Editor: Yuu
Khi Sầm San nhìn thấy những lời bôi đen về Tô Diệu Ngôn trên mạng, phản ứng đầu tiên của cô ta không phải vui vẻ.

Mà là sợ hãi.

Có thể cô ta không biết Phó Doanh Xuyên khi dịu dàng sẽ như thế nào, nhưng cô ta biết rõ sự tàn nhẫn và lạnh lùng của anh.

“Gửi cho tôi lịch diễn tập mấy ngày tới.” Sầm San đột nhiên nói với trợ lý.

Trợ lý sửng sốt, tự hỏi có phải cô ta không muốn đến tổng duyệt mà ở nhà tự luyện tập không?

Trợ lý cũng không hỏi nhiều, gửi cho cô ta một biểu mẫu qua điện thoại, sau đó nhìn thấy cô ta thay đổi sắc mặt rồi vội vàng trở về phòng ngủ. Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nói chuyện nho nhỏ.

***

Đèn neon thắp sáng ban đêm của thành phố.

Bầu trời đêm nay trong suốt, không có quá nhiều ngôi sao tô điểm, thỉnh thoảng chỉ có vài ngôi xuất hiện, rất sáng, như thể phản chiếu lại ánh sáng rực rỡ từ dưới mặt đất.

Trong căn hộ, cửa sổ sát đất bằng kính đón nhận thứ ánh sáng này, hòa lẫn cùng với ánh đèn trong nhà, tạo thành một vầng sáng khác biệt.

Phó Doanh Xuyên nhìn cô gái ngồi trước mặt, cảm thấy mê hoặc một cách khó hiểu.

Nhưng càng mê hoặc lại càng muốn nắm chặt không buông. Anh muốn chân chính có được cô, một cô gái không cần phải đề phòng trước mặt anh, khi thì tươi mát, khi thì lại rụt rè.

“Chỗ nào không thích hợp?”

Tô Diệu Ngôn liếm đôi môi khô khốc của mình, đáp: “Không có chỗ nào thích hợp cả.”

Cộp!

Người đàn ông đặt đũa xuống.

Tô Diệu Ngôn vẫn không nhúc nhích, cô nghĩ cho dù anh có nói cái gì, cô cũng sẽ không phản bác lại. Nhưng không ngờ, anh lại không nói gì cả, chỉ đứng dậy đi đến bên cửa sổ, không quan tâm đến cô.

Con lắc của chiếc đồng hồ cổ trong phòng khách lắc lư theo quy luật, ghi lại sự trầm mặc và buồn tẻ của khoảnh khắc này.

Cuối cùng, các món ăn trên bàn vẫn không thể ăn hết.

Tô Diệu Ngôn cười khổ, nói: “Em sẽ về Danh Điển.”

Cô đứng dậy đi lấy áo khoác, lại nghe thấy: “Ở lại.”

“…”

Phó Doanh Xuyên thở dài, rũ mắt nói: “Anh sẽ đi, em ở lại đây.”

Căn hộ cao cấp trống rỗng như một tấm bìa khổng lồ, không có chút thông thoáng nào.

Tô Diệu Ngôn ôm đầu gối ngồi trên ghế sofa.

Cô ghét sự đạo đức giả của mình, mà cô cũng ghét chính mình vì đã gạt anh đi.

Rõ ràng ngày hôm qua cô còn vui vẻ như vậy, lời giải thích và lời nói của anh khiến cô nếm trải những điều tốt đẹp chưa từng có trong đời. Vậy mà chỉ sau một đêm, cô giống như đang ngồi trên tàu siêu tốc mà rơi xuống.

Thật ra, những chuyện này không phải là vấn đề gì, ít nhất đối với Phó Doanh Xuyên mà nói, nó rất dễ giải quyết.

Nhưng cô cứ phải sống dưới đôi cánh của anh như thế này mãi sao?

Lần bị bôi đen này đã khắc sâu vào lòng cô, có lẽ không phải là phiền phức, mà là nhận thức.

Cô đã biết được rằng mình không tốt, biết được rằng mình quá ngây thơ.

Đinh đong ——

Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tô Diệu Ngôn giật mình. Cô lau qua mặt rồi đi tới hỏi là ai.

“Chị Tô, xin chào. Em là Lucy, thư ký của Phó tổng, em mang quần áo và những thứ cần thiết hàng ngày cho chị.”

Tô Diệu Ngôn nhanh chóng mở cửa.

Lucy nhìn cô chằm chằm với đôi mắt to long lanh, mỉm cười lịch sự. Sau vài giây im lặng, cô ấy mạnh dạn nói: “Chị còn đẹp hơn trên ảnh chụp rất nhiều đó!”

“Cô… Biết tôi sao?”

Lucy lắc đầu, đưa cái túi cho cô.

Căn hộ ở Lam Sơn không thể so sánh với những bất động sản khác mà Phó Doanh Xuyên sở hữu. Nó là tài sản hoàn toàn tư nhân, tách biệt nghiêm ngặt với nhân viên. Ví dụ như một căn hộ khác ở Hoa Lan, cô ấy và trợ lý Thiệu còn có thể ra vào được.

“Em đã xem bức ảnh mà chị mặc sườn xám trước đây. Nó siêu đẹp!” Lucy nói: “Chị đừng quá lo lắng về những chuyện trên mạng, những người có đầu óc như chúng ta đều có thể thấy rằng chuyện này có vấn đề, chắc chắn nó sẽ được giải quyết thôi.”

Tô Diệu Ngôn siết chặt túi, trái tim mềm nhũn bởi hơi ấm có chút xa lạ.

“Chuyện đó, tôi muốn hỏi…” Cô dừng lại một chút: “Phó tổng của các cô… Anh ấy ngoại trừ nơi này ra…”

“Phó tổng có nhà.” Lucy nói: “Chị Tô cứ yên tâm.”

***

1906.

Lần này Khang Tuyền nhìn thấy Phó Doanh Xuyên, anh không còn uống nữa mà chuyển sang hóa đá.

Mà loại đá này có vả cho một cái cũng không nhúc nhích.

“Lại giận dỗi với bạn gái nhỏ của cậu sao?” Khang Tuyền cười nói: “Còn trẻ là chuyện tốt, nhưng không hiểu chuyện chút nào.”

Ánh mắt của Phó Doanh Xuyên không hề rời đi, chỉ lạnh lùng nói: “Anh ở đó mà nói từ ‘nhỏ’ thêm một lần nữa xem.”

Sự uy hiếp trần trụi.

Khang Tuyền lúng túng, gật đầu nói: “Được rồi! Anh sai! Lại giận dỗi với bạn gái của cậu à?”

“Còn chưa phải là bạn gái.” Phó Doanh Xuyên nói.

Phụt!

Khang Tuyền suýt chút nữa thì phun ngụm rượu ra: “Không phải chứ, đã lâu như vậy còn chưa tóm được sao? Có phải là cậu không vậy!”

Cuối cùng, Phó Doanh Xuyên đã “thưởng” cho anh ta một cái nhìn đầy sát khí.

“Dùng từ không đúng, dùng từ không đúng.” Khang Tuyền giơ tay đầu hàng: “Nhưng mà không tóm được cũng là chuyện bình thường thôi. Cậu đừng xem thường anh! Để anh phân tích cho cậu nghe nhé?”

Phó Doanh Xuyên bực bội đầy một bụng, trong mắt còn có chút ai oán, thốt ra đúng một chữ: “Nói.”

Khang Tuyền nhịn cười, đổi thành tư thế của anh lớn, nói tiếp: “Cậu nghĩ thử xem, trước đây cô gái đó luôn coi cậu là anh trai, đương nhiên sẽ có chút tình cảm anh em đối với cậu. Bây giờ sau mấy năm không gặp, cậu trở về liền cho phát triển thành bạn gái… May mà người ta không chửi cậu là đồ cầm thú đó. Dù sao cũng phải cho cô ấy chút thời gian để thích ứng.”

Phó Doanh Xuyên nhíu mày, rót một ly rượu rồi uống cạn, hỏi: “Vậy nếu cô ấy không thể thay đổi thân phận trong một hai năm thì sao? Em phải làm thế nào.”

“Cậu hỏi anh phải làm thế nào sao?” Khang Tuyền hạ tay xuống: “Vậy để anh đi nói với cô ấy là được.”

“…”

Phó Doanh Xuyên thở dài một tiếng rồi đưa tay lên day day huyệt giữa lông mày.

Nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

Nếu cô vẫn luôn coi anh là anh trai, vậy chỉ có thể dỗ dành, chờ đợi cô mà thôi.

Trong suốt 30 năm cuộc đời, anh đã lập ra các chiến lược, đưa ra các quyết định trên thị trường và không bao giờ hối hận về bất kỳ lựa chọn nào của mình. Nhưng anh không ngờ “sự cao thượng” nhất thời năm đó lại dẫn đến tình cảnh khó khăn như hiện tại.

Khi đó, anh nên tóm lấy cô mới phải.

Một lúc sau, Ngôn Trạm đẩy cửa bước vào phòng.

Khang Tuyền sửng sốt, vội hỏi: “Cuối cùng cũng xuất hiện rồi sao, gần đây cậu trốn ở chỗ nào vậy? Anh còn không tìm thấy cậu đó.”

Ngôn Trạm không nói gì, vô thức sờ sờ mu bàn tay, mà trên đó còn có vết cào rõ ràng.

“Này, mèo nhà cậu tàn nhẫn như vậy sao!” Khang Tuyền nói: “Doanh Xuyên, so với Ngôn Trạm đây thì chắc cậu vẫn bớt lo hơn nhỉ? Bây giờ rất nhiều người nói nuôi mèo chính là nuôi bạn gái, mèo và bạn gái nào có… Cậu cười cái gì?”

Ngôn Trạm ngước mắt, hỏi lại: “Em đang cười sao?”

“…”

Mẹ nó, anh đây nổi da gà khi nhìn thấy cậu cười đó! Đúng là nhìn thấy quỷ mà.

“Yêu?” Ngôn Trạm nhìn Phó Doanh Xuyên: “Cảm giác như thế nào?”

Mặt Phó Doanh Xuyên không chút biểu cảm, trả lời: “Chắc chắn tốt hơn cậu.”

Ngôn Trạm nhấc chân lên vắt chéo, khối băng vạn năm một lần nữa nứt ra, để lộ nụ cười mê hoặc, giống như đang nghĩ về một cái gì đó thâm tình mà lại biến thái.

“Chưa chắc.” Anh ấy nói.

Hai tên “mặt lạnh” nhìn nhau, sóng ngầm dâng trào.

Khang Tuyền đang ngồi sờ sờ ở đó tròn mắt, trái tim OS: Tên quái gở Ngôn Trạm cũng đang yêu sao?!

***

Đêm nay, Tô Diệu Ngôn ngủ không quá ngon mà cũng không phải quá tệ.

Sau khi thức dậy, dì giúp việc đã chuẩn bị bữa sáng, còn nói buổi trưa bà ấy sẽ tới chuẩn bị cơm trưa cho cô, sẽ không ở trong căn hộ trong khoảng thời gian này.

Cô cảm ơn dì giúp việc rồi bắt đầu ăn sáng.

Nhiều lần, Tô Diệu Ngôn muốn hỏi Phó Doanh Xuyên rằng khi nào cô có thể về Danh Điển? Nhưng nghĩ lại người nào đó luôn luôn sắp xếp từ trước, đến lúc có thể trở về chắc chắn sẽ không ngăn cấm cô.

Cô kiên nhẫn chờ đợi.

Đợi đến hơn 5 giờ chiều, Thiệu Nam gọi điện tới.

“Cô Tô, Phó tổng nhờ tôi báo với cô là sẽ gặp cô ở Minh Hỉ Đường vào buổi tối. Cô hãy chuẩn bị trước, 6 giờ rưỡi sẽ có tài xế đến đón cô.”

“Có nói là… Được, tôi hiểu rồi.”

Tô Diệu Ngôn lấy quần áo mà Lucy đã chuẩn bị ra.

Tối hôm qua cô không nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện ra ngoài áo len và váy cashmere thì đồ lót cũng đã được chuẩn bị. Mà đáng sợ hơn chính là, số đo của bộ đồ lót này chính là số đo của cô.

