Cũng không biết, một con gà một ngày đẻ năm quả trứng liệu có khoa học hay không.
Hình như, là không thì phải.
Từ Toa suy nghĩ lung tung một lát, nhân lúc mọi người không chú ý, len lén đem mấy thứ đồ tối qua mang về bỏ vào trong cái gùi, cứ thế đeo theo chiếc gùi nhỏ ngồi lên xe đạp, cùng cậu đi đến huyện thành.
Từ Toa ngồi sau chiếc xe đạp, nghiêm túc hỏi: “Cậu à, cậu theo cháu ra ngoài là phải làm việc đấy, trở về cậu phải đeo gùi.”
Từ Sơn: “Không thành vấn đề.”
Lời của thần tài, anh ta tất nhiên là nghe theo rồi.
Cho dù không phải thần tài đi chăng nữa, cũng không thể đắc tội với mẹ của anh ta, anh ta vẫn luôn nghe lời đấy.
Người trong thôn nhìn thấy cậu cháu hai người họ đạp xe đi về phía công xã, vô cùng không hiểu mà lắc đầu, lại mang theo vài phần không ưa: “Sao lại đến công xã vậy?”
Từ Toa lập tức bày ra vẻ mặt vô tội: “Bác sĩ dặn cháu hôm nay đến tái khám.”
Người trong thôn giống như hiểu ra: “Thật đúng là bệnh không nhẹ, một chuyến đi đến bệnh viện cũng quá tốn tiền.”
Từ Toa lại làm ra vẻ đau lòng đáp: “Đúng vậy.”
Từ Toa: biểu hiện của mình rất đủ.
Từ Sơn chở theo Từ Toa đi về phía công xã, còn chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy Hồ Hạnh Hoa với mẹ của cô ta, hai mẹ con bọn họ đều cõng theo gùi, ngay tại đằng trước cách đó không xa, cũng không biết hai người bọn họ cõng theo thứ gì, trông có vẻ cũng khá nặng, cõng đến cong cả lưng rồi.
Từ Sơn huýt một tiếng sáo, hỏi: “Thím Hồ, hai người đây là đang tính đi đâu vậy?”
Thím Hồ lập tức hốt hoảng một chút, Hồ Hạnh Hoa lập tức giữ lấy tay của bà ta, ngẩng đầu đáp: “Liên quan gì tới các người!”
Từ Sơn đá lông mày, ánh mắt hơi liếc qua chiếc gùi của hai người họ một chút, nói: “Tính tình của Hạnh Hoa cũng thật nóng.”
Anh ta còn nói thêm: “Cô vẫn còn vì chuyện phân chó mà ghi thù chúng tôi đấy hả, chúng tôi cũng ấm ức lắm đấy.”
Đúng thật là tự vạch áo cho người xem lưng.
Hồ Hạnh Hoa bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Ồ! Đây là các người nói đấy nhé, tôi không có nói đâu! Mẹ, chúng ta mau đi thôi, chúng ta chẳng có số tốt như người ta, còn mượn được cả xe đạp cơ đấy.”
Sao lại nồng nặc mùi giấm chua thế này.
Từ Toa cũng chẳng phải kiểu người dễ bị bắt nạt.
Cô đung đưa đôi chân, rướn người lên nói: “Đúng thế, có xe đạp rất tốt, ngồi trên xe chẳng mệt chút nào. Cậu à, chúng ta cũng đừng làm lỡ thời gian của người ta nữa, chúng ta mau đi thôi! Nhanh chóng tăng tốc, xông lên!”
Từ Sơn: “Được ngay!”
Anh ta nắm chắc tay lái, cũng tính là chào hỏi qua người ta rồi, nhanh chóng cưỡi chiếc xe đạp, chiếc xe lắc lư một chút đã phóng như bay ra ngoài!
Hồ Hạnh Hoa kia, tức méo cả miệng!
Cô ta ôm hận nói: “Sao không ngã chết hai người đi!”
Từ Toa: Không có chút chân thiện mỹ nào, sao lại không biết xấu hổ làm nữ chính cơ chứ.
…
Có xe khác hẳn với việc không có xe.
Cùng đều là đi lên công xã như nhau, hai mẹ con Hồ Hạnh Hoa vẫn đang phải cuốc bộ mang vác dưới ánh nắng mặt trời, còn hai cậu cháu Từ Sơn, Từ Toa đã nhanh như chớp mà tới công xã rồi.
Còn về mấy lời nguyền rủa của Hồ Hạnh Hoa?
Nằm mơ đi!
Làm sao mà có thể!
Từ Sơn dừng xe ngay trước cổng của nơi phụ trách khám chữa bệnh, hỏi: “Chúng ta đến khám bệnh à?”
Thật ra, anh ta cũng chẳng biết đi lên công xã làm cái gì, chẳng qua mẹ anh ta dặn dò thế nào, thì phận làm con trai như anh ta nhất định phải nghe lời rồi, dù sao vẫn tốt hơn phải xuống ruộng.
Từ Toa móc ra năm đồng với hai phiếu mua thịt, dặn dò: “Chúng ta chia nhau ra hành động, cháu tới bệnh viện khám, cậu đi đến cửa hàng bán thực phẩm mua đồ. Đây là phiếu thịt hai cân, toàn bộ mua hết thịt, số tiền còn lại thì mua mấy thứ không cần tem phiếu như xương lợn hay móng giò gì đấy, tóm lại mấy thứ có thể mua thì đừng bỏ qua. Số tiền dư còn lại thì mang về đưa cho cháu.”
Từ Sơn há hốc mồm: “Hả?”
Anh ta còn chưa bao giờ có nhiều tiền như thế.
Từ Toa nhìn thoáng qua anh ta một cái, nhắc nhở: “Nếu như để cho cháu biết được cậu ăn bớt đồng nào, kẻ làm cháu gái như cháu cũng không thể ra tay với cậu được.”
Vào lúc Từ Sơn chuẩn bị thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, thì nghe được thêm câu sau của Từ Toa: “Cháu sẽ nói để bà xử lý cậu.”
Từ Sơn: “…..” Độc nhất là lòng dạ đàn bà.
Từ Toa còn dặn dò thêm: “Cậu mua xong rồi thì đến cửa hợp tác xã chờ cháu, hoặc là đi vào tìm cháu đều được.”
Từ Sơn: “???”
Từ Toa nhìn bộ dạng nghi ngờ của anh ta, bèn nói: “Người đi mua thịt chắc chắn sẽ đông hơn tới khám bệnh, đúng không? Bên cháu nhất định sẽ nhanh hơn cậu.”
Từ Sơn cảm thấy như thế cũng đúng, anh ta gật đầu nói: “Vậy để cậu đeo gùi cho.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT