Từ Toa lại thở dài một hơi, nói: “Mợ à.”

Cổ Đại Mai đáp: “Chuyện gì thế?”

Từ Toa: “Nếu như mợ chịu dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài một lượt, đánh rửa sạch sẽ bóng bẩy cả nồi với bát. Cháu sẽ cho mợ chọn thêm hai chiếc khăn quàng cổ.”

Cũng không phải Từ Toa không biết làm việc, nhưng mà một cô nhóc của thời hiện đại, đã bao giờ làm qua mấy công việc này đâu. Hơn nữa, tính cô vốn dĩ vụng về, căn bản không thể làm nổi mấy công việc đòi hỏi tính tỉ mỉ như thế này.

Còn về phần bà ngoại cô, Từ Toa cũng không nỡ để bà phải làm mấy việc này, không phải vấn đề mệt hay không mệt, mà là thật sự không nỡ.

Người duy nhất có thể tìm, chính là cậu với mợ rồi. Mà trong số hai người họ, trong mắt đáng tin nhất cũng chỉ có Cổ Đại Mai, cho nên Từ Toa bất chấp tất cả, trực tiếp bỏ qua người cậu Từ Sơn của cô, thương lượng với mợ cô là Cổ Đại Mai.

“Nếu như mợ cảm thấy không thích hợp, không đồng ý, vậy cháu đi hỏi thử người khác xem sao……”

Lời còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng hét chói tai của Cổ Đại Mai: “Mợ đồng ý! Cháu không cần phải tìm người khác đâu! Mấy cái việc này làm sao có thể cho người khác hưởng lợi được chứ!”

Hiện trường trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Qua một lát, bà Từ đột nhiên kịp phản ứng, nói: “Đây là muốn làm cái gì vậy, đều là người một nhà với nhau cả, sao lại còn có chuyện làm việc còn đòi hỏi đồ vật? Cứ để bọn nó làm việc là được rồi, không cần để ý đến bọn nó làm gì, ai cho bọn nó mặt mũi lấy đồ chứ?”

Từ Toa giữ lấy đôi bàn tay của bà Từ, khuyên nhủ: “Bà à, nếu đã là người một nhà, quả thật không cần phải tính toán như vậy, nhưng bà nhìn xem, mợ nấu cơm, cháu cũng chẳng có gì cho mợ. Chẳng qua là do cháu muốn ở nơi sạch sẽ hơn một chút, là do cháu yêu cầu nhiều quá. Thế nhưng cháu lại lười để bản thân làm việc, như vậy cần tìm người ngoài giúp đỡ, cũng không thể làm không công được, nếu như mợ đồng ý, như thế đương nhiên là tốt nhất.”

Cổ Đại Mai nhiệt tình gật đầu: “Con bằng lòng, con vô cùng bằng lòng.”



Cô ta đưa ánh mắt rực lửa nhìn về phía đứa cháu gái ngoại, lại cảm thấy đây rõ ràng không phải cháu gái, mà là đồng tử tán tài.

Cô ta cứ sợ bà Từ ngăn cản, lập tức hào khí ngất trời nói: “Mọi người cứ yên tâm, cứ nhìn mà xem, con bảo đảm sẽ làm việc thật là thỏa đáng, đít nồi cũng sẽ lau sạch bóng như gương cho mọi người soi.”

Từ Sơn: “……” Vợ của anh ta cũng thật là biết khoác lác.

Bà Từ: “……” Có tiền thật là tốt.

Nữu Tể: “……” Oa, ăn cơm thôi!

Bà Từ: “Vậy cũng được, nếu như Hổ Nữu Nhi đã quyết như vậy rồi, thì mẹ cũng chẳng ngăn cản nữa. Nhưng mà vợ của Sơn Tử này, có câu này mẹ cũng phải nói thật với con, nếu như con đã nhận đồ của Hổ Nữu Nhi, thì phải làm tốt mọi việc. Nếu không thì, mấy món đồ đó, mẹ sẽ không để con lấy đi đâu.”

Cổ Đại Mai trịnh trọng gật đầu đáp: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm, mấy cái chuyện liên quan đến dốc sức làm việc này, đã khi nào con lười biếng chưa? Chỉ cần là thứ liên quan đến tiền, con rất khiến người ta yên tâm đấy.”

Bà Từ: “…Nói vậy cũng đúng.”

Bà cụ còn nói thêm: “Còn nữa, đồ mà Hổ Nữu Nhi đưa cho con, với cả chuyện con làm việc cho con bé, mẹ cũng không hy vọng rằng mọi người trong thôn biết chuyện này.”

Việc này mà truyền ra bên ngoài, nói thật thì chẳng hay ho chút nào.

Bà cụ cũng là người sống trong cảnh nghèo khổ, nếu như để người ngoài nói nhà họ diễn cảnh địa chủ tiêu tiền thế này thì nghe làm sao chịu cho được? Chuyện này nhất định không được xảy ra.

Hai con ngươi của Cổ Đại Mai lập tức mở to ra: “Con chắc chắn sẽ không nói rồi.”



Đánh chết cũng không nói!

Chuyện này mà nói ra, có người đến đào góc tường nhà mình thì sao!

Công việc này là của cô ta đấy!

Từ Sơn ngồi bên cạnh cũng mở miệng: “Sức khỏe của Hổ Nữu Nhi còn yếu, vẫn là nên chú ý vệ sinh sạch sẽ một chút, đối với cơ thể cũng tốt. Người làm cậu đây với người làm mợ là Đại Mai cũng chẳng có tiền mua đồ bồi bổ cho cháu, nhưng mà vẫn có thể cho cháu ở thoải mái hơn một chút.”

Bà Từ: “Nói câu nghe thật giống tiếng người, người không biết còn cho rằng nhân phẩm của vợ chồng hai đứa tốt lắm đấy, thật ra cũng là nói dóc.”

Từ Sơn: “……”

Cổ Đại Mai lại hết sức phấn khởi: “Ăn cơm ăn cơm thôi, ăn cơm xong, con còn phải làm việc nữa cơ.”

Từ Toa liếc nhìn Cổ Đại Mai một cái, Cổ Đại Mai lập tức nói: “Từ từ ăn cũng được.”

Từ Toa: “Đúng là có tiền có thể xui khiến cả ma quỷ.”

Cổ Đại Mai lại điên cuồng mà gật đầu: “Câu này đúng.”

Cả nhà: “....”

Con tự giác nhỉ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play