Ô Nha Nha ở bệnh viện 5 ngày, Vu Hạo Vỹ cũng ở bên cạnh 5 ngày. Hắn tuy muốn chạy, nhưng ngoài cửa lúc nào cũng có vệ sĩ, hắn chạy không được.
Ban ngày, Ô Nha Nha sẽ đi theo hắn như hình với bóng. Buổi tối, Ô Nha Nha sẽ cả đêm không ngủ mà nhìn hắn chằm chằm.
Bất kể khi nào Vu Hạo Vỹ mở mắt, đều ở trong bóng đêm nhìn thấy một đôi đồng tử đen rực tia máu. Trong hoảng hốt, Vu Hạo Vỹ thậm chí cảm thấy đôi mắt này không thuộc về con người, mà là của một con mãnh thú hoặc quái vật.
Lâm Tú Trúc bị hắn chèn ép cường độ cao đến điên rồi, sau đó biến thành một quái vật.
Cô cố chấp, cô điên cuồng, cô không hề nói lý. Cô vẫn giống như trước kia hèn mọn yêu Vu Hạo Vỹ, nhưng Vu Hạo Vỹ không còn cảm thụ được một chút lạc thú nào.
Tình yêu của Lâm Tú Trúc biến thành một ngọn núi lớn đè trên đầu hắn, nặng nề đến mức hắn không sao hít thở được.
Hắn mỗi tối đều không thể đi vào giấc ngủ, trái tim lúc nào cũng ở trong trạng thái hồi hộp bất an. Hắn muốn chạy trốn!
Hắn muốn chạy trốn đến chân trời góc biển, không bao giờ để Lâm Tú Trúc tìm được.
Đương nhiên, ý tưởng này hắn không thể biểu hiện ra ngoài lúc ở trước mặt Lâm Tú Trúc hay Lâm Tú Tùng, nếu không sẽ bị coi sóc (coi trừng + chăm sóc) kỹ lưỡng.
Ngày thứ sáu, Dịch Lĩnh mang theo hai chuyên gia tâm lý mười phần quyền uy đi vào phòng bệnh của Ô Nha Nha. Bọn họ được mời đến để giám định tâm thần.
“Cô Ô, đã lâu không gặp”, Dịch Lĩnh ngồi xuống bên giường bệnh, hai chuyên gia ngồi ở sô pha đối diện giường.
Vu Hạo Vỹ đang cầm một con dao nhỏ gọt táo. Mới mấy ngày hắn đã gầy đi một vòng, sắc mặt so với Ô Nha Nha vừa cắt tử cung còn tái nhợt hơn, phía dưới mắt nổi lên quầng xanh đen, thoạt nhìn là trạng thái thiếu ngủ trầm trọng.
Hắn đem táo cắt thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa đựng trái cây, cắm tăm lên, bày biện ngay ngắn trên bàn đầu giường. Làm xong hết thảy, hắn đứng lên, tựa như muốn chạy.
Ô Nha Nha chỉ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, người hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó cúi xuống nói: “Anh ra cầu thang hút điếu thuốc, rất nhanh sẽ quay về. Họ sẽ đi theo anh, em đừng lo lắng. Anh không đi, anh sẽ bên cạnh em.”
Hắn chỉ vào vệ sĩ đứng ngoài cửa, ngữ khí dịu dàng cẩn thận, chở che đủ đường. Nếu là người không rõ nguyên nhân nhìn thấy, nhất định sẽ tán dương hắn là một người bạn trai vô cùng săn sóc.
Nhưng Dịch Lĩnh lại biết, loại trạng thái ôn nhu chăm sóc này chẳng qua là hèn mọn lẫn thuần phục sau khi bị thuần hóa. Mới có mấy ngày, vị bạn nhỏ công phu hung tàn này đã giải quyết vấn đề Lâm Tú Trúc hao phí bao năm mà không giải quyết được.
Cô đem một gã cặn bã thành nhân trệ [1].
[1] Nhân trệ:
Dịch Lĩnh hứng thú mà cong khóe môi, không đợi Vu Hạo Vỹ rời khỏi phòng bèn thấp giọng: “Ngao ưng [2].”
[2] Ngao ưng:
Đây là một phương pháp thuần hóa diều hâu, tinh hoa chính là ở chỗ tước đoạt giấc ngủ. Chỉ nhìn sắc mặt của Vu Hạo Vỹ, Dịch Lĩnh cũng biết hắn gặp phải chuyện gì.
Ô Nha Nha lắc đầu: “Anh coi trọng hắn rồi. Hắn thì tính là diều hâu gì chứ.”
Lúc chưa thành tinh, cô vẫn còn sợ diều hâu. Vu Hạo Vỹ cùng lắm là một con chó.
Dịch Lĩnh phát ra tiếng cười trầm thấp.
Vu Hạo Vỹ đi đến bên cửa, bước chân ngừng lại, sau đó nhanh chóng xông ra ngoài. Đi đến cầu thang, hắn dùng baidu tra “ngao ưng” là gì, vừa mới đọc vài dòng hắn liền tức giận đá bay thùng rác.
Vài vệ sĩ đứng trên dưới cầu thang cùng lối đi nhỏ, đem đường chạy trốn của hắn chặn lại, lạnh lùng nhìn hắn nổi điên.
Nếu nói hủy diệt mấy trăm người phụ nữ cũng xem như thành tựu, vậy không hề nghi ngờ Vu Hạo Vỹ là một nhân sĩ thành công. Nhưng hắn có ngày hôm nay tuyệt không phải tự nhiên, mà hắn đã trải qua quá trình học tập. Hắn mời giáo viên chuyên nghiệp tới dạy mình thủ đoạn PUA, học phí trước sau là mười mấy vạn.
Như thế nào là đắp nặn nhân cách, như thế nào là chèn ép tự tôn, làm sao để hủy hoại nhân cách, làm sao để xúi giục tự sát, làm sao để lừa gạt tài sắc... mọi thứ hắn đều tinh thông, thuận buồm xuôi gió.
Nhưng đến hôm nay, hắn mới ý thức được, thủ đoạn của hắn từ trước đến nay so với Lâm Tú Trúc vẫn được xem là “ôn hòa”. Kẻ điên chân chính là không có lý trí.
Ba người đàn ông kia tới làm giám định tâm thần cho Lâm Tú Trúc. Có được giấy giám định, cô chính là một bệnh nhân tâm thần hợp pháp.
Vu Hạo Vỹ bỗng nhiên nghĩ tới lời nói của Lâm Tú Tùng ngày đó khi bản thân suýt nữa bị Lâm Tú Trúc siết chết. Cô ấy khuyên Lâm Tú Trúc buông tay, nguyên nhân không phải giết người là sai, mà là chưa có được giấy giám định. Cho nên, có được giấy giám định, cô ấy sẽ không còn quản em gái giống kẻ điên này nữa.
Bởi vì người đi giết người này sẽ không còn phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Suy nghĩ này giống như tia sét bổ ngay đầu Vu Hạo Vỹ. Hắn đang không ngừng đá vào thùng rác bỗng nhiên ngừng lại tại chỗ, trong đầu vụt qua một ý nghĩ, sau đó chân tay mềm nhũn mà nằm liệt ở cầu thang, mồ hôi lạnh đổ ào ào.
Hắn muốn chạy trốn! Cố gắng nhanh một chút, xa một chút! Bằng không sẽ không kịp!
Trong phòng bệnh, Dịch Lĩnh cũng hai chuyên gia lần lượt đưa ra rất nhiều vấn đề cho Ô Nha Nha, cũng từ trong câu trả lời của cô mà phân tích trạng thái tâm lý của cô.
Hỏi xong vấn đề, ba người còn cần phải đem nhân cách đầu tiên đánh thức, như vậy mới có thể xác định Lâm Tú Trúc có bao nhiêu trở ngại nhân cách.
Dưới tình huống ở nhân cách phụ vô cùng cường đại, đánh thức nhân cách chủ đương nhiên không dễ dàng. Hai vị chuyên gia thử qua nhiều phương pháp chưa từng dùng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn về phía Dịch Lĩnh.
Ô Nha Nha cũng nhìn về phía Dịch Lĩnh, đầu nghiêng nghiêng, giống như đứa trẻ chờ đợi ảo thuật gia biến ra ma thuật. Trong mắt nàng lập lòe ánh sáng giảo hoạt, cùng tràn ngập chờ xem kịch hay, nghiễm nhiên đem Dịch Lĩnh trở thành đối tượng tìm niềm vui.
Dịch Lĩnh đã rất lâu không bị người khác nhìn như vậy, nhưng anh lại không cảm thấy bị mạo phạm. Trên người Ô Nha Nha pha trộn những tính cách thuần túy mâu thuẫn khác nhau: bướng bỉnh, tà ác, thiên thần... Mà tính cách đặc biệt như vậy khiến anh không khỏi sinh ra cảm giác quen thuộc.
Cùng bởi vậy anh đối với cô nhóc gấu này có sự kiên nhẫn đặc biệt.
Anh tháo mắt kính xuống, giọng nói trầm thấp lại dịu dàng: “Nhìn tôi!”
Ô Nha Nha nằm xuống bàn, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử sắc thái nồng đậm đẹp đẽ, cười nói: “Dù anh không nói, tôi cũng sẽ nhìn anh.”. Cô nghiêng đầu về bên trái, đột nhiên nghiêng về bên phải, ngữ khí cực kỳ si mê nói: “Bác sĩ, đôi mắt anh thật đẹp.”
Dịch Lĩnh nhếch nhẹ môi, chất giọng bình tĩnh: “Vậy tiếp tục nhìn tôi, đừng dịch chuyển mắt. Nói với tôi, cô nhìn thấy cái gì?”
Ô Nha Nha càng lúc càng lại gần, gần đến mũi chạm mũi của Dịch Lĩnh, hơi thở cuốn lấy hơi thở của Dịch Lĩnh. Đôi đồng tử cô đen nhánh như ánh sao, chậm rãi biến thành sương mù nhu hòa, mông lung, hoảng hốt.
Dịch Lĩnh chưa bao giờ tiếp xúc quá gần như vậy với người khác. Bởi một ít trải nghiệm không tốt, anh vẫn luôn duy trì khoảng cách xã giao an toàn với mọi người. Anh theo bản năng lùi về sau.
Ô Nha Nha dùng bàn tay tái nhợt ôm mặt anh. Đôi đồng tử đen nhánh của cô tràn đầy trầm mê, lưu luyến lẫn nóng bỏng. Cô đã tan ra trong đôi mắt sâu thẳm của Dịch Lĩnh.
Dịch Lĩnh khắc chế hành đồng lùi lại, gương mặt bản thân bị cô gái ôm trong lòng bàn tay.
“Tôi thấy đêm tối, cũng thấy trời sáng, tôi còn thấy ngôi sao chợt sáng chợt tối.”, môi của Ô Nha Nha chỉ thiếu chút nữa chạm môi Dịch Lĩnh. Mỗi câu cô nói đều đem dòng khí nóng rực phun lên cánh môi lạnh băng của Dịch Lĩnh.
Đối với loại tiếp xúc quá mức thân thiết này, Dịch Lĩnh dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Anh vẫn trầm ổn bình tĩnh như cũ, nghiêm túc lạnh nhạt.
Hai vị chuyên gia nhìn đôi nam nữ cơ hồ sắp hôn nhau, trong mắt đều mang sắc thái hài hước.
“Bác sĩ, trong mắt anh có ngôi sao lập lòe rất nhanh. Chúng làm sao vậy?”, Ô Nha Nha nỉ non hỏi.
Dịch Lĩnh đương nhiên biết những ngôi sao đó bị làm sao, tinh thần của anh đã bị cô gái quấy nhiễu. Anh không sao quen được với sự tiếp xúc thân mật này.
Nhưng anh không né tránh, mà chất giọng ôn nhu trầm thấp nói: “Chúng lập lòe như thế nào, cô có thể miêu tả một chút không? Cô có thể đếm tần suất của chúng không?”
Một khi bắt đầu đếm, Ô Nha Nha sẽ bước vào trạng thái thôi miên sâu. Sau khi cô ngủ say, Dịch Lĩnh có thể đánh thức Lâm Tú Trúc.
Hai vị chuyên gia xoay đầu qua một bên, yên lặng chờ đợi nhân cách chủ quay về. Nếu liên tục nhìn Dịch Lĩnh, bọn họ cũng không tránh khỏi bản thân cũng bị thôi miên.
Nhưng đúng lúc này, đôi đồng tử ngập tràn sương mù của Ô Nha Nha lại phóng ra tia sáng xán lạn.
Cô nhanh chóng tới gần, dùng đôi môi lạnh băng hôm lên mí mắt hơi nóng của Dịch Lĩnh, chất giọng si mê lại nhiệt thành: “Bác sĩ, tôi thực sự rất thích đôi mắt của anh.”, cô nghiêng nghiêng đầu, đem đuôi tóc lắc lư trái phải.
Cô đang cười, trong ánh mắt chợt lóe lên tất cả giảo hoạt sau khi thực hiện kế hoạch thành công. Cô căn bản không bị thôi miên.
Dịch Lĩnh nghe thấy trong đầu mình truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, giống như tiếng lòng đứt đoạn, lại phảng phất cánh bướm tung bay, có thứ gì đó cùng với nụ hôn không tính là hôn này, nhẹ nhàng rơi xuống đầu quả tim, lại đột nhiên bay đi, chỉ còn lại một chút ngứa ngáy. Anh chớp chớp mắt, ý muốn xua đi chút nóng bỏng kia trên mí mắt.
Anh dựa vào ghế, giọng nói trầm thấp: “Tôi cần phải sửa lại đánh giá đối với cô, kỹ thuật diễn của cô rất tinh vi.”
Lúc cô gái này giả vờ bị thôi miên, anh không có hoài nghi.
Đôi mắt vừa đen vừa xinh đẹp này, con ngươi phảng phất thanh thấu nhìn tới đáy, vậy mà cũng sẽ gạt người.
Dịch Lĩnh lắc lắc đầu, phát ra tiếng cười vui vẻ nhè nhẹ.
Ô Nha Nha nằm trên bàn, đôi tay ôm mặt mình, cũng dạt dào đắc ý mà cười.
“Bác sĩ, bởi vì anh ở chỗ này, nên tôi không nỡ ngủ say. Tôi muốn nhìn thấy anh, Ô Nha Nha là yêu quái nhỏ, yêu quái nhỏ đương nhiên biết cách lừa gạt con người như thế nào.
Đây là câu nói nửa thật nửa giả. Thân thể vốn dĩ chính là của cô, cô tất nhiên sẽ không ngủ say, nhưng cô quả thực muốn nhìn Dịch Lĩnh, vẫn luôn muốn nhìn, như thế nào cũng không chán.
Cô đem mê luyến sâu sắc của bản thân viết trong ánh mắt, trên trán, kên môi. Cô không che giấu chút nội tâm cháy bỏng nào của mình.
Hai vị chuyên gia lắc đầu: “Xong rồi, Dịch tiên sinh chọc phải hoa đào rồi. Cho nên lớn lên quá đẹp đừng nên làm bác sĩ tâm lý, nếu không sẽ khiến bệnh nhân bệnh càng nghiêm trọng.”
“Phải làm, bằng không bệnh nhân không nhìn thấy bác sĩ bệnh liền nguy kịch.”, Ô Nha Nha cười tủm tỉm nói.
Hai vị chuyên gia hơi sửng sốt, thuận theo cười thành tiếng.
Gặp loại tình huống này, Dịch Lĩnh trước nay đều cười cho qua. Nhưng lần này, anh cảm thấy đau đầu mà xoa xoa giữa mày, lại không biết nên xử lý thế nào.
Anh đeo mắt kính lên, giọng dịu dàng nói: “Xem ra hôm nay chúng ta không được thấy Lâm Tú Trúc, vậy thế này đi, chúng tôi cáo từ trước.”
Anh đứng lên, lịch sự cúi đầu.
Ô Nha Nha ngẩng đầu nhìn anh, lưu luyến không rời, hỏi: “Tôi sau khi xuất viện có thể tiếp tục tìm anh làm trị liệu không? Mỗi ngày một tiếng cố vấn tâm lý có đủ không? Nếu không thì hai tiếng?”
Dịch Lĩnh đem ghế dựa để vào chỗ, bất đắc dĩ nói: “Một tuần tới hai lần là được, không cần tới mỗi ngày.”
Bị bạn nhỏ ăn vạ thật sự rất phiền phức.
“Được rồi. Hôm nay tôi xuất viện, buổi tối tới tìm anh. Anh cho tôi đặt hai tiếng.”, Ô Nha Nha hứng thú bừng bừng nói.
Dịch Lĩnh ra đến cửa theo bản năng mà sờ sờ mí mắt vừa bị hôn qua của mình, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT