Dung Kiến rụt người vào chăn, lại sờ trán mình một lúc, chỉ là sốt nhẹ, không phải bệnh nặng, có lẽ là cơ thể không chịu đựng được hành động của mình ngày hôm qua.

Cậu thấy không quá nghiêm trọng, quyết định bịt kín chăn ngủ tiếp.

Mãi tới giữa trưa khi Hàn Vân gọi Dung Kiến dậy ăn cơm, sau khi lôi cậu ra khỏi chăn mới nhận ra cậu bị ốm.

Để duy trì thiết lập ma ốm, trước đây thỉnh thoảng nguyên thân sẽ giả vờ ôm một thời gian, còn mời bác sĩ gia đình tới để Tần Châu yên tâm. Có lẽ là do Hàn Vân chăm sóc cậu ta quá tốt nên dù nguyên thân trông như bệnh tật triền miên nhưng thực tế chưa ốm sốt bao giờ.

Hàn Vân giật mình, vội vã tìm điện thoại đi gọi bác sĩ, bấy giờ Dung Kiến đang ngủ mơ màng ngóc đầu ra khỏi chăn kéo cổ tay Hàn Vân lại, giọng nói đã khản đặc không làm nổi giọng giả: “Chắc hôm qua trúng gió mới bị sốt nhẹ, không sao đâu. Dì Hàn đừng lo, tôi ngủ một lúc là được.”

Bình thường nếu Dung Kiến dùng giọng thật nói chuyện sẽ bị Hàn Vân răn dạy, nhưng hiện giờ bà thương còn không kịp, vội vàng nhét cậu vào chăn, sờ trán một lúc thấy không sốt cao mới hơi yên tâm, bà vừa trang điểm cho cậu ngay trên giường vừa nói: “Cậu bị ốm, Chu Tiểu Xuân có lẽ sẽ qua thăm cậu, trước mặt bọn họ phải chú ý hơn, không được phép nói chuyện như vừa rồi.”

Dung Kiến nhắm mắt, ngoan ngoãn gật đầu.

Mỗi tội trang điểm xong thì không được rúc vào chăn, Dung Kiến thở dài có chút mệt tâm, tốt nhất là khỏi ngủ, cậu nằm trên giường nghịch điện thoại.

Wechat hiện thông báo tin nhắn từ hai tiếng trước.

Trần Nghiên Nghiên nhắn: “Bạn cùng bàn tuyệt vời ơi, người đường hoàng không nói chuyện thậm thụt, cô bạn à, cho tôi coi bài tập được không.”py一波: mình có tra rồi nhưng không hiểu lắm ;))

Cách một không gian mạng, bạn học Trần Nghiên Nghiên trở thành một người hoàn toàn khác với thế giới thực, giải phóng bản thân hết cỡ.

Dung Kiến cũng muốn bay lắm mà xích trên người thì quá nhiều, nếu bị phát hiện ra là con trai thì quá nguy hiểm, thực sự bay không nổi. Dung Kiến cầm điện thoại bằng một tay giả vờ nhắn lại: “Xin lỗi, hôm nay tớ bị ốm, giờ mới xem Wechat.”

Chưa tới ba giây sau Trần Nghiên Nghiên đã phản hồi: “Không sao không sao, bà nghỉ ngơi đi, bài tập không quan trọng đâu, tôi thử gồng mình lên làm xem sao.”

Dung Kiến khựng lại, yên lặng xóa mấy chữ vừa nhắn vào thanh chat đi.

Thực ra có thể nhắn cho nam chính một câu, Dung Kiến vẫn còn sức để làm chuyện này. Nhưng nếu Trần Nghiên Nghiên đã muốn nỗ lực thì Dung Kiến sẽ cổ vũ tinh thần dám thử dám chơi này của cô.

Cậu gửi tin “Cố lên!” rồi quay sang khung chat của Minh Dã, tới giờ này cậu mới nhớ ra mình chưa lấy cặp sách về.

Dung Kiến nghĩ một lúc, quyết định không nói chuyện bị ốm cho Minh Dã mà chỉ nhắn tin bảo hôm nay hơi bận, ngày mai sẽ qua chỗ Minh Dã lấy cặp.

Một lúc sau Minh Dã mới đáp lại một chữ “được” đơn giản.

Dung Kiến thở phào nhẹ nhõm. May là Minh Dã không hỏi gì thêm, dù sao tính của nam chính vốn như vậy, nhìn qua có vẻ hiền lành, nhưng thực tế sự lạnh lùng đã khắc vào trong xương thịt như bản năng.

Dưới tầng, một nhà ba người Tần Châu đã ăn cơm xong. Chu Tiểu Xuân là mẹ kế cũng phải lên thăm Dung Kiến, chút hình thức bên ngoài này không thể bỏ qua.

Tiếng bước chân bên ngoài từ từ lớn hơn, Chu Tiểu Xuân mở cửa, phía sau là Lục Thành, bà ta năm bước thành ba bước đi tới bên giường Dung Kiến, viền mắt đỏ lên, nỉ non nói: “Kiến Kiến sao lại bệnh thế này, là dì không chăm sóc con chu đáo.”

Dung Kiến mấy lần muốn rút tay khỏi tay Chu Tiểu Xuân, tiếc rằng hổ lạc đồng bằng, giờ sốt rồi đến cái tay cũng không rút ra nổi.

Hành động của Chu Tiểu Xuân vô cùng khoa trương. Nhan sắc của bà ta vốn trung bình, ít nhất là kém xa Dung Ninh trong trí nhớ của cậu, nhưng bà ta lại diễn kịch rất giỏi.

Hàn Vân sợ Chu Tiểu Xuân dựa quá gần sẽ nhìn ra sơ hở nên vội vã gợi chuyện đưa Chu Tiểu Xuân ra ngoài, còn tiện tay nhét vào lòng cậu một bát canh nóng.

Trong phòng chỉ còn lại Dung Kiến và Lục Thành.

Dung Thành bày tỏ Lục Thành dễ chơi hơn Chu Tiểu Xuân rất nhiều.

Lục Thành nhìn Dung Kiến bệnh tật quấn thân mà vui vẻ không ngớt: “Em gái Dung mạnh miệng nhưng người thì yếu quá, nằm trên giường thì làm được trò trống gì, chỉ có thể vượng phu ích tử. Nhưng sau này tao làm chủ gia tộc rồi, sợ là không dư nhiều tiền đến thế đâu.”

Dung Kiến hững hờ nghe xong câu này rồi bật cười: “Chuyện sau này ai nói trước được. Nhưng hiện tại có một chuyện tôi có thể nói, nếu tôi không muốn anh đổi họ, anh sẽ không đổi được.”

Lục Thành chưa kịp bật lại thì Dung Kiến lại không để tâm bồi thêm một câu: “Lại nói, hiện giờ anh đang sống ở nhà họ Dung, làm việc cho công ty họ Dung. Vậy nếu anh muốn đổi họ, anh định đổi là họ Tần hay họ Dung đây?”

Cậu nhủ thầm Tần Châu và Lục Thành quá ngu, nếu muốn đổi họ thật thì người khác cũng chẳng câm điếc mà lờ đi.

Lục Thành giận đến nghiến răng nghiến lợi, gã đương nhiên hiểu rõ thân phận của mình không tiện nói ra, nhưng gã đã đinh ninh nhà họ Dung là vật trong túi mình từ lâu, hiện giờ bị Dung Kiến chọc thủng nên cơn giận bốc tới đỉnh đầu. Gã nắm cằm Dung Kiến, hung hăng nạt: “Mày còn mạnh mồm nhỉ, đợi thêm hai năm nữa xem.”

Dung Kiến âm thầm đếm từ một đến ba trong lòng, dứt khoát tạt bát canh trong tay đi.

Canh vẫn còn nóng, Lục Thành chỉ mặc một tấm áo sơ mi mỏng nên bị bỏng tới nhe răng trợn mắt, gã tức giận định lôi Dung Kiến ra khỏi giường, đúng lúc Chu Tiểu Xuân và Hàn Vân đẩy cửa vào thấy được.

Dung Kiến khép hờ mắt, lông mi run run một bộ hiền lành nhu nhược, nhỏ giọng thầm thì: “Tôi bất cẩn làm đổ canh lên người anh Lục, thật xin lỗi.”

