Chương 66: Ngủ chung giường (2)

Editor: Viên Đường

---

Quan Sư ngủ không mấy ngon giấc, nàng vừa mở mắt ra đã thấy nhân vật chính trong giấc mơ của mình nằm bên cạnh.

Dịu dàng điềm tĩnh, trái hẳn với sự nóng bỏng và nồng nàn trong mơ.

Quan Sư không khỏi đỏ mặt, nàng lắc lắc đầu, cố xua đi những hình ảnh kiều diễm trong đầu của bản thân.

Vì sợ đánh thức Bạch Vị Hi nên động tác rời giường của Quan Sư rất nhẹ. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, nàng liền đi nấu cháo, đến khi nữ thần thức dậy là có thể ăn rồi.

Nếu như thường ngày thì tiếp đó nàng sẽ xuống lầu tập thể dục buổi sáng, thế nhưng giấc mộng đêm qua quá kích thích nên nàng chẳng có tâm tư để tập luyện nữa, giờ trong đầu nàng toàn là bộ dáng trần như nhộng của Bạch Vị Hi.

Quan Sư ngồi trên sofa, nàng cười, sau đó lại nhíu mày, đôi khi mặt lại đỏ bừng như thể thẹn thùng lắm vậy.

Bạch Vị Hi vừa bước ra đã thấy cảnh tượng này, cô kinh ngạc đi đến rồi hỏi, "Tiểu Sư, em làm sao thế? Em không thoải mái sao?"

Nghe được giọng của Bạch Vị Hi, động tác che mặt của Quan Sư bỗng cứng lại, nàng ho nhẹ hai tiếng rồi khôi phục nét mặt như thường, "Em không sao."

Mặc dù vẻ ngoài của nàng trông vân đạm phong khinh nhưng trong lòng thì đang nổi sóng gió.

(Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.)

Nàng rất xấu hổ vì đã để nữ thần thấy bộ dáng ngốc nghếch của mình.

"Vậy là tốt rồi." Bạch Vị Hi nói, sau đó quay người đi tắm rửa.

Cô vừa bước chân vào phòng tắm thì Quan Sư lập tức vỗ vỗ mặt, cố gắng khiến bản thân trở nên tỉnh táo. Hiện tại là ban ngày ban mặt, nàng không thể nghĩ về giấc mơ đêm qua nữa.

Sau khi tắm xong, Bạch Vị Hi không mặc váy như mọi ngày mà lại mặc tây trang. Sắc xanh của trang phục khiến khí chất của cô trở nên khôn khéo và giỏi giang, trông giống như một nữ doanh nhân mạnh mẽ ở chốn công sở vậy.

Quan Sư nhìn bộ dáng chỉnh tề của Bạch Vị Hi, nàng cười hỏi, "Hôm nay chị Hi có việc gì sao?"

"Anh hai muốn đầu tư một bộ phim, họ đã bàn bạc xong và gần như đồng ý rồi, vậy nên hôm nay chị đại diện anh ấy đi ký hợp đồng." Bạch Vị Hi mỉm cười, trong ánh mắt có chút căng thẳng, cô nghĩ ngợi một chút rồi hỏi, "Chị mặc thế này có ổn không?"

"Rất đẹp." Quan Sư lập tức khẳng định, nàng vỗ tay, "Chị Hi rất hợp với tây trang, vừa ưu nhã mỹ lệ nhưng không mất đi khí chất."

"Vậy sao?" Mặt Bạch Vị Hi ửng đỏ. Cô không ngờ Quan Sư sẽ đánh giá cao như thế nên có chút thẹn thùng.

"Đúng vậy, chị Hi rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, da lại trắng nên mặc cái gì cũng đẹp hết." Quan Sư vui vẻ nói.

Vừa dứt lời, nàng chợt nhớ đến bộ váy ngủ tối qua của cô, nháy mắt cả mặt đỏ bừng.

Khóe miệng Bạch Vị Hi cong lên khi nghe những lời này, cô vừa thẹn thùng nhưng cũng không kém phần vui vẻ.

"Chị với đối tác hẹn gặp lúc 9 giờ sáng nay, sau khi ăn sáng xong chúng ta khởi hành nhé." Bạch Vị Hi đỏ mặt nói.

"Vâng." Quan Sư gật đầu, nàng xoay người vào phòng bếp lấy cháo.

Hai người dùng xong bữa sáng vào lúc tám giờ, khi cả hai chuẩn bị ra ngoài thì tiếng chuông điện thoại của Bạch Vị Hi vang lên. Cô thấy người gọi là Tạ Quỳnh, bèn mang khẩu trang và kính râm vào rồi vừa đi vừa nghe điện thoại, "Chị Quỳnh."

"Tiểu Hi, em đang ở đâu thế, chị qua đón em nhé." Tạ Quỳnh cười nói, nghe tiếng bên kia thì có lẽ cô đang ở trong gara.

"Em bắt đầu đi rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa em sẽ đến." Bạch Vị Hi xem giờ rồi đáp.

"Vậy được rồi, chị còn lo em sẽ quên mất." Tạ Quỳnh cười đùa, cô nghĩ đến một vài chuyện phát sinh trong lần hợp tác này rồi nói thêm, "Hôm nay đạo diễn của phim cũng sẽ đi, ông ấy đã hợp tác với em rất nhiều lần rồi nên sẽ không gây khó dễ cho em đâu."

"Là đạo diễn Vưu hả chị?" Bạch Vị Hi kinh ngạc hỏi.

Bộ phim này thuộc loại phim truyền hình thời đại, tuy đã chọn được vài đạo diễn nhưng họ vẫn chưa chọn ra tổng đạo diễn. Giờ Tạ Quỳnh nói đạo diễn Vưu sẽ tham gia, có nghĩa là bộ phim này đã mạnh tay mời vị đạo diễn lớn này đến.

Đây chắc chắn là tin tốt.

Có thể nói đạo diễn Vưu là một người rất có địa vị rất cao trong giới, ông nổi tiếng là người vừa nghiêm khắc vừa độc miệng, dù là minh tinh hạng nhất thì cũng chẳng dám làm càn trước mặt ông. Bởi chỉ cần ở phim trường thì ông là người đứng ra sắp xếp mọi việc, không cho phép bất cứ ai đi trễ hay lơ là.

Đã từng có một nghệ sĩ đến muộn ba lần, sau đó người này đã bị đạo diễn Vưu đuổi ra khỏi đoàn phim. Có thể nói, làm việc với đạo diễn Vưu cũng chẳng khác đi làm công việc văn phòng là bao, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ bị "sếp" đuổi việc.

Nhưng dù tính tình kỳ quái là thế, vẫn có rất nhiều người xếp hàng chỉ để được đóng phim của ông, dù không có thù lao thì họ vẫn sẽ bất chấp đâm đầu.

"Đúng vậy, lần này nhà sản xuất đã bỏ rất nhiều tiền để mời vị đạo diễn này đến. Bạch tổng đã tốn không ít sức lực cho lần hợp tác này đấy." Tạ Quỳnh cười nói, ý tứ của cô thể hiện rất rõ ràng.

Tất nhiên Bạch Vị Hi hiểu ý cô, cô cong khóe môi, "Giúp em cảm ơn anh hai nhé."

"Lời cảm ơn phải tự mình nói mới có thành ý chứ." Tạ Quỳnh lại trêu ghẹo.

"Vâng, em biết rồi." Bạch Vị Hi cười nhẹ rồi cúp máy.

Cô biết anh hai đang muốn chuyển quyền điều hành công ty cho cô, điển hình là lần này, muốn dễ thành công hơn thì Bạch Sao Mai nên tự mình đi ký hợp đồng. Thế nhưng mục đích của chuyện này là để mọi người biết mặt cô, nhằm ám chỉ quyền hành của Tân Nguyệt giờ đang ở trong tay cô, và cô sẽ chuyển từ diễn viên sang tổng tài của công ty.

"Anh hai, em cảm ơn anh, em sẽ cố gắng." Bạch Vị Hi mở WeChat ra, cô gửi một tin nhắn sang, không quên thêm một biểu tượng mặt cười ở cuối.

"Ừ." Bên kia chỉ đáp lại đúng một chữ.

Bạch Vị Hi nhìn từ "ừ" kia rồi cười rộ.

Hai người lên xe, Quan Sư ngồi bên ghế phụ, nàng nhìn gương mặt tươi cười của Bạch Vị Hi rồi cười hỏi, "Chị Hi nè, chị nói "đạo diễn Vưu" kia chính là đạo diễn Vưu sao?"

"Ừm, chính là vị đạo diễn Vưu tiếng tăm lừng lẫy đó đấy." Bạch Vị Hi cười đáp, cô khởi động xe rồi hỏi lại, "Em biết ông ấy sao."

"Biết chứ." Quan Sư gật đầu, một lúc sau lại lắc đầu, nàng hưng phấn nói, "Em có thấy ông ấy trong mấy cuộc phỏng vấn thôi chứ chưa gặp ngoài đời, nhưng hôm nay lại được gặp rồi nè, em có thể xin chữ ký của ông ấy không?"

"Bình thường thì đạo diễn Vưu sẽ không ký tên đâu, nhưng chị sẽ thử ngỏ lời giúp em xem." Bạch Vị Hi nhẹ giọng nói, trong mắt mang theo chút cưng chiều.

"Thật sao? Em cảm ơn chị Hi." Quan Sư hưng phấn nói, nàng vui vẻ híp mắt.

Đạo diễn Vưu chính là đạo diễn mà nàng sùng bái nhất, nếu có thể có được chữ ký của ông thì nàng sẽ có nhiều động lực hơn để bước trên con đường đạo diễn.

"Tiểu Sư rất thích đạo diễn Vưu sao?" Bạch Vị Hi nghiêng đầu, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt.

"Vâng, lúc em còn ở trường thì người có nhiều tác phẩm được đem ra giảng dạy nhất chính là của ông ấy. Giảng viên nói rằng, chỉ một bộ phim của ông ấy thôi cũng đã đủ để chúng em học tập cả đời rồi." Quan Sư gật mạnh đầu, ánh mắt không kìm nổi sự hưng phấn.

Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng phấn khích của nàng, cô bâng quơ hỏi, "Thế giữa chữ ký của đạo diễn Vưu và của chị thì Tiểu Sư thích cái nào hơn?"

"Hả?" Quan Sư sửng sốt, nàng còn không hiểu tại sao cô lại có thể đem hai người đặt lên bàn cân được nữa.

Sau một hồi nghiêm túc suy tư, Quan Sư nói, "Em thích chữ ký của chị Hi hơn, bởi vì chị là độc nhất vô nhị."

"Người ưu tú như đạo diễn Vưu cũng độc nhất vô nhị mà." Bạch Vị Hi cười, cô hỏi ngược lại nàng.

Không biết có phải vì mặc tây trang hay không mà nàng cảm thấy khi nữ thần nói lời này thì khí chất của cô có chút áp đảo, khiến cho nàng có chút sợ hãi.

Quan Sư lắc đầu, nàng nghiêm trang đáp, "Người ưu tú như đạo diễn Vưu vẫn có thể bị người khác thay thế, nhưng không ai có thể thay thế vị trí chị Hi trong lòng em cả."

"Chị có thể coi đây là lời thổ lộ không?" Bạch Vị Hi nắm chặt tay lái, cô căng thẳng hỏi.

"Thổ lộ?" Quan Sư sửng sốt, hai chữ này được nói ra một cách đột ngột làm Quan Sư không biết nên gật đầu hay lắc đầu.

Sự trầm mặc của Quan Sư khiến Bạch Vị Hi có chút buồn rầu, cô cười để giảm bớt sự căng thẳng rồi nói, "Chị giỡn thôi, Tiểu Sư đừng để bụng nhé."

"Vâng." Quan Sư cúi đầu, đáp, giọng nàng có chút rầu rĩ.

Nếu nữ thần không nói những lời này thì nàng đã gật đầu rồi, nàng không mong lời của cô ấy chỉ là một câu trêu đùa.

Trải qua chuyện này, hai người cũng không nói gì nữa.

Sau khi đến điểm hẹn, Bạch Vị Hi xuống xe trước còn Quan Sư buồn bã theo sau, lòng nàng vẫn còn rối bời vì câu đùa vô ý ban này.

"Tiểu Hi, ở đây này." Trước cửa có một người đứng vẫy tay.

Bạch Vị Hi lập tức đi qua, cô cười nói, "Chị Quỳnh, sao chị lại tới đây."

"Tới để hộ tống em chứ còn gì, chứ không Bạch tổng sẽ tìm chị tính sổ mất." Tạ Quỳnh cười nói, dù cô đang đùa nhưng giọng lại nghe hơi nghiêm túc.

Trong lòng Bạch Vị Hi càng cảm thấy ấm áp, cô biết Bạch Sao Mai không yên tâm khi để cô lo chuyện làm ăn nên cố ý nhờ Tạ Quỳnh đến giúp đỡ.

"Chúng ta đi thôi." Tạ Quỳnh ôm bả vai Bạch Vị Hi rồi kéo cô vào trong.

"Còn Tiểu Sư nữa mà." Bạch Vị Hi vội vàng nhắc nhở, cô quay đầu lại, nhìn về phía Quan Sư.

"Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ thôi, không cần đi đâu." Tạ Quỳnh nhíu mày, vẻ mặt cô có chút lạnh lùng, "Những trợ lý khác đều lái xe chở sếp của mình, chỉ có hai người mới có chuyện trợ lý thoải mái ngồi còn sếp thì phải lái xe, người khác thấy vậy sẽ cười vào mặt cho đấy."

"Việc nhỏ thôi mà, đừng để ý." Bạch Vị Hi cười, mở lời giải thích.

Sắc mặt Tạ Quỳnh càng trở nên khó coi, "Việc này mà là việc nhỏ ư? Nếu là người khác thì đã đuổi cổ rồi, chỉ có em mới không thèm để ý ấy."

"Được rồi, chị đừng nói nữa, chúng ta vào thôi." Bạch Vị Hi biết mình không nói nổi Tạ Quỳnh, đành phải ngưng hẳn đề tài, cô nhìn Quan Sư rồi nói, "Tiểu Sư, chúng ta vào thôi."

"Vâng." Quan Sư lập tức đuổi kịp, vẻ mặt nàng vẫn bình tĩnh.

Tuy bị Tạ Quỳnh quở trách nhưng nàng cũng chẳng để ý, bởi từ đầu đến cuối Bạch Vị Hi đều che chở nàng, chỉ vậy là đủ rồi.

"Chị Hi, em lấy tài liệu nhé." Quan Sư nói, nàng định lấy tài liệu giúp Bạch Vị Hi.

Bạch Vị Hi chưa kịp đáp thì Tạ Quỳnh đã ngăn cản, "Tài liệu quan trọng như thế thì để tôi cầm đi, khỏi bị người tay chân vụng về làm mất."

"Chị Quỳnh, Tiểu Sư làm việc rất nghiêm túc." Bạch Vị Hi nhíu mày, cô không tán đồng nhìn Tạ Quỳnh. Cô biết Tạ Quỳnh muốn tốt cho cô, nhưng việc cô ấy cứ nhằm vào Quan Sư khiến cô rất không thoải mái.

Nhìn Bạch Vị Hi có vẻ tức giận, Tạ Quỳnh thở dài, cô bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

Cô thật sự không rõ tại sao một cô gái bình thường như thế lại có thể khiến Bạch Vị Hi động lòng. Bởi theo như cô điều tra thì hai người này chỉ quen nhau mấy ngày mà thôi, sao có thể phát triển tình cảm nhanh vậy chứ? Thậm chí hai người còn chẳng khác gì cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt, ngày ngày như hình với bóng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play