Bà cụ Từ nhỏ giọng dỗ cô: “Sao thế? Con bé này, nhìn thì ghê gớm nhưng thực chất là con cừu nhỏ. Cháu không muốn ăn thịt à?”
Từ Toa nhẹ nhàng sờ lên bụng, bụng cô sôi ùng ục, cô ngẩng đầu, tuy không buông tay, nhưng vẫn nói: “Cháu muốn ăn thịt, nhưng cháu không muốn để bà ngoại đi.”
Bà cụ Từ bật cười, khẽ vỗ vào lưng cô: “Đầu cháu bị thương, xem như không có vấn đề gì, cháu nghỉ ngơi một lúc, bà ngoại đi một lát rồi về, xẻ thịt, xào lên cho cháu ăn.”
Từ Toa nghiêng đầu suy nghĩ, sau cùng khẽ vâng một tiếng.
Bà cụ Từ khẽ xoa gương mặt của cháu gái: “Hổ Nữu Nhi à, cháu nằm nghỉ ngơi một lát đi, bà ngoại đi nhanh về nhanh.”
Từ Toa lưu luyến không rời buông tay bà cụ, cô nhìn thấy bà ngoại đi ra ngoài bèn nhéo mạnh vào tay mình một cái: “Ối!”
Rất đau.
Không phải nằm mơ.
Bà ngoại của cô không chết.
Ánh mắt cô nhanh chóng nhìn căn phòng này, chỉ nhìn qua thôi, mắt cô trừng to, ngồi bật dậy.
Đây là một căn nhà vừa tồi tàn, vừa cũ kỹ, căn phòng cũng không được sáng sủa cho lắm, vách tường lồi lõm, có thể thấy được đây là một căn phòng đắp lên từ đá, mà hiện tại Từ Toa đang nằm trên chiếc giường cũ, trên giường có dán giấy cây hồng bì, cô ngẩng đầu lên nhìn, vách tường được dán giấy báo.
Mà vị trí chính giữa của căn phòng này treo một bức ảnh của vĩ nhân, bốn phía là… Ngăn tủ đầy bụi đất.
Từ Toa chậm rãi dâng lên một loại dự cảm không tốt, cô lập tức đi xuống đất, nhanh chóng nhìn thấy đôi chân nhỏ của mình và một chiếc giày vải màu xám.
Từ Toa không quan tâm gì hết, nhanh chóng đi đến trước gương, trước gương xuất hiện một con nhóc, mái tóc vàng xơ xác, gương mặt trắng nõn, nhưng lại giống như vì bị thương nên mặt cắt không còn giọt máu.
Trên trán của cô có một tầng băng gạc, lúc nhìn xuống, cô vô cùng gầy gò, một chiếc áo sơ mi quân màu xanh lục mặc lên người rộng thùng thình, nói là trẻ con mặc trộm đồ của người lớn cũng không đủ.
Cô gái này cũng chỉ khoảng 14 – 15 tuổi.
Nhưng gương mặt này, Từ Toa nhận biết.
Đây chính là cô!
…
Từ Toa lại một lần nữa nằm trên giường, toàn bộ tâm trạng đều lên xuống chập trùng.
Cô xuyên qua rồi.
Cô đây là xuyên qua rồi.
Thật ra ngay từ lúc cô nhìn thấy nhiều người như vậy, cô nên kịp phản ứng, hiện tại thành phố Giang Hải của bọn họ, căn bản không xuất hiện nhiều người sống như thế, hơn nữa cô bị nổ chết rồi, tiếng nổ còn vang bên tai.
Cô lại nhéo mình một cái: “Ối!”
Vẫn rất đau, đây cũng không phải đang nằm mơ.
Sau khi Từ Toa ra đời, cô lớn lên trong một niên đại hòa bình, một hòn đảo nhỏ thuộc thành phố Giang Hải, cô giống như rất nhiều người khác, cuộc sống bình bình đạm đạm, nếu như nói có gì khác biệt thì chính là mẹ cô mất sớm, ba cô rời nhà, cô sống cùng với bà ngoại, xem như một đứa nhỏ mồ côi. Đứa nhỏ không có ba mẹ ở bên cạnh, cho dù là trẻ con trong thành phố cũng không dễ dàng như thế.
Nhà của Từ Toa ở ngoại ô, cô bị bạn bè cùng trang lứa khinh thường, cô lập, đồng thời còn bị bắt nạt.
Chẳng qua cô khác với các bạn nhỏ bị ức hiếp khác.
Cô không chịu đựng, cô rất hung dữ.
Người khác đánh cô, cô sẽ đánh trả.
Thường xuyên như thế, mặc dù học tập không ra sao, nhưng đánh khắp thiên hạ không đối thủ.
Chẳng qua cô không thi lên cấp ba, mà chỉ có thể học trường thể thao, đây miễn cưỡng xem như là “chuyên ngành”.
Nếu như cuộc đời cứ thế trôi qua, mặc dù cô không phải là tinh anh trong xã hội, nhưng cũng sẽ không hư hỏng. Thế nhưng Zombie tới, đột nhiên thành phố của cô biến thành hiện trường phim kinh dị.
Thành phố với hơn một triệu dân cư, trong nháy mắt đã biến mất.
Bà ngoại mà Từ Toa sống nương tựa đã chết rồi.
Mà chính bởi vì bà ngoại qua đời, Từ Toa bỏ lỡ mất tin tức toàn bộ dân cư trong thành phố rút lui, thời gian rút lui kéo dài trong mười ngày, Từ Toa không biết, đợi đến khi cô chạy đến cầu lớn vượt biển thì đúng lúc nơi này nổ tung.
Thành phố Giang Hải này của bọn họ là một thành phố đảo nhỏ, nổ tung cầu, tương đương với chặt đứt ngọn nguồn.
Tất cả mọi người đi rồi, Từ Toa không đi được.
Cô bị nổ chết ở thành phố Giang Hải, chết năm 16 tuổi.
Theo một thành phố Giang Hải không còn một ai, cùng nhau biến mất.
Từ Toa nghĩ đến những chuyện đã qua kia, cô lấy lại tinh thần, nơi này hẳn là niên đại xa xưa, nhìn căn nhà rách nát, Từ Toa khó mà nói rõ được là năm nào. Dù sao cô cũng chưa từng thấy qua căn nhà nào rách nát như thế. Cô xuyên đến nơi nào đây?
Thời không song song với mình ư?
Từ Toa không ngốc, đứa nhỏ không thích học, chưa chắc đầu óc đã không đủ dùng.
Phần lớn tâm tư đều đặt lên phương diện khác.
Từ Toa đã đọc qua không ít tiểu thuyết, đối với chuyện này cũng xem như có chút hiểu biết.
Bà ngoại của cô sẽ không khởi tử hoàn sinh, tên ở nhà của cô cũng không gọi là “Hổ Nữu Nhi”.
Mẹ của cô vẫn như cũ mất sớm, ba của cô vẫn không biết chết ở nơi nào.
Cô vẫn có một người cậu, bạn xem đi, giống nhau biết bao.
Nếu như không đoán sai, Từ Toa dám nói, đời này mình cũng tên là “Từ Toa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT