Sơ Nhuế vẫn không nghe điện thoại của anh, chờ anh về đến nhà, trong nhà chỉ có mỗi phòng ngủ đang bật đèn sáng. Chiếc vali nằm ở cửa phòng ngủ, người mà anh đã lâu không gặp đang đưa lưng về phía anh, thu thập những đồ khác.
Sơ Nhuế biết là Giang Hàn Úc đã đến, anh bước vào cửa là cô đã nghe thấy tiếng bước chân. Nhưng cô không muốn gặp anh.
Cô không dừng động tác trên tay, tiếp tục thu dọn đồ đạc. Cô muốn đi khỏi đây, cô phải rời khỏi căn nhà này. Cô không cách nào tiếp tục sống ở một nơi bốn phía là máy quay như vậy.
Giang Hàn Úc nhìn bóng lưng Sơ Nhuế một hồi lâu mới tiến đến ôm cô, thấp giọng gọi tên cô: "Sơ Nhuế."
Rõ ràng ngày nhớ đêm mong nhưng giờ khắc này cơ thể cô cứng đờ, không nhúc nhích như một khối gỗ.
"Sơ Nhuế." Anh lại gọi cô.
Lúc này Sơ Nhuế mới có phản ứng, đẩy anh ra.
"Em sẽ dọn về kí túc xá." Cô lạnh lùng nói.
Giang Hàn Úc yên lặng, biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Mắt Sơ Nhuế đỏ lên, buồn cười ngẩng đầu nhìn anh, "Anh cảm thấy em còn có thể tiếp tục ở chỗ này được sao?"
Giang Hàn Úc môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, bất động đón nhận ánh mắt của Sơ Nhuế.
"Em không biết nơi này rốt cuộc có bao nhiêu máy quay, có lẽ mỗi ngóc ngách đều có đi, phòng khách, phòng bếp, thậm chí phòng ngủ---"
Nói đến đây, Sơ Nhuế không khống chế được run rẩy, đem con tim sợ hãi của cô ép vỡ thành trăm mảnh.
"Em không biết rốt cuộc anh giả bộ bao nhiêu, cũng không biết có phải thời thời khắc khắc anh đều đang nhìn em... Anh thật sự làm cho em cảm thấy thật đáng sợ, em không chịu nổi, một giây cũng không thể thở nổi!"
"Tôi chỉ muốn nhìn em nhiều một chút." Hai mắt Giang Hàn Úc nhìn chằm chằm Sơ Nhuế, anh giải thích: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn khi em không ở bên cạnh, tôi có thể nhìn em nhiều một chút, cũng lo lắng cho an toàn của em. Trong phòng ngủ không có máy quay, chỉ có phòng khách và phòng bếp."
"Anh muốn nhìn em nhiều một chút, chúng ta có thể mỗi ngày gọi video, mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại---anh hoàn toàn không cần dùng đến cách này."
"Nhưng như vậy không đủ."
Giang Hàn Úc ôm lấy Sơ Nhuế, mùi hương quen thuộc bao phủ lấy cô. Anh ngồi máy bay hơn mười tiếng vội vàng chạy tới, giọng nói khàn khàn: "Sơ Nhuế, anh chỉ là quá yêu em, chỉ là muốn mỗi ngày đều nhìn thấy em."
Anh vẫn là không biết được lỗi lầm.
Sơ Nhuế tuyệt vọng nhắm mắt lại, "Anh đừng như vậy, xin anh đừng bảo là yêu em..."
Giọng nói cô run rẩy, gương mặt tràn đầy nước mắt.
"Đây không phải là yêu, tình yêu thật sự không phải như vậy... Anh chẳng qua là đang thỏa mãn chính mình, anh đang theo dõi em, giống như anh đang nuôi sủng vật..."
"Không phải vậy---"
Giang Hàn Úc muốn giải thích, lại bị Sơ Nhuế che miệng. Cô rơi nước mắt nhìn anh.
"Em chỉ cần nghĩ đến em ở đây mấy tháng, sống trong sự giám sát của anh, em liền cảm thấy lạnh sống lưng. Xin anh, em van xin anh, cho em một chút không gian, cho em một nơi để thở được không?"
Cô cầu xin anh.
Giang Hàn Úc lấy tay Sơ Nhuế đang che miệng mình xuống, ánh mắt nóng bỏng nhìn cô nói: "Tôi không có không cho em tự do, tôi chưa từng hạn chế tự do của em."
"Anh cho em tự do, anh không có ngăn cản em ra nước ngoài, không có cưỡng chế can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của em, nhưng em vẫn cảm thấy không cách nào thở nổi, vẫn cảm thấy không có chút tự do nào."
Sơ Nhuế quay đầu, không cách nào đối mặt với ánh mắt của Giang Hàn Úc.
