Trên trán thiếu niên dần rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, mắt y phủ đầy sương mù nên không thấy rõ dáng vẻ người trước mặt mà chỉ lần theo nhiệt độ trên người đối phương, răng trắng cắn nhẹ lên vai hắn.

Có lẽ đối với tình dục mọi người đều có bản lĩnh không học tự biết.

Y chưa bao giờ song tu với ai, Vưu Minh Ngôn cũng chưa từng có tiên lữ nhưng hai người đều ăn ý tiến hành các bước nên làm của người thường.

Tuy họ đang ở trong thạch đình nhưng Ứng Vô Túc chẳng thấy lạnh chút nào, ngay cả ngọn gió thổi qua cũng ấm áp như rượu được hâm nóng khiến người ta không muốn mở mắt, cũng chẳng muốn nghĩ gì nữa. Y phát giác ngón tay Vưu tiên quân trượt xuống sống lưng mình, sau khi cảm giác mát lạnh tan đi thì thay vào đó là sự rung động nóng bỏng.

Đâu thể để một người hành động còn người kia chỉ ngồi im không làm gì.

Trong lúc hoảng hốt Ứng Vô Túc vẫn còn giữ vững một tia lý trí, đưa tay kéo thắt lưng Vưu Minh Ngôn.

Y giật mạnh.

Giật xong lại kéo.

Sau đó kéo thắt lưng tiên quân thành nút chết.

...... Ơ?

Vưu tiên quân thấy y ngồi im lìm thì không khỏi nghi hoặc, cúi đầu nhìn mới biết thiếu niên đang gấp gáp cởi vạt áo hắn ra.

Hắn cũng ngừng lại chờ Ứng Vô Túc cởi.

Nửa khắc sau ma tu ấm ức bảo hắn: "Không cởi được......"

Vưu tiên quân cố nhịn cười chờ thiếu niên nói hết câu.

Ma tu: "Nhưng đã song tu thì phải có qua có lại......"

Vưu tiên quân hôn y: "Để ta cởi vậy."

Ứng Vô Túc ngẩn ngơ gật đầu.

Vưu tiên quân rút tay về tự cởi thắt lưng nhưng cũng không ra. Đành phải dồn chút linh khí lên ngón tay mới gỡ được nút thắt.

Lần đầu tiên Ứng Vô Túc biết linh khí còn có công dụng này nên giật mình níu lấy ngón tay trắng nõn của tiên quân xem đi xem lại, nửa ngày sau mới nói: "Tiên quân biết làm mấy việc này sao?"

Vưu tiên quân không rõ y muốn nói gì nên nhất thời im lặng.

Ứng Vô Túc nắm ngón trỏ của hắn hỏi lại: "Có linh lực thì làm gì cũng được à?"

"Ngày thường có thể làm mấy việc vặt," Vưu Minh Ngôn cũng quên mất mình định làm gì, nghiêm túc đáp, "Như luyện đàn chẳng hạn."

Hắn đang nói sự thật, ngày thường hắn ở trên núi cũng không có việc gì cần dùng đến linh lực, chỉ theo sư tôn tu luyện ngày qua ngày rồi luyện đánh đàn.

Nói xong Vưu tiên quân muốn chứng minh với thiếu niên nên định lấy cây đàn kia ra đàn cho y xem.

Lúc này Ứng Vô Túc mới thoát khỏi tình ý nồng nàn, mồ hôi nóng biến thành mồ hôi lạnh. Y sực nhớ ra lúc trước mình ca hát đã vô tình làm nứt đàn tiên của Vưu Minh Ngôn...... Nếu để Vưu Minh Ngôn nhìn thấy thì chẳng phải y sẽ khó xử lắm sao? Nghĩ vậy Ứng Vô Túc vội vàng kéo tay áo tiên quân hỏi: "Cây đàn tiên kia quan trọng với ngươi lắm à?"

"Là do sư tôn tặng cho ta." Vưu Minh Ngôn đáp.

"A." Nụ cười của Ứng Vô Túc dần tắt ngấm, "Vậy chẳng phải rất quý sao?"

"Cũng không phải quý......"

Ứng Vô Túc thở phào một hơi: "Vậy......"

"Chỉ là giữ bên người lâu rồi nên ít nhiều gì cũng có tình cảm." Vưu Minh Ngôn mỉm cười định đi lấy đàn.

Giờ y chạy trốn còn kịp không??

Y thề sau này nhất định sẽ làm ma tu đủ tư cách, chỉ làm chuyện xấu thôi chứ không tìm tiên quân song tu nữa.

Trong lòng lập tức lượn quanh một trăm tám mươi vòng, Ứng Vô Túc tái mặt đứng dậy, đang định làm phép cho mình biến mất thì Vưu tiên quân đột nhiên quay đầu lại, nhẹ nhàng áp tay lên trán thiếu niên, "Có chỗ nào không thoải mái à?"

Gương mặt Vưu tiên quân vốn đã ôn hòa tuấn tú còn lộ ra vẻ ân cần thân mật như vậy thực sự khiến người bị hắn nhìn chăm chú rất muốn...... tìm chỗ trốn. Ứng Vô Túc cảm thấy cả người mình như ngâm trong nước ấm, rất ấm áp nhưng trong lòng lại chua xót, cảm thấy mình cứ thế mà đi thật quá có lỗi với thành ý của Vưu tiên quân.

Đi rồi sợ là sau này không ai đối tốt với y như vậy nữa.

Nhưng nếu Vưu tiên quân phát hiện cây đàn yêu quý bị nứt thì có đuổi y đi không.

Y muốn trốn là vì sợ Vưu Minh Ngôn sẽ đuổi mình trước.

Trong lúc cấp bách, Ứng Vô Túc chợt nảy ra một chủ ý tuyệt diệu, trước khi Vưu Minh Ngôn đánh đàn y vội mở miệng nói: "Tiên quân, thật ra ta đang nghĩ...... Ta và cây này đàn rất có duyên với nhau, ngươi có thể tặng nó cho ta không?"

"Hả?" Vưu Minh Ngôn nhất thời không hiểu.

"Ta, ta không có ý giành đồ tốt với ngươi đâu," Ứng Vô Túc nhận ra lời mình vừa nói thật đáng xấu hổ nên vội vàng chữa lại, "Thật ra ta cũng có đam mê đánh đàn, chỉ là không có đàn tốt để dùng, giờ thấy cây đàn của tiên quân thực sự rất thích nên mới đưa ra yêu cầu quá đáng này......"

Vưu Minh Ngôn nghiêng đầu nhìn y một hồi bằng đôi mắt đen láy sáng ngời.

Hắn nói: "Nếu ngươi thích thì bất cứ vật gì trên núi này ngươi cũng có thể lấy đi cả."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play