Chương 58: Ở chung (2)
Editor: Viên Đường
---
Giấc ngủ của Quan Sư trực tiếp kéo dài đến 9 giờ sáng. Một phần là vì nàng đã mệt mỏi trong khoảng thời gian này, cộng với việc hôm qua ngủ rất muộn, vậy nên khi nàng tỉnh dậy thì cũng muộn rồi. Nhưng cũng may là hôm nay không phải đi làm.
Quan Sư nhắm mắt lại, nàng duỗi tay sờ sờ điện thoại, nhưng cảm giác mềm mại nơi đầu ngón tay khiến nàng phải vội vàng mở to mắt.
Sau khi thấy rõ thứ mà mình vừa chạm vào, Quan Sư kinh ngạc rồi thét một tiếng chói tai, sau đó nàng nhanh chóng lui về phía sau, xin lỗi một cách tuyệt vọng, "Em xin lỗi chị Hi, em không cố ý mà..."
Giọng của Quan Sư mếu máo như sắp khóc, bởi thứ mà nàng đụng phải ban nãy chính là ngực của nữ thần.
Tại sao mới sáng sớm mà nàng đã làm ra một chuyện lưu manh như thế chứ?
Bạch Vị Hi mơ màng mở to mắt, cô vẫn chưa tỉnh táo lắm, "Quan tiểu thư làm sao thế?"
Nhìn bộ dáng của nữ thần thì nhất định cô ấy vẫn chưa biết chuyện gì cả.
Quan Sư ngẫm nghĩ trong một giây rồi vội vàng lắc đầu, "Không, không có chuyện gì ạ, em nói mớ thôi."
"Ừm, thế giờ em đã tỉnh chưa?" Bạch Vị Hi nghi hoặc hỏi lại.
"Tỉnh, rất tỉnh táo rồi ạ." Quan Sư đáp một cách chắc nịch, nói xong liền nhảy xuống giường rồi chạy thẳng vào phòng tắm.
Bạch Vị Hi cười rộ, cô ngồi trên giường một lúc rồi mới đứng dậy. Khi cô đi ra ngoài thì Quan Sư không còn ở trong nhà, ngay cả con mèo tai cụp cũng không thấy đâu nữa.
Bạch Vị Hi có chút bối rối, cô mở vali hành lý ra rồi lấy quần áo để tắm rửa. Ngày hôm qua cô vội vàng vơ hết đồ đạc nên quên mất áo ngủ mà thôi.
Sau khi gấp gọn bộ đồ ngủ của Quan Sư, Bạch Vị Hi định lấy bàn chải từ trong vali ra thì cửa nhà đã được mở, kế tiếp là giọng nói của người kia.
"Chị Hi ơi, chị lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mới để dùng trước nhé. Đợi chị vệ sinh cá nhân xong rồi chúng ta cùng nhau ăn sáng." Quan Sư một tay ôm mèo, tay còn lại xách theo mấy cái túi.
"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu rồi cười, cô thả cái bàn chải trong tay xuống rồi đóng vali lại.
Khi cô đã chuẩn bị xong xuôi thì bữa sáng đã được Quan Sư làm xong.
"Chị Hi ngồi xuống ăn nào." Quan Sư cười nói rồi múc một chén cháo cho Bạch Vị Hi.
Thừa dịp không khí đang hòa hợp, Quan Sư làm bộ thản nhiên hỏi, "Chị Hi ơi, hôm nay chị có bận gì không ạ?"
"Có......" Bạch Vị Hi vừa chuẩn bị gật đầu, nhưng sau đó lại vội vàng nói lại, "Không có, hôm nay chị được nghỉ."
"Vậy là tốt rồi, đợi lát nữa em sẽ mua thuốc cho chị. Những vết thương ấy chắc phải mất mấy ngày mới khỏi hẳn, hay là chị Hi cứ ở đây cho đến khi vết thương lành đã nhé, chứ để cánh truyền thông chụp được rồi nói hươu nói vượn thì mệt lắm." Quan Sư nhanh chóng nói.
Trong một khoảng thời gian ngắn mà có thể nghĩ ra một lý do rất hợp lý, nàng quả là một người thông minh mà.
"Chị ở lâu như vậy thì có quấy rầy Quan tiểu thư không?" Bạch Vị Hi ngượng ngùng hỏi.
"Không đâu ạ, em ở một mình mà, vậy nên có người ở với em thì càng vui hơn ấy chứ." Quan Sư vội vàng nói, giọng của nàng có chút gấp gáp.
Bạch Vị Hi vui vẻ gật đầu.
Sau khi ăn sáng xong, Quan Sư liền ra ngoài đi mua thuốc. Tiệm mà nàng đến vẫn là cửa tiệm hôm qua.
"Bác sĩ Trương, sao sắc mặt của bác trông có vẻ không tốt thế ạ?" Quan Sư đứng trước quầy thuốc hỏi.
"Tiểu Quan này, bác có chuyện này muốn nói với cháu, cháu đừng trách bác nhé?" Bác sĩ Trương do dự nói, trong mắt tràn đầy sự hối lỗi.
Trong lòng Quan Sư cảm thấy hơi khó hiểu nhưng nàng vẫn cười đáp, "Cháu có phải người hay để bụng gì đâu, bác cứ nói đi ạ."
"Người đi với cháu hôm qua có phải là minh tinh không?" Bác sĩ Trương ân cần hỏi.
Quan Sư tự hào gật đầu.
Tức khắc, nét mặt của bác sĩ Trương trở nên khó coi, ông thở dài rồi nói, "Hôm qua đến lượt bác trực ban, vì trong tiệm thiếu mấy thứ đồ nên bác đã xem lại camera, tình cờ có người đã nhận ra bạn cháu là minh tinh nên đã chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng. Bọn họ có hỏi bác người còn lại là ai nhưng bác không nói."
"Ai đăng lên ạ?" Quan Sư cau có, nàng tức giận hỏi.
Bác sĩ Trương rụt bả vai, ông khó xử nói, "Cái này bác không nói được..."
"Cháu biết rồi, là con gái của chủ tiệm chứ gì." Quan Sư khẳng định.
Bác sĩ Trương nghe vậy, không gật đầu cũng không lắc đầu, ông thấy Quan Sư trông rất tức giận bèn khuyên nhủ, "Tiểu Quan, cháu đừng xúc động, đừng tìm người kia để trả đũa, nếu không chắc chắn mấy người đó sẽ đến tận nhà cháu để tìm bạn của cháu đấy."
Quan Sư hít sâu một hơi, nàng kìm sự phẫn nộ trong lòng xuống, gật đầu rồi đáp, "Cháu cảm ơn bác, cháu có chừng mực mà."
Trên đường trở về, Quan Sư vừa đi vừa xem Weibo. Quả nhiên đầu đề hôm nay là tin tức về Bạch Vị Hi. Bức ảnh kia còn chụp rõ khuôn mặt đang bị thương của Bạch Vị Hi, thậm chí người ta còn chẳng thèm dùng mosaic để che đi một chút nào.
(Mosaic là những cái ô vuông dùng để censor mặt hoặc những cảnh nhạy cảm như máu me trên tin tức)
Quan Sư tức giận đến mức muốn bóp nát điện thoại.
Phía dưới phần bình luận có đủ loại ý kiến, có người quan tâm về vết thương của cô, nhưng cũng có những người ra vẻ như đang xem kịch vui, còn có rất nhiều người có những phỏng đoán ác ý.
Không ít người nói trắng ra là Bạch Vị Hi vừa chia tay bạn gái, thậm chí còn có người cho rằng đây là một chiêu trò để thu hút sự chút ý.
Quan Sư xem từng bình luận một, nàng tức giận đến nỗi khóe mắt đã đỏ bừng, rất nhiều lần nàng muốn viết bình luận để chửi lại nhưng lý trí của nàng đã kìm nén. Lúc này nàng càng không thể nhiều chuyện, nếu không sẽ càng gây thêm bất lợi cho nữ thần.
Quan Sư nặng nề thở dài, tất cả những điều nghẹn khuất trong lòng đều hóa thành hơi thở.
Sau khi tải lại tin tức, nàng thấy nữ thần đã đáp lại bằng một câu rất đơn giản.
"Đã chia tay, cảm ơn mọi người quan tâm, tôi không sao cả."
Phía dưới có một đống người vào hỏi về vết thương nhưng Bạch Vị Hi không đáp lại bất cứ ai.
Quan Sư lập tức thả một cảm xúc rồi nhanh chóng quay về.
Khi nàng vừa mở cửa thì đã thấy Bạch Vị Hi ngồi đọc sách trên sofa, vẻ mặt cô điềm đạm ưu nhã, như thể không chịu ảnh hưởng vì chuyện trên mạng.
"Chị Hi này, chị đừng để ý mấy lời trên mạng nhé, không cần phải đôi co với họ làm cái gì." Quan Sư an ủi.
Bạch Vị Hi nghe vậy bèn gấp sách lại rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Chị không thèm để ý, nhưng chị sợ rằng nếu chị ở lại đây thì sẽ gây phiền toái cho Quan tiểu thư."
Nói đến đây, vẻ mặt của Bạch Vị Hi có chút lo lắng.
"Không sao đâu ạ." Quan Sư vội vàng xua tay, ánh mắt không chút sợ hãi, "Em đâu phải người trong giới giải trí chứ, người ta muốn nói gì thì cứ nói thôi."
Bạch Vị Hi gục đầu xuống, cô vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Cô đã nếm qua mùi vị bạo lực trên Internet và sự lợi hại của cánh truyền thông rồi. Ban nãy cô vừa nói mình đã chia tay trên Weibo, nhỡ người ta phát hiện ra cô đang ở cùng Quan Sư thì chắc chắn Quan Sư sẽ phải gánh chịu nhiều sự ác ý. Bởi những người trên mạng chẳng bao giờ biết nghĩ ngợi hay thông cảm cho người khác cả, thậm chí những lời khó nghe nhất họ cũng sẵn sàng nói ra.
"Quan tiểu thư này, tối hôm nay chị sẽ rời đi." Bạch Vị Hi ngẩng đầu, hạ quyết tâm nói.
"Em không sao mà chị Hi, chị không cần phải băn khoăn nhiều như vậy đâu." Quan Sư sốt ruột nói, trên mặt vô thức lộ ra vẻ đáng thương.
Tức khắc, Bạch Vị Hi có chút không đành lòng, nhưng cô sẽ không thay đổi chủ ý của mình.
Cô không thể nhẫn tâm để đứa nhỏ đáng yêu và tràn ngập sức sống này nếm trải bạo lực mạng được.
"Quan tiểu thư, chờ chị lành hẳn thì chị mời em đi ăn cơm nhé?" Bạch Vị Hi cười nhẹ, cô dịu dàng an ủi, ánh mắt tràn đầy sự kiên định.
Quan Sư ấm ức bĩu môi, "Chị Hi nhất định phải giữ lời đấy ạ."
Bạch Vị Hi cười rộ.
Quan Sư cũng an tâm hơn, cô cầm thuốc sang giúp Bạch Vị Hi thay thuốc.
Bạch Vị Hi nhìn bộ dáng cẩn thận của Quan Sư, cô nhịn không được mà hỏi, "Quan tiểu thư này, em rất luyến tiếc chị sao?"
"Đương nhiên là vậy rồi." Quan Sư ngẩng đầu lớn tiếng đáp, thấy Bạch Vị Hi trông rất kinh ngạc thì vội vàng giải thích, "Fans đều sẽ luyến tiếc thần tượng, huống chi em còn là fan trung thành của chị nữa chứ."
Bạch Vị Hi chỉ cười chứ không đáp.
Cô không thích câu sau chút nào.
Sau khi đổi xong thuốc, Quan Sư không còn việc gì nữa nên nàng ngồi trên sofa rồi ngơ ngác nhìn Bạch Vị Hi. Bạch Vị Hi cũng biết có người đang nhìn mình nhưng vẫn cúi đầu vuốt mèo, vờ như không biết gì cả.
Quan Sư ngồi một hồi thì đột nhiên nhíu mày, nàng sốt ruột lấy điện thoại mở WeChat ra, phấn khích nói, "Chị Hi ơi, chúng ta thêm WeChat của nhau đi, đến lúc đó thì hẹn đi ăn qua WeChat cũng được."
"Ừm." Bạch Vị Hi gật đầu rồi đọc số điện thoại của mình.
Quan Sư phát hiện ra ảnh đại diện của cô là ảnh chụp của con mèo tai cụp, còn tên WeChat là "Coca Coca".
Tên này rất khớp với ảnh chụp, Quan Sư ngẩng đầu cười, "Chị Hi đã đổi ảnh hoa rồi nha."
Bạch Vị Hi nghe vậy, đôi mắt cô khẽ động rồi nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Bây giờ chưa phải là lúc nói ra bí mật kia.
"Ảnh đại diện bây giờ trông khá hơn bông hoa kia nhiều." Quan Sư lại càng vui vẻ hơn, hoàn toàn không nhận ra mình đã lỡ miệng từ nãy đến giờ.
Bạch Vị Hi vuốt ve con mèo tai cụp rồi tiếp tục "ừm" một tiếng.
Quan Sư vui vẻ xem vòng bạn bè của Bạch Vị Hi, bài đăng gần nhất của cô vẫn vào mấy tháng trước, những thứ này cô đã sớm xem qua rồi.
Quan Sư thoát khỏi WeChat rồi mở Weibo ra, nàng định nói Bạch Vị Hi theo dõi mình, nhưng sau đó suy nghĩ một chút rồi quyết định thôi. Dù sao Bạch Vị Hi theo dõi rất ít người, chỉ cần dùng một bàn tay là đã đếm được. Nếu nàng nằm trong danh sách đó thì có khi chỉ mấy ngày sau người ta đã đào ra cả gia phả của nàng cũng nên.
Quan Sư chép miệng, mấy người trên internet thật là lợi hại, cái gì cũng có thể tra ra được.
"Chị Hi này, hay chúng ta chụp ảnh đi, dù sao chúng ta cũng đang rảnh mà." Quan Sư hưng phấn đứng lên, tay múa may điện thoại.
"Ừm." Bạch Vị Hi gật gật đầu, cô dùng màn hình điện thoại để xem lại bộ dáng của mình một chút.
Lớp trang điểm không bị lem, tóc không rối, quần áo phẳng phiu.
Trông cũng không tệ lắm.
"Chị Hi ơi, chúng ta đứng đây chụp đi ạ." Quan Sư phấn khích nói, tay chỉ ra phía ban công. Nơi đó vừa có view đẹp, ánh sáng cũng không tệ lắm.
Bạch Vị Hi ôm con mèo tai cụp đến đứng đó.
"Một hai ba, cà tím." Quan Sư nói rồi bấm vào nút chụp ảnh.
Sau khi chụp hơn mười mấy tấm thì Quan Sư mới dừng lại, nàng dựa vào ban công chọn ảnh chụp.
Bạch Vị Hi thấy không còn chuyện của mình nữa bèn ôm con mèo tai cụp tới sofa.