Bầu không khí trong trường thật vui tươi và phấn khởi, các học sinh đang bàn tán nên trải qua kỳ nghỉ như thế nào. Đặc biệt là những học sinh “khả nghi”, nữ sinh thì nghĩ nên tặng quà gì cho nam sinh, còn nam sinh thì nghĩ nên tạo sự lãng mạn khó quên như thế nào.
Giờ nghỉ giải lao.
Tô Diệu Ngôn chống cằm nhìn mây trên trời, ngón áp út xoa xoa nốt ruồi dưới khóe mắt trái, tâm tư bay đến trong xe ngày hôm đó.
Người đàn ông rất chăm chú khi giảng bài, lông mi dài của anh rủ xuống như một chiếc quạt đang mở, tạo nên một cái bóng mờ mờ trên chóp mũi của anh. Hương thơm lạnh lẽo tĩnh mịch tràn ngập không gian nhỏ, xung quanh hơi thở của cô đều là mùi hương của anh. Chúng thâm nhập vào tâm trí cô, làm trái tim cô xao động.
Rất nhiều lần, cô muốn mở cửa sổ ra để hít thở không khí, nhưng rồi lại không thể làm được gì.
“Này!”
Tô Diệu Ngôn bị giật mình, quay đầu lại liền nhìn thấy Mạnh Nguyễn đang cau mày.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Tô Diệu Ngôn ho nhẹ một cái, lắc đầu nói: “Thất thần thôi. Sao cậu lại tới tìm tớ vậy? Không phải lại muốn tới phố ăn vặt đấy chứ? Để tớ nói cho cậu biết nhé, tớ đã tính toán giúp cậu rồi, cậu tiêu quá nhiều tiền rồi đó. Mỗi lần cậu ăn xiên trứng cút, cậu mất 3 tệ, mỗi lần ăn đậu hũ thúi…”
Mạnh Nguyễn che miệng cô lại, nghiến răng nói: “Hoa La Canh (*) tái thế sao? Cậu có thể dùng năng lượng này làm Toán mỗi ngày được không?”
(*) Hoa La Canh: một nhà Toán học vĩ đại của Trung Quốc.
Tô Diệu Ngôn thở ra một hơi.
Sau đó, Mạnh Nguyễn nói với cô mục đích cô ấy tới đây lần này —— Đón Giáng Sinh.
“Mẹ tớ mua một cây thông Noel rất lớn, mỗi tội là tớ chưa treo bất cứ thứ gì lên đó cả, tớ đặc biệt để dành cho hai chúng ta cùng làm đó.” Cô ấy nói: “Thứ 6 này cậu đến nhà tớ ăn đi, đến lúc đó Cáo Già sẽ mua pizza và gà rán… Ư, quá đã!”
Hô hấp của Tô Diệu Ngôn ngưng trệ, cụp mắt nói: “Anh của cậu cũng tới sao?”
“Đúng vậy.” Mạnh Nguyễn nói: “Ba mẹ tớ sẽ đi nghỉ lễ trên đảo vào dịp Giáng Sinh này, phải qua tết dương lịch mới về cơ. Trong khoảng thời gian này, Cáo Già về sống với tớ. Vị thiếu gia này được gọi đến để chăm sóc cho tớ, thực tế mỗi ngày không biết là ai hầu hạ ai nữa!”
Tô Diệu Ngôn thấp giọng nói “Ồ”.
Cô nhớ tới những chiếc bánh quy gấu nhỏ trước đây, còn cả con gấu nhồi bông được may vá lại, từng việc một, cô ngoại trừ nói lời cảm ơn ra thì chưa có bất kỳ hành động thực sự nào… Vì vậy, cô cũng nên làm gì đó để tặng người đó, coi như để bày tỏ lòng biết ơn của cô.
Không liên quan gì đến lễ Giáng Sinh cả.
***
Tô Diệu Ngôn bắt đầu luyện tập làm món bánh đậu đỏ sở trường của mình tại nhà.
Tô Dục Văn nói rằng bột bánh đậu đỏ cô làm rất mềm và ngon. Nhưng cô vẫn thấy không yên tâm, cô luôn sợ mình làm ra không đạt được kết quả như ý nên mỗi tối đều phải làm một ít để củng cố lại.
Lệ Hạo mới đầu ăn còn khen ngon, nhưng sau đó cậu không thể chịu nổi vì ngày nào cũng phải ăn.
“Chị thực sự định đến chùa để trở thành nữ tu sao?” Cậu rùng mình khi nhìn thấy những chiếc bánh đậu đỏ lại xuất hiện trên bàn ăn: “Nếu chị muốn thích nghi trước với cuộc sống thuần chay thì chị tự mình thử được không? Đừng cho em ăn bánh đậu đỏ nữa!”
Tô Diệu Ngôn bình tĩnh nhào bột, sau đó cầm lấy hộp cơm trên giá, xoay người cười hỏi: “Ăn thêm ba cái nữa nhé?”
“…”
Lệ Hạo muốn đi tu.
Suốt một tuần như vậy, cuối cùng Tô Diệu Ngôn cũng được đón lễ Giáng Sinh.
Cô mặc một chiếc áo len cổ tròn màu đỏ, họa tiết hình con cáo thêu trên ngực là do chính tay Diệp Nhiễm thêu, vừa xinh xắn vừa nghịch ngợm giống như cô.
Tiếng chuông vang lên, Tô Diệu Ngôn nhanh chóng thu dọn cặp sách, sau đó chạy đến nhà vệ sinh soi gương mấy lần, xác định mình đã chỉnh tề rồi mới đi xuống lớp 7.
Quý Nghiêu đang đi lên tầng.
Nhìn thấy sắc mặt hồng hào của cô gái, trái tim anh ấy rung động, hỏi: “Về nhà sao?”
“Dạ, sao đàn anh lại ở đây thế ạ?” Tô Diệu Ngôn mỉm cười, để lộ ra má lúm đồng tiền nhỏ: “Em đi tìm bạn để đón lễ đây ạ. Chúc đàn anh một lễ Giáng Sinh vui vẻ!” Nói xong liền chạy đi.
Quý Nghiêu nuốt lại những lời định nói.
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn “hào phóng” gọi một chiếc taxi trở về tiểu khu. Cô thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, lần đầu tiên cảm thấy tiêu tiền lại hạnh phúc như vậy.
“Thật sự không đón Tiểu Hạo sao?” Mạnh Nguyễn hỏi.
Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Hôm nay mẹ tớ ở nhà, nó ở cùng mẹ tớ rồi.”
“Vậy thì thằng nhóc đó vui rồi.” Mạnh Nguyễn nuốt một ngụm nước bọt: “Mấy nhà hàng bên ngoài còn cách tay nghề của dì Văn tận mấy con phố ý chứ! Tớ rất muốn ăn thịt Đông Pha!”
Cùng lúc đó ——
“Mẹ ơi! Tại sao lại còn có bánh đậu đỏ nữa!!!”
“Không phải con thích ăn bánh đậu đỏ chị con làm nhất sao? Mau ăn đi.”
“Được rồi, đây là lần cuối cùng.”
“Nghĩ gì vậy? Trong tủ lạnh còn mười mấy cái bánh đậu đỏ nữa kìa.”
“…”
***
Nhà họ Mạnh thật ấm áp và ngăn nắp.
Phó Lam rất thích hoa và cây cối, bà đã cải tạo lại khoảng sân nhỏ ở tầng 1 thành một khu vườn xinh đẹp, chỉ cần mở cửa kính trong suốt sát đất trong phòng khách ra là hương thơm của hoa sẽ tràn vào.
Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn đặt cặp sách xuống, treo áo khoác lên giá.
“Màu đỏ này đẹp quá!” Mạnh Nguyễn xoay người nhìn Tô Diệu Ngôn, nhìn từ trên xuống dưới: “Tớ đã nói màu đỏ rất hợp với làn da của cậu mà. Hơn nữa…”
Nhận được ánh mắt đầy ẩn ý, Tô Diệu Ngôn đỏ mặt, thoáng che ngực lại.
Mạnh Nguyễn cười nói: “Cậu che làm gì? Bình thường mặc quần áo thể thao cũng phải che cho thật kín. Hôm nay mặc áo len đẹp như vậy, lần sau cậu thử mặc một cái tôn dáng hơn xem, cái này rộng quá rồi.”
“Không đứng đắn.” Tô Diệu Ngôn mắng cô.
Hai người trêu đùa nhau rồi đi vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Tô Diệu Ngôn vừa vào cửa đã thấy không có ai ở nhà, cô cũng không thể dễ dàng hỏi Mạnh Nguyễn, nhưng lúc đang lau tay thì nghe thấy Mạnh Nguyễn nói: “Tớ đói quá, chúng ta ăn bánh đậu đỏ cậu mang tới trước đi.”
Tô Diệu Ngôn mím môi: “Đừng. Không phải sẽ ăn pizza và gà rán sao? Bánh đậu đỏ chiếm hết dạ dày cậu rồi, đến lúc đó cậu sẽ không ăn được thứ gì khác đâu.”
Đồng hồ chạy từ 6 giờ đến 7 giờ kém 5 phút.
Tô Diệu Ngôn chậm rãi trang trí cây thông, bởi vì thất thần mà mấy lần bị Mạnh Nguyễn mắng, cuối cùng Mạnh Nguyễn dứt khoát để cô xem vị trí đặt đồ được chưa, còn cô ấy tự mình làm những việc còn lại.
“Nhuyễn Nhuyễn, hay là để tớ…”
“Hả? Cậu xem đặt ngôi sao ở vị trí này được chưa?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng mở cửa.
Tô Diệu Ngôn lập tức quay đầu lại, đập vào mắt cô là chiếc áo khoác đen của người đàn ông. Cô bình tĩnh lại, bất giác mỉm cười. Nhưng giây tiếp theo, tiếng giày cao gót của phụ nữ đã làm nụ cười của cô vỡ tan.
Sầm San bước vào.
“Hai đứa đói bụng chưa?” Cô ấy cười nói: “Ngoài pizza và gà rán ra, còn có bánh kem phomai vừa mới ra lò này.”
Mạnh Nguyễn nghe đến bánh kem phomai lập tức nhảy khỏi ghế. Phó Doanh Xuyên chặn đường, đưa cho cô ấy mọi thứ trong tay rồi phân phó: “Đi dọn bàn đi.”
Người đàn ông tay không bước vào phòng khách, anh nhìn thấy cô gái mặc áo đỏ đang ngạc nhiên đứng ở đó, sau đó vẫn gật đầu như mọi khi.
“Chào buổi tối.” Tô Diệu Ngôn thấp giọng nói: “Em xin lỗi vì đã làm phiền mọi người ạ.”
Sầm San cũng bước vào phòng khách, nhìn cô rồi nói: “Làm phiền ở chỗ nào chứ? Ngày lễ chính là lúc mọi người dành thời gian bên nhau mà. Sao hôm nay không thấy em trai em tới? Đi chơi với các bạn cùng lớp sao?”
Tô Diệu Ngôn giải thích: “Em ấy ở nhà với mẹ em ạ.”
“Thật hiểu chuyện.” Sầm San nhìn Phó Doanh Xuyên: “Chúng ta cũng đi rửa tay rồi bắt đầu thôi.”
Phó Doanh Xuyên gật đầu.
Tô Diệu Ngôn yên lặng đứng tại chỗ, bóng người đàn ông vừa di chuyển, cô liền trộm nhìn theo. Cô đưa mắt nhìn về phía phòng vệ sinh rồi buộc mình phải thu ánh mắt lại, cuối cùng dừng trên hộp đựng đồ ở trên bàn trà.
Chỉ một thoáng, trong lòng cô dâng lên một nỗi niềm khó tả.
Bốn người ngồi xuống cùng ăn cơm.
Sầm San vẫn giống như lúc dùng bữa ở khách sạn Hilton lần trước, thân thiện và hào phóng, chu đáo mọi mặt, quan trọng nhất là cô ấy không tỏ ra lạnh lùng, càng không ngại ngùng. Những lời bàn tán dí dỏm của cô ấy khiến người khác khó có thể nói chen vào.
“Thật ra Giáng Sinh xong là tới tết dương lịch rồi.” Sầm San nói: “Qua tết dương mới phải đi học trở lại đúng không? Hay là chúng ta đi đâu đó để thư giãn đi. Nhuyễn Nhuyễn, em thấy thế nào?”
Mạnh Nguyễn nghĩ nghĩ một hồi, nhìn người đang thỏng thả nếm rượu vang đỏ, giọng điệu có chút nịnh nọt: “Khu du lịch mà anh đang phát triển đã bắt đầu giao thương với bên ngoài rồi đúng không? Bọn em có thể tới đây chơi được không?”
Phó Doanh Xuyên lắc nhẹ cái ly chân dài, hoàn toàn không chạm vào đồ ăn nhanh trên bàn, cảm thấy nó thật nhiều dầu mỡ. Nhưng khi liếc nhìn cô gái mặc đồ đỏ ở phía đối diện, anh lại cảm thấy không cần thiết phải câu nệ như vậy trong ngày lễ.
Anh cầm một miếng khoai tây chiên, nhẹ nói: “Có thể.”
Mạnh Nguyễn mỉm cười, quay sang nói với Tô Diệu Ngôn: “Diệu Diệu, chúng ta đi cùng nhau đi! Mang cả Tiểu Hạo theo nữa.”
Tô Diệu Ngôn đang trong trạng thái lơ lửng, cô vốn không nghe thấy bọn họ đang nói gì, nghe thấy Mạnh Nguyễn hỏi gì đó liền vô thức nói “Được”.
Sầm San vỗ tay: “Quyết định vậy đi. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát, ở lại một đêm là được rồi.”
“Không về Anh sao?” Phó Doanh Xuyên hỏi.
“Không.” Sầm San nói: “Ba mẹ em đang có cuộc hội nghị ở Đức, em về bên đấy cũng chỉ có một mình, ở lại chơi với mọi người còn vui vẻ hơn.”
Ánh sáng như làm dịu đi bầu không khí xung quanh đôi nam nữ ngồi nói chuyện ở đối diện, như thể đang cố tình miêu tả sự xứng đôi vừa lứa của hai người họ.
Tô Diệu Ngôn nắm chặt cái dĩa, vùi đầu ăn.
Cũng không biết đã qua bao lâu, đợi đến khi cô định thần lại thì Sầm San và Mạnh Nguyễn đang nói về phim ảnh.
Sầm San nói: “Chị cảm thấy cuối cùng thì nữ chính cũng sẽ tự rước lấy sự sỉ nhục về phía mình thôi. Nam chính rõ ràng vì những chuyện trong quá khứ mà trả thù nữ chính, vậy mà nữ chính vẫn ngốc nghếch chờ đợi.”
“Vậy đó.” Mạnh Nguyễn ngập ngừng: “Vậy thì em không muốn xem nữa đâu, bực bội lắm. Nhưng em nghe nói bộ phim này rất hay, không xem thì thật tiếc… Này, Diệu Diệu, cậu đã xem chưa?”
“Gì cơ?”
“Cậu đã xem bộ phim mà chị San San nhắc đến chưa? ‘Động vật ăn đêm’ (*) ý.”
(*) Động vật ăn đêm: Một bộ phim của đạo diễn Tom Ford.
Tô Diệu Ngôn gật đầu.
Cô đã xem bộ phim này vào năm học lớp 7, tuy rằng có hơi chán, nhưng kỹ thuật quay và cốt truyện không tệ, hơn nữa kỹ năng diễn xuất của hai diễn viên chính còn đáng chú ý hơn.
“Tớ thấy cuối cùng nữ chính đi đến bước đường đó là vì cô ấy vẫn còn tình cảm với nam chính.” Tô Diệu Ngôn nói: “Trải qua nhiều chuyện như vậy, cô ấy vẫn quay đầu lại, vẫn muốn chờ đợi một lần nữa.”
Sầm San không ủng hộ, cô ấy phản bác lại: “Nhưng những gì nữ chính đã làm trước đây không cho phép cô ấy quay đầu lại. Cô ấy cứ chờ nam chính như vậy không phải tự rước đau khổ về cho mình sao?”
Cảnh cuối phim là cảnh nữ chính ngồi trong nhà hàng do nam chính chỉ định và chờ đợi.
Vẫn luôn chờ đợi.
Có người đi ngang qua nữ chính, nữ chính tưởng nhầm đó là nam chính, cô ấy ngẩng mặt lên mỉm cười, nhưng mỗi lần ngước mắt lên đều không phải người mình muốn gặp… Bộ phim kết thúc tại đó.
“Em nghĩ…” Tô Diệu Ngôn nhíu mày: “Nữ chính là đang ép buộc bản thân mình phải hòa nhập với thực tại, cho nên mới đè nén cảm xúc của mình đối với nam chính. Đến cuối cùng, lời mời từ nam chính giống như một lối thoát vậy, nữ chính đã bị mắc kẹt quá lâu, không thể không tới được. Tình cảm như vậy, sao có thể kiểm soát được chứ?”
Sau khi cô nói xong, bầu không khí trên bàn lắng xuống một chút.
Tô Diệu Ngôn không nhận ra điều đó, cảnh nữ chính chờ đợi lại hiện lên trong tâm trí cô. Mỗi ánh mắt của nữ chính đều mang theo hy vọng, cũng biểu đạt sự thất vọng.
Cảm giác thất bại trong chờ đợi quả không dễ chịu chút nào.
Tô Diệu Ngôn hít sâu một hơi, cô ngẩng đầu lên định gắp một miếng gà rán, lại phát hiện ra mọi người xung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm.
“Sao, sao vậy ạ?” Cô vội lau miệng vì sợ nước sốt dính trên đó.
Nụ cười tươi của Sầm San mang theo chút kiêu ngạo, cô ấy đang định nói gì đó thì người đàn ông bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Em rất thích xem phim sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT