Cổ Đại Mai ra cửa nói: “Cô là con gái thứ ba của nhà lão Hồ đầu thôn sao? Sao lại đến đây?”
Hồ Hạnh Hoa vô cùng chướng mắt người phụ nữ Cổ Đại Mai hung dữ không có mắt nhìn này, mấy phụ nữ trong thôn họ cũng chỉ được đến mức này.
“Cháu đến thăm Hổ Nữu Nhi.”
Cổ Đại Mai hời hợt đáp: “Hai người cũng không quen biết nhau, cô thăm nó làm gì?”
Trong lòng Hồ Hạnh Hoa căm tức lạnh lùng liếc Cổ Đại Mai một cái. Cô ta tự cảm thấy khí thế đã đủ, nhưng mà Cổ Đại Mai lại hoàn toàn không cảm nhận được, cô ta buồn bực liếc nhìn Hồ Hạnh Hoa từ trên xuống dưới, nghĩ rằng cô con gái thứ ba này của lão Hồ sau này cũng không dễ gả.
Một gương mặt mẹ kế âm u.
Hồ Hạnh Hoa nén giận trả lời: “Hổ Nữu Nhi ở trong phòng sao, cháu vào gặp cô ấy.”
Cô ta vậy mà lại không quan tâm đến ý của chủ nhà, trực tiếp đi vào cửa, trưng lên gương mặt cười: “Hổ Nữu Nhi, chị đến thăm em đây.”
Vừa vén màn lên, thấy Từ Toa đang ngồi trên bục ăn canh trứng gà, lại còn là canh trứng gà cơ đây.
Mẹ kiếp, sao cuộc sống của cô lại tốt như vậy?
Tuy trong lòng cáu giận nhưng trên mặt Hồ Hạnh Hoa vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn: “Cháu chào bà Từ.”
Lập tức tỏ vẻ dịu dàng nhất nói: “Hổ Nữu Nhi, đầu em tốt hơn chút nào chưa? Hôm qua chị đã định đến thăm em rồi, em không biết đâu, nghe nói em bị thương chị rất lo. Cũng may là ông trời phù hộ, em không sao.”
Thái độ này của Hồ Hạnh Hoa, nếu thật sự gặp phải một cô bé chưa trải sự đời thì hẳn là sẽ tin tưởng mất.
Nhưng mà Từ Toa là một cô gái bình thường sao?
Cô thổi tóc mái trên trán, còn có vẻ đáng yêu hiền lành hơn cả Hồ Hạnh Hoa, vừa hơi vô tội là vừa bực bội hỏi: “Chị là ai vậy?”
Hồ Hạnh Hoa: “...”
Từ Toa không ngừng kiên trì hỏi: “Chị quan tâm tôi sao hôm trước không đến? Trong thôn có rất nhiều người đến mà?”
Hồ Hạnh Hoa: “...”
Từ Toa nghi ngờ nhìn Hồ Hạnh Hoa tiếp tục hỏi: “Không phải là chị nghe nói ba tôi gửi đồ cho tôi nên mới đến chứ?”
Hồ Hạnh Hoa: “...”
Ba đòn liên tiếp của Từ Toa khiến Hồ Hạnh Hoa tức muốn chết, con nhóc thối không hề có mắt nhìn người này.
Cô ta cố gắng nở nụ cười, còn chưa lên tiếng thì Cổ Đại Mai đã xông vào, sắc mặt cô ta khó coi nhìn chằm chằm Hồ Hạnh Hoa lớn tiếng nói: “Được lắm, hai ta còn chưa nói xong cô đã đi vào rồi. Ồn ào nửa này cũng không có ý tốt gì. Tôi nói cho cô biết, Hổ Nữu Nhi là người nhà của chúng tôi, chỉ cần có Cổ Đại Mai tôi ở đây, người khác đừng hòng mặt dày chiếm lợi của con bé. Cô gái mới bao lớn đã không biết xấu hổ vậy chứ?”
Cô ta đã nói mà.
Cô ta đã nói mà.
May mà người đàn ông của cô ta phản ứng nhanh, bảo cô ta nhanh chóng chạy đến.
Từ Toa ăn xong canh trứng gà rồi, buông bát vô tội chớp chớp đôi mắt to nói: “Mợ, đều là người cùng một thôn, mợ nói chuyện cũng chừa cho chị gái này chút mặt mũi. Dù có nói thật thì cũng không thể nói thẳng tuột ra thế được. Uyển chuyển một chút.”
Cổ Đại Mai không thèm để ý: “Mợ không quan tâm, cũng đâu phải mợ đi lợi dụng chiếm lợi của người khác.”
Vành mắt cô ta đỏ lên, cắn môi nói: “Bà Từ, bà xem hai người họ...”
Ngừng một chút, lại nói với Từ Toa: “Em đừng hiểu lầm chị, chị không có ý này đâu, chị thật sự quan tâm em. Trong thôn này chị không có chị em gì, chỉ nghĩ chúng ta xấp xỉ tuổi nhau, nhất định sẽ dễ nói chuyện, không ngờ em lại nghĩ chị như vậy, cũng hiểu lầm chị.”
Nước mắt của cô ta rơi xuống.
Từ Toa nhẹ giọng lẩm bẩm: “Hóa ra nhân duyên của chị kém vậy sao, trong thôn nhiều các cô gái trẻ như vậy mà chị không qua lại được với ai.”
Hồ Hạnh Hoa cứng người: “!!!”
Con mẹ nó, trọng điểm ở chỗ đó sao?
Từ Toa cứ như là rất hứng thú, vô cùng phấn khởi tò mò hỏi: “Tại sao nhân duyên của chị lại kém như vậy chứ? Chị nói cho em biết đi, em sẽ không nói cho người khác biết đâu.” Nói xong còn chớp mắt nhìn cô ta.
Mặt của Hồ Hạnh Hoa đen như mực.
Từ Toa đúng là người không hề có mắt nhìn, tiếp tục hỏi: “Vì sao vậy?”
Hồ Hạnh Hoa lạnh lùng nhìn chằm chằm Từ Toa nói: “Chị thật lòng, em cần gì phải chửi bới chị như vậy chứ.”
Từ Toa rất vô tội hỏi: “Tôi chửi gì chị chứ? Không phải chị tự nói sao?”
Có vẻ như cô cũng đã bực mình, giòn giã nói: “Chị thật là kỳ lạ, tôi với chị không quen biết, chị đến nhà nói mấy câu vô nghĩa. Hiện giờ còn nói tôi chửi bới chị, tôi cũng không nhận ra chị là ai, sao lại chửi chị? Không phải tự chị vừa nghe nhà tôi được gửi đồ nên mới đến sao? Không phải chị tự nói trong thôn không có chị em à? Đúng là buồn cười, tôi cũng không biết chị, mắc mớ gì muốn chửi chị? Rõ ràng tự chị không có lòng tốt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT