“Ta da!” Tô Tiểu Hinh lấy bức tranh mà hôm nay cô bé và anh trai mình đã vẽ ra: “Đây là bức tranh mà cháu và anh trai vẽ đấy, ông có thích không ạ?”
Long Sở Hùng nhận lấy ngay lập tức, ông ấy mở ra nhìn một cái rồi gật đầu bằng vẻ mừng rỡ: “Ông nội thích lắm, ông nội đặt tranh của cháu vào một cái khung nhỏ rồi treo trong phòng đọc sách của ông được không?”
“Dạ được ạ.” Hai đứa nhỏ vui vẻ trả lời.
“Vậy bây giờ ông cháu mình vào phòng sách tìm một cái khung nhỏ để treo lên luôn nhé.” Long Sở Hùng nói.
Hai đứa nhỏ không chờ đợi được nữa mà muốn đi cùng ông nội luôn.
Tô Lạc Lạc nhìn thấy cảnh ông yêu cháu chiều thì không kìm được nụ cười. Bây giờ cô không ngại gửi các con về nhà họ Long nữa vì thứ mà bọn trẻ cần không chỉ là tình yêu của mẹ, tình thương của ba mà còn cần cả sự mến yêu của những người lớn tuổi. Được yêu thương một cách đầy đủ thì chúng mới có thể phát triển một cách lành mạnh được.
Bấy giờ, bên cạnh vườn hoa, một người giúp việc đang đẩy xe lăn của bà cụ Long tới. Dù trên đầu bà cụ tóc đã chia hai màu nhưng trông bà cụ vẫn còn khỏe mạnh và tươi tỉnh lắm. Bà cụ đeo một cái kính lão, vì không nhìn thấy Tô Lạc Lạc đang ngồi trên ghế sô pha nên bà cụ hỏi con dâu: “Tiểu Nhân này, cô bé kia tới chưa con?”
Bà Tưởng Nhân nhìn mẹ chồng rồi cười rộ lên: “Mẹ à, Lạc Lạc tới rồi ạ, mẹ nhìn này.”
Đang ngồi trên ghế sô pha, nghe thấy bà Tưởng Nhân nói vậy nên Tô Lạc Lạc đứng dậy ngay lập tức. Trông thấy bà cụ, đột nhiên cô lại không biết nên xưng hô thế nào cho phải. Long Dạ Tước biết cô đang quẫn bách nên anh khẽ cười: “Em cũng gọi bà là bà nội như anh đi.”
Bà cụ Long nâng chiếc kính lão lên ngay lập tức: “Ui chao, cô bé này xinh quá nhỉ!”
Bà cụ Long nhìn thấy gương mặt tròn trịa và đầy đặn của Tô Lạc Lạc hoàn toàn không giống với mấy cô gái hay đi phẫu thuật thẩm mỹ cho gương mặt mình trở nên quyến rũ như ngày nay thì bà cụ cảm thấy rất thích.
Bấy giờ bà cụ Long cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đây đã trót tin lầm người nhà họ Tô nên mới có ấn tượng không tốt về cô gái này. Bây giờ có hai đứa chắt ở đây nên ngày nào tâm trạng của bà cụ cũng rất tốt, trong nhà lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười đùa của trẻ nhỏ khiến đáy lòng bà vừa cảm thấy vui mừng lại vừa cảm thấy thỏa mãn.
“Lạc Lạc, xin lỗi cháu, trước đây là bác và bà nội hiểu lầm cháu, cháu đừng để bụng nhé.” Bà Tưởng Nhân nói lời xin lỗi với Tô Lạc Lạc.
Tô Lạc Lạc run rẩy mấy giây, cô không ngờ người nhà họ Long sẽ xin lỗi cô mà giọng điệu lại còn chân thành như thế khiến trong lòng cô cảm thấy vô cùng ấm áp và xúc động. Cô vội vàng lắc đầu rồi nói: “Cháu không để bụng chuyện đó đâu ạ, bác gái, bà nội, hai người không cần tự trách mình đâu ạ.”
Bà cụ Long vui mừng nhìn cô, bà cụ càng nhìn càng cảm thấy cô gái này còn khiến bà vừa mắt hơn Tô Vũ Phỉ rất nhiều. Bà cụ vội vàng hô lên: “Dạ Tước, cháu phải quan tâm, chăm sóc Lạc Lạc thật tốt đấy nhé, từ nay về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.”
Câu này của bà cụ Long khiến mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng lên, nhưng người đàn ông đang đứng bên cạnh cô thì rất thích câu này.
“Bà nội, con dẫn Lạc Lạc đi dạo quanh vườn hoa một lát ạ.” Long Dạ Tước cũng không muốn cô bị gò bó nên anh định dẫn cô ra ngoài đi dạo một chút để cô được thả lỏng tinh thần.
Long Dạ Tước nắm tay rồi dắt cô đi về phía vườn hoa. Sau lưng họ là bà Tưởng Nhân và bà cụ Long, bà Tưởng Nhân nói với mẹ chồng: “Mẹ à, mẹ thấy hai đứa có xứng đôi vừa lứa không cơ chứ? Xem ra nhà họ Long sắp có chuyện vui rồi.”
“Ừ, lần này chắc chắn mẹ sẽ không phản đối đâu.” Bà cụ Long cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.
Đi dạo trong vườn hoa nhưng Tô Lạc Lạc vẫn giữ vẻ im lặng, Long Dạ Tước đứng bên cạnh nhìn cô bằng ánh mắt lo lắng: “Em đang nghĩ gì thế?”
