Edit + Beta: Mon

Ghen?

Hóa ra cảm giác này chính là ghen.

Có lẽ là vậy đi.

Lúc Giang Hàn Úc thấy Sơ Nhuế cùng với người con trai bằng tuổi kia ở cùng nhau, lồng ngực anh quả thật phiên giang đào hải một phen.

***Phiên giang đào hải: sóng cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động ( Theo leosansutu.wordpress.com)

Nhưng anh không có biểu hiện ra ngoài. Nói thật, Giang Hàn Úc hâm mộ. Hâm mộ người con trai kia trẻ tuổi. Tên đó chắc hẳn là bạn học của Sơ Nhuế, bằng tuổi với cô. Mà anh thì sao, so với Sơ Nhuế lớn hơn năm tuổi.

Đúng vậy, anh ghen tị.

Ghen tị Sơ Nhuế cười với tên đó.

Trên mặt Sơ Nhuế vẫn còn đỏ, vẫn còn hơi thở hổn hển, qua hồi lâu sau vẫn chưa thấy Giang Hàn Úc trả lời.

Anh vẫn im lặng, thậm chí còn không nhúc nhích.

Sơ Nhuế nhìn mắt anh, muốn thăm dò trong mắt anh. Lại đột nhiên bị anh che mắt lại, sau đó gò má bị đụng một cái, môi như có như không chạm vào tai cô, giọng nói nhỏ vụn như dòng điện chạy qua: "Ừ."

Anh thừa nhận.

Chỉ một chữ, làm cho Sơ Nhuế tâm hoa nộ phóng.

***Tâm hoa nộ phóng: cực kỳ vui mừng, vui sướng (Nguồn: tudienso)

"Hắn là ai?" Anh rốt cuộc cũng hỏi.

Sơ Nhuế cố ý nói: "Em nghĩ là anh không nhìn thấy."

"Tôi không mù."

"Oh."

Sơ Nhuế nắm tay Giang Hàn Úc, sau đó đôi mắt sáng ngời nhìn anh: "Cậu ấy là lớp trưởng lớp em, có ý tốt đưa em về."

Vẻ mặt Giang Hàn Úc như thường, không biểu lộ một phần cảm xúc chân thật nào.

"Sau này em ra ngoài, để tài xế đi đón em."

"Không cần phiền toái như vậy."

"Tôi cảm thấy em cần."

Lại là "Tôi cảm thấy em cần." Nghe được câu này, Sơ Nhuế lại nhớ tới một màn dày vò trong phòng tắm, không khỏi mím chặt miệng, tạm thời không cùng Giang Hàn Úc tiếp tục cái chủ đề này.

"Em đói." Cô yếu ớt nói.

Lúc này Giang Hàn Úc mới đứng dậy ra khỏi người cô, sợ cô bị lạnh, lại cầm chăn đắp cho cô. Anh bước xuống giường. Sơ Nhuế nhìn bóng lưng không có quần áo che của anh, mặt lại đỏ, không khỏi che mắt lại. Nhưng lại không nhịn được, từ kẽ hở hai ngón tay nheo mắt nhìn anh.

Cô nhìn anh đơn giản mặc quần áo, lại nhìn anh lấy quần áo ngủ trong tủ, đi về phía cô.

"Đứng lên đi."

Sơ Nhuế nghe lời ngồi dậy, giống như một đứa trẻ, tùy ý để Giang Hàn Úc mặc quần áo cho mình.

Thật ra thì anh rất tốt. Anh đối với cô, luôn rất tốt.

Nghĩ tới đây, Sơ Nhuế không nhịn được vòng tay ôm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, nghe tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực. Cô không nói gì, anh cũng vậy, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô, bàn tay vuốt ve sau ót cô.

Cô thích thời khắc này. Cũng muốn vĩnh viễn có thời khắc này.

...

Buổi sáng hôm sau Giai Âm mới tỉnh rượu. Chuyện đầu tiên khi tỉnh lại chính là gọi điện cho Sơ Nhuế. Biết được lớp trướng cũng đưa mình về, không khỏi bát quái hỏi Sơ Nhuế: "Vậy sau đó thì sao, hai người đi đâu?"

"Mình về nhà a, cậu ấy cứ kiên quyết đưa mình về, mình có chút ngượng ngùng."

Sơ Nhuế mở máy tính xách tay, đem tài liệu đã dịch gửi cho đàn chị.

"Vậy cậu ta có nói gì với cậu không?"

"Nói cái gì cơ?"

"Cậu thật sự không biết hay là giả vờ không biết vậy, lớp trưởng là thích cậu."

Sơ Nhuế mở to hai mắt, rất là kinh ngạc.

"Cái gì?"

"Xem ra cậu thật sự không biết, lớp trưởng từ hồi cao trung đã thầm thích cậu, chỉ là nhát gan không dám nói, luôn lặng lẽ hỏi mình tình hình gần đây của cậu."

...

Sơ Nhuế đúng thật là không biết.

Cô trong chuyện tình cảm cũng có chút chậm hiểu, hồi học cao trung cô trải qua quá nhiều chuyện, bà nội và ba đều qua đời, sau đó lại cùng Lương Vận Bạch đến Giang gia, cộng thêm áp lực thi đại học, cô cho tới bây giờ cũng không có để ý những người con trai xung quanh mình. Huống chi lớp trưởng người này, đối với mỗi thành viên trong lớp cũng rất nhiệt tình, làm Sơ Nhuế càng không phát hiện ra cái gì.

"Ôi, nhắc tào tháo tào tháo liền đến!"

Giai Âm ở đầu bên kia điện thoại kêu lên, "Mình nhận được tin nhắn của lớp trưởng."

"Cậu ta nói gì?"

"Cậu ta hỏi mình đỡ hơn chưa, sau đó nói muốn hẹn mình và cậu ngày mai cùng ra ngoài ăn cơm."

Sơ Nhuế đóng hòm thư, suy nghĩ, nói: "Cậu đi không?"

"Mình mới phải hỏi cậu là có đi hay không?" Giai Âm cười.

"Mình chắc chắn không đi rồi."

"Cậu không đi mình cũng không đi, cậu ta cũng không phải là muốn hẹn mình. Vậy mình từ chối như nào đây?"

"Tùy tiện tìm cái lý do, nói mình...có hẹn với bạn trai đi."

Giai Âm hơi dừng lại một chút, không nhịn được khen Sơ Nhuế: "Cái lý do cự tuyệt này đúng là một mũi tên trúng hai con chim, trâu bò."

Như vậy lớp trưởng cũng biết Sơ Nhuế có bạn trai, sẽ dứt bỏ đoạn tình cảm này.

Giai Âm đi trả lời lớp trưởng, cuộc nói chuyện điện thoại kết thúc. Sơ Nhuế đóng máy tính lại, ngẩng đầu, không biết người anh trở về từ lúc nào, đang đứng dựa vào cửa phòng ngủ nhìn cô. Đôi mắt như hắc diệu thạch, vừa đen vừa sáng.

"Anh... về rồi."

Trong lòng Sơ Nhuế có chút hồi hộp, không biết vừa nãy anh có nghe thấy cô nói chuyện điện thoại hay không. Nếu anh mà ăn giấm thì cô lại bị giày vò một phen. Cũng may, Giang Hàn Úc giống như cái gì cũng không nghe được.

Anh giọng điệu bình tĩnh nói: "Tối nay tôi sẽ bay, ngày mai ở Hải Thành có cuộc họp."

Vẻ mặt Sơ Nhuế sững sờ, sau đó hiểu ra là anh phải đi công tác, buổi tối sẽ không trở lại.

"Vậy khi nào anh trở về."

"Có lẽ là chiều mai."

"Được rồi...Anh đi cẩn thận." Sơ Nhuế có chút không nỡ.

Cô sẽ nhanh chóng phải đi học, thời gian ở cùng với anh không có nhiều, qua một ngày lại ít đi một ngày. Huống chi, những ngày qua Giang Hàn Úc đều bận rộn việc công ty, ban ngày cũng không có ở nhà, phần lớn thời gian là cô không nhìn thấy anh.

Giang Hàn Úc nâng cổ tay nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm. Vốn là anh muốn từ công ty trực tiếp đến sân bay, nhưng nửa đường lại bảo tài xế lái về nhà, muốn nói với Sơ Nhuế chuyện này. Anh sửa lại ống tay áo, hơi dừng một chút, nói: "Tối mai tôi đón em cùng ăn cơm."

"A."

"Không muốn?"

"Không có, không có---"

Sơ Nhuế khoát khoát tay, trong lòng có chút bất ngờ. Bọn họ...chưa từng cùng nhau đi ra ngoài lần nào. Nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút mong đợi nho nhỏ.

"Sơ Nhuế, tới đây."

Giang hàn Úc kêu cô.

Sơ Nhuế từ trên ghế đứng lên, đi về phía cửa phòng ngủ. Mới vừa đi tới trước mặt anh, còn chưa đứng vững, cô liền bị anh ôm vào lòng. Tay Giang Hàn Úc để sau gáy của Sơ Nhuế, để cho cô áp sát nơi tim mình một hồi lâu, sau đó anh buông cô ra, nói: "Chờ tôi về."

Sơ Nhuế gật đầu, trong lòng không nỡ, vòng tay ôm chặt eo Giang hàn Úc.

"Đi đường cẩn thận." Cô lần nữa dặn dò.

Giang Hàn Úc nhẹ nhếch môi, xoa xoa tóc cô.

...

Bởi vì lần đầu tiên cùng Giang Hàn Úc ra ngoài ăn tối, cũng là lần đầu tiên hẹn hò, Sơ Nhuế thập phần để tâm. Cô cố ý đem quần áo mặc hôm họp lớp đi tiệm giặt là, yêu cầu bọn họ giặt gấp.

Chạng vạng tối hôm sau Giang Hàn Úc trở về. Mới vừa xuống phi cơ, liền cho tài xế lái xe về nhà đón Sơ Nhuế.

Sơ Nhuế nhận được điện thoại xong liền chạy ra bên ngoài Lương Nguyệt Loan, gió đêm thổi tới, cô lo lắng có thể sẽ làm loạn nửa giờ cuốn tóc của cô. Trong lồng ngực cứ như có con chim nhỏ vậy, vỗ cánh liên tục.

Cô khẩn trương. Dẫu sao đây cũng là lần hẹn hò đầu tiên trong đời cô. Trước kia Giang Hàn Úc có nói muốn mang cô ra ngoài đi dạo một chút, nhưng thời điểm đó cô đều cự tuyệt. Khi đó, cô căn bản không nghĩ đến sẽ có một ngày, cô lại mong chờ cùng anh ra ngoài như vậy.

Chiếc xe quen thuộc từ khúc quanh chậm rãi lái tới, tài xế dừng xe ở trước mặt Sơ Nhuế. Sau đó xuống xe mở cửa xe cho cô. Sơ Nhuế hướng tài xế gật đầu cảm ơn, cẩn thận vuốt lại những lọn tóc bị gió thổi bay, sửa sang lại quần áo một chút, xong xuôi mới đi vào xe ngồi.

Giang Hàn Úc ngồi bên trong, đeo mắt kình, sau tròng kính là đôi mặt đen không gợn sóng. Anh chăm chú nhìn Sơ Nhuế một hồi lâu.

Sơ Nhuế bị Giang Hàn Úc nhìn có chút không được tự nhiên, trong lòng đang đánh trống. Cô hôm nay ăn mặc có vấn đề gì sao? Hôm nay không khác gì nhiều với hôm họp lớp nha, ngày đó anh còn khen cô xinh đẹp---

"Anh nhìn cái gì?"

Sơ Nhuế không nhịn được hỏi.

Giang Hàn Úc không trả lời, giơ tay lên đem những lọn tóc lộn xộn vén ra sau tai, ánh mắt trở nên nhu hòa.

"Nhớ em." Anh nói.

Con chim nhỏ trong lòng Sơ Nhuế lại bắt đầu vỗ cánh bừa bãi, lỗ tai cô lặng lẽ ửng đỏ.

Vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp đi nhà hàng, nhưng giữa đường Giang Hàn Úc lại cho tài xế đi đường khác. Anh mang cô tới một trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, Giang gia bọn họ cũng có một phần đầu tư.

Một chuỗi những cửa hàng thời trang phong cách nữ tính, mấy nhân viên ân cần khi khách quý tới, tất cả đều nhiệt tình giới thiệu sản phẩm cho Giang Hàn Úc và Sơ Nhuế.

"Giang tổng, những mẫu này đều là bản giới hạn mùa xuân, cả nước chỉ có mấy món."

"Giang tổng, chiếc váy hoa mơ gạo này rất tôn dáng lại ngọt ngào, rất phù hợp với vị tiểu thư này.

"Giang tổng..."

...

Sơ Nhuế bị hoa mắt, lại có chút mông lung nghi ngờ. Cô không hiểu tại sao Giang Hàn Úc lại đột nhiên đưa cô tới đây mua quần áo. Do cô mặc...không đúng chỗ nào sao?

Không biết sao, Sơ Nhuế lại sinh ra một loại cảm giác tự ti. Chẳng lẽ nơi ăn tối đó không phù hợp với đồ cô đang mặc sao?

Sơ Nhuế lặng lẽ ngẳng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, thần sắc anh như thường, tầm mắt quét qua mấy bộ đồ trong tiệm, quay qua hỏi Sơ Nhuế: "Thích bộ kia?"

Sơ Nhuế mím môi trả lời: "Cũng được..."

"Vậy thì lấy hết."

Sơ Nhuế ngớ ra, Giang Hàn Úc lại nói với cô: "Chọn một bộ, bây giờ đi thay."

Hoàn toàn là ra lệnh.

Rõ ràng giọng Giang Hàn Úc không hề cứng rắn, nhưng Sơ Nhuế lại cảm nhận được áp lực ập xuống.

Cô không nghĩ sẽ ở trước mặt nhiều người như vậy phản đối Giang Hàn Úc, cho dù cô một chút cũng không muốn thay bộ quần áo trên người mình. Huống chi, ánh mắt của những người này nhìn cô mặc dù nhiệt tình nhưng cũng mang theo không ít sự quan sát.

Sơ Nhuế miễn cưỡng chọn chiếc váy mơ gạo kia, đi vào phòng thử quần áo. Cô mới đi vào, một người nhân viên tiến tới theo, phối cho cô một cái áo khoác, cũng hỏi cô đi size giày bao nhiêu.

Sơ Nhuế trả lời size, nhân viên liền đi lấy giày, lúc cô chuẩn bị đóng cửa lại có người đi vào. Sơ Nhuế không rõ nhìn Giang Hàn Úc, nhưng anh vẫn đẩy cửa đi vào.

Trong phòng thử đồ không gian vốn đã không lớn lắm, Giang Hàn Úc vừa đi vào, dường như không khí cũng trở nên mỏng manh.

"Anh..."

"Tôi giúp em."

?

Sơ Nhuế hơi run sợ, cô cho là mình nghe nhầm. Nhưng Giang Hàn Úc đã khóa cửa phòng thử đồ lại.

Phòng thử đồ bốn phía đều là gương, Sơ Nhuế bị Giang Hàn Úc xoay người đối mặt với một cánh gương, sau đó anh đứng sau lưng cô, đem áo khoác của cô nhẹ nhàng cởi xuống.

Trong gương, thần sắc anh nghiêm túc, động tác không nhanh không chậm, cực kỳ giống như đang trang hoàng cho con búp bê thuộc về mình.

Trong nháy mắt, Sơ Nhuế xuất hiện một loại ảo giác như vậy. Cái ảo giác này rất chân thật, giống như cô là vật sở hữu của anh, phải làm theo tất cả những gì anh muốn.

Quàn áo ban đầu từng món từng món bị đổi mới, Giang Hàn Úc tự mình làm, động tác có vẻ ái muội nhưng lại không mang theo bất kỳ một tia dục vọng ham muốn nào. Anh chẳng qua chỉ là đơn thuần thay một bộ quần áo không thích mà thôi.

Thay quần áo xong, Sơ Nhuế nhìn mình trong gương, đôi má ửng hồng và đôi môi anh đào, sự kết hợp giữa màu mơ gạo và màu vàng da ngỗng rất hợp với nước da của cô. Nhưng đôi mắt vốn có thần kia lại ngơ ngơ ngác ngác.

Giang Hàn Úc rũ mắt, tỉ mỉ thay Sơ Nhuế sửa sang lại mái tóc hơi rối loạn. Rốt cuộc anh cũng hài lòng.

"Tại sao..." Sơ Nhuế vẫn là không nhịn được, hỏi ra lời.

Giang Hàn Úc ngước mắt, nhìn gương mặt cô trong gương, một hồi lâu sau, môi mỏng mới khẽ mở: "Tôi không thích em mặc đồ đã gặp người con trai khác đi gặp tôi."

Lời editor: Mọi người ơi, vote cho mình có động lực nào. Thân ái!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play