Yết hầu Giang Hàn Úc khẽ nhúc nhích, giọng nói dồn nén hỏi cô: "Em bỏ tôi đi sao?"
Tim Sơ Nhuế bỗng nhiên thắt chặt lại.
"Em không có ý này."
Cô cũng không muốn rời bỏ anh, cũng không có nghĩ chia tay, chỉ là muốn rời khỏi căn nhà này.
"Sơ Nhuế, tôi sẽ không như vậy nữa đâu."Anh nắm vai cô đè vào trong ngực, rất sợ cô sẽ không để ý anh nữa, sợ cô sẽ đi.
Anh hèn mọn cầu xin cô: "Em đừng đi, xin em---"
"Tôi không có..."
Sơ Nhuế bị ôm rất chặt, tựa hồ không thể thở được: "Giang Hàn Úc, anh buông em ra---"
"Không, tôi không thể để em đi---"
Đối mặt với vô số thủ đoạn thương trường xảo quyệt, cho tới bây giờ Giang Hàn Úc có thể mặt không đổi sắc giải quyết tất cả, chỉ có đối Sơ Nhuế anh mới yếu ớt không cách nào che giấu được như vậy.
Anh không có gì cả, chỉ biết bắt lấy ánh sáng duy nhất của mình.
"Sơ Nhuế, tôi thật sự rất yêu em..."
"Anh không nên nói yêu nữa, tình yêu của anh quá cực đoan, làm cho em sợ..."
Sơ Nhuế nghe quá nhiều lần Giang Hàn Úc nói yêu cô, bây giờ cô nghe thấy ba chữ này đều cảm thấy nghẹt thở.
"Anh thực sự quá cực đoan, có lẽ anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý."
Thời điểm Sơ Nhuế nói xong câu này, phút chốc toàn thân Giang Hàn Úc cứng đờ, thậm chí ngay cả ánh mắt run rẩy cũng cứng ngắc theo.
Rất nhiều hình ảnh thoáng qua trong đầu anh, tiếng sóng biển không ngừng, tiếng chim hải âu sắc bén, còn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm anh---
Dè dặt, đồng tình, thương hại---
Sau khi quay lại trường học, bạn học xung quanh xa lánh anh, bàn tán sau lưng anh---
"Cậu ta nhìn thật đáng sợ a, suốt ngày làm mặt lạnh."
"Xuỵt, đừng để cậu ta nghe thấy. Nghe nói cũng sắp chết, may mắn giữ được cái mạng, có lẽ bị hành hạ lâu như vậy nên tâm lý cậu ta không được bình thường."
"A...Không thể nào, sẽ không phải tâm lý cậu ta thật sự có vấn đề chứ."
"Mình nghe nói ngày nào tan học cậu ta cũng đi gặp bác sĩ tâm lý. Khẳng định là có vấn đề."
...
"Em cũng cảm thấy tâm lý tôi có vấn đề sao?" Giọng nói Giang Hàn Úc lạnh như băng, ánh sáng trong mắt đều biến mất, nhếch miệng cười tự giễu: "Cảm thấy tâm lý tôi lệch lạc sao?"
Sơ Nhuế nhạy bén phát hiện Giang Hàn Úc không đúng, như là bị đâm sâu một nhát vào vết thương, nhìn anh vô cùng đáng thương.
"Em...em không có ý này."
"Tôi hiểu...là tâm lý tôi có vấn đề mới làm ra chuyện như vậy, là tôi quá cực đoan, tôi không nên như vậy."
Anh nhàn nhạt cười: "Nhưng mà tôi đã làm sai điều gì."
Anh giống như không có hỏi Sơ Nhuế, mà là đang hỏi người khác, cũng có thể là hỏi chính mình.
"Tôi đã làm sai cái gì, rốt cuộc là đã làm sai cái gì---"
Rốt cuộc là sai cái gì, làm cho anh mười mấy tuổi bị nhốt ở nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời, nếu đám người kia cao hứng, sẽ vứt cơm thừa cho anh ăn, mất hứng liền lôi anh ra đánh một trận.
Anh bị trói bằng xích sắt, lúc đầu anh quật cường phản kháng, sau cùng là vô lực giãy giụa, mỗi ngày kéo dài chút hơi tàn sống không bằng chết, còn không bằng con chó mà chúng nó nuôi.
Anh cũng muốn biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
Những năm đó, anh làm theo mong muốn của ba anh, trở thành người có gia giáo có trình độ, là thiên chi kiêu tử người người ca ngợi, nhưng tai vạ tới bất ngờ, làm cho anh trải qua một trận bắt cóc kia.
Vụ bắt cóc năm đó làm anh mất đi quá nhiều thứ, cơ hồ là mất đi tất cả, từ đây cũng chỉ là một cái xác còn sống.
Nếu không phải gặp được Sơ Nhuế, nếu không phải Sơ Nhuế, có lẽ ngay cả cảm giác tim đập thế nào anh cũng không cảm nhận được.
Những cảnh tượng kia giống như ác mộng lần nữa trở lại trong đầu, Giang Hàn Úc một trận một trận phát lãnh, toát ra cả mồ hôi lạnh, cánh tay ôm Sơ Nhuế mất đi sức lực. Anh mất khống chế lui về phía sau, đôi mắt đỏ tia máu không có tập trung, chết lặng nhìn về phía trước.
Sơ Nhuế bị hù dọa, vội vàng nắm lấy tay anh, kinh hoảng nói: "Thật xin lỗi, em không nên nói như vậy, anh làm sao vậy,...anh đừng làm em sợ."
"Tôi đã làm sai điều gì..."Giang Hàn Úc vẫn còn lẩm bẩm, tựa như không nghe được lời nói của Sơ Nhuế.
Bên tai anh là âm thanh tiếng roi da quất xuống, là cơ thể trầy da xước thịt của mình, là tiếng cười man rợ của đám người lấy việc đánh anh làm trò mua vui. Sau đó chợt dừng, chỉ còn tiếng người đàn ông nói chuyện.
"Đại ca, tiểu tử này bất động rồi, nó sẽ không chết chứ?"
"Đá mấy cái cho nó tỉnh, nói không chừng thằng nhãi này đang giả chết."
...
"Đại ca, nó thật sự không động đậy nữa rồi, đá nó như vậy nó cũng không có phản ứng."
"Con mẹ nó, tiền chưa tới tay người đã chết, đồ xui xẻo."
"Chỉ cần nhà thằng nhãi này không biết nó chết, vẫn giữ kế hoạch như cũ đòi tiền chuộc, còn chúng ta tìm chỗ vắng vẻ giải quyết nó, không cho ai biết."
"Mày nói đúng lắm, đi, tìm cái thuyền, đi xa một chút vứt nó xuống biển."
...
Giang Hàn Úc che chặt đầu, chân mày nhăn lại, gương mặt thập phần thống khổ.
Những chuyện này anh đều đã quên, suốt bao nhiêu năm anh chỉ nhớ mình đã bị hành hạ, lại không thể nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Sau khi được cứu trong lòng anh xuất hiện bóng ma tâm lý, bị thôi miên nên anh không thể nhớ lại những điều này.
Bây giờ lại đột nhiên nhớ lại rồi.
Bỗng nhiên anh cười, cười cho cái mạng của anh cũng chỉ đáng giá một trăm tệ. Tên bắt cóc có nhiệm vụ vứt anh làm ầm ĩ chỉ vì một trăm tệ phí thuê thuyền, cuối cùng hắn không chịu dùng tiền, gạt đồng bọn tìm một chỗ vắng vẻ cạnh bờ biển vứt anh ở đó.
Tên đó cứ tưởng rằng cái bao sẽ bị sóng biển cuốn đi, lại không nghĩ rằng ngày đó vừa vặn nước xuống. Cái bao nằm trơ trọi lại trên bờ biển.
Cô hốt hoảng ôm đầu Giang Hàn Úc, định để cho anh tỉnh táo đôi chút. Nhưng anh ở trong ngực cô, nhắm mắt nước mắt chảy xuống.
Giang Hàn Úc cầm tay Sơ Nhuế, tìm kiếm sự ấm áp trong ngực cô, liên tục nói xin lỗi cô: "Thật xin lỗi, là tôi sai rồi..."
"Đừng rời bỏ tôi, tôi chỉ có em..."
Nước mắt Sơ Nhuế rào rào rơi xuống, vừa khóc vừa gật đầu: "Em biết, em cũng chỉ có anh, em không có bỏ anh đi."
"Anh làm sao vậy, Giang Hàn Úc, anh làm sao vậy..."
Sơ Nhuế chưa bao giờ nhìn thấy Giang Hàn Úc như vậy, lẽ ra cô không nên nói những lời kích thích anh. Cô bắt đầu hối hận, rất hối hận. Cho dù Giang Hàn Úc làm cô thấy sợ, cho dù cô tức giận cũng không nên nói như vậy.
Anh ở trong lòng cô vô cùng yếu ớt, tim cô một trận lại một trận đau.
"Giang Hàn Úc, anh đừng làm em sợ..."
Vào giây phút này, Sơ Nhuế đột nhiên biết được rốt cuộc bản thân mình không thể để mất thứ gì. Chuyện gì cô cũng có thể bỏ qua, cô không tức giận, cũng không bỏ đi nữa, cô không thể mất đi anh được.
- ----------------------------------------
Editor: Thương Giang ca của em quá ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT