Không khí ở đây rất trang nhã, âm nhạc nhẹ nhàng, không ít bạn trẻ đang ngồi xúm vào nhau nói chuyện và cười đùa, cũng có một vài sinh viên cùng với nhân viên văn phòng dùng máy tính để học tập, làm việc.
Ngược lại, bàn của Tô Diệu Ngôn và Sầm San trầm lắng hơn hẳn, giống như là một cuộc thương lượng.
Hơn nữa lần này, Sầm San cũng không dong dài nữa mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nghĩ tuy rằng cô ngây thơ thật, nhưng hẳn là biết tự lượng sức mình. Nhưng không nghĩ, cô không chỉ ngây thơ, mà còn rất ngu ngốc.”
Ngón tay của Tô Diệu Ngôn nhẹ nhàng lướt quanh thành cốc. Thật ra cô có hơi mệt mỏi, ngày hôm qua cô quay đến tận đêm, sau đó lại tiếp tục vào lúc 3 giờ. Nhưng dù có mệt, cô vẫn cảm thấy rất mỹ mãn và hạnh phúc.
Tô Dục Văn vẫn thường nói: Được làm những gì mình thích chính là hạnh phúc nhất, không liên quan đến tiền tài và danh vọng.
“Cô Sầm, từ trước tới nay cô luôn đối với tôi, à, hoặc là không chỉ đối với tôi, mà là với bất kỳ ai có gia cảnh kém hơn cô, cô đều tràn ngập ưu thế hơn người, khiến ai cũng phải khiếp sợ.” Tô Diệu Ngôn mỉm cười: “Tôi rất tò mò, gia đình như của cô Sầm đây không dạy cô sự tôn trọng tối thiểu với mọi người sao?”
Sầm San lúc đầu có chút sửng sốt, sau đó là cười chế nhạo, lắc đầu nói: “Đối với loại người như cô thì cần gì phải tôn trọng chứ?”
“Vậy thì cô hẹn loại người như tôi ra để nói chuyện làm gì?” Tô Diệu Ngôn cầm túi đứng dậy: “Có thể nhà cô có tiền, nhàn rỗi đến nhàm chán, không sợ lãng phí thời gian, nhưng tôi còn phải nắm chặt từng phút từng giây để làm việc.”
Sầm San không còn kiên nhẫn nữa, móng tay xinh đẹp đâm sâu vào lòng bàn tay, nghiến răng nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tô Diệu Ngôn liếc nhìn cô ta một cái, sau đó đặt túi xuống rồi ngồi xuống.
Trên bàn có thêm một tập tài liệu, trên bìa là ba chữ lớn: Hợp đồng.
Mà tiêu đề và chữ ký đề cập trực tiếp đến Mộng Star, một công ty truyền thông giải trí hàng đầu Trung Quốc. Đây là hợp đồng nghệ sĩ của Mộng Star.
“Cô có thể xem xét các điều khoản, nếu có yêu cầu gì, tôi sẽ cố hết sức để đáp ứng.” Sầm San nói.
Tô Diệu Ngôn nhìn chằm chằm cái bìa một hồi, không cầm lấy cũng không chạm vào, chỉ hỏi: “Cô có ý gì?”
Sầm San vén tóc, cười nói: “Bằng chính cô, tuyệt đối không thể có chỗ đứng trong giới giải trí. Nhưng nếu có một công ty tốt, chỉ cần cô chịu đựng gian khổ, thì có thể sẽ có hy vọng. Hơn nữa chỉ cần cô ký vào, tháng sau có một bộ phim cổ trang, cô sẽ là nữ số hai.”
Tô Diệu Ngôn muốn bật cười.
Nhưng dù sao cô cũng là một diễn viên chuyên nghiệp, quản lý biểu cảm là nền tảng vốn có: “Cô mang tới cho tôi một cơ hội tốt như vậy, điều kiện là gì?”
“Rời khỏi Doanh Xuyên.” Cô ta nói: “Tôi nói cho cô biết, cho dù cô và Doanh Xuyên thật sự có thể thành đôi, hai người cũng sẽ không có kết quả gì. Đừng lãng phí thanh xuân của mình nữa, chi bằng…”
“Người phụ nữ của tôi không cần cô phải lo lắng.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, vô cùng uy nghiêm.
Bao gồm cả Tô Diệu Ngôn, không ai ngờ rằng Phó Doanh Xuyên sẽ đột ngột xuất hiện như vậy. Anh đi thẳng về phía Tô Diệu Ngôn, chăm chú nhìn cô. Đợi đến khi bước đến gần cô, anh kéo cô đứng dậy rồi ôm vào lòng.
Bá đạo, kiêu ngạo.
Phó Doanh Xuyên liếc nhìn bản hợp đồng trên bàn, chế nhạo: “Cái trình độ này cũng vẫn lôi ra dùng được sao.”
Tô Diệu Ngôn giãy giụa muốn thoát ra, nhưng cánh tay của lão già này như bước tường đồng vách sắt, eo cô có hơi đau, nhưng anh vẫn không buông cô ra.
“Sao anh lại tới đây?”
Phó Doanh Xuyên rũ mắt, giọng điệu không được vui vẻ; “Nếu anh không tới, em lại có cơ hội làm loạn với anh sao?”
“…”
Cô làm loạn với anh khi nào? Cô nào dám đâu?
Sầm San nhìn đôi nam nữ trước mặt, hoàn toàn xé bỏ lớp mặt nạ nhu mì và dịu dàng, gầm nhẹ: “Doanh Xuyên, ý anh là sao?”
“Cô nhìn không ra sao?” Phó Doanh Xuyên quay sang nắm lấy tay Tô Diệu Ngôn, ngón tay siết chặt: “Tôi tưởng rằng cô đã sớm hiểu ra rồi chứ, cho nên mới hành động nhỏ nhẹ như vậy.”
“Tại sao? Rốt cuộc em thua cô ta ở chỗ nào? Rốt cuộc là chỗ nào? Em xinh đẹp, có gia thế, đa tài đa nghệ, chúng ta mới là xứng đôi vừa lứa! Cô ta không có một thứ gì cả!”
Phó Doanh Xuyên cúi xuống cầm lấy cái túi nhỏ của Tô Diệu Ngôn lên, lạnh lùng: “Chỗ nào của cô cũng không bằng cô ấy.”
Nói xong, anh dẫn Tô Diệu Ngôn rời đi.
***
Chiếc xe chạy đến sông Thanh Nguyệt ở rìa thành phố rồi dừng lại.
Tô Diệu Ngôn lập tức xuống xe. Phó Doanh Xuyên nhíu mày rồi cũng nhanh chóng xuống theo.
Tô Diệu Ngôn siết chặt lan can bên bờ sông, liên tục hít thở sâu. Cô ước gì trời có thể lạnh hơn nữa, thổi bay mớ hỗn độn trong đầu cô đi, như vậy cô mới có thể tỉnh táo.
Phó Doanh Xuyên đi đến bên cạnh cô, muốn nắm lấy tay cô nhưng cô lại né tránh.
“Không phải em bị bản hợp đồng đó cám dỗ rồi chứ?” Anh chất vấn, nhưng giọng điệu lại không thể che giấu được chút tủi thân: “Bản hợp đồng đó không tốt, anh sẽ cho em cái tốt hơn.”
Tô Diệu Ngôn như vậy không phải vì chuyện này.
Hôm nay đừng nói là Sầm San giới thiệu công ty quản lý cho cô, ngay cả trực tiếp mở studio cho cô, cô đều sẽ không chấp nhận.
Chí hướng khác nhau khó lòng hợp tác được.
Cô vẫn còn đắm chìm trong những lời mà Phó Doanh Xuyên vừa nói, thật lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn bình tĩnh nhìn mặt sông, nước sông gần bờ đã đóng lại thành băng, nhưng chỉ là một lớp mỏng, bên dưới, nước sông vẫn chảy không ngừng.