Làm sao lão già biết được?

Khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, nghĩ thầm chẳng lẽ lão già không biết xấu hổ này chính là cao thủ chỉ cần nhìn một cái liền biết số đo trong truyền thuyết sao? Cô thực sự đã đánh giá thấp anh rồi.

Tô Diệu Ngôn thầm chửi rủa trong lòng.

6 giờ rưỡi, chiếc Mercedes màu đen dừng trước cổng chung cư.

Người phụ trách đón cô chính là lão Thượng, mà ông cũng không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ nói rằng mình sẽ đưa cô tới nơi an toàn.

Lucy đã đợi sẵn ở cửa Minh Hỉ Đường.

Đây chính là quán trà nổi tiếng, đối tượng khách hàng không chỉ có các doanh nhân mà còn có rất nhiều người nổi tiếng về văn học nghệ thuật, hoặc là học giả, nhà văn.

Tô Diệu Ngôn đi theo Lucy đến một phòng riêng tên là “Chiên Tuyết”.

“Xin mời.” Lucy mở cửa.

Trong phòng, mùi đàn hương thoang thoảng tản ra, đồ nội thất cổ bằng gỗ gụ tinh xảo sang trọng, ngoài ra còn có một bức bình phong hàn mai ngạo tuyết ngăn cách với khung cảnh bên trong.

Tô Diệu Ngôn chậm rãi bước vào. Ngay sau bức bình phong, Phương Nguyệt Di đang ngồi khóc nức nở trên ghế sofa.

Mà ở phía đối diện, Phó Doanh Xuyên lại vững chãi như một ngọn núi, nhưng sự sắc bén nơi khóe mắt và đuôi lông mày lại có chút đáng sợ, khiến người ta chùn bước.

“Có chuyện gì vậy?”

Phó Doanh Xuyên liếc nhìn Phương Nguyễn Di rồi vươn tay với Tô Diệu Ngôn: “Lại đây.”

Cô cắn môi, đi tới.

Người đàn ông nắm tay cô một cách bá đạo, còn nhận xét: “Quần áo rất vừa vặn.”

“…”

Vừa vặn cái đầu anh! Đồ không biết xấu hổ.

Tô Diệu Ngôn nhịn xuống cơn bực tức muốn cấu xé người. Ngay khi cô vừa định mở miệng, liền nghe thấy một tiếp cộp.

Phương Nguyệt Di quỳ gối ở trên thảm, khóc nức nở: “Phó tổng, tôi biết sai rồi! Thực sự biết sai rồi! Tôi chỉ là ghen tức với Tô Diệu Ngôn nên mới làm như vậy… Tôi, tôi, tôi nhất định sẽ ra mặt làm sáng tỏ chuyện này, sau này cũng sẽ biến mất khỏi giới giải trí mà không có bất kỳ ý kiến nào. Xin anh cho tôi một con đường sống!”

Vẻ mặt Phó Doanh Xuyên lãnh đạm, đứng dậy kéo ghế ra để Tô Diệu Ngôn ngồi xuống, nhưng cô không ngồi mà quay đầu lại hỏi: “Như vậy là sao? Chuyện của em…”

“Tôi sai rồi, Diệu Ngôn!” Phương Nguyệt Di lại bắt đầu khóc lóc với cô: “Tôi thấy cô tham gia vào đoàn phim của đạo diễn Hoàng, tôi mới, tôi mới bị ma sai quỷ ám, tôi thực sự xin lỗi cô! Cô tha thứ cho tôi một lần, được không? Tôi thề, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, đưa ra lời thanh minh, đưa ra lời xin lỗi tôi đều có thể làm!”

Tô Diệu Ngôn nhìn Phương Nguyệt Di rồi lại nhìn Phó Doanh Xuyên. Sắc mặt của người đằng sau không chút gợn sóng, còn đặc biệt coi thường đối với kiểu khóc lóc này.

“Tại sao?” Tô Diệu Ngôn phải hỏi: “Tôi với cô đúng là không hợp nhau thật, nhưng cũng không đến mức… Chuyện trên mạng thật sự là cô làm sao?”

Phương Nguyệt Di thừa nhận.

Cô ta không chỉ thừa nhận rằng mình đã làm điều đó mà còn thừa nhận rằng chính mình là người đã bỏ thêm thuốc giảm cân có tác dụng mạnh vào trong nước uống của Tô Diệu Ngôn khi quay bộ phim truyền hình đô thị.

“Diệu Ngôn, xin cô, cô tha thứ cho tôi lần này đi!” Phương Nguyệt Di nhìn Phó Doanh Xuyên: “Tôi bảo đảm sau này sẽ biến mất khỏi giới giải trí! Xin cô, tôi xin cô!”

Tô Diệu Ngôn không nói gì.

Phó Doanh Xuyên chán ghét cái sự ồn ào của cô ta, anh giơ tay lên, vệ sĩ lập tức kéo cô ta ra ngoài, tiếng “cầu xin cô” đến khi cánh cửa hoàn toàn đóng lại mới chấm dứt.

Căn phòng lịch sự, trang nhã lập tức khôi phục lại sự cao sang, quý giá của nó.

Tô Diệu Ngôn siết chặt tay vịn không buông ra, hỏi: “Anh tin lời cô ta nói sao?”

“Không hoàn toàn tin lắm.”

Chuyện Phương Nguyệt Di cho thuốc giảm cân vào nước để hại Tô Diệu Ngôn, Phó Doanh Xuyên đã biết được vào ngày Tô Diệu Ngôn nằm viện.

Lúc đó anh không tố giác, một là bởi vì Tô Diệu Ngôn chỉ là người mới, không thích hợp để làm ầm lên; Hai là Phương Nguyệt Di với “ông bầu” của cô ta đã có xích mích, sớm muộn gì cũng sẽ trở nên lạnh nhạt, có ra tay hay không thì cũng thế.

Hơn nữa, nhân vật khả nghi được ghi lại trong cuộc điều tra chính là trợ lý vào thời điểm đó của Phương Nguyệt Di, một cô gái tên Tiểu Tuyết.

Nếu Phương Nguyệt Di một mực khẳng định rằng mình không liên quan gì đến thì sự việc sẽ trở thành vấn đề lớn, càng khiến người khác hiểu lầm Tô Diệu Ngôn. Rốt cuộc, minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, rất khó để ngăn cản.

Chỉ là Phó Doanh Xuyên không ngờ tới cô Phương Nguyệt Di này may mắn trốn thoát được một lần còn dám nhảy nhót bên ngoài.

“Anh nói không hoàn toàn tin lắm là sao?” Tô Diệu Ngôn hỏi.

Phó Doanh Xuyên ngước mắt lên, hỏi lại: “Không phải em cũng không hoàn toàn tin tưởng lắm sao?”

“…”

Cáo Già.

Phó Doanh Xuyên bước đến bên cạnh cô, bàn tay rộng lớn bao lấy bàn tay mỏng manh của cô: “Sợ anh bao che cho Sầm San sao?”

“…”

Cô không có ý này, chỉ là cô cảm thấy gia đình Sầm San xem chừng là không dễ động vào, mà anh cũng không thể vì cô mà hấp tấp được.

“Một đòn phản kích thành công không chừa đường sống cho kẻ thù.” Anh nói: “Anh đã nói rồi, em phải tin anh.”

Cô lẩm bẩm: “Có nói là không tin đâu.”

Phó Doanh Xuyên khẽ cười, anh giơ tay lên muốn chạm vào mặt cô, nhưng cô lại trực tiếp lùi về phía sau, hoàn toàn kháng cự.

“Em nên quay về Danh Điển.” Tô Diệu Ngôn tránh ánh mắt anh: “Chuyện lần này, em chỉ có thể lại nói lời cảm ơn với anh. Em thực sự không có khả năng đối phó với nó, gặp chuyện gì cũng trở nên ngốc nghếch… Cho nên, thật sự cảm ơn anh. Cảm ơn anh vì em…”

“Tô, Diệu, Ngôn.” Người đàn ông nheo mắt lại, lửa giận nổi lên rõ ràng: “Anh cần em cảm ơn sao?”

“…”

“Tất cả những lời anh nói lần trước đều vô ích, đúng không?”

Không phải.

Đó là những lời rất êm tai, rất dễ nghe mà cô từng được nghe trong đời. Dễ nghe đến nỗi cô bắt đầu quên đi tất cả, không còn biết trời cao đất rộng gì nữa.

“Em muốn về Danh Điển.” Cô chỉ đáp lại như vậy.

***

Maybach dừng lại ở tiểu khu Danh Điển.

Phanh xe bị đạp quá mạnh, Tô Diệu Ngôn lao về phía trước, suýt nữa thì bị đập đầu.

Cô cởi dây an toàn, lời “Cảm ơn” vốn định nói ra lại im lặng vì cô nghĩ như vậy sẽ tốt hơn, cho nên cô chỉ nói “Anh lái xe cẩn thận” rồi xuống xe.

Phó Doanh Xuyên nhìn chằm chằm bóng lưng của cô nhóc đáng chết này, đấm mạnh một cái vào tay lái.

—— “Cậu phải cho cô ấy thời gian, để cô ấy thay đổi cái ấn tượng ‘một người anh trai’ của cậu. Thời gian sẽ thay đổi tất cả.”

—— “Nóng vội quá không ăn hết được đậu hũ nóng đâu.”

—— “Cậu không thể kiên nhẫn hơn một chút sao?”

Anh trai cái của nợ! Thời gian cái của nợ! Kiên nhẫn cái của nợ!

Cuối cùng Tô Diệu Ngôn cũng không còn ngửi thấy mùi hương mát lạnh kia nữa.

Nhưng không biết tại sao, người ra vẻ cự tuyệt là cô, nhưng thật ra người thấy khó chịu, người nhớ nhung vẫn là cô.

Cô càng ngày càng hiểu rõ vì sao có câu “Môn đăng hộ đối”. Quan điểm rõ ràng của tổ tiên không bao giờ đánh lừa người ta cả, nếu gia thế của cô không tầm thường, hoặc là không có gia thế, nhưng sự nghiệp của cô khả quan, thì thật tốt biết bao.

Ít nhất, cô không đến mức hoàn toàn dựa dẫm vào ai đó, cũng không đến mức…

Cổ tay đột nhiên nóng lên, cô còn chưa kịp hét lớn thì một sức mạnh lớn đã kéo cô vào cầu thang bên cạnh thang máy.

“Cứu ——”

Tất cả lời nói và âm thanh đều bị nụ hôn nóng bỏng này nuốt lấy.

Lòng bàn tay của người đàn ông lướt qua mái tóc đen dày của cô, giữ chặt lấy gáy cô, cố gắng cướp đi sự ngọt ngào của cô, không cho cô có cơ hội rút lui dù chỉ một bước.

Tô Diệu Ngôn chưa từng trải qua chuyện như vậy.

Cả người cô tê dại, da dầu như có điện chảy ngược, nhất là đầu lưỡi, thứ đang bị mút lấy dường như không phải của cô… Người này làm sao có thể bá đạo như vậy chứ!

Trong lòng Phó Doanh Xuyên chính là viên ngọc quý mà anh ngày đêm thương nhớ.

Lần trước khi cô uống say, đó cũng là nụ hôn đầu tiên của anh. Tuy rằng có chút kích động và hưng phấn, nhưng cũng khó tránh khỏi sự khuyết thiếu mãnh liệt của tình cảm.

Giờ phút này, bọn họ đều tỉnh tảo.

Mà lúc này anh cũng mới nhận ra rằng mình đã muốn làm như vậy với cô từ rất lâu rồi, kể từ lần nhốt cô lại trong xe, anh đã nảy sinh dục vọng với cô, dục vọng nguyên thủy nhất giữa đàn ông và phụ nữ.

Hai người đều tối sầm mặt mũi ở trong cầu thang.

Một dì đi đổ rác đi ngang qua thấy vậy thì giật mình, không khỏi than thở: “Đã về đến cửa nhà rồi còn không nhịn nổi sao? Người trẻ tuổi đúng là.”

Khuôn mặt bỏng rát của Tô Diệu Ngôn như muốn nổ tung.

Cô bất chấp tất cả, cắn người đàn ông một cái!

Phó Doanh Xuyên bị đau, hơi buông cô ra, nào ngờ cô nhóc đáng chết này lại chuẩn bị chạy đi. Anh nhanh tay nhanh mắt túm được cô lại, ôm chặt vào lòng.

“Chạy sao?” Giọng anh trầm thấp, còn có chút khàn khàn, “Em có thể chạy đi đâu?”

Tô Diệu Ngôn xấu hổ nói không nên lời, nhưng cô không thể đánh lại lão già này được, chỉ có cái khó ló cái khôn mà lấy khóa đào tạo chuyên nghiệp của một diễn viên ra, bắt đầu khóc.

Chiêu này luôn luôn hiệu quả đối với lão già.

Nhưng sau gần nửa phút, người đàn ông phía sau không những không nhúc nhích, thậm chí còn không có ý định buông cô ra.

“Khóc đi.” Anh lạnh giọng nói: “Không phải em là cô gái khóc đi khóc đi không phải tội sao? Vậy em cứ khóc đủ trong lòng anh đi.”

“Anh ——” Tô Diệu Ngôn muốn cắn anh: “Anh có thể… Có thể có chút mặt mũi được không?”

Phó Doanh Xuyên thản nhiên nói: “Có mặt mũi với em thì có tác dụng gì sao?”

“…”

Tô Diệu Ngôn lau nước mắt vào người anh.

Trong cầu thang u ám và chật chội, chỉ có ánh sáng từ lối vào cầu thang tầng một chiếu qua tấm kính nhỏ dọc của cửa sắt, bóng dáng người đàn ông kéo ra rất dài, che đi thân hình nhỏ nhắn của cô gái.

Hai phút trôi qua.

Phó Doanh Xuyên buông cô ra, ôm lấy mặt cô, đối mặt với mình.

Tô Diệu Ngôn không chịu ngẩng đầu, tim cô đập quá nhanh, quá dữ dội, chỉ sợ một tiếng sau cũng không thể bình tĩnh lại được. Cô không muốn để anh nhìn thấy mình như vậy, nên… Cô không thể chịu được cám dỗ.

“Xấu hổ?” Giọng nói của người đàn ông mang theo ý cười: “Đêm đó chúng ta còn kịch liệt hơn thế này rất nhiều.”

Cái gì cơ???

Đêm đó??? Đêm đó nào cơ???

Tô Diệu Ngôn thật sự không biết, lắp bắp nói: “Anh, anh đừng có nói lung tung. Em, em là một cô bé ngoan.”

Phó Doanh Xuyên nhẹ giọng nói: “Em có muốn xem lại ghi âm trên xe anh không? Tuy là hình ảnh không có, nhưng vẫn có âm thanh. Cũng gần giống em vừa rồi, nũng nịu, vẫn luôn hừ…”

Cô vội bịt miệng anh lại!

Lão già này quả thực là một tên vô liêm sỉ.

Bốn năm, cô hoàn toàn trao trái tim cho nhầm người rồi, coi nhầm một người đàn ông muộn tao (*) thành một nam thần lạnh lùng, khắc cốt ghi tâm, không dám lỗ mãng.

(*) muộn tao: bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nội tâm mãnh liệt như lửa.

Thực tế, người ta còn rất biết chơi cô đó!

Phó Doanh Xuyên cụp mắt xuống, con ngươi màu hổ phách phản chiếu đôi má ửng hồng của cô gái. Như này không phải đang nũng nịu thì là gì? Còn long lanh như nước nữa.

“Nếu anh ngoan ngoãn nói chuyện, em sẽ buông tay ra.” Đôi mắt cáo nhỏ của cô hơi hếch lên, dáng vẻ kiêu ngạo, nhưng lại nghịch ngợm và dễ thương.

Phó Doanh Xuyên gật đầu.

Tô Diệu Ngôn nghe vậy thì buông tay ra, còn không quên lau tay sạch sẽ ở trên người anh.

“Cần thiết sao?” Anh hỏi: “Nếu có thì cũng đều là của em.”

“…”

Cô đi đây!

Anh vội vàng ngăn cô lại, ôm lấy cô dỗ dành: “Không nói nữa, không nói nữa.”

Cô oán hận mà trừng mắt với anh, mấy lần định cào chết anh, nhưng khi cô nhìn anh, đôi mắt lại ửng hồng, trái tim cũng muốn sụp đổ.

“Dù thế nào anh cũng phải…” Tô Diệu Ngôn khịt mũi: “Dù thế nào cũng phải bây giờ sao? Bây giờ em thật sự rất rối loạn, ngoại trừ đóng phim ra em không thể làm điều gì khác. Nếu không thể diễn, em còn có thể làm gì đây? Em không muốn bám lấy anh.”

Khi cô nói vậy, Phó Doanh Xuyên thấy đau lòng.

Anh ôm cô, an ủi: “Anh không muốn làm cái nạng của em, anh chỉ muốn làm chỗ dựa cho em thôi. Em đừng áp lực tâm lý nữa, được không?”

“Cấp bậc của anh chỉ là chỗ dựa thôi sao?” Cô hỏi: “Anh chính là dựa vào núi đó.”

Anh cười.

Anh cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ làm chỗ dựa cho em thôi, được không? Em có thể dựa vào anh bất cứ lúc nào, có thể bực tức với anh, nóng nảy cũng đều có thể. Giống như bây giờ, nếu em muốn khóc thì cứ khóc ra, đừng kìm nén ở trong lòng làm gì.”

Tô Diệu Ngôn chu môi, ôm lấy anh khóc lớn.

Cô thật sự quá thất bại!

Ngay cả khi không kiềm chế được tình cảm, thì đến công việc của chính mình cũng rối tung lên. Cô không có danh phận, lại còn dính phải vụ bê bối nữa.

“Em còn có hy vọng bắt đầu lại một lần nữa không?” Cô hỏi.

Phó Doanh Xuyên nói: “Có.”

“Nhưng… Nhưng anh sẽ giúp em tẩy trắng sao?”

“Không, anh sẽ giúp em khôi phục lại chân tướng.”

“Có cần phải bỏ ra nhiều tiền để mua thủy quân (*) không? Còn phải kiểm soát các bình luận trong bài viết nữa. Tiểu Bảo nói rằng công việc của đoàn đội đều rất công phu.”

(*) Thủy quân: một nhóm người được mua chuộc sử dụng tài khoản trên Internet để nâng/dìm nghệ sĩ, tác phẩm (có thể là gian lận số liệu bằng cách mua like, mua người theo dõi hoặc “làm ngập” các diễn đàn bằng những bình luận giả nhằm bôi nhọ nghệ sĩ)

“…”

Cái đồ tham tiền thì vẫn cứ là cái đồ tham tiền, không thay đổi chút nào.

“Ừ.” Anh gật đầu: “Rất nhiều tiền.”

Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng hỏi: “Bao nhiều tiền vậy?”

“Nếu tính toán một cách cẩn thận… Em chỉ có thể trả nó khi trở thành một diễn viên thật sự, thù lao đóng phim phải hơn một trăm vạn.”

“Nhiều như vậy sao?”

Phó Doanh Xuyên gật đầu, lau nước mắt cho cô: “Vì vậy, em phải làm việc chăm chỉ vào. Tuy nhiên, nếu anh không đầu tư số tiền này cho em trước, em sẽ không thể tiếp tục làm việc được. Nói cách khác, đây là khoản ‘thế chấp cho vay’ đến từ anh.”

“…”

Cáo Già trục lợi.

Tô Diệu Ngôn cúi đầu, nhịp tim dần bình tĩnh lại vì cái ôm vừa rồi của anh. Thật ra cô biết rõ, người đàn ông này có thể điều khiển trái tim cô.

Từ những năm thiếu nữ của cô cho đến bây giờ, vẫn luôn như vậy.

“Anh có thể cho em một chút thời gian, được không?” Cô nói: “Em muốn giải quyết công việc trơn tru đã.”

“Có thể.”

Cô thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng ——”

Sao lại còn nhưng nữa?!

Phó Doanh Xuyên nâng cằm cô lên, trịnh trọng nói: “Bây giờ em phải đồng ý làm bạn gái anh.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Lão già họ Phó: Không phải chê anh già sao? Có ông già nào cho em thời gian, đợi em thích ứng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play