Tô Lạc Lạc đang suy nghĩ, trước đây cô vốn không quan tâm xem tương lai Long Dạ Tước sẽ lấy kiểu phụ nữ như thế nào, thế nhưng bây giờ cô lại vô cùng để ý rằng nếu anh cưới người phụ nữ khác thì hai đứa nhỏ phải làm sao đây?
“Nếu như em không gả cho anh thì anh sẽ cưới người phụ nữ khác về nhà ư?” Tô Lạc Lạc ngẩng đầu lên nhìn anh rồi hỏi một câu không đầu không đuôi.
Long Dạ Tước nghe xong thì hơi híp mắt lại: “Ý của em là cả đời này em không muốn kết hôn hả?”
Tô Lạc Lạc không biết phải trả lời câu hỏi của anh như thế nào, đột nhiên anh ôm ghì cô vào lòng rồi đôi môi mỏng hôn lên khuôn mặt nhỏ bé đang ngơ ngác của cô: “Được, vậy thì cả đời này không kết hôn.”
Lần này thì Tô Lạc Lạc đã kịp phản ứng lại, khuôn mặt cô đỏ bừng lên ngay lập tức: “Anh… Cả đời này anh cũng không kết hôn hả?”
“Tất nhiên rồi, nếu em sợ hãi hôn nhân thì cả đời này chúng mình cứ chung sống như thế này với nhau cũng được, dù sao có giấy tờ đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng mà.” Long Dạ Tước nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng, sâu hun hút.
Tô Lạc Lạc cảm thấy vô cùng bất ngờ, trái tim cô rối bời tới mức đập thình thịch. Cô ngượng ngùng né tránh ánh mắt anh: “Ai nói em sẽ không kết hôn, ai nói em sẽ sống chung với anh cả đời này vậy?”
“Không sống với anh cả đời thì em định sống với ai?” Ánh mắt Long Dạ Tước lóe lên ngay lập tức như thể anh đang muốn đánh nhau với ai vậy.
Tô Lạc Lạc mím môi cười: “Em sống một mình cả đời đấy.”
Long Dạ Tước nghe vậy thì tạm hài lòng rồi nhéo mũi cô: “Anh cũng không ngại sống với em cả đời đâu.”
Đáy lòng Tô Lạc Lạc cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cô ngẩng đầu nhìn anh rồi nói: “Được, nếu anh thực sự định sống với em cả đời thì anh phải hứa, cả đời này, ngoại trừ em thì anh không được yêu thêm một người phụ nữ nào khác.”
“Tim anh nhỏ lắm nên chỉ chứa được một người thôi, mà người này chính là em đấy.” Long Dạ Tước nói xong thì vòng tay qua eo cô rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn nóng bỏng.
Tô Lạc Lạc tức muốn phát điên rồi, người đàn ông này có thể để ý hoàn cảnh mà âu yếm được không, nhỡ đâu để ai nhìn thấy thì sao? Cô vừa mới về Long Trạch thôi mà, có khi anh lại phá hỏng hết danh tiếng của cô thì sao?
Thấy cô giãy giụa một cách nghiêm túc nên Long Dạ Tước mới buông cô ra. Tô Lạc Lạc nhìn chằm chằm anh bằng ánh mắt tức giận: “Ban ngày ban mặt, anh đừng có làm bừa.”
Người đàn ông nào đó hiểu sai ý cô ngay lập tức, anh khẽ cong môi: “Được thôi, ban ngày không làm bừa thì buổi tối anh làm bừa.”
“Anh… Đến tối cũng không được.” Tô Lạc Lạc tức giận bổ sung một câu, Long Dạ Tước thấy cô đang bối rối thì híp mắt nhìn khuôn mặt quật cường của cô rồi được đà trêu tiếp: “Vậy thì anh sẽ kiên nhẫn chờ ngày em cầu xin anh làm bừa vậy.”
“Sẽ không có ngày đó đâu.” Tô Lạc Lạc cắn môi rồi hừ một tiếng.
Thế nhưng anh không tin vì lúc anh và cô làm trò thân mật thì người phụ nữ này vẫn đáp trả rất nhiệt tình. Thế nên anh nghĩ không lâu sau chắc chắn người phụ nữ này sẽ chủ động yêu cầu anh làm loạn.
Tô Lạc Lạc nhìn quy mô của Long Trạch thì cũng hiểu ra tại sao Tô Vũ Phỉ lại liều mạng muốn gả vào đây. Long Trạch quả thật là một gia đình vô cùng giàu sang chứ không giống như những gia đình chỉ vẽ vời ra vẻ mình giàu có. Nhưng Tô Lạc Lạc cũng không cảm thấy lung lay vì tiền bạc vô hạn của nhà họ Long cho lắm vì vốn dĩ cô không phải là người yêu tiền hám của.
Đột nhiên Tô Lạc Lạc nghĩ đến một người, chính là Dạ Trạch Hạo, họ đã không liên lạc với nhau hai tháng rồi. Anh ta cũng là con cháu nhà họ Long và bây giờ cô cũng đang rơi vào hoàn cảnh như anh, rõ ràng biết người thân vẫn còn tồn tại trên cõi đời này nhưng lại không dám nhận lại gia đình của mình.
Tô Lạc Lạc cũng lo lắng cho người đàn ông đang đứng bên cạnh mình và dòng họ đang chung sống vô cùng ấm êm này. Nếu như thân thế của Dạ Trạch Hạo được phơi bày thì bà Long và cả Long Dạ Tước chắc chắn sẽ bị tổn thương theo một cách nào đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT