhận được ánh mắt của Ngôn Trạm, anh ta dứt khoát im lặng.

Chuyện của Tô Diệu Ngôn, người thao túng thật sự là Vạn Hâm.

Sầm Sam muốn mượn tay Vạn Hâm để chỉnh đốn Tô Diệu Ngôn, Vạn Hâm liền tìm tới Phương Nguyệt Di để bàn chuyện. Cô ta sẽ chịu trách nhiệm hành động ở đằng sau, với điều kiện là Sầm San phải làm người mai mối, giới thiệu Vạn Hâm quen với một doanh nhân mới nổi trong ngành giao thông vận tại ở châu Âu.

Hai người xem như đều có ý xấu.

Phó Doanh Xuyên kéo tay Tô Diệu Ngôn và thừa nhận vị trí của cô, điều này đã khiến Sầm San vô cùng tức giận. Sầm San không có chỗ nào để trút giận, đành phải gọi điện xả giận lên người Vạn Hâm, giống như năm đó, khi Vạn Hâm vừa mới bước chân vào giới thượng lưu.

“Vạn Hâm, nếu không phải tôi hạ sự cao quý của mình mà làm bạn với cô, cô sẽ được làm đại ngôn (*) thời trang sao?  Vì sao cô có thể bò lên được vị trí hiện tại, cô không biết sao? Tôi sẵn sáng nói chuyện với cô, là tôi không chê cô dơ bẩn! Cô nên biết ơn tôi mới phải.”

(*) đại ngôn: làm người đại diện cho một thương hiệu nào đó.

Từng câu từng chữ như nhát dao đâm vào lòng người.

Vạn Hâm không nói gì, sau này chỉ nói Phương Nguyệt Di ra tay dưới danh nghĩa Sầm San.

Xong xuôi mọi việc, Sầm San sợ Phó Doanh Xuyên trả thù nên đã đe dọa Phương Nguyệt Di phải gánh tội thay. Cô ta cho rằng mình đã xử lý tốt, lại đi tìm Vạn Hâm để gây sự, tiếp tục lăng mạ Vạn Hâm. Lần thứ hai Vạn Hâm bị bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng (*), cô ta đã làm bùng nổ những “chiến công hiển hách” của Sầm San.

(*) Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng: Nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế nguy hiểm.

Sầm San bị cắn đương nhiên sẽ cắn ngược lại, mọi việc trở thành tự cắn lẫn nhau.

Toàn bộ quá trình Phó Doanh Xuyên chỉ ngồi trên núi nhìn bầy hổ đánh nhau, chẳng qua anh chỉ thuận tay đăng một vài bản thảo thú vị, coi như là một sự cổ vũ…

“Nếu nhà họ Sầm làm loạn thì phải làm sao?” Khang Tuyền hỏi.

Phó Doanh Xuyên thản nhiên lắc lắc ly rượu: “Vậy thì cứ làm loạn thôi.”

“…”

Trên đời này không còn ai quản được cậu nữa sao!

Khang Tuyền thở dài, Ngôn Trạm lại nói: “Nhà họ Sầm chỉ có thể miễn cưỡng duy trì. Tìm người bán khống cổ phiếu, một tháng cũng chưa chắc đã chơi được.”

“…”

Vũ trụ này không nơi nào có thể chứa nổi hai tên tàn nhẫn này!

“Anh nói với các cậu này, chúng ta có thể đừng chém giết nữa được không?” Khang Tuyền đỡ trán: “Đều là người làm ăn, dĩ hòa vi quý (*). Đừng chỉ vì người ta bắt nạt người yêu mà làm như vậy, được không?”

(*) Dĩ hòa vi quý: tức là coi thứ quý giá nhất trong giao tiếp là hòa nhã, hòa thuận, sử dụng nó trong cách đối nhân xử thế hàng ngày giữa con người với nhau.

“Không được.” Phó Doanh Xuyên nói.

“…”

Ngôn Trạm nhấp một ngụm rượu vang đỏ rồi đứng dậy cáo từ.

“Này, cậu đi đâu đấy?” Khang Tuyền hét lớn: “Doanh Xuyên hôm nay đã ngoan ngoãn ở lại với tôi rồi, sao cậu không cho tôi chút mặt mũi nào vậy?”

Ngôn Trạm không quay đầu lại mà chỉ nói: “Cô ấy dính người.”

“…”

Phó Doanh Xuyên cười chế nhạo: “Rõ ràng đến cửa còn không vào được.”

Khang Tuyền: Hai người đang nói cái gì vậy? Sao tôi không biết chuyện gì cả.

***

Buổi biểu diễn của Sầm San kết thúc trong ảm đạm.

Hàng loạt fans lựa chọn hoàn vé, nghe nói có đi vào cũng là để gây rối, bảo vệ còn khó để giữ gìn trật tự chứ đừng nói đến việc để cho ban nhạc yên bình biểu diễn.

Về phần Vạn Hâm, sau nhiều năm đắm chìm trong giới giải trí, cô ta đã lựa chọn cách tạm rút lui để chờ cơ hội.

Trò hề dần lắng xuống, cuộc sống của Tô Diệu Ngôn cũng đi đúng hướng.

Cô đã không phụ lòng cơ hội mà Tina giao cho, đánh bại ba mươi tư đối thủ trong buổi thử vai, trong đó còn có một số diễn viên có kinh nghiệm và thực lực để nhận vai “Liên Phi”.

Nhưng trước khi chính thức tham gia vào đoàn phim, cô phải quay trở lại trường học để hoàn thành bộ phim tốt nghiệp 《Thuận Gió Độ》.

Vai trò của cô trong bộ phim này không quan trọng, mấy ngày là có thể quay xong. Nhưng nhờ cơ hội này, các bạn học hiếm khi gặp nhau mới được tụ hội.

“Diệu Ngôn, chúc mừng cậu đã ký được hợp đồng với Hoàn Thái! Xem ra cậu đang được cải thiện gấp rút kỹ thuật diễn có đúng không.”

“Đúng rồi đó, Hoàn Thái chính là cái nôi của diễn xuất. Đúng rồi, tớ rất ngưỡng mộ thầy Bảo Khôn, nếu gặp được cậu có thể xin chữ ký giúp tớ được không?”

……

Mọi người vẫn còn rất nhiều điều để nói như khi bọn họ mới nhập học.

Nhưng hầu hết những bạn học nói kiểu này đều là những người không đi theo con đường diễn viên tới cuối cùng. Bọn họ hoặc là trở thành giáo viên, hoặc là trở thành người nổi tiếng nhờ các hiện tượng trên mạng… Những người đã từng sát cánh bên nhau cuối cùng lại đường ai nấy đi.

Tô Diệu Ngôn quay xong liền đến thăm giáo viên chủ nhiệm, hai người trò chuyện về kế hoạch tương lai của cô, không biết trời đã về chiều từ lúc nào.

“Được rồi, về nhà đi thôi.” Chủ nhiệm lớp cười nói: “Sau này em sẽ rất bận đó.”

Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Cô phải chú ý nghỉ ngơi thật nhiều đó.”

Cô đi ra khỏi tòa nhà dạy học liền nhìn thấy chiếc Cullinan đang dừng lại ngay đối diện.

Người đàn ông cao lớn như tâm linh tương thông mà nhìn sang, sau đó bước sang đường.

Anh mặc vest và đi giày da, trưởng thành mà lại hấp dẫn, đến cả những cơn gió lạnh hiu quạnh khiến lá rụng cũng phải khuất phục trước khí chất mạnh mẽ của anh. Nhưng khi bước đi trong sân trường, anh không chỉ toả ra hương vị của một người đàn ông, mà còn có sự trẻ trung, oai hùng thuộc về một thiếu niên.

“Sao anh lại ở đây?”

Tô Diệu Ngôn chạy tới. Khi nói những lời này, cô cũng không quên nhìn xung quanh một vòng.

Người đàn ông lớn mật, bá đạo nắm lấy tay cô, thản nhiên nói: “Tới đón bạn gái tan học.”

“…”

Lão già cho rằng cô vẫn chưa đủ già sao, còn tan học gì nữa.

Cô kéo anh lên xe. Không cần nhìn diện mạo của anh, chỉ cần nhìn chiếc xe này thôi cũng khiến người khác nói cô túm được một cái chân ghê gớm.

“Lo lắng cái gì?” Phó Doanh Xuyên thích thú hỏi: “Bọn họ cũng đâu có quen biết anh đâu.”

Tô Diệu Ngôn đội mũ lên, trả lời: “Nhưng bọn họ biết em. Dù bây giờ em chưa nổi tiếng, nhưng sau này nổi tiếng thì sao? Anh nên giác ngộ điều này đi, biết chưa? Làm bạn trai của nữ diễn viên không dễ dàng chút nào đâu.”

“Vậy em cho rằng làm bạn gái của tổng tài rất dễ sao?” Anh cố tình trêu chọc cô.

Cô nghe xong bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt ủ rũ hỏi: “Em có cần đăng ký học một lớp học không?”

Phó Doanh Xuyên nhìn cô chân thành đặt câu hỏi, không nhịn được mà ôm lấy cô rồi hôn.

“Đây là trường học đó!” Tô Diệu Ngôn giãy giụa: “Anh chú ý một chút được không?”

Anh không nghe, hôn lên cằm cô rồi lên má cô, khàn giọng nói: “Cũng rất kích thích.”

“…”

Kích thích cái em gái anh! Đồ không biết xấu hổ!

Tuy trong lòng nguyền rủa đủ điều, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn có một nụ hôn ngọt ngào với anh.

“Đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau, hử?” Phó Doanh Xuyên ôm cô, cơ thể bốc hỏa: “Bây giờ em còn bận hơn cả anh.”

Tô Diệu Ngôn lè lưỡi, nói: “Không phải em là con chim ngốc nghếch bắt đầu chậm hơn sao, phải nỗ lực thôi. Hơn nữa, một thời gian nữa em phải tới đoàn phim rồi, chỉ sợ…”

Phó Doanh Xuyên gục mặt xuống.

“Anh đừng giận mà.” Cô vội vàng lấy lòng: “Mấy ngày nay em khá rảnh, anh có muốn ăn bánh đậu đỏ không? Em làm cho anh.”

Phó Doanh Xuyên miễn cưỡng tha thứ cho cô, nói: “Ngày mai làm đi. Hôm nay, em đi gặp một người với anh.”

“Ai vậy ạ?”

“Ba anh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play