Chu Tiểu Xuân liếc nhìn Lục Thành ăn một bụng tức, trên mặt vẫn là nụ cười như trước, còn an ủi Dung Kiến vài câu. Bà ta cũng hiểu rõ trong lòng, hiện giờ tốt nhất không thể trở mặt với Dung Kiến. Bà và Lục Thành mới tới không bao lâu, căn nhà này ngoài mặt vẫn là của nhà họ Dung, cũng chứng tỏ Tần Châu chưa thể thoát khỏi những người Dung Thế Hoài đã cài cắm lại.

Lục Thành nén giận quay đi.

Dung Kiến lập tức rúc vào chăn, nói vài câu qua loa với Hàn Vân: “Dì Hàn, tôi mệt rồi.”

Thực tế là cậu sợ Hàn Vân phát hiện ra vết tích trên cằm mình. Da trắng quá cũng không tốt, hơi động tí đã lưu lại dấu vết.

Hàn Vân định hỏi thêm vài câu chỉ đành nuốt trở lại.

Ngày thường không ốm đã chán rồi, giờ bị bệnh chỉ có thể nằm bất động trên giường thì lại càng chán hơn.

Là một người lắm miệng bị bắt tắt tiếng nửa tháng, Dung Kiến không muốn chết trong im lặng nên quyết định bùng nổ.

Quan trọng là tìm ai để nói chuyện bây giờ. Cậu dành nguyên một ngày để nghiêm túc khảo sát thị trường app trò chuyện trong cửa hàng, sau một hồi tổng hợp phân tích thì chốt được kết luận: Trong cửa hàng hầu hết đầu là app trò chuyện bắt đăng ký số điện thoại, còn muốn định vị chỗ ở nữa, rất không an toàn, nhỡ bị người khác phát hiện tài khoản hoặc bị phần mềm tiết lộ thông tin ra ngoài là xong đời luôn. Tuy nhiên vẫn có một app khác biệt, đó là “Find him”. Đây là một app trò chuyện ngẫu nhiên theo thời gian thực, không cần đăng ký, không cần cho phép xác định vị trí, chỉ cần đăng nhập vào là được trò chuyện. Nếu thấy người kia phù hợp thì có thể tự tạo một phòng riêng rồi cài mật khẩu, sau đó hai người sẽ tiếp tục trò chuyện trong phòng chat này. Tuy nhiên chức năng này phải bỏ tiền ra trả, mà đã bỏ tiền là sẽ lộ thân phận, Dung Kiến tất nhiên không dùng. Cậu chỉ cần mỗi ngày tìm một người nào đó để thỏa mãn nhu cầu lắm mồm của mình là vui rồi.(app có thật nha mọi người, nhưng chắc app trong truyện không liên quan tới app ngoài đời đâu: 寻他 (tui tìm lại thì mất tích rùi mọi người, thôi kệ nhóa))

Dung Kiến vui vẻ tải “Find him” nhưng không dùng luôn. Dù sao vẫn cần cái mạng nhỏ, vẫn phải lên mạng tìm kiếm review app thật cẩn thận, chắc chắn không lộ thông tin mới tiếp tục được.

Trưa Chủ Nhật, Hàn Vân gõ cửa đưa một người vào.

Là Minh Dã.

Nếu như là ngày thường thì Hàn Vân hy vọng hai người họ càng không dính dáng tới nhau càng tốt. Nhưng có lẽ vì Dung Kiến bị ốm mà hai ngày nay bà càng thương cậu hơn, dầu gì cũng là bạn cùng lứa, nói chuyện đôi ba câu cũng không sao. Vì vậy lúc Minh Dã mang cặp sách của Dung Kiến sang trả, bà đã đưa Minh Dã lên đây.

Dung Kiến trang điểm nhẹ nhàng trang nhã, che đậy đi chút dấu vết đặc thù của nam sinh. Cậu nghiêng người nhìn về phía cửa.

Minh Dã cầm cặp sách tới bên giường, ánh mắt dừng trên cằm cậu, đột nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Ngữ điệu của hắn rất bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen sắc lạnh kia lại nhiều hơn một phần nguy hiểm.

Vốn là tới thăm động vật nhỏ đang bệnh để trêu đùa cậu, hiện giờ biết được cậu không chỉ bệnh mà trên người còn xuất hiện một vết thương khó giải thích.

Minh Dã không quá vui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play