Chương 1: Bệnh của mẹ nguy kịch.


Rạng sáng ở bệnh viện.

Trên hành lang, một cô gái trẻ đang giữ chặt một người đàn ông trung niên sắp rời đi, khóc lóc cầu khẩn:

– Ba, cầu ba cứu mẹ con, cầu xin ba cứu mẹ, mẹ sắp không qua khỏi rồi.

– Mẹ con đã không thể cứu.

Người đàn ông lạnh nhạt gạt tay cô ra.

– Có, bác sĩ nói có một trăm vạn là có thể phẫu thuật. Ba, cầu ba cho mẹ con một trăm vạn được không?

Nước mắt bắt đầu rơi trên khuôn mặt non nớt của cô gái.

Người đàn ông trung niên đột nhiên cắn răng kéo cô gái lại gần, nhìn gương mặt xinh đẹp quyến rũ động lòng người, ông ta cúi thấp đầu

– Lạc Lạc, muốn cứu mẹ con có thể nhưng con phải đồng ý một điều kiện của ba.

– Ngài nói, con đồng ý, con đồng ý.

Cô gái vội gật đầu, chỉ cần có thể cứu mẹ mình dù có muốn mệnh của nàng nàng cũng tình nguyện.

– Ba biết con là một đứa con tốt, con cũng nghe chuyện đính hôn của chị con và Thái tử gia của tập đoàn Long thị rồi chứ?

Cô gái mở to mắt không biết cha mình nói với mình chuyện này là có ý gì. Cô nghẹ ngào cúi đầu nói:

– Con biết!

– Thái tử gia kia có thói ở sạch, hắn thích con gái sạch sẽ. Chị gái con đã không còn đêm đầu tiên, cha muốn con thay thế đêm đầu cho chị.

Thân hình mảnh khảnh của cô gái nháy mắt hơi run lên nhìn cha:

– Ba, con không thể.

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nắm chặt tay cô, trầm giọng nói:

– Đây là cách duy nhất cứu mẹ con, chỉ cần con đồng ý, cha lập tức cho con tiền, có lẽ có thể cứu được một mệnh của mẹ con. Nếu bỏ lỡ thời kỳ phẫu thuật tốt nhất này, có lẽ không còn cách nào cứu.

Ánh mắt cô gái đầy lo lắng, cô hơi thở dài một hơi, buông khuôn mặt xinh đẹp xuống:

– Được, con đồng ý với cha.

– Con ngoan, ăn mặc xinh đẹp một chút, đêm mai chính là lúc con hiến thân. Đối phương chính là Thái tử gia của tập đoàn Long thị, con sẽ không bị thiệt.

Người đàn ông vui vẻ vỗ vỗ bả vai của nàng.

Phải biết rằng, tất cả các cô gái ở thành phố này đều muốn ngủ với người đàn ông này.

Cô gái mệt mỏi ngồi trên ghế, hai mắt dại ra vô thần, nhưng cô có chút vui vẻ, mẹ cô được cứu rồi.

Buổi tối hôm sau ở một khách sạn xa hoa.

Phòng tổng thống.

Trong căn phòng tối mờ, cô gái bối rối ngồi trên giường, hai tay ôm cánh tay, lạnh phát run.

Phút chốc cửa phòng đây ra, từ cửa bước vào một bóng người cao lớn. Hắn bật điện, phát hiện hình như đã công tắc đã bị hỏng.

Những chuyện này đều đã được chuẩn bị tốt từ trước.

Cô gái thở hổn hển từ trên giường bước xuống, cô dùng cánh tay đang phát run vì lo lắng câu lấy cổ người đàn ông, nhón chân, đôi môi trúc trắc hôn lên sườn mặt anh.

Hôn xong, khi cô hoàn toàn không biết làm gì, bỗng gáy cô bị một bàn tay giữ lấy.

Cô còn chưa kịp lùi ra, nụ hôn tràn đầy mãnh liệt chuẩn xác không lầm trong bóng đêm của người đàn ông đã rơi trên môi cô.

– Ưm..

Môi bị đôi môi lửa nóng của anh phủ kín.

Đầu óc Tô Lạc Lạc trống rỗng.

Cô hơi kháng cự hơi thở xa lạ nam tính mát lạnh xâm nhập.

Nụ hôn mãnh liệt cường thế của người đàn ông cướp đi ý thức và hơi thở của cô. Đầu óc cô mơ mơ màng màng, cả người bị đặt mạnh lên giường, người đàn ông hôn khắp người, công thành chiếm đất.

Chuyện tiếp theo đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.

Trong bóng tối, nước mắt của cô tràn ra…



Chương 2: Năm năm sau.


Ba giờ sáng, cô xấu hổ từ phòng khách sạn đi ra, một bóng hình gợi cảm quyến rũ mê người từ phòng bên cạnh bước ra, Đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Vũ Phỉ. Lúc này trong mắt nàng lộ ra sự oán hận cùng buồn bã tột cùng.

– Vì sao lâu như vậy?

Cô ta cắn răng hỏi.

Nước mắt cô còn chưa khô, mái tóc dài cũng không che được dấu hôn loang lổ trên chiếc cổ trắng của cô, cố cắn rằng nói

– Đưa tiền cho tôi.

– Hỏi ba đi.

Cô gái mặc kệ cô, đẩy cửa vào phòng, dưới ánh trăng chiếu vào phòng cô ta nhìn thấy bóng người đàn ông đang nghiêng người ngủ vẫn đẹp mê người. Cô lập tức vui sướng nằm bên cạnh anh, tay chủ động choàng lên thắt lưng của anh, cảm nhận tàn dư lửa nóng trên người anh.

Tô Lạc Lạc chạy như điên từ khách sạn ra ngoài. Cô vừa khóc vừa gọi điện thoại cho ba mình. Cô hoàn thành nhiệm vụ, để ông ta đem tiền đến.

Bên kia giọng Tô Vĩ Khâm tỉnh tháo, ông ta cam đoan:

– Sáng mai, ba sẽ gửi cho con.

– Con muốn hiện giờ.

Tô Lạc Lạc nức nở nói.

– Được rồi, chốc lát nữa sẽ đến tài khoản của con.

Tô Lạc Lạc ngăn một cái taxi ở cửa khách sạn quay về bệnh viện. Cô ngây ngốc nhìn phía ngoài cửa sổ, đột nhiên di động vang lên, nàng cầm lấy thấy là bác sĩ điều trị cho mẹ mình vội vàng nghe điện thoại:

– Alo, bác sĩ Lý.

– Tô tiểu thư, có một tin tức không tốt muốn nói với cô.

– Mẹ cháu làm sao vậy?

– Mẹ cháu vừa mới qua đời.

Giọng bác sĩ Lý rất bình tĩnh.

Chỉ là trái tim cô lạnh ngắt như rơi xuống hầm băng. Cô run rẩy nắm chặt di động, có tiếng tin nanh báo, tài khoản của cô vừa mới có một trăm vạn tiền mặt chuyển đến.

– Mẹ…

Cô ngồi phía sau taxi, khóc cực kỳ bi thương. Lái xe taxi tốt bụng tăng tốc đưa cô đến bệnh viện.

Tất cả đều chậm, dù cô dùng thân thể đối lấy một trăm vạn cũng không cứu được mẹ mình. Trên đường đến bệnh viện, cô đưa tay sờ lên cổ, vòng cổ có ảnh cô chụp với mẹ không thấy.

Nháy mắt, nước mắt của cô giống như chuỗi trân châu bị đứt rơi không ngừng. Chẳng lẽ là ý trời sao?

Ý trời muốn mẹ cô rời cô đi?

Năm năm sau.

Sân bay quốc tế thành phố A, một cô gái mảnh khảnh mặc áo gió ka ki đẩy một xe hành lý, một cô bé cười nói vui vẻ ngồi trên đầu xe đẩy. Cô mặc chiếc váy công chúa màu hồng nhạt, mái tóc đen dài đến thắt lưng xõa tung, trên mái tóc cài chiếc nơ hình con bướm, trông rất đáng yêu.

Đi theo bên cạnh cô gái là một cậu nhóc mặc áo đen, quần sooc, giày thể thao màu trắng, lưng đeo ba lô nhỏ, vẻ mặt điềm tĩnh.

– Mẹ, lát nữa chúng ta có thể được ăn bữa tiệc lớn mẹ đỡ đầu mời sao?

– Nếu mẹ đỡ đầu muốn.

Cô cười nhìn con gái.

Cô gái nhỏ lập tức chớp chớp mắt to đáng yêu

– Chỉ cần con nói với mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý.

– Yên tâm, mẹ đỡ đầu có tiền.

Cậu nhóc chen vào một câu.

Hai đứa nhỏ tò mò nhìn bố phía, toàn thấy người trong nước. Từ khi ra đời đến bây giờ đây mới là lần đầu tiên họ về nước, sao không ngạc nhiên không?

Mới vừa ra khỏi cửa tiếp đón đã nghe thấy một giọng nói vui mừng:

– Tiểu Hinh, Tiểu Sâm.

– Mẹ đỡ đầu.

Cô nhóc lập tức vui sướng kêu lên, giơ hai tay ra muốn ôm.

Một con gái tóc ngắn gọn gàng bước nhanh đến, giang hai tay ôm cô bé xinh đẹp lên, hôn lên cặp má hồng của cô, lại nhìn hai người đứng bên cạnh cong môi cười nói:

– Đã trở về rồi, đi máy bay có mệt không?

– Mẹ đỡ đầu, chúng con đều rất ngoan.

Cậu nhóc nhướng mày nói.

Cô con gái nhỏ lập tức gật đầu nói thêm:

– Vâng, bọn con không làm nũng cũng không ồn ào, không gây phiền toái cho mẹ.



Chương 3: Một cặp bảo bối dễ thương.


– Phải không? Là ai một mình đi vệ sinh, còn đóng cửa, thiếu chút nữa bị khóa ở bên trong không ra được? May mắn có chìa khóa, nếu không, con phải ngồi trong nhà vệ sinh bay về đây.

Cô gái được gọi là mẹ đỡ đầu cười nói.

Cô nhóc lập tức cười ha ha hơi ngượng ngùng sau đó nhanh chóng nói qua chuyện khác

– Mẹ đỡ đầu, con và anh muốn ăn bữa tiệc lớn, mẹ cũng đồng ý, mẹ mời bọn con ăn có được hay không?

– Hai con đều là những tên cướp nhỏ, lát nữa mẹ sẽ mời bữa tiệc lớn, may mắn mẹ mang đủ tiền, nhanh đi thôi.

Cô gái tóc ngắn cười, nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp nói

– Lạc Lạc, đã 5 năm rồi. Lần này rốt cuộc đã trở lại.

– Mình phải trở về tế bái mẹ mình.

Tô Lạc Lạc thở dài một hơi, sự quan trọng của mẹ trong lòng cô chưa bao giờ giảm bớt, 5 năm không trở lại gặp bà, rất bất hiếu.

– Định khi nào đi?

– Bọn trẻ con muốn về nước thăm quan nhiều, một tuần sau mới đi!

– Mới một tuần, quá ít. Ít nhất ở một tháng, tớ bao mọi người ăn ở.

Hạ Tần hứa.

Tô Lạc Lạc không muốn ở lại thành phố này. Nơi này cô đã rất chán ghét. Mặc dù cô còn có một người cha có quan hệ huyết thống cô cũng không muốn gặp ông ấy.

Ăn bữa tiệc lớn xong, hai đứa trẻ mệt mỏi, trực tiếp về phòng trọ của Hạ Tần nghỉ ngơi. Hai đứa trẻ con đi ngủ, hai người bạn thân có thể vui vẻ trò chuyện.

– Hiện giờ ba cậu còn chưa biết cậu có hai đứa con phải không?

Hạ Tần tò mò hỏi.

– Đương nhiên tớ không thể để bọn họ biết, cũng sẽ không làm cho bọn họ biết. Đời này, tớ cũng không muốn đi lại gì với nhà đó.

Giọng Tô Lạc Lạc quyết liệt và kiên định.

– Cũng đúng, hiện giờ cậu có công việc ổn định, có khả năng chăm sóc hai đứa trẻ, tự cấp tự túc cũng không cần bọn họ.

Nói xong Hạ Tần nhỏ giọng nói vào tai cô:

– Hai đứa trẻ con còn chưa biết cha chúng là ai?

Lập tức Tô Lạc Lạc sắc mặt căng thẳng, cô lắc đầu

– Đời này không thể để bọn nó biết.

Hạ Tần nhíu mày:

– Cũng thật kỳ quái, về lý mà nói, chị cậu cùng Thái tử gia của nhà họ Long đám hỏi 5 năm sao còn chưa đính hôn?

Tô Lạc Lạc lắc đầu

– Không biết, cũng không muốn biết.

Những người nhà này đối với cô mà nói, là những người cả đời không muốn gặp lại. Mẹ cô năm đó bị ba nàng dụ dỗ đến mang thai. Vốn muốn một đứa con trai nhưng không ngờ mẹ cô sinh ra cô, từ đó cha cô không để ý gì đến mẹ con cô, coi như không thấy. Mẹ cô áp lực nhiều nên sinh bệnh cuối cùng qua đời trong buồn bã.

Sáng sớm.

Tô Lạc Lạc mang theo hai đứa con đến trước mộ mẹ dâng hương. Hai đứa trẻ lộ vẻ mặt trầm trọng, giúp cô làm cỏ mộ của mẹ. Tô Lạc Lạc mấy lần âm thầm gạt lệ, cũng không muốn hai đứa con nhìn thấy.

– Mẹ, bà ngoại ngủ trong này sao?

Cô nhóc dùng đôi mắt nước mắt lưng tròng nhìn cô, cô còn không hiểu chuyện sinh lão bệnh tử.

Cô mím môi cười:

– Đúng, bà ngủ trong đó.

– Khi nào bà tỉnh lại.

– Tiểu Hinh, bà ngoại sẽ không tỉnh lại, bà đã ngủ ở đây thật lâu.

Tô Lạc Lạc nén bi thương giải thích.

Cô gái nghiêng đầu lại hỏi tiếp:

– Mẹ, bà ngoại của bọn con ở trong này, vậy ba của bọn con đâu?

Cậu nhóc con dừng động tác nhổ cỏ, ngẩng đầu nhìn mẹ ánh mắt tràn ngập tò mò.

Tô Lạc Lạc giật mình, nhẫn tâm lừa nói:

– Ba của bọn con ở bên kia.

Cô chỉ một nấm mồ khác ở phía xa.

Muốn đánh mất tò mò của bọn trẻ, phải nói một chuyện gì thật hoảng hốt lúc này là thời điểm tốt nhất đánh mất ý tưởng tìm ba của chúng.



Chương 4: Ba đã chết.


Ở mộ mẹ một tiếng, Tô Lạc Lạc nhìn bốn phía nghĩa trang, cô tìm được ảnh một người đàn ông trẻ, nàng vừa quỳ xuống nhận sai với người đàn ông này vừa nói với bọn trẻ đây là mộ của ba chúng.

– Nhưng nhìn dáng vẻ ba không giống con, cũng không giống anh.

Cô bé mở to mắt có chút thất vọng nói.

Cậu nhóc đưa ánh mắt sắc bén nhìn về phía mẹ lại nhìn ảnh người đàn ông căn bản không phải ba họ trên mộ, phùng má.

Mẹ nói dối như vậy chỉ có thể lừa Tiểu Hinh ngu ngốc căn bản không lừa được cậu ta.

Người đàn ông này không phải ba họ.

Nhưng cậu ta không vạch trần mẹ.

Trở lại phòng trọ của Hạ Tần, Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần xem thiết kế mới nhất của cô, trong phòng khác, hai đứa trẻ tranh nhau xem phim hoạt hình.

Tô Tiểu Hinh thích xem phim hoạt hình, mà Tô Tiểu Sâm thích xem thế giới động vật nên hai người đang tranh cướp.

– Anh, để em xem hoạt hình, em muốn xem.

– Phim hoạt hình này không có gì hay để xem, ngây thơ, thế giới động vật mới hay.

Tô Tiểu Sâm cầm điều khiển. Động tác của nó hơi chậm.

Đột nhiên đến kênh tài chính và kinh tế. Chỉ thấy người dẫn chương trình đang đưa tin

– Chúng tôi vừa nhận được tin tức mới nhất, Tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Long thị, Thái tử gia của nhà họ Long Long Dạ Tước đã đứng đầu bảng những người giàu nhất thế giới ở tuổi 28 khiến gười ta kinh ngạc. Ngoài ra, theo tin tức mới nhất, lễ đính hôn của Long Dạ Tước tiên sinh và Tô Vũ Phỉ sẽ tổ chức vào thứ sáu tuần sau tại khách sạn Hoàng Gia, xin được chúc mừng.

Giọng người dẫn chương trình trong trẻo dễ nghe, ảnh người đàn ông đã chiếm màn hình cũng chói mắt.

Đó là bức ảnh người đàn ông điềm đạm ngồi trên ghế sô pha. Anh có vẻ ngoài đẹp trai khiến người khác ghen tị, lông mày kiếm như mực, khuôn mặt quyến rũ hoàn mỹ ẩn chứa sự độc đoán, đặc biệt đôi mắt sâu như vực, nhìn vào màn hình như đang hút hồn người khác.

Mặc dù là ngồi nhưng vẫn cảm giác thân hình ngang tàn, bộ trang phục màu đen khiến anh cao quý mê người như vương giả.

– Trời ạ, người cha mà em tưởng tượng chính là ông ấy.

Cô nhóc con nhìn vào màn hình hét lên kinh ngạc rồi quay lại nhìn anh trai mình:

– Ông ấy nhìn rất giống anh, anh nói xem ông ấy không phải là ba chúng ta chứ?

Cậu nhóc con nheo mắt:

– Anh cũng không biết.

Cô nhóc nói xong lập tức phồng má nói:

– Ồ, không đúng, mẹ nói cha đã ngủ trong đất rồi, ông ấy không có khả năng là ba của chúng ta, xin lỗi.

– Không đúng.

Cậu nhóc nói một câu bí hiểm, cậu ta nhớ kỹ tên này Long Dạ Tước.

– Anh, em muốn ba.

Cô gái nhỏ chu miệng nhỏ vẻ đáng thương nói.

Tô Tiểu Sâm nhìn thoáng qua em gái của mình, đưa điều khiển cho cô nhóc

– Đây, em xem phim hoạt hình đi.

– Cám ơn anh trai.

Cô nhóc kia lấy điều khiển, ấn kênh phim hoạt hình, xem với vẻ thích thú.

Tô Tiểu Sâm cầm lấy IPAD bên cạnh, bàn tay nhỏ bé của cậu ta tìm kiếm trên màn hình một hồi, sau đó cậu ta bắt đầu viết Long, Dạ, Tước. Cậu ta chưa biết viết chữ nhưng chức năng tự động tìm kiếm của trang web lập tức hiện ra tư liệu về Long Dạ Tước.

Đôi tay nhỏ của Tô Tiểu Sâm thuần thục bấm, mở ra tư liệu về Long Dạ Tước. Tư liệu cá nhân của Long Dạ Tước rất ít, chỉ ngắn ngủi trong mấy dòng. Anh là thái tử gia được sủng ái của tập đoàn Long thị. Hình ảnh có ảnh anh chụp ở công ty, hai tòa nhà cao chọc trời đứng giữa thành phố A, phía dưới còn có địa chỉ công ty anh.



Chương 5: Đến khách sạn tìm ba.


Tô Tiểu Sâm nhíu nhíu mày, quay trở lại trang chính lại vừa lúc thấy một tin tức mới. Tin tức về thời gian và địa điểm tổ chức lễ đính hôn của Long Dạ Tước và Tô Vũ Phỉ là thứ sáu, tại khách sạn Hoàng Gia.

Tô Tiểu Sâm cắn cắn môi dưới nhỏ bé. Nếu người đàn ông này thật sự là ba cậu, thì hắn nhất định không thể kết hôn cùng người phụ nữ khác.

Chỉ là, phải làm thế nào để biết người đàn ông này có phải ba của bọn chúng không? Chỉ nhìn vẻ bề ngoài người đàn ông này cực kỳ giống cậu, hơn nữa cậu ta cũng có dự cảm mãnh liệt, chỉ nhìn vẻ bề ngoài của người đàn ông này cậu ta đã cảm giác mình cùng anh có quan hệ gì đó.

– Tiểu Hinh ngu ngốc, em có muốn tìm ba không?

– Vâng, em muốn.

Tô Tiểu Sâm bắt đầu tính toán một chút, còn có ba ngày là đến thứ sáu, cậu ta ngoắc ngón tay với em gái:

– Vậy giúp anh mạo hiểm một lần đi.

Tô Tiểu Hinh lập tức mở to hai mắt:

– Vui không anh?

– Tuyệt đối là rất vui.

Tô Tiểu Sâm mỉm cười. Cậu nhóc cúi đầu phát hiện trên bức ảnh chính là nụ cười của Long Dạ Tước. Một lớn một nhỏ giống như khắc ra từ một khuôn mẫu.

Trong phòng.

Phòng làm việc của Hạ Tần gần đây đưa ra một số mẫu quần áo mới. Chẳng qua cô hiện giờ không có linh cảm gì, rất buồn bực. Tô Lạc Lạc có thể giúp đỡ. Dù cô không làm về lĩnh vực này nhưng cô vẫn có những hiểu biết nhất định.

Bởi vì hiện giờ cô là chuyên gia trang điểm, cũng liên quan một chút đến lĩnh vực này.

– Ai, không nghĩ nữa, tối nay chúng ta đi ăn đi.

Đối với Hạ Tần chỉ có đồ ăn ngon mới có thể trị được buồn bực.

– Được, tối nay tớ sẽ mời.

Tô Lạc Lạc cười nói.

Thời gian tiếp theo Hạ Tần lái xe mang theo hai đứa trẻ thăm quan cảnh quan của thành phố, chăm sóc hai đứa trẻ, chạy đi chạy lại với bọn chúng, mỗi ngày mệt nhoài mới trở về. Cho nên, mấy hôm nay Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần cũng không có thời gian xem tin tức trên mạng.

Càng không biết ở thành phố A lúc này đang có một tin tức lớn. Thái tử gia của tập đoàn Long thị cùng thiên kim tiểu thư của tập đoàn Tô thị đính hôn.

Nháy mắt ba ngày trôi qua. Sau khi thăm quan hết mọi cảnh quanh, buổi sáng hôm nay hai cô quyết định ngủ một giấc ngon.

Nhưng, khi Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần ngủ say sưa, tám giờ sáng hai đứa trẻ đã thức giậy ăn mặc chỉnh tề. Tô Tiểu Hinh vui vẻ theo anh trai ra khỏi nhà, hai người đều tự đeo ba lô, nhẹ nhàng đi vào thang máy.

– Anh, chúng ta đi mạo hiểm ở đâu?

– Đến một khách sạn, Tiểu Hinh, em nhất định phải đi theo anh không được chạy lung tung.

– Chúng ta đến khách sạn làm gì?

– Đi tìm ba.

– Nhưng mẹ nói ba đã ngủ dưới đất rồi.

– Ngu ngốc, đó là mẹ lừa em. Người đàn ông ngủ dưới dất kia không phải ba chúng ta. Hiện giờ chúng ta muốn đi tìm có thể chính là ba chúng ta.

Tô Tiểu Sâm giải thích.

Tô Tiểu Hinh chớp chớp đôi mắt to ngập nước hỏi:

– Thật vậy chăng? Ba chúng ta đang ở khách sạn kia.

– Đi xong em sẽ biết.

Tô Tiểu Sâm nói xong nắm tay em gái xuống dưới lầu. Lúc này chỉ có một chiếc taxi đậu ở đây, cậu nhóc lập tức kéo em gái đến nhìn thoáng qua, là một lái xe nữ, cậu lập tức cười nói

– Dì ơi, xin hỏi có thể đưa bọn cháu đến một chỗ không?

– Cậu bạn nhỏ, bố mẹ của bọn cậu đâu?

– Mẹ bọn con còn…

Tổ Tiểu Hinh đang muốn nói còn đang ngủ nhưng Tô Tiểu Sâm đã ngắt lời cô bé:

– Mẹ và ba con cãi nhau, chúng con đi tìm ba.

– À, thật là hai đứa nhỏ đáng thương. Lên xe đi, đi đâu?

Nữ lái xe nhìn nhìn cũng rất nhiệt tình.

Tô Tiểu Hinh lập tức im lặng. Từ nhỏ đến lớn, cô đều nghe lời anh trai, anh trai nói cái gì cô nghe cái đó cho nên rất nhiều khi anh cô đều gọi cô là tiểu ngu ngốc, mà anh trai chính là người thông minh nhất mà cô bé từng gặp.

Chương 6: Mẹ sắp tới.

– Hai nhóc đi đâu?

Cô lái xe quay đầu lại hỏi.

– Bọn con đến khách sạn Hoàng Gia.

Tô Tiểu Sâm đáp.

– Ừm, có chút xa nhưng không sao giờ cô đưa bọn con đi.

Cô lái xe nhiệt tình sợ bọn trẻ con bị bắt cóc nên nhanh chóng dẫn bọn họ đi tìm cha.

Đi mất nửa tiếng cuối cùng cũng đến khách sạn Hoàng Gia. Tiểu Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ tính tiền sau đó đưa một trăm tệ cho lái xe.

– Cám ơn dì, tiền của ngài.

– Cũng cám ơn cậu nhóc.

Lái xe thu tiền sau đó nói với bọn chúng.

– Được rồi, đi qua bồn hoa kia, qua mấy suối phun nước kia là đến lối vào khách sạn.

– Cám ơn.

Tô Tiểu Hinh cũng lễ phép đáp một tiếng, sau đó bị Tô Tiểu Sâm kéo xuống xe.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn khách sạn này một cái, Tô Tiểu Hinh oa lên một tiếng:

– Cha chúng ta thật sự ở trong này sao?

– Đi, đi theo anh.

Hai đứa trẻ nắm tay nhau đi vào cửa khách sạn, Tô Tiểu Sâm kéo em gái ngồi trên ghế bên cạnh suối phun. Cậu ta lấy đồng hồ ra nhìn thoáng qua, lúc này đã là chín giờ hai mươi. Cậu đã tìm hiểu, lễ đính hôn bình thường đều diễn ra tầm mười giờ rưỡi. Cho nên chờ mẹ và mẹ đỡ đầu tìm được đến chính là lúc này.

Tô Tiểu Sâm cũng không phải thật sự đến tìm Long Dạ Tước. Thật ra cậu muốn chính là dụ mẹ đến đây. Nếu thật sự người đàn ông kia là cha cậu, nói không chừng sẽ quen mẹ cậu, mà mẹ cậu cũng biết người kia. Hai người sinh ra bọn họ chắc chắn có tình cảm.

Cho nên phải làm cho mẹ xuất hiện đúng giờ, ngăn cản Long Dạ Tước đính hôn.

Chín giờ rưỡi, điện thoại đồng hồ của Tô Tiểu Sâm vang lên, thấy là mẹ mím môi cười nghe điện

– Alo, mẹ.

– Thằng nhóc thối, hai đứa ở đâu? Đi đâu vậy?

Phía bên kia giọng Tô Lạc Lạc quả thực lo lắng.

– Mẹ đừng lo lắng, con và em đang ở cùng nhau bọn con đều an toàn.

Tô Tiểu Sâm vội vàng an ủi mẹ, không muốn bệnh tim của mẹ bị dọa.

Chỉ là không thấy bọn trẻ mặc dù đã nói chuyện với chúng Tô Lạc Lạc cũng phát điên thở phì phì hỏi

– Bọn con đang ở đâu?

– Mẹ, con và em đang ở trước khách sạn Hoàng Gia chờ mẹ.

– Cái gì? Khách sạn gì?

Đầu kia giọng Tô Lạc Lạc đầy kinh ngạc.

– Khách sạn Hoàng Gia, một khách sạn bảy sao.

Cậu nhóc đã tìm hiểu về khách sạn này, phát hiện đây là một trong những khách sạn xa hoa nhất trên thế giới.

– Chết tiệt, sáng sớm hai đứa chạy đến đó làm gì?

Tô Lạc Lạc sắp ngã quỵ.

– Bọn con xuống dưới lầu chơi sau đó không biết gì sao lại đến đây. Mẹ mẹ nhanh đến đây đón bọn con đi, hình như bọn con bị lạc đường rồi.

– Con… hai đứa đứng yên ở cửa cho mẹ, không được đi đâu, mẹ sẽ đến ngay.

Tô Lạc Lạc nói xong cũng không cúp điện thoại mà nói với Hạ Tần muốn đi tìm bọn trẻ xong bên kia truyền đến âm thanh hỗn loạn.

– Mẹ, hai người đừng nóng vội, từ từ đến, ở đây có chú cảnh sát đang chăm sóc bọn con.

Tô Tiểu Sâm không muốn cho mẹ quá lo lắng cố ý lừa cô.

– Thật sao? Tốt lắm, hai đứa đứng cạnh chú cảnh sát, đừng đi đâu mẹ hiện giờ sẽ đến ngay.

Tô Lạc Lạc ra lệnh.

Tô Tiểu Sâm nhấn lên điện thoại đồng hồ cúp máy. Tô Tiểu Hinh rất ngạc nhiên.

– Anh, sao anh lại nói dối mẹ là chúng ta lạc đường?

Tô Tiểu Hinh tò mò hỏi.

– Bởi vì chỉ có như vậy mẹ sẽ đến đón chúng ta. Lát nữa chúng ta phải sắp xếp cho mẹ và cha gặp mặt.

– Cha chúng ta là ai?

– Chính là người đàn ông trên ti vi hôm trước kia.

– Người rất giống anh đó sao?

Tô Tiểu Hinh hỏi với giọng non nớt.

Chương 7: Ngăn cản cha đính hôn.

– Đúng, chính là ông ấy. Hôm nay ông ấy sẽ đính hôn ở đây. Chúng ta phải ngăn cản ông ấy cưới người khác làm vợ.

Tô Tiểu Hinh vừa nghe lập tức ừ một tiếng:

– Ba thuộc về mẹ.

– Đúng, cho nên lát nữa chúng ta phải đi theo những người khách này lên tầng, để mẹ lên tầng tìm chúng ta.

– Vâng. Em nghe anh.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Tiểu Hinh nghiêm túc nhìn anh trai.

Tô Tiểu Sâm rõ ràng cũng chỉ là một đứa trẻ hơn bốn tuổi nhưng lúc này cậu bé lại giống như một người anh trai trưởng thành.

Tô Tiểu Sâm nhìn thoáng qua đồng hồ, chín giờ năm mươi. Cậu ta nghĩ mẹ và mẹ đỡ đầu vẫn đang trên đường đến đây, lúc này bọn họ có thể thừa dịp lên tầng.

Tô Tiểu Sâm nhìn thấy một đôi nam nữ ăn mặc chỉnh lễ, cậu liền kéo em gái mình đuổi theo bọn họ, khi vào đại sảnh bảo vệ nghĩ hai đứa trẻ là con của cặp đôi này cũng không ngăn lại.

Tới cửa thang máy, Tô Tiểu Sâm ngẩng đầu hỏi cô gái trẻ tuổi:

– Dì ơi, xin hỏi hai người đến tham gia lễ đính hôn của chú Long sao?

– Đúng vậy, cha mẹ hai đứa đâu?

– Bọn họ lên rồi, bọn con đến tìm họ.

– Được, vào thang máy đi.

Cô gái nhiệt tình giúp đỡ bọn họ.

Hai đứa trẻ con đáng yêu xinh đẹp như vậy, ai có thể không giúp bọn chúng chứ? Chỉ là ánh mắt cô gái có chút kinh ngạc dừng trên khuôn mắt của cậu bé, thầm kinh ngạc. Cậu nhóc này sao lại giống Long Dạ Tước đến vậy?

Nhưng cô ta cũng chỉ kinh ngạc, không nghĩ đến quan hệ của bọn họ. Vả lại hôm nay Long Dạ Tước mới đính hôn sao có thể có đứa con như vậy?

Tới tầng mười, vừa đúng mười giờ. Trong phòng tiệc đang nhanh chóng sắp xếp một buổi lễ đính hôn long trọng. Hai đứa trẻ đi theo cặp đôi trẻ tuổi vào một phòng tiệc thật lớn, được trang trí xa hoa, phong cách trang trí tiệc, đúng là phòng đính hôn.

Trong sảnh tiệc màu vàng rực rỡ, có gần hai trăm quan khách đang ngồi, mỗi người đều ăn mặc trang trọng.

Tới cửa hai đứa nhỏ không khỏi oa lên một tiếng, không nghĩ có nhiều người như vậy.

– Đi theo anh.

Tô Tiểu Sâm nắm tay em gái đến một vị trí ít người để ý.

– Anh, mẹ có đến đây không?

– Mẹ bây giờ còn chưa thể xuất hiện, để mẹ chờ một chút.

Tô Tiểu Sâm nhìn đồng hồ. Mười giờ rưỡi. Ô, sao còn chưa bắt đất? Chẳng lẽ mười một giờ sao?

Cậu ta hi vọng mẹ không đến nhanh, tốt nhất đến đúng giờ.

Mà lúc này xe của Hạ Tần đang kẹt trên đường, trong xe hai cô gái muốn mắng chửi người.

– Trời ạ, sắp đến mười một giờ, hai đứa bé không xảy ra chuyện gì chứ?

Tô Lạc Lạc lo lắng đến nỗi tim muốn nhảy ra ngoài.

– Yên tâm đi, có cảnh sát ở cạnh bọn họ chắc chắn an toàn.

Hạ Tần an ủi cô.

– Hai đứa nhỏ này, lát về phải đánh chúng một trận để sau chúng không thể chạy loạn.

Tô Lạc Lạc lúc này thật sự muốn dạy dỗ chúng một phen.

– Được rồi, đừng tức giận, chúng ta sẽ đến đó trước mười một giờ.

Xe xếp hàng dài, chậm rãi đi về phía trước.

Mà trong phòng tiệc của khách sạn, cuối cùng người chủ trì cũng lên sân khấu. Anh ta long trọng giới thiệu gia đình hai bên còn mười một vị lớn tuổi lên sân khấu nói chuyện.

Hai đứa nhỏ Tô Tiểu Sâm đứng xem náo nhiệt trong đám người, có vài người khách tốt bụng còn đưa cho bọn chúng kẹo.

Chương 8: Ba đẹp trai quá.

Người lớn tuổi trong gia đình nói xong, người dẫn chương trình nói:

– Sắp đến mười một giờ, giờ lành đã đến tiếp theo chúng tôi tuyên bố buổi lễ đính hôn hôm nay chính thức bắt đầu. Xin mời chú rể Long Dạ Tước tiên sinh cùng tân nương Tô Vũ Phỉ ra mắt quan khách.

Trên một khung nền được gắn từ chín nghìn chín trăm chín mươi chín bông hồng đỏ rực rỡ, bên cạnh là những cây cột màu trắng ngà chạm khắc trang nhã và cao cấp, những chiếc bàn đều được bố trí lãng mạn và tình tảm.

Hai phía là một người đàn ông dáng người cao lớn và một cô gái xinh đẹp mặc váy trắng. Đó là chủ nhân của buổi lễ đính hôn hôm nay Long Dạ Tước và Tô Vũ Phỉ.

Người đàn ông đứng trên sân khấu trưởng thành và quyến rũ, lịch lãm và quý phái, pha trộn nhiều khí chất, hoàn hảo không chê vào đâu được, đôi mắt đen sâu thẳm như ban đêm.

Còn cô gái trong bộ váy ren màu trắng, thân hình thon thả, duyên dáng uy nghiêm như một nàng công chúa. Lúc này cô đang nở nụ cười trìu mến nhìn người đàn ông.

– Oa, cha thật sự đẹp trai. Anh, cha thật sự rất đẹp trai.

Tô Tiểu Hinh nhỏ giọng bụm miệng thì thầm với anh trai.

Ở trong góc đồng hồ điện thoại của Tô Tiểu Sâm vang lên. Cậu ta thấy là mẹ, vội tiếp nghe

– Alo, mẹ ạ.

– Thằng nhóc, con ở đâu?

Tô Lạc Lạc tức giận hỏi.

– Mẹ, con và Tiểu Hinh ở tầng 10 của khách sạn, mẹ đến tìm bọn con đi.

– Hai đứa muốn đánh phải không?

Tô Lạc Lạc bị chọc tức điên rồi.

Hai cô gái chạy vội vào sảnh khách sạn. Hai người vội vã muốn đi tìm hai đứa nhỏ cũng không để ý hôm nay khách sạn trang hoàng rực rỡ như có việc lớn.

Thang máy đến tầng 10.

Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, di động của Tô Lạc Lạc còn chưa cúp máy, cô hỏi qua điện thoại:

– Con ở đâu?

– Bọn con trong sảnh tiệc ạ, mẹ mau vào đi.

Tô Tiểu Sâm vội vàng muốn mẹ xuất hiện.

Nếu mẹ không lên sân khấu cha sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi.

Tô Lạc Lạc và Hạ Tần lúc này đều là những người lo lắng mất đi lý trí sao còn quan tâm đến sảnh tiệc gì, hai người chỉ muốn nhanh chóng tìm được hai đứa con.

Tô Lạc Lạc hoàn toàn không có chuẩn bị gì. Cô dùng sức đẩy cửa. Hình ảnh và trang trí bên trong lập tức đập vào mắt cô.

Đây là nơi cử hành hôn lễ? Tô Lạc Lạc ngượng ngùng mặt đỏ lên. Cô đang chuẩn bị nói lời xin lỗi cô dâu chú rể trên sân khấu.

Nhưng khi cô nhìn thấy đôi nam nữ kia, mắt mở to, gần như ngừng thở.

Sao có thể? Người đàn ông trên sân khấu là Long Dạ Tước người con gái là chị gái cùng cha khác mẹ với cô Tô Vũ Phỉ. Hôm nay là ngày bọn họ đính hôn?

Khi Tô Lạc Lạc kinh ngạc khiếp sợ, ánh mắt của tất cả thực khách đều đang nhìn cô. Ở thời điểm thần thánh như vậy, ai có thể lớn mật vô lễ phá hỏng không khí này.

Trên sân khấu Tô Vũ Phỉ cả người run lên, chết tiệt, cô gái bước vào kia hình như là cô con gái riêng Tô Lạc Lạc.

Đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông bên cạnh đang nhìn chằm chằm cô gái mặc váy vàng đang thất thổ hoảng sợ đứng ở cửa, hơi nở nụ cười thú vị.

Đúng lúc này, trong sảnh tiệc im lặng kỳ lạ, hai bóng nhỏ lao tới.

– Mẹ, mẹ bọn con ở đây.

Nháy mắt Tô Lạc Lạc cười cực kỳ khó coi. Cô chạy nhanh dắt mỗi tay một đứa xoay người chuẩn bị bước đi.

Hai đứa trẻ bị nàng nắm tay lập tức đồng thời quay đầu nhìn về phía người đàn ông trên sân khấu, ánh mắt đầy chờ mong. Khuôn mặt trẻ thơ như ngọc tạc, cô gái xinh đẹp như công chúa nhỏ, còn bé trai thì có khuôn mặt giống hệt Long Dạ Tước. Ánh mắt hẹp dài, đường cong sắc nét, tuy còn là trẻ con nhưng cảm giác rất giống kia khiến người khác kinh ngạc.

Chương 9: Ba phát hiện bọn họ.

Trên sân khấu.

Người đàn ông trên sân khấu giật mình. Hắn nhìn theo bóng dáng hai đứa nhỏ bị Tô Lạc Lạc lôi đi, ánh mắt hắn kinh ngạc thật lâu không thể dời đi.

Cô gái kia khi nào thì sinh hai đứa con?

Tô Vũ Phỉ lập tức nói với bảo vệ:

– Còn không trông cửa, không cho bất kỳ kẻ nào vào quấy rầy.

Bảo vệ lập tức trông cửa không cho ai tiến vào.

Bàn của Tô gia lúc này Tô Vĩ Khâm vừa rồi cũng nhìn thấy cô gái đi đến. Cô con gái riêng nhiều năm ông ta chưa hỏi thăm đến. Không ngờ cô lại xuất hiện ở bữa tiệc đính hôn của con gái ông.

Bên cạnh ông ta, vợ chính thức của ông ta Vương Nguyệt Dung hừ lạnh một tiếng:

– Chết tiệt, một đứa con hoang không thể công khai sao lại đến đây?

– Đừng nóng giận, đợi sau khi xong lễ đính hôn của Vũ Phỉ xong hãy bàn lại.

Tô Vĩ Khâm an ủi vợ.

Vương Nguyệt Dung lập tức trừng mắt nhìn ông ta một cái, hiển nhiên có chút oán hận.

– Dạ Tước, chúng ta không cần để ý tới những người vớ vẩn này chúng ta bắt đầu trao đổi nhẫn đính hôn đi.

Tô Vũ Phỉ mỉm cười, đưa cho anh hộp nhẫn kim cương mà người phục vụ đưa đến. Cô cũng không muốn phá hỏng buổi lễ đính hôn của mình.

Long Dạ Tước ngước mắt lên, vẫn chưa nhận hộp nhận kim cương cô đưa, mà đưa mắt nhìn về phía thực khách, giọng nói trầm ấm của anh vang lên:

– Thật xin lỗi đã lãng phí thời gian của các vị. Hiện giờ tôi tuyên bố buổi lễ đính hôn này hủy bỏ, thật xin lỗi.

Nói xong, anh đưa mắt nhìn về phía người nhà

– Bà nội, ba mẹ, con còn có việc đi trước.

Dứt lời anh bước nhanh về phía cửa.

– Dạ Tước, anh quay lại đây, Dạ Tước… anh quay lại đây.

Tô Vũ Phỉ từ trên sân khấu đuổi theo mặt biến sắc.

Anh làm sao vậy?

Nhưng Long Dạ Tước vẫn lạnh lùng biến mất phía sau cửa.

Khi Tô Lạc Lạc cùng Hạ Tần ôm hai đứa trẻ vội vàng ngồi vào trong xe, Hạ Tần cũng khiếp sợ, cô nhìn Tô Lạc Lạc hỏi:

– Vừa rồi tớ không nhìn nhầm chứ, là lễ đính hôn của họ?

Tô Lạc Lạc không nghĩ nói nhiều chuyện trước mặt bọn trẻ, cô nói

– Đúng vậy, hiện giờ chúng ta về nhà thôi, buổi chiều mình đặt vé máy bay dẫn bọn chúng ra nước ngoài.

– Cái gì, vì sao?

Hạ Tần tò mò hỏi.

– Tóm lại tớ không muốn để bọn trẻ ở trong nước.

Tô Lạc Lạc hoàn toàn hoảng loạn. Vừa rồi cô gặp người đàn ông đính hôn với Tô Vũ Phỉ. Buổi tối hôm đó qua đi, ngoài việc thi thoảng vô tình nhìn thấy tin tức của anh trên báo chí căn bản không gặp anh.

Vừa rồi ánh mắt của người đàn ông kia khiến cô cảm thấy sợ hãi. Rõ ràng đêm hôm đó anh không hề biết gì.

Nhưng vì sao cô vẫn chột dạ?

Quên đi, đừng nghĩ gì, đi là thượng sách.

Nói xong Tô Lạc Lạc cầm di động không để ý lúc này đặt vé giá cao nhanh chóng đặt ba vé máy bay đi nước F.

– Mẹ, sao chúng ta lại đi vội như vậy?

Tô Tiểu Sâm tò mò hỏi.

– Con còn dám hỏi, về phải cho hai đứa một trận.

Tô Lạc Lạc tức giận nói.

– Mẹ, xin lỗi mẹ, không phải bọn con cố ý, bọn con là mạo hiểm.

Lúc này lòng Tô Lạc Lạc đang rối bời, bọn trẻ không thể hiểu được. Vừa rồi cô xuất hiện trước mặt người đàn ông kia cùng Tô Vũ Phỉ còn có cả người nhà. Hơn nữa, hai đứa trẻ con này còn gọi cô là mẹ trước mặt mọi người.

Như vậy cô muốn che dấu chuyện có hai đứa con sợ không kịp rồi.

Tuy rằng người nhà họ Tô không biết bố của chúng là ai, nhưng cô chỉ sợ bọn họ điều tra ra như vậy sẽ xong đời.

Chương 10: Mẹ rất lo lắng.

Đặt xong ba vé máy bay, Tô Lạc Lạc nhìn cảnh phố phía ngoài cửa sổ tâm trạng hỗn loạn. Hình ảnh xấu hổ của một đêm 5 năm trước xuất hiện trong dầu cô. Đêm đó, cô cũng không phải làm bằng đá. Cảm giác khi người đàn ông kia xâm nhập xé rách đau đớn khiến cô kiếp này không bao giờ quên.

Người đàn ông kia chính là ác ma.

Mấy ngày sau cô còn gặp ác mộng, trong giấc mơ là hình ảnh cô bị anh đè dưới người, anh không nể tình chút nào. Cho đến bây giờ khi nhắm mắt lại cô vẫn cảm nhận rõ ràng cảm giác đau đớn đó.

Trong chiếc xe hơi sang trọng màu đen bên dưới khách sạn, những ngón tay thon dài của người đàn ông đang cầm điện thoại chờ tin nhắn.

– Tổng giám đốc Long, chúng tôi đã điều tra được ba mẹ con Tô Lạc Lạc ba ngày trước nhập cảnh. Tin tức cũng cho biết hai đứa trẻ bốn tuổi ba tháng, đó là một cặp song sinh.

Phía đầu kia điện thoại một giọng nữ truyền đến. Nói xong cô ta lập tức tra ra:

– Vừa xong Tô Lạc Lạc đã đặt vé máy bay buổi chiều ba giờ xuất phát đi nước F.

– Được, tôi biết rồi.

Sắc mặt người đàn ông phức tạp, cúp máy, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự sắc sảo khôn ngoan.

Bốn tuổi ba tháng. Nếu năm đó thật sự là lần đầu tiên của cô ấy, thì thời gian sinh bọn trẻ vừa đúng. Hơn nữa, cậu nhóc nhìn giống anh kia càng xác định một việc.

Hai đứa trẻ bên cạnh cô là con anh.

– Ông chủ, giờ chúng ta đi đâu?

Lái xe hỏi.

– Đi sân bay.

Người đàn ông lên tiếng, ánh mắt mang theo ý cười.

Trong nhà Hạ Tần, Tô lạc Lạc nhanh chóng nhét quần áo của mình và bọn trẻ con vào va li. Hạ Tần không thể không an ủi:

– Đừng vội vàng, giờ còn lâu mới đến ba rưỡi. Không phải còn mấy tiếng sao?

Lúc này hai đứa trẻ đang xem ti vi bên ngoài. Tô Lạc Lạc nhìn xong nhỏ giọng nói

– Tớ có thể không vội sao? Mấy người nhà họ Tô biết tớ có hai đứa con. Chỉ cần bọn họ biết tuổi của bọn trẻ, tính toán sẽ biết cha của chúng là người đàn ông kia.

– Cậu nói không phải được sao, cậu nói cậu có bạn trai ở nước ngoài.

Tô Lạc Lạc thở dài một hơi,

– Tiểu Sâm và người đàn ông kia giống như một khuôn mẫu đúc ra, cậu cảm thấy bọn họ sẽ tin mình nói sao?

Hạ Tần gật gật đầu

– Sao cậu không lo lắng Long Dạ Tước nhận ra?

Tô Lạc Lạc rất chắc chắn phản bác

– Anh ta không thể nhận ra. Buổi tối hôm đó lúc tớ đi ra xong Tô Vũ Phỉ đã đi vào. Anh ta còn đang ngủ.

– Cậu chắc chắn như vậy?

Hạ Tần buồn cười hỏi.

– Tớ đương nhiên xác định, dù buổi sáng hôm sau anh ta tỉnh lại cũng chỉ thấy Tô Vũ Phỉ, hơn nữa đêm đó anh ta uống rất nhiều rượu.

Tô Lạc Lạc cảm thấy người duy nhất có thể tìm cô gây phiền toái chỉ có nhà họ Tô, còn nhà họ Long, căn bản không biết cái gì.

– Ai, Long Dạ Tước thật đáng thương. Đẹp trai lại có tiền như vậy, nhưng anh ta lại cưới một người có tinh thần và thể xác không sạch sẽ còn lừa tình cảm của anh ta. Anh minh một đời, lại hồ đồ nhất thời.

Hạ Tần than vãn, thấy quá lãng phí.

Tô Lạc Lạc đóng gói xong vali hành lý to, một vali hành lý nhỏ, nhìn cô nói

– Chúng ta đến sân bay ăn cơm trưa.

Hai đứa trẻ khi trở về bị Tô Lạc Lạc mắng cho một hồi. Giờ thì bọn chúng tốt rồi chỉ là Tô Tiểu Hinh rất mất mát sao ba ba chưa đến tìm bọn họ?

So với mất mát của Tô Tiểu Hinh, Tô Tiểu Sam cũng có chút chán nản. Hóa ra người đàn ông kia không nhận ra mẹ, chẳng lẽ người đàn ông kia không phải ba của bọn họ?

Ngồi vào trong xe Tô Lạc Lạc nhìn hai đứa con nói

– Hai đứa ngoan ngoãn cho mẹ, ai không ngoan mẹ sẽ đánh đòn.

Tô Tiểu Hinh chu miệng lên.

Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn nàng một cái

– Không được đô miệng.

Tô Tiểu Hinh lập tức mếu máo.

– Không được mếu máo.

– Vậy con phải làm sao?

Tô Tiểu Hinh oan ức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play