Khuôn mặt mới vừa rồi còn lộ ra chút tươi cười của Lâm Trọng Đàn trong nháy mắt biến thành vô cảm, thậm chí còn có cảm giác khiến người khác sợ hãi. Ta không khỏi buông ống tay áo hắn ra, ta nghĩ liệu có phải mình nói sai gì rồi không, nhưng ngay lập tức, ta nghe được hắn nói: "Tốt thôi, vậy đêm nay đến chỗ của ta đi."
Ta cúi đầu, hồi lâu mới hàm hồ mà lên tiếng.
Chắc giờ ta và kỹ tử luyến đồng ở chốn Tần lâu Sở quán cũng không khác nhau nhiều lắm, nếu nói có, thì chắc là do bọn họ vì cuộc sống mà bắt buộc phải như vậy, còn con đường này lại do chính ta chọn.
Trước khi đến chỗ của Lâm Trọng Đàn ta cẩn thận đi tắm rửa sạch sẽ, trong lúc tắm đầu lại thoáng hiện lên khung cảnh hôm sinh nhật. Không biết vì sao, đối với chuyện sắp diễn ra ta lại không hẳn thấy sợ hãi đến vậy.
Ta không dám nghĩ nhiều nữa, gỡ tấm bình phong chắn trước thùng tắm để đi ra ngoài. Lương Cát biết ta muốn đến chỗ Lâm Trọng Đàn nên bưng một chén sữa bò ngọt lại đây, "Xuân thiếu gia, thời tiết rét lạnh, người uống một chút rồi hẵng đi."
Ta cầm lấy cốc sữa, miệng nhấp mấy ngụm, nói với Lương Cát: "Đêm nay ta sẽ không trở về, ngươi nhớ khóa kỹ cửa."
Lương Cát gật đầu, "Đợi lát nữa ta sẽ chuẩn bị sách vở cho ngày mai thật tốt, thuận tiện cho Bạch Li sáng mai tới lấy."
Đến học túc của Lâm Trọng Đàn, ta phát hiện Bạch Li và Thanh Cù đều không ở đó, chỉ có một mình Lâm Trọng Đàn ngồi trong phòng. Hắn rõ ràng cũng vừa tắm gội xong, mái tóc dài đen như mực được buộc gọn gàng bởi một sợi dây thanh mảnh, ta đến gần còn có thể ngửi được mùi bồ kết nhàn nhạt.
Hắn chính là đang cầm một quyển sách xem, trông có vẻ chuyên chú vô cùng, mãi đến khi ta đứng ở bên cạnh hắn hắn mới phát hiện ta tới.
Lâm Trọng Đàn nghiêng mặt qua nhìn ta, khóe môi nhếch nhẹ, "Tới rồi à? Trên đường có bị lạnh không?"
Ta rầu rĩ gật đầu lại lắc đầu, bởi vì quá mức xấu hổ nên đôi mắt không dám nhìn thẳng về phía hắn. Không bao lâu, ta đã bị Lâm Trọng Đàn ôm vào trong lòng ngực, ta vẫn như mọi khi mà bảo hắn thổi bớt nến đi, nhưng hắn không trả lời ta.
Ta cho rằng hắn không nghe rõ, lại gọi hắn mấy tiếng, "Đàn Sinh...... Đàn Sinh, ngươi thổi bớt mấy ngọn nến đi."
Lâm Trọng Đàn rốt cuộc cũng phản ứng lại, ánh mắt hắn yên lặng nhìn ta một lát, đột nhiên biên độ nơi khóe môi hắn gia tăng, "Tiểu Địch, hôm nay ngươi cũng giúp ta một chút đi."
Ta trố mắt ra, không hiểu hắn đang ám chỉ cái gì, cho đến khi hắn hướng ánh mắt ta nhìn về phía nơi nào đó.
"Ngậm lấy." Lâm Trọng Đàn nói.
Tuy rằng ta và Lâm Trọng Đàn đã trở thành quan hệ này được hơn một năm, nhưng ta chưa bao giờ dám nhìn vào nơi đó của hắn, Lâm Trọng Đàn đã từng bảo ta dùng tay giúp hắn, nhưng bởi vì ta không muốn nên chuyện đó cũng không thành.
Thấy ta bất động, Lâm Trọng Đàn nhẹ nhàng thúc giục, "Cũng không thể lúc nào cũng là ta giúp ngươi đúng không? Tiểu Địch, hôm nay ta có chút mệt mỏi, bây giờ ngươi chủ động không phải tốt hơn sao?"
Trong nháy mắt ta có ý muốn rời khỏi nơi này, nhưng mục đích đến đây để nhờ Lâm Trọng Đàn viết thơ ta vẫn nhớ rõ.
"Tiểu Địch?" Lâm Trọng Đàn gọi ta.
Thân thể ta nhẹ nhàng run rẩy, chậm rãi cúi đầu. Nhưng mấy giây sau, ta liền ghé vào mép giường nôn khan một trận. Ta nôn không ra thứ gì cả, chỉ là đột nhiên nôn như vậy, đợi đến khi sự khó chịu nơi dạ dày dần áp xuống ta mới ý thức được chuyện gì, ngay lập tức quay đầu nhìn về phía Lâm Trọng Đàn bên cạnh.
Bàn tay vừa mới vỗ về mái tóc ta của Lâm Trọng Đàn giờ đã nắm chặt thành quyền, sắc mặt hắn như phủ một lớp hàn sương rét lạnh mà nhìn ta. Thân thể ta lại run lên, chống cánh tay lên với ý định rời khỏi đây, ta không muốn làm chuyện này nữa.
Nhưng Lâm Trọng Đàn nhanh tay bắt lấy mắt cá chân của ta, lôi ta xềnh xệch về phía người hắn.
"Trốn cái gì? Ngươi không muốn ta viết thơ viết văn cho ngươi nữa sao?" Lâm Trọng Đàn vây ta trong lòng ngực hắn, ép không cho ta động đậy.
Ta có cảm giác đêm nay Lâm Trọng Đàn không giống như ngày xưa nữa, thái độ của hắn đối với ta vừa ngả ngớn vừa nực cười.
Ta không biết nói gì, chỉ có thể lắc đầu nhìn hắn.
"Lại khóc, khóc cái gì? Cảm thấy ta làm khó ngươi sao?" Hắn nói như vậy nhưng ánh mắt nhìn ta không có một tia thương hại, ngược lại quá mức lạnh nhạt, "Nếu ngươi không muốn làm chuyện vừa rồi thì thôi, nhưng Tiểu Địch, tự ngươi đem hai chân mình tách ra đi."
Lúc này ta mới biết được Lâm Trọng Đàn không phải không nghe thấy ta bảo hắn tắt nến, là hắn không muốn tắt, hắn dùng một tư thái cực kỳ cao cao tại thượng nhìn kỹ ta, mà ta, người không có manh áo che thân, giống như một ca kỹ cấp thấp vậy.
"Lương Cát, mở cửa!"
Lương Cát bị thanh âm của ta đánh thức, mơ mơ màng màng đi ra, nhìn thấy ta thì hắn rõ ràng ngây người. Ta cũng không có tâm tình đi quản xem lúc này Lương Cát suy nghĩ gì, bước chân run rẩy mà đi vào phòng, ngay khi cửa vừa đóng lại thì chịu không nổi nữa ngồi bệt xuống sàn.
"Xuân thiếu gia, người làm sao vậy?"
Lương Cát ở bên ngoài hỏi ta.
Ta đáp hắn không nổi, bởi vì ta mà mở miệng thì thanh âm nức nở sẽ bật ra ngay lập tức. Ta thấp giọng khóc đến tê tâm liệt phế, cảm thấy cả người đều dơ bẩn không thôi.
Không có ai dơ hơn ta, cũng không có ai so với ta hạ tiện bằng.
Hôm sau Bạch Li lại đây tặng đồ, dưới hộp đồ ăn chính là một lọ thuốc mỡ và một tờ giấy, trên giấy là mấy nét chữ trâm hoa nhỏ nhắn của Lâm Trọng Đàn, đây là một bài thơ mới.
Bạch Li lúc đưa đồ vẻ mặt muốn nói lại thôi, khi ấy ta chẳng còn tâm trạng để quan tâm kẻ nào khác nên đương nhiên không nhìn thấy, đem mặt nấp vào trong chăn gấm, thấp giọng bảo Lương Cát tiễn khách.
Mấy ngày sau, Hứa điển học tới chỗ ta trả con dấu, phát hiện thơ ta mới sao chép của Lâm Trọng Đàn trên bàn giấy. Không chờ ta ngăn lại, ông ấy đã cầm tờ giấy lên đọc thơ thành tiếng.
"Bình lại tương tư, gần đây biết đều vô ích. Không thành ném, trong mộng chung tương tìm...... Xuân Địch, bài thơ này của ngươi viết rất khá đó. Trong hiện thực tương tư mà không được, chỉ có thể thực hiện ở trong mộng, nhưng đại mộng mới tỉnh, trước cửa sổ chỉ còn vương lại chút hương hoa, giai nhân chẳng thấy đâu. Gần đây ta cùng với vài người bạn đang chuẩn bị một quyển thi tập, có khi phải đề bài thơ này của ngươi lên thôi."
"Không." Ta theo bản năng cự tuyệt, nhưng đối diện với ánh mắt kỳ quái của Hứa điển học, ta lại ngừng không nói tiếp.
"Xuân Địch, ngươi có chuyện gì khúc mắc sao? Ngươi yên tâm, bài thơ này sau khi đề lên thi tập chắc chắn sẽ mang tên ngươi, đến lúc đó nếu sách bán chạy, truyền tới đại giang nam bắc, tự nhiên chuyện tiền nong bọn ta sẽ không để ngươi thiệt thòi."
Truyền tới đại giang nam bắc?
Vậy phụ thân ở Cô Tô xa xôi cũng sẽ biết sao?
Trong đống giấy trên bàn vốn có lẫn cả rất nhiều thơ mới do ta viết, nhưng Hứa điển học chỉ vội vàng nhìn qua vài lần, cuối cùng vậy mà vẫn chọn bài thơ của Lâm Trọng Đàn. Lời cự tuyệt ta không biết làm cách nào giải thích, cuối cùng đành nhìn Hứa điển học cầm bài thơ do Lâm Trọng Đàn viết mang đi.
Nhóm bạn bè của Hứa điển học cũng rất thích bài thơ này của Lâm Trọng Đàn, bọn họ bảo Hứa điển học lại đến tìm ta, hy vọng ta có thể lại viết mấy bài thơ khác.
Ta từ chối nói gần đây mình không có cảm hứng sáng tác, Hứa điển học lộ vẻ mặt tiếc nuối, nhưng thực mau lại an ủi ta không cần sốt ruột.
Còn bài từ của Lâm Trọng Đàn thì được truyền đến chốn nhạc phường thanh lâu, nữ tử trên phố cũng truyền miệng nhau khúc xướng đó, tam thúc trong một lần dự yến hội ngẫu nhiên nghe được liền cảm thấy tác giả bài từ gốc này thật sự không tầm thường, bèn đi dò hỏi lai lịch.
"Xuân Địch, từ sau khi ngươi học vỡ lòng, mới mấy năm ngắn ngủi mà đã có thể viết như vậy, có thể thấy được ngươi dụng tâm sâu sắc. Xem ra đại ca không cần lo lắng cho ngươi rồi, một ngày nào đó ngươi cũng có thể trở nên nổi bật, đến lúc đó thi đậu công danh, nhất định sẽ làm Lâm gia vẻ vang."
Tam thúc nhân lúc ta về phủ nghỉ tắm gội khen ngợi vài câu, ngược lại đối với đường đệ nói: "Ngươi nên học tập hai vị đường ca nhiều hơn đi, biết chưa?"
Đường đệ ngoan ngoãn gật đầu, mấy năm nay ở đây cuối cùng hắn cũng để ý đến ta, chỉ là có đôi khi vẫn thích đột nhiên chạy trốn trước mặt ta.
Tam thúc bảo hắn nhìn ta mà học tập, ngày đó đường đệ liền tự mình cầm sách tới tìm. Ta tuy ngu dốt, nhưng đối với mấy thứ hắn học vẫn biết đôi chút. Đường đệ nghe ta giảng giải, cái đầu hắn tròn tròn như chú chuột lang thi thoảng gật gật, ta thấy hắn đáng yêu, nhất thời không nhịn được nhéo nhéo gương mặt hắn.
Cái nhéo này lập tức làm mặt đường đệ ửng đỏ. Hắn trợn tròn đôi mắt nhìn ta, ta cho rằng mình nhéo đau hắn, vội dùng ngón tay chạm chạm vào chỗ má mình mới niết qua, "Đau không?"
Đường đệ mặt càng đỏ hơn, hắn liều mạng lắc đầu, nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, thình lình nói: "Xuân đường ca, ta có thể sờ mặt huynh không?" Hắn càng nói mặt càng đỏ, lúc nói từ cuối giọng nhỏ lí nhỉ.
Ta sửng sốt, sờ mặt của ta? Yêu cầu gì kỳ quái vậy?
Đường đệ nhìn ta một cái, lại quay mặt đi, phát ra thanh âm như muỗi kêu, "Phu tử ở trường tư thục nói...... Nói muốn ta học vẽ người thật, ta...... Ta vẫn luôn vẽ không tốt."
Thì ra là nguyên nhân này.
Ta đã trải qua cảm giác bị phu tử giáo huấn, không muốn đường đệ cũng bị như thế, liền đưa mặt sát lại gần, "Ngươi sờ đi."
Đường đệ nhắm chặt miệng, giống như sợ ta tức giận hoặc là vì cái gì, hô hấp cũng ngừng lại. Hắn thật cẩn thận mà vươn ngón tay ra nhẹ nhàng chạm vào mặt ta. Chỉ là hắn vừa mới chạm phải, ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng người.
"Chứa Hưu, ngươi đang làm gì vậy?"
Đường đệ lập tức lùi tay về, quay về phía người bên cửa sổ bài trừ cười một tiếng, "Đàn ca ca."
Ta theo phương hướng đường đệ nói nhìn, phát hiện Lâm Trọng Đàn đang đứng ở ngoài cửa sổ bên cạnh cây hoa ngọc lan. Hoa ngọc lan đã sớm tàn từ lâu, giờ chỉ còn cành khô. Hắn mặc một bộ hoa phục, mặt lạnh nhìn về phía này. Đường đệ thấy thế, vội gấp quyển sách của mình chạy về phía hắn.
Chỉ chốc lát, ta liền nghe được tiếng Lâm Trọng Đàn răn dạy đường đệ, bởi vì hắn hạ giọng, ta chỉ có thể nghe được mấy câu.
"...... Không được lại...... Về sau nếu không hiểu gì, có thể hỏi ta ......"
Hắn cảm thấy ta không xứng dạy đường đệ sao?
Ta bất giác thấy xấu hổ chật vật, nghĩ thầm nếu không phải do Lâm Trọng Đàn viết thơ, tam thúc khẳng định sẽ không bảo đường đệ học tập ta làm gì.
Về sau, đường đệ chắc sẽ không tìm ta nhờ phụ đạo nữa, cũng chẳng gặp ta, hắn sẽ lại khôi phục về dáng vẻ ban đầu, nhìn thấy ta liền trốn.
Mà khi ta kết thúc kỳ nghỉ tắm gội trở lại Thái Học, thật bất ngờ là đêm đó Thanh Cù đến mời ta đến chỗ Lâm Trọng Đàn. Ta vốn không muốn đi, nhưng ta lại muốn hỏi xem liệu có phải hắn bảo đường đệ không cần gặp ta nữa không.
Khi đến nơi, ta lại nhìn thấy Lâm Trọng Đàn uống say.
Lâm Trọng Đàn say rồi, lần này còn đặc biết dính người hơn lần trước, hắn ôm ta không bỏ, ở trong thùng tắm làm đủ chuyện hoang đường khiến ta tức giận không thôi. Nhưng khi bị hắn tóm được chân, không ngừng bị hắn hôn khắp lưng, sự tức giận dần chuyển thành xấu hổ.
Hắn như Thao Thiết* vậy, ta có cảm giác hắn đang muốn từng ngụm từng ngụm nuốt ta vào bụng, mà trong cảnh hỗn loạn bất kham như thế, ta bỗng cảm thấy mình có chút quan trọng với hắn.
* Thao Thiết: Trong thần thoại Trung Hoa ᴄổ đại, Thao Thiết đượᴄ хếp ᴠào một trong Tứ Đại Hung Thú - những ѕinh ᴠật хấu хa nhất trần gian. Con quái thú hung áᴄ nàу ѕở hữu nguồn ѕứᴄ mạnh không gì ѕánh bằng. Nó ᴄựᴄ độ tham ăn, thậm ᴄhí ᴄòn tự nuốt ᴄhính mình rồi tan ᴠào ᴄõi hư ᴠô. Sau nàу, Thao Thiết trở thành tượng trưng ᴄho ѕự tham lam ᴠô độ. Một ѕố giả thuуết ᴄòn ᴄho rằng nó ᴄhính là một trong 9 đứa ᴄon ᴄủa rồng (Long Sinh Cửu Tử).
Lâm Trọng Đàn nói muốn đem ta đưa cho Thái Tử, chắc là gạt ta đi, hắn sẽ không đối xử với ta như vậy.
Đêm đó ta ngủ ở chỗ Lâm Trọng Đàn, sáng hôm sau còn tỉnh sớm hơn cả hắn. Sau khi tỉnh lại, ta kinh ngạc phát hiện Lâm Trọng Đàn vẫn còn ở bên trong. Ta xấu hổ đến không dám nhìn, cắn môi thật cẩn thận định rút ra, nào biết bởi vì cử động của ta lại khiến hắn tỉnh dậy.
Lâm Trọng Đàn mở mắt, theo bản năng ấn ta trở về, một cảm giác khó tả làm ta nhắm chặt mắt lại, ta thấy mình không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi. Chung quanh chợt yên lặng, ta phát hiện Lâm Trọng Đàn không nói lời nào, cũng không có động tĩnh gì, đành chậm rãi mở mắt ra.
Ta nhận ra hắn đang cúi đầu nhìn ta liền khẩn trương quay mặt đi.
"Đêm qua và hôm nay ghi nợ cho ta đi." Lâm Trọng Đàn nhẹ giọng nói, "Gần đây ta có chút bận, qua mấy ngày nữa ta sẽ lại viết thơ mới cho ngươi."
Lời này như một gáo nước lạnh, sự e lệ khẩn trương trong lòng ta nhanh chóng rút đi như thủy triều, rốt cuộc cái cảm giác bản thân quan trọng với ai đó chỉ là vọng tưởng của ta mà thôi.
Ta cố nén ý muốn khóc, ừ một tiếng.
Từ đó về sau, mỗi lần ta cùng Lâm Trọng Đàn làm loại chuyện này, hắn đều sẽ viết cho ta một bài thơ hoặc từ, có đôi khi cũng sẽ là văn chương.
Hứa điển học cùng bạn bè biên soạn thi tập bắt đầu bán, phản ứng của mọi người không tồi, tiền thu được Hứa điển học có phân một phần cho ta, ta nhận lấy nhưng cũng không tiêu, đem đi quyên góp cả.
Hứa điển học gặp ta, lại nói: "Xuân Địch à, chúng ta chuẩn bị xuất bản thi tập thứ hai, không biết gần đây ngươi có tác phẩm nào tốt không?"
Ta trầm mặc thật lâu, sau đó nói: "Có."