Trình Song Song ánh mắt khinh thường nhìn Đường Vân Thanh, đúng là nữ nhân tham lam. Lại ngạc nhiên khi thấy Mạc Thất Uông từ phía sau đi tới, trẻ hơn vài phần so với khi cô trọng sinh đi? Nghĩ đến đây cô tức giận, tại anh ta cùng Vân Thanh mà cô phải chịu đau khổ trong nhà kho. Hoàng Ưu Lục đứng bên cạnh thu hết biểu tình trên mặt cô vào trong mắt, không hiểu trong đầu cô nghĩ gì, lại càng thêm tò mò, tiểu miêu thật khó nắm bắt.

Mạc Thất Uông một tay đút túi quần, một tay nâng ly rượu đi đến chỗ ba ngưới, ánh mắt hứng thú hướng về phía cô, nhưng lại nói với Vân Thanh:

"- Vân Thanh của anh sinh nhật vui vẻ nhé."

Xong lại công khai hôn môi cô ta trước mặt mọi người, Vân Thanh hạnh phúc hưởng thụ rồi lại khinh thường nhìn Song Song, dù cô giảm cân xinh đẹp đến đâu thì Thất Uông vẫn yêu tôi thôi. Song Song vốn không lưu tình với loại người này, nhưng nể mặt Vân Thanh từng đối tốt nên cô cũng không khách khí:

"- Sinh nhật cậu tôi cũng có món quà tặng cậu. Đây là vòng tay pha lê do tôi tự làm bằng pha lê tốt của Australia, hi vọng cậu sẽ thích."

Vân Thanh cũng vui mừng nhận lấy, ánh mắt rạng rỡ. Cô nhếch môi cười, sở thích về pha lê của cô ta, thân nhau tám năm, sao cô lại không biết chứ. Mạc Thất Uông ôm eo Vân Thanh nhìn về phía cô mà hỏi:

"- Thanh nhi, đây là...?"

"- Đó là Song Song, anh quên rồi sao?" - Vân Thanh ngạc nhiên hỏi, dù sao Thất Uông và Song Song cũng qua lại lâu như vậy rồi, sao anh ta lại không nhận ra, gương mặt Song Song có nét như vậy mà. Song Song nhìn biểu hiện của Thất Uông, rồi ghét bỏ nói:

"- Hai người tình cảm như vậy!"

Mạc Thất Uông có chút luống cuống, đúng là anh ta và Vân Thanh tình cảm, nhưng không nghĩ Song Song thay đổi xinh đẹp như vậy, nên cư nhiên thể hiện tình cảm ra ngoài. Trong lòng anh ta dâng lên một cỗ luyến tiếc, sớm biết như vậy, thì đã bỏ Vân Thanh rồi! Đường Vân Thanh đắc ý:

"- Đương nhiên."

Cô ta cố ý nói để cô tổn thương, nhưng nào biết cô vốn đã cạn tình. Song Song lại càng ôm chặt Ưu Lục:

"- Vậy thì phải chúc phúc cho hai người rồi" - Cô nhìn qua Ưu Lục, lại giả vờ như nhớ ra - "Tý nữa thì quên, đây là người yêu mình, Hoàng Ưu Lục."

Song Song cố ý nói Ưu Lục là người yêu, để cho Vân Thanh ghen tỵ, chứ cô nào có yêu anh ta. Ưu Lục liếc cô rồi nói nhỏ "dám lấy tôi làm bình phong, về tôi xử em" làm cô khẽ rùng mình.

Đương Vân Thanh đem ánh mắt mê mẩn nhìn Ưu Lục, liền muốn chiếm hữu hắn ta, muốn hắn là người đàn ông chung giường với mình, nhưng bất quá hiện giờ là người yêu Song Song, thật khó hành động.

Mạc Thất Uông ngơ ngẩn, là Hoàng Ưu Lục! Trùm xã hội đen, anh ta cớ sao lại không biết, thật đúng là cực phẩm nam nhân đi. Lại thầm đánh giá, Song Song em giảm cân xong cư nhiên lại chán ghét tôi mà cùng Ưu Lục... Cánh mũi hừ lạnh cùng suy nghĩ trong đầu "dù thế nào em vẫn là của anh"...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play