Trong viện im ắng, cũng không có người trả lời ta, nhưng Đoạn Tâm Đình nghe thấy ta kêu tên Lâm Trọng Đàn lại bất chợt quay qua quay lại nhìn.

Không biết qua bao lâu ta mới rút tay về, đầu ngón tay ta đã loang lổ toàn là máu, dường như con cổ trùng cũng nhận ra ta đang muốn tìm nó nên không mấy tức sau đã biến mất dưới lớp da.

Thái Tử......

Nếu hắn mới là hung thủ giết ta, vậy cái lần Thúc công công gửi thiệp mời ta đến yến hội Vinh phủ là đã xác định ta phải chết.

Ta không thể không ép chính mình hồi tưởng lại những chi tiết xảy ra trước khi ta chết, đêm đó khi đến dự tư yến tại Vinh phủ, tuy ta đã mượn thơ từ của Lâm Trọng Đàn nhưng thanh danh cũng chưa gọi là vang xa gì, vậy mà trong đám người con cháu thế gia Thái Tử mời, ta lại ngồi gần hắn đến như vậy, chỉ cách hắn đâu đó bốn chỗ ngồi.

Suy xét kĩ càng một chút thì tư yến tại Vinh phủ hôm đó chính là Hồng Môn Yến* dành cho ta.

Một người không đáng nhắc đến như ta, thế nhưng cũng đáng để Thái Tử thiết kế hẳn một Hồng Môn Yến.

Vốn dĩ Lương Cát là người đưa ta đi dự tiệc, nhưng khi biết Vinh phủ không cho mang gã sai vặt theo vào ta mới bảo Lương Cát qua tửu lầu bên ngoài ăn cơm, đến khi ta bị đuổi khỏi Vinh phủ cũng là lẻ loi một mình đụng phải Đoạn Tâm Đình và người hầu của hắn.

Là ai đuổi ta ra khỏi Vinh phủ?

Là...... Là Thái Tử.

Là Thái Tử gọi người lôi ta ra ngoài Vinh phủ.

Đúng rồi, đêm đó Nhiếp Văn Nhạc cũng ở trong yến hội, lúc Thái Tử nói 《 Xuân Dạ Yến 》 là Lâm Trọng Đàn viết, hắn có nói đã từng thấy ta tự tay viết bài thơ kia.

Lúc ta té ngã ở trước mặt hắn, hắn còn nói là ta xứng đáng.

Ta cắn răng chống đỡ thân thể bên ngạch cửa, khi đứng vững rồi liền xoay người đi ra ngoài.

Tống Nam và đám người ở ngoài viện nhìn thấy ta đều trông hoảng sợ vô cùng. Tống Nam dẫn đầu ra đón ta, đầu tiên hắn nhìn chằm chằm mặt ta một hồi, lại cúi đầu xem tay của ta, dường như hắn định lấy khăn tay băng bó cho ta.

Ta tránh tay hắn, "Đổi một chỗ khác rồi nhốt Đoạn Tâm Đình lại, ta muốn đi Nhiếp phủ ngay bây giờ."

Tống Nam ngẩn ra, lui ra phía sau một bước đáp: "Vâng."

Sau khi xe ngựa tiến vào trong thành ta liền vén màn xe lên nhìn ra bên ngoài. Ba năm trước vào ngày hành hình Lâm Trọng Đàn, ta cũng đã từng ngước ra ngoài xem như vậy.

Khi đó thế đạo thái bình, trời yên biển lặng, hiện giờ hoạn nạn khắp nơi, người đi trên đường phần lớn đều mang vẻ mặt khắc khổ tiều tụy.

Vết máu trên ngón tay ta đã khô cạn, ta dùng sức cạy một hồi lại khiến một vài vảy máu khô trên tay rơi ra.

Xe ngựa dừng lại trước cửa Nhiếp phủ, ta không chờ Tống Nam đỡ đã tự mình xuống xe. Gã sai vặt của Nhiếp phủ không quen biết ta, nhìn thấy chúng ta đi đến còn định cản lại.

"Đây là Cửu hoàng tử." Tống Nam lấy ra eo bài, một câu lập tức làm bọn hắn khựng lại động tác.

Mấy gã sai vặt nhanh chóng quỳ trên mặt đất, ta không có tâm tình để ý mà bảo bọn hắn mau đưa ta đi gặp Nhiếp Văn Nhạc.

Nhiếp phủ không tính là nhỏ, bày trí cũng lịch sự tao nhã, tùng chi nước biếc, chín khúc hành lang.

Đi được nửa đường ta gặp Nhiếp Văn Nhạc. Mặt mày hắn lần này trông còn bầm dập hơn so với lần trước ta gặp hắn. Hắn nhìn thấy ta, đầu tiên là kinh hỉ không thôi, tiện đà trong mắt lại có chút ưu sầu, vội vàng chạy tới trước mặt ta, "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn nói xong lại lấy chân đá gã sai vặt bên cạnh, "Tên hỗn trướng này, sao không báo cho ta sớm? Mau chạy nhanh kêu Quách đại phu tới!"

Gã sai vặt theo tiếng quay đầu liền chạy, không chạy được hai bước đã bị Nhiếp Văn Nhạc túm trở về, "Đúng rồi, báo người canh cửa cho tốt, trước sau đều thêm người canh cho kĩ vào, quyết không được để người nào lung tung vào trong phủ, không ai được phép vào hiểu chưa!"

"Vâng, thiếu gia." Gã sai vặt bay nhanh chạy đi.

Nhiếp Văn Nhạc phân phó xong hạ nhân, lại quay lại lo lắng mà nhìn ta, "Ngươi......"

Ta ngắt lời hắn nói, "Vào trong phòng ngươi nói chuyện, chỉ hai chúng ta."

Đây là lần đầu tiên ta vào phòng Nhiếp Văn Nhạc, hắn vừa vào phòng liền vội không thôi, nào là lấy đệm mềm lót ghế dựa cho ta, rồi châm trà lấy điểm tâm, còn múc lấy một thau nước mang lên.

"Cửu hoàng tử, ta...... Ta lau tay cho người trước đi." Trên mặt hắn ửng hồng đến kì quái.

Ta nhìn hắn, chậm rãi đưa tay qua.

Nhiếp Văn Nhạc nhẹ nhàng cầm tay ta, cũng không chê tay ta lấm lem toàn máu, làm ướt khăn cẩn thận lau. Ta nhìn hắn, hắn lau tay cho ta xong lại thay khăn định lau vết máu bên môi ta, ta lập tức quay đầu đi.

"Ta hỏi ngươi chuyện tư yến ở Vinh phủ năm đó",

Ngươi cũng ở trong bữa tiệc, có phải ngươi cũng biết chuyện gì đó hay không?"

Tay Nhiếp Văn Nhạc đột nhiên run lên, khăn cũng rớt xuống thau. Tầm mắt ta liếc qua chiếc khăn, rồi lại nhìn về phía mặt hắn.

"Ngươi mau trả lời đi, Nhiếp Văn Nhạc, không phải ngươi nói muốn che chở ta sao? Muốn ta tha thứ cho ngươi sao? Vậy mà ngươi còn không dám nói thật, ta làm sao dám tin ngươi đây?"

Nhiếp Văn Nhạc đối diện với ánh mắt của ta, môi nhấp mấy cái, vậy mà lại quỳ một chân xuống trước mặt ta, nắm trọn tay ta nói: "Ta đúng thật biết một chút, nhưng cũng chỉ là nghe nói. Năm ấy, ta cùng bọn tiểu hầu gia có đi uống rượu với nhau, tiểu hầu gia uống say có nhắc tới ngươi...... Không, nhắc tên Lâm Xuân Địch, nói là muốn tìm cách khinh nhục Lâm Xuân Địch."

Khinh nhục ta?

"Ngươi biết rõ chuyện sẽ xảy ra đêm đó đúng không?" Ta bỗng nhiên rút tay về.

Nhiếp Văn Nhạc há miệng muốn nói, nhưng ta đã cướp lời hắn: "Ta nhớ rõ ràng ngươi nói đã thấy ta tự tay viết bài thơ《 Xuân Dạ Yến 》, nếu ngươi không biết trước trong yến hội sẽ phát sinh chuyện gì thì sao lại dám nói như thế? Ngươi nghĩ lại cho kỹ đi rồi hãy trả lời ta, ngươi phải biết rằng hiện tại ta đã là Cửu hoàng tử, ta có thể giết ngươi bất cứ lúc nào."

Hắn hít sâu một hơi, tay ngược lại nắm chặt mảnh lụa trải bàn bên cạnh.

Ta thấy hắn im liền dứt khoát cầm chung trà trên bàn ném thẳng xuống đất, "Ngươi mau nói thật cho ta!" Ta thét lớn đến lạc cả giọng, lại nhịn không được nắm chặt phần áo lụa trước ngực.

Nhiếp Văn Nhạc vội vàng đứng lên đỡ ta, "Thân thể ngươi đang không thoải mái, để ta đi gọi đại phu trước, ngươi đừng tức giận quá."

"Ta không muốn gặp đại phu, ta muốn nghe ngươi nói thật ngay bây giờ!"

Ta nói làm Nhiếp Văn Nhạc một lần nữa dừng lại bước chân, hắn quay đầu nhìn về phía ta, ánh mắt thay đổi liên tục, một lát sau, hắn bỗng quỳ gối trước mặt ta.

"Được được được, ta nói thật, ngươi tức giận, muốn đánh muốn giết ta, ta đều nhận, ngươi đừng để mình giận quá sẽ hại thân thể." Hắn cụp mắt xuống nói tiếp, "Vào sinh nhật 18 tuổi năm ấy của ngươi, ta đã sớm mua lễ vật định mang đến tặng, nhưng ngươi lại không ở trong học túc, ta nghĩ hẳn là đợi các khóa ở Thái Học tan hết là ngươi sẽ về, nhưng ta chờ đến tận tờ mờ sáng ngày hôm sau lại thấy thư đồng của Lâm Trọng Đàn đưa ngươi về......

Về sau ta kết giao với thân hữu của tiểu hầu gia, hắn mang ta cùng đám bạn hắn đi uống rượu. Bọn họ nói chuyện một hồi thì nhắc đến ngươi, nói ngươi sẽ làm thơ, muốn...... Cùng ngươi chơi, nhưng tóm lại vẫn muốn nể mặt Lâm Trọng Đàn nên bọn họ định chờ khi Lâm Trọng Đàn tham gia khoa cử rời khỏi Thái Học mới cùng ngươi chơi, rốt cuộc ngươi chỉ là đệ đệ nhà bà con xa của Lâm Trọng Đàn, nếu chính ngươi nguyện ý thì Lâm Trọng Đàn cũng không quản được nhiều như vậy.

Đến khi tiểu hầu gia uống say, hắn lại đột nhiên ngồi dậy nói Lâm Trọng Đàn đã sớm chán ngấy ngươi, nói ngươi quấn lấy hắn muốn này muốn nọ, mọi bài thơ bài từ nổi danh của ngươi đều là do Lâm Trọng Đàn viết, còn nói Thái Tử điện hạ đã sớm muốn chỉnh ngươi, Lâm Trọng Đàn cũng đã đồng ý. Khi đó ta thật sự chỉ là nhất thời nóng giận, đã định đợi đến khi yến hội kết thúc cho ngươi thấy rõ gương mặt thật của Lâm Trọng Đàn để không theo hắn nữa."

Nói đến chỗ này, cả khuôn mặt Nhiếp Văn Nhạc bỗng phiếm hồng đến kì lạ, ta nhìn mà cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Muốn cùng ta chơi? Là chơi kiểu gì mà bọn họ một hai phải chờ đến lúc Lâm Trọng Đàn rời khỏi Thái Học mới có thể chơi?

Còn có Lâm Trọng Đàn, hắn...... Hắn......

Ta cắn chặt khớp hàm rồi lại buông ra, chuyện đêm hôm đó đã trở thành ác mộng hàng đêm đối với ta, những chuyện ta làm không chỉ là đang vạch trần sự thật năm đó mà còn như đang xé mở vết thương vốn đã đóng vẩy. Mỗi một lần hồi tưởng, là vết thương lại như rách sâu thêm một ít.

Nếu Nhiếp Văn Nhạc nói thật, vậy thì những người này đã sớm biết thơ văn không phải do ta tự viết, bọn họ lúc ấy hẳn là thấy ta như tên hề đang nhảy nhót đi.

"Ngươi chỉ biết như thế thôi sao? Ngươi và Thái Tử có liên hệ gì với nhau không?" Ta hỏi Nhiếp Văn Nhạc từng câu từng chữ.

Nhiếp Văn Nhạc như sợ ta không tin, lời nói cực kỳ khẩn thiết, "Thái Tử sao có thể có liên hệ gì với ta chứ, ta thật sự chỉ biết nhiêu đó thôi, ta biết bọn họ sẽ ở trong yến hội vạch trần ngươi, nhưng vì sao ngươi lại chết đuối thì ta không rõ ràng lắm. Ta tuyệt đối không biết Lâm Trọng Đàn còn muốn giết ngươi, nếu ta biết như vậy thì đã đảm bảo không để chuyện đêm đó xảy ra! Những lời ta vừa nói nếu có một câu là giả thì ta thề sẽ bị sét đánh, ngũ lôi oanh đỉnh, chết không có chỗ chôn!"

Ta trầm mặc thật lâu, sau đó đứng lên chuẩn bị rời đi. Nhưng Nhiếp Văn Nhạc bỗng nhiên bắt lấy tay ta, "Ngươi không vui thì cứ đánh ta cũng được, ngươi đừng một mình ôm nỗi khổ sở......"

Hắn nói chưa xong thì cửa phòng bỗng truyền đến tiếng ầm ĩ.

"Việt thế tử, Việt thế tử, trong phòng công tử nhà ta thật sự không có người, công tử nhà chúng ta cũng không có ở đây, ngài ấy...... ở phía sau hoa viên."

"Ha, các ngươi cút ngay! Đợi lát nữa ta sẽ xử lý các ngươi sau!"

Tranh một hồi ta còn nghe được giọng của Tống Nam.

"Việt thế tử, thỉnh ngài đừng tự tiện xông vào."

Nhiếp Văn Nhạc nghe thấy thế liền vội từ trên mặt đất bò dậy, hắn sốt ruột nhìn quanh khắp nơi, lại mở cửa sổ bên hông phòng ra, "Cửu hoàng tử, ngươi đi ra từ cửa sổ này đi...... Ta biết việc này ủy khuất ngươi, nhưng ngươi cũng biết Việt Phi Quang rồi đấy, hắn vốn thích bắt nạt ngươi, giờ hắn lại tập võ nên rất khó đối phó"

Ta ngoảnh mặt làm ngơ, nhấc chân đi thẳng hướng cửa chính. Ta đã không có tâm trí đi quản Nhiếp Văn Nhạc hay Việt Phi Quang làm gì, ta chỉ muốn biết chân tướng.

Rốt cuộc là ai sai sử Đoạn Tâm Đình giết ta.

Sau khi ta sống lại, đầu tiên là Đoạn Tâm Đình giả điên, sau đó ta dùng thủ đoạn đem Đoạn Tâm Đình giấu đi. Từ đây, sợ là phần lớn đều cho rằng hắn đã chết, chỉ có vài người biết Đoạn Tâm Đình còn sống. Mỗi lần ta đi gặp Đoạn Tâm Đình đều mang theo rất ít tùy tùng, tất cả đều là người Tống Nam chọn lựa có thể tin tưởng.

Lần đó ta đã đưa Đoạn Tâm Đình đến thiên lao nhìn Lâm Trọng Đàn, cũng đã cải trang cho hắn một phen, ngục tốt trong nhà lao hẳn là không biết đó là Đoạn Tâm Đình.

Đoạn Tâm Đình bị ta giam giữ đã nhiều năm, Thái Tử nếu thật là người đứng phía sau, thì việc hắn không giết Đoạn Tâm Đình hẳn là do nghĩ Đoạn Tâm Đình đã chết. Nếu Đoạn Tâm Đình xuất hiện ở kinh thành một lần nữa, Thái Tử liền nhất định sẽ giết hắn diệt khẩu.

Ta lại nghĩ tới một chuyện xảy ra trước đây, năm đó ta gặp được Đoạn Tâm Đình và Lâm Trọng Đàn ôm nhau ở bên hồ hoa sen, ta đã cho người ném Đoạn Tâm Đình vào trong ao, lúc ấy là Thái Tử đã ngăn cản ta.

Đoạn phụ cũng không tính là đại quan gì, Đoạn Tâm Đình ở Thái Học cũng không phải là người nổi bật, đặc biệt là sau khi Đoạn Tâm Đình rơi xuống nước trông chật vật lôi thôi nhưng Thái Tử lại vẫn có thể nhận ra hắn trong bóng đêm.

Ta đẩy cửa đi ra, âm thanh ầm ĩ bên ngoài chợt ngừng lại. Việt Phi Quang vừa thấy ta liền lập tức thu tay đang tranh chấp với Tống Nam về. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm ta, bước chân cũng hướng về phía ta, nhưng chưa được hai bước đã bị Tống Nam ngăn lại.

"Việt thế tử nhìn thấy Cửu hoàng tử còn không hành lễ sao?"

Nhiếp Văn Nhạc lúc này cũng đuổi tới phía sau lưng ta, hắn nhìn thấy Việt Phi Quang liền sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi hành lễ với ta: "Thần cung tiễn Cửu hoàng tử."

Cả thể xác và tinh thần ta đều rất mệt, không nghe lấy một chữ vào tai mà chỉ đi thẳng về phía trước, sau một lúc lâu, ta nghe được thanh âm của Việt Phi Quang phía sau lưng.

"Thần thỉnh an Cửu hoàng tử." Ta nghe thấy động tĩnh lớn phía sau, dường như hắn đang quỳ gối, nhưng ta cũng không có quay đầu lại, lên xe ngựa xong liền bảo Tống Nam đưa ta ra chợ mua gương.

Quả nhiên soi gương thấy mặt ta cắt không còn một giọt máu, khó trách Nhiếp Văn Nhạc một hai muốn mời đại phu cho ta.

"Tống Nam, ngươi lên đây nói chuyện với ta một chút." Ta kêu Tống Nam lên xe ngựa, sau khi phân phó hắn nhanh chóng tìm người chăm sóc Đoạn Tâm Đình đến khi hắn ổn lại, ta muốn hắn đưa Đoạn Tâm Đình đi báo quan.

Tống Nam nghe ta phân phó xong, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu, "Vạn nhất hắn tiết lộ những chuyện chúng ta đã làm thì sao."

"Hắn không dám, kể cả có dám thì hắn cũng biết nói ra chỉ có con đường chết, Đoạn gia không dám làm to chuyện đâu, huống hồ cũng không có bằng chứng. Những ngày kế tiếp hẳn là sẽ vất vả cho ngươi rồi, ta muốn ngươi tự mình theo sau Đoạn Tâm Đình bảo vệ hắn, nếu có người muốn giết Đoạn Tâm Đình thì ngươi nhất định phải bắt được người nọ."

Phân phó xong Tống Nam, ta lại cho người vào cung truyền tin, nói là do ta về muộn, cửa cung đã đóng nên ngày mai sẽ trở lại.

Trang quý phi đã tỉnh lại từ hai ngày trước, nhưng tinh thần vẫn chưa được ổn, nàng cứ tỉnh được một thời gian ngắn rồi lại thiếp đi, nàng tỉnh lại nhìn thấy ta liền rơi lệ, trong lòng còn lo lắng không thôi cho bệnh tình của Hoàng Thượng. Ta trở về với bộ dạng này sẽ chỉ khiến nàng lo lắng thêm. Ta cũng tạm thời không muốn hồi cung chạm mặt Thái Tử.

Ta tìm một khách điếm để ngủ lại, vì để cho yên tĩnh mà ta đã bao nguyên cả hai tầng của quán.

"Chủ tử, nếu không thì cứ gọi đại phu đi?" Tống Nam lo lắng nói.

Ta lắc đầu, "Không cần, ngươi đi ra ngoài đi, ta ngủ một giấc là ổn thôi."

Tống Nam khẽ thở dài, "Vậy thuộc hạ sẽ canh giữ ở bên ngoài, chủ tử nếu có phân phó cứ kêu một tiếng."

Ta tắm rửa xong xuôi liền nằm xuống ngủ, chỉ là căn bản ta không ngủ được, nhắm mắt lại là lại nhìn thấy mặt của Lâm Trọng Đàn và Thái Tử, bên tai tựa hồ còn có giọng của Đoạn Tâm Đình.

Ta cuộn tròn người vào một góc giường, không ngừng thấp giọng niệm kinh Phật. Nhưng niệm được một lúc lâu rồi ta vẫn chưa ngủ được nên chỉ có thể bò dậy gọi "Tống Nam, có hương an thần không?"

Có hương an thần, cuối cùng ta cũng có thể đi vào giấc ngủ, nhưng bên tai ta vẫn còn giọng người nói chuyện, nhưng lại không phải giọng Đoạn Tâm Đình.

"Sao ngủ rồi lại còn khóc?" Người kia thấp giọng nói.

Ta đột nhiên mở mắt ra, tay cũng đồng thời bắt ngay lấy người bên cạnh.

Ta bắt được một mảnh tay áo.

*Hồng môn yến: các tài liệu lịch sử thường sử dụng cụm từ "Hồng Môn Yến" để ám chỉ việc hành thích trong những bữa tiệc.

*Lời editor: Hellu mn, lâu lắm rồi mình mới quay lại edit truyện nhỉ? Sorry vì để mn chờ lâu. Mong mn thông cảm vì dạo này mình mới gia nhập thị trường lao động lần đầu, khá là bận và cũng stress vì bỡ ngỡ nữa nên không thể edit truyện đều, nhưng mà mn yên tâm là mình không drop nha, thi thoảng mình sẽ trồi lên nếu rảnh rồi lại lặn một thời gian >.<.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play