Trên núi bốn mùa như xuân, gió thổi hiu hắt, ao nước dưới đình trong vắt như rượu ủ lần đầu, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.

Một tiên nhân áo trắng đứng trong đình, sắc mặt lạnh nhạt khoanh tay nhìn cá chép đỏ bơi lượn dưới ao.

Người cũng đã gặp, lời nên nói cũng đã nói, nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy trong lòng buồn bực.

Vưu Minh Ngôn đứng một hồi, đi tới đi lui trong đình vài vòng, cuối cùng đứng cạnh bàn đá nhìn khay bánh đào vẫn còn y nguyên rồi khẽ thở dài một tiếng.

Tiên môn của hắn không truyền thụ phương pháp song tu nên hắn chỉ biết đây là công pháp tà phái chứ không biết nội dung cụ thể là gì. Thế nên hắn mới khiêm tốn thỉnh giáo ma tu kia, ai ngờ thiếu niên nghe xong câu hỏi của hắn chẳng những không vui mà còn tức giận bỏ đi.

Vưu tiên quân đi tới đi lui, nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.

Lẽ nào hắn tỏ ra không có thành ý nên mới chọc giận đối phương?

Chuyện này không tiện nói cho sư huynh, sư phụ lại càng không được, vậy làm sao hắn biết được phương pháp song tu đây?

Điều khiến hắn bớt ưu sầu chính là thiếu niên tức giận bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn chuyển đến nhà gỗ mà hắn dọn sẵn.

Chỉ là mấy ngày nay không gặp được người, chẳng biết đi chỗ nào trên núi rồi......

Vưu tiên quân nhớ tới con cá Thanh Hoa mình tặng thì lại thắc mắc ma tu kia có biết con cá này do ai tặng không, có nuôi cá cho tốt không......

Nuôi thế nào không quan trọng, chỉ là Vưu Minh Ngôn lần đầu tặng quà cho người khác nên muốn biết đối phương có nhận ra tâm ý của mình không.

Ừm.

Trước đây thiếu niên luôn ở hang động bên kia, tượng đá cũng đặt ở đó, biết đâu đã trở về trông coi tượng đá cũng nên.

Nghĩ vậy, Vưu tiên quân phất tay áo, cả người bồng bềnh bay về hướng hang động kia.

-

Chờ hắn đi xa, Ứng Vô Túc mới chậm rãi chui ra từ nơi nào đó rồi rón rén đi lên thạch đình.

Giờ y vẫn đang dùng hình dạng Vưu Minh Ngôn nên không sợ có người khác thấy mình ở đây.

Đàn của Vưu Minh Ngôn vẫn đặt chỗ này.

Y nhìn quanh quất, biết chắc không có ai mới đi tới trước đàn tiên gảy thử một âm.

Dây đành hơi khó gảy nhưng vẫn đàn được.

Ứng Vô Túc phủi tay áo dính cỏ dại rồi ho nhẹ một tiếng, bắt đầu làm bộ đánh đàn.

Y biết đánh đàn không?

Tất nhiên là không rồi!

Hơn mười năm qua y phiêu bạt khắp nơi, bái sư môn còn không ra hồn thì làm gì có cơ hội học đàn?

Nhưng điều này không cản trở y sờ vào cây đàn tiên này.

Nói là đánh đàn nhưng thật ra y hát là chính.

Hát cũng rất kỳ quái, toàn là "củ tỏi hành hoa dầu vừng, gạo trắng làm màn thầu núi tiên hồ tiên quả tiên, dưới gốc cây tiên có ngươi và ta......" Dây đàn không dễ gảy lắm nhưng y cũng chỉ đặt tay lên cho có vẻ chứ không ngốc đến mức làm ngón tay trắng nõn của mình bị cứa đứt.

Nhưng sau khi Ứng Vô Túc hát nửa canh giờ thì cây đàn tiên lập tức nứt ra.

Nứt ra.

Ứng Vô Túc: Đệt?

Khoan khoan, chờ chút, sao lại nứt ra chứ!? Y đâu có đàn mạnh, sao lại nứt?

Không, không phải đấy chứ? Vậy có khác nào y sắp bị Vưu Minh Ngôn đánh chết??

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play