Nghe nói, tay nghề của cô ta cũng không tệ. Cũng chính vì tài nấu ăn ngon này mà cô ta đã nắm được trái tim của Tiểu Bá Vương trong chợ đen, đối với cô ta một lòng một dạ.

Thật ra bình tĩnh suy nghĩ lại, Từ Toa cũng rất muốn mua để nếm thử.

Dù sao đi chăng nữa, trong truyện miêu tả quá trâu bò, đó là mỹ vị tuyệt đỉnh.

Chẳng qua, Từ Toa vừa nghĩ đến sáng sớm hôm qua tay cô ta vừa nắm phải một đống cứt, đối với mấy món bánh mà cô ta làm ra, lập tức cảm thấy tẻ nhạt vô vị.

Từ Toa: “Mình vẫn nên chịu đói thì tốt hơn.”

Từ Toa đứng dậy, phủi bụi trên quần áo của mình, cũng may vào lúc này, Từ Sơn cũng đạp xe quay lại, trên xe của anh ta còn để một bao bột mì, trông có vẻ cũng phải tới mười cân.

Từ Sơn hưng phấn nói: “Mau, đem đồ đạc xếp lên……”

Lời còn chưa nói hết, lại nhìn thấy trong cái gùi hình như lại nhô lên một chút, toàn là mấy thứ đồ linh tinh…. Từ Sơn lại suýt chút nữa ngã thẳng cẳng, nhanh chóng bám lấy Từ Toa mới có thể đứng vững, anh ta lắp bắp nói: “Cháu cháu cháu, mua mua mua, mua nhiều, sao mua nhiều đồ vậy?”

Từ Toa nhìn một cái dây đang cột miếng thịt, nói: “Cậu sắp xếp lại một chút đi, đừng để khăn mặt bị dính mỡ.”

Từ Sơn: “…”

Bây giờ anh ta chỉ cảm thấy đầu óc mình ong ong.

“Chuyện này, chuyện này…”

Từ Toa giục: “Cậu mau bỏ đồ đạc lên đi, còn phải mau chóng về nhà ăn cơm trưa nữa!”

Từ Sơn: “Cậu……”

Anh ta nuốt nước bọt dường như muốn đáp lại câu gì đó, nhưng lại đột nhiên cảm thấy, hình như có một bàn tay to lớn nào đó đang giữ chặt lấy cổ của mình, siết chặt cổ họng anh ta, giữ chặt lấy anh ta ném qua ném lại, giống như con vịt bị người ta giữ chặt lấy yết hầu, bước tiếp theo là muốn cắt tiết.



Từ Sơn: “Đây…”

Từ Toa nhìn cậu của cô cả người bị kích động như muốn ngất đi vậy, mở lòng tốt mà nói một câu: “Niềm vui của người có tiền, cậu không thể tưởng tượng được đâu.”

Từ Sơn: thật sự? Không tưởng tượng nổi.

Anh ta cúi đầu sắp xếp lại đồ, nhưng mà đầu óc lại đặc sệt như keo.

Miễn cưỡng đem tất cả mọi thứ nhét hết vào gùi, dù thế nào anh ta cũng không dám để Từ Toa đeo gùi.

Bên trong này có gì, có bột mì, có thịt, có bánh, còn có đường muối, nếu như mà có ngã xe thật, thì anh ta cảm thấy cái mạng nhỏ của mình cũng chẳng cần nữa.

Từ Sơn: “Hổ Nữu Nhi à, để cậu đeo cái gùi này cho.”

Từ Toa chớp chớp đôi mắt to tròn, gật đầu: “Được ạ.”

Vốn dĩ cô cũng chẳng muốn đeo, lúc đi là không còn cách nào khác mới đeo.

Nhưng mà cô cũng nói thêm: “Nếu cậu đeo cái gùi này, cậu lái xe kiểu gì?”

Từ Sơn: “…”

Từ Sơn bỗng cảm thấy buồn rầu.

Nhiều đồ tốt như vậy, nếu như là mẹ của anh ta mua, thì không biết anh ta phải vui mừng đến mức nào. Nhưng mà đây lại là đồ của Từ Toa mua! Bây giờ Từ Sơn còn không dám nghĩ tới việc bản thân đã không ngăn cản Từ Toa, về nhà không biết sẽ phải đối mặt như thế nào.

Tóm lại, anh ta rất sợ.



Anh ta nói: “Hay là, cháu cứ đạp xe đi về trước, cậu đeo gùi rồi đi ở phía sau.”

Có thể vừa đi vừa chậm rãi nghĩ đối sách.

Từ Toa nhìn chiếc xe đạp, lại quay sang nhìn Từ Sơn, khuôn mặt nhỏ nhắn trong phút chốc hơi nhăn lại, mãi lúc lâu sau đó, cô hơi nhếch khóe miệng, không mấy vui vẻ mà nói thật: “Nếu như cháu biết đạp xe, thì còn cần cậu phải đi theo sao?”

Từ Sơn: “!!!”

Từ Toa: Không biết đạp xe, thật mất mặt.

Thế nhưng, chiếc xe đạp này, không giống với mấy loại xe thời hiện đại.

Chiếc xe này vừa cao vừa to thì thôi chẳng nói, ở chính giữa lại còn có thêm cái xà ngang.

Thực ra thì cô cũng biết đạp xe, nhưng lại không biết đi cái kiểu dáng xe cổ quái này.

Từ Sơn phụt một tiếng bật cười, nhìn thấy cô cháu gái hơi nheo mắt lại, anh ta lập tức nói: “Khụ khụ, chuyện đấy, hay là cháu xem thế này có được hay không. Cháu đeo cái gùi ra đằng trước, sau đó một tay giữ chặt lấy nó, tay còn lại thì ôm lấy cậu. Cậu đi xe chậm một chút, chúng ta cùng nhau về nhà?”

Từ Toa phồng má, cũng vâng một tiếng đáp trả.

Vốn dĩ còn muốn kiếm chút sức lao động, xem ra lại lỗ vốn rồi.

Chẳng qua cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.

Hai người kì kèo ở trước cửa hợp tác xã một lúc, mẹ của Hồ Hạnh Hoa vậy mà lại phát hiện ra hai người họ, bà ta cảnh giác nhìn sang bên này, nhìn thấy hai người nhà họ Từ cứ lề mà lề mề mãi không thôi, trông cứ như hai con lừa lười biếng, lề mề cả nửa ngày trời cũng không chịu đạp xe đi.

Làm bà ta sốt ruột muốn chết, cứ sợ bị người ta nhìn thấy.

Nhưng lại không hề hay biết, Từ Toa đã nhìn thấy bà ta từ lâu rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play