Cô không thể giả vờ như mình không nghe thấy những lời của Phó Doanh Xuyên. Cô hít một hơi thật sâu, quay đầu lại hỏi: “Rốt cuộc chuyện giữa anh và Sầm San là như thế nào?”
Bốn năm trước.
Ba của Phó Doanh Xuyên, Phó Nham, được chẩn đoán là có khối u và được điều trị bí mật ở châu Âu. Lúc đó, Minh Huy đang thực hiện một dự án lớn ở bên này, không được phép có bất cứ sai lầm nào xảy ra.
Phó Doanh Xuyên trước tiên đã chặn hết tất cả tin tức về bệnh tình của Phó Nham, nhưng không biết vì sao Sầm San lại biết được.
Khi đó, nhà họ Sầm có sức ảnh hưởng nhất định ở thị trường châu Âu. Sau khi cân nhắc, Phó Doanh Xuyên quyết định tạm thời sẽ không rút dây động rừng. Anh muốn nhìn xem rốt cuộc là nhà họ Sầm có bản lĩnh lớn hay là bên cạnh anh có nội gián.
Vì vậy, hôm mà ba của Sầm San tới thành phố B, Phó Doanh Xuyên đã cho Sầm San mặt mũi, thậm chí còn đích thân cùng cô ta đi đón ba cô ta xuống xe.
Sau đó, Phó Doanh Xuyên đến châu Âu tiếp quản chi nhánh, Sầm San khăng khăng muốn đi theo.
Trong khoảng thời gian ở London, Sầm San đều tỏ ra hiếu thảo mới Phó Nham bằng mọi cách, hầu như ngày nào cũng đến bệnh viện làm bạn với Phó Nham vài tiếng đồng hồ, trò chuyện với ông.
Phó Nham đã nói với Phó Doanh Xuyên: “San San là một đứa không tệ, tất cả mọi mặt đều tốt. Ba không ép con phải có kết quả với con bé, nhưng con có thể thử xem thế nào.”
“Không cần đâu ạ.”
Phó Doanh Xuyên cự tuyệt một cách rõ ràng và dứt khoát.
Sức khỏe của Phó Nham dần dần hồi phục, Phó Doanh Xuyên cũng nhanh chóng và quyết đoán chớp lấy thời cơ sau khi tiếp quản chi nhánh. Chỉ là gót chân vẫn chưa vững, ngày nào anh cũng bận không có thời gian nghỉ ngơi.
Cũng vào thời điểm đó, trong giới bắt đầu lan truyền nhà họ Phó và nhà họ Sầm chuẩn bị liên hôn.
Khi Thiệu Nam báo cáo tình hình, Phó Doanh Xuyên chỉ thấy đây đều là những lời đồn vô căn cứ, vì vậy anh cũng không để ý đến nó, tiếp tục làm việc chăm chỉ.
Cho đến khi Khang Tuyền gọi cho anh từ thành phố B xa xôi.
“Cậu bị sao vậy? Người phụ nữ của mình còn không quản được sao?” Anh ta nói: “Cái nón xanh trên đầu cậu chiếu rọi đến tận thành phố B này rồi đó, cậu mau tới xử lý đi!”
Lúc đó, Phó Doanh Xuyên mới nhận ra điều mà anh luôn cho là vô căn cứ đã trở thành “Sự thật”.
Người nào đó đã khơi mào cho cái “Sự thật” này, mà chính thái độ mặc định của cô ta khi người khác hỏi tới vấn đề đó càng làm cho tin đồn trở nên đáng tin cậy.
Phó Doanh Xuyên đã hẹn gặp Sầm San.
Ban đầu Sầm San vẫn rất dịu dàng và ân cần, còn nhìn Phó Doanh Xuyên với ánh mắt chan chứa tình cảm.
Nếu không nhờ những bức ảnh chụp cô ta và một người đàn ông khác bước ra từ cửa khách sạn, trong một khoảnh khắc anh đã tin rằng người phụ nữ này không phải không thể bước vào cuộc sống của anh.
“Doanh Xuyên, không phải như anh nghĩ đâu, anh nghe em giải thích đi.” Sầm San nhìn bức ảnh với vẻ mặt hoảng sợ.
Phó Doanh Xuyên không có thời gian để nghe cô ta giải thích, chỉ thờ ơ nói: “Chúng ta không có quan hệ gì, cô cũng không cần phải giải thích với tôi. Chỉ là sau này nếu có người đề cập đến tôi và cô, xin cô hãy nói rõ ràng.”
“Không có quan hệ?” Sầm San không thể tin nổi: “Mấy năm qua em luôn ở bên cạnh anh, anh bảo như này là không có quan hệ gì sao?”
Phó Doanh Xuyên khó hiểu.
Nửa năm qua có lẽ bọn họ còn chẳng nhìn thấy mặt nhau đến mấy lần, làm gì có mối quan hệ như cô ta nói?
Sầm San nói: “Nếu không phải vì anh, em sẽ không đến London. Sự nghiệp của em ở Vienna, em đến đây hoàn toàn là vì anh. Nhưng còn anh thì sao? Trong mắt anh chỉ có công việc! Nếu anh dành nhiều thời gian cho em hơn một chút, em cũng sẽ không, sẽ không…”
Thật lố bịch.
Phó Doanh Xuyên đứng dậy, con ngươi màu hổ phách lạnh như dao găm dưới ánh đèn.
“Cô vì tôi? Tôi yêu cầu sao?” Anh hỏi lại: “Cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi đó. Chúng ta trước kia, bây giờ đều không có quan hệ gì, ngay cả tương lai cũng sẽ không có.”
Sầm San đuổi theo ra khỏi nhà hàng.
Cô ta không màng đến sự rụt rè và danh tiếng của mình, ôm chặt lấy Phó Doanh Xuyên không buông, hứa rằng mình sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm tương tự nữa. Cô ta chỉ là nhất thời bị mê hoặc, trong lòng cô ta chỉ có mình anh.
Phó Doanh Xuyên càng nghe lại càng thấy ghê tởm.
Anh thậm chí còn không muốn đụng tay vào người Sầm San. Chờ đến khi cô ta diễn xong, rời đi…
“Nửa tháng sau khi đến London, anh mới biết được Sầm San biết tin ba anh nhập việc là vì bác sĩ ở bệnh viện đó là anh họ của cô ta.” Phó Doanh Xuyên nói: “Nếu không có bất kỳ giá trị nào, anh cũng sẽ không lãng phí thời gian với cô ta.
Sau khi nghe những lời Phó Doanh Xuyên vừa nói, tay đang nắm chặt lấy lan can của Tô Diệu Ngôn cũng buông xuống. Cô tùy ý lau đi vì lòng bàn tay của cô lúc này đã ướt đẫm mồ hôi.
Hóa ra Phó Doanh Xuyên và Sầm San thậm chí còn không phải là người yêu của nhau, bọn họ chưa từng ở bên nhau…
“Ngày hôm đó,” Phó Doanh Xuyên đi tới bên cạnh cô, hương thơm mát lạnh hòa cùng gió lạnh phả vào người cô: “Em nói điều bất ngờ chính là em, phải không?”
Phó Doanh Xuyên khẽ thở ra, đưa tay lên lau nước mắt cho cô: “Sao em có thể ngốc như vậy chứ? Người khác nói vài câu thì tin, vậy mà lại không chịu tin anh.”
Cô nên tin anh như thế nào chứ?
Tin rằng anh sẽ cho cô tài nguyên, không thành vấn đề; Tin rằng anh sẽ luôn đến cứu cô khi cô gặp nguy hiểm, không thành vấn đề; Tin rằng anh sẽ không cần đến môn đăng hộ đối mà chọn cô… Cái này, ngay cả nằm mơ cô cũng không thể tin được.
Phó Doanh Xuyên ôm cô.
Hương thơm mát lạnh trên người anh vây quanh cô càng rõ ràng hơn. Nói đến cũng thật là lạ, sau bao nhiêu năm, mùi hương trên người anh vẫn không hề thay đổi, mà cô cũng chưa bao giờ quên mùi hương này.
Giống như đã được khắc sâu vào xương tủy, hòa cùng với máu.
“Bây giờ, em còn nghi ngờ gì nữa không?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
Tô Diệu Ngôn lau nước mắt vào lòng anh, thì thầm: “Không phải anh coi em là em gái sao? Trước giờ anh vẫn luôn muốn nhận em là em gái.”
Phó Doanh Xuyên thở dài.
Khi đó cô còn chưa 18 tuổi, cho dù anh thật sự có gì cũng sẽ bóp chết từ trong trứng nước trước. Dù sao, anh cũng lớn hơn cô 8 tuổi, nhưng anh cũng không đến mức cầm thú như vậy.
“Em làm anh lo lắng còn nhiều hơn Mạnh Nguyễn.” Anh nói.
Tô Diệu Ngôn ngẩng đầu, vẻ mặt không phục: “Anh có ý gì? Có phải lại nói em ngốc đúng không?”
“…”
Đúng là không thông minh thật.
Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, vô cùng bất lực, nhưng giọng điệu lại dịu dàng: “Không. Nhưng em phải nhớ rằng, em tin anh là đủ.”
Tô Diệu Ngôn nhìn anh.
Khuôn mặt của anh vẫn không thể trút bỏ được vẻ kiêu ngạo trời sinh, đôi mắt màu hổ phách vô cùng uy lực. Nhưng vào giờ phút này, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự dịu dàng ẩn sâu trong đôi mắt đó, sâu sắc và chân thành.
“Anh có thích em không?” Cô siết chặt góc áo, hỏi anh.
Phó Doanh Xuyên thoáng sửng sốt, sau đó, một nụ cười hiện trên môi anh, anh hôn lên trán cô.
“Sau này không bao giờ nói em ngốc nữa.”
***
Tô Diệu Ngôn ngã xuống giường.
Nhịp tim vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, sự thiếu oxi lên não vẫn không hề giảm bớt.
Anh thích cô.
Thì ra, anh thật sự thích cô.
“A ——”
Tô Diệu Ngôn sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, xoay người ôm Đô Đô vào trong lòng, nói nhỏ vào cái tai lông xù của nó: “Em biết không? Thật ra anh ấy có thích chị… Anh ấy cũng thích chị.”
Trên đời này, còn có điều gì khiến người ta vui vẻ và hạnh phúc hơn câu “Anh thích em”, “Em cũng thích anh chứ”?
Tô Diệu Ngôn ôm Đô Đô chạy đến cái bàn học nhỏ.
Mở ngăn kéo dưới cùng ra, bên trong có một cuốn nhật ký, là cuốn nhật ký về tình yêu thầm kín của cô.
Sau bốn năm, cô lại mở cuốn nhật ký đó ra.
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ trên bìa một hồi lâu, sau đó viết ——
Ánh trăng đêm nay thật đẹp, anh ấy cũng rất đẹp.
Chính xác mà nói, người nói “Anh thích em” rất đẹp. Và có lẽ trong cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ quên được ngày hôm nay.
***
Trái tim Tô Diệu Ngôn tràn ngập niềm vui sướng và ngọt ngào.
Dù vẫn có chút băn khoăn và lo lắng mà cô ý thức được, nhưng cô không muốn nghĩ đến vào lúc này. Cô không sợ, bởi vì tình yêu của anh chính là chỗ dựa lớn nhất của cô.
Nhưng cô không ngờ rằng, thử thách và hạnh phúc lại gần nhau đến như vậy.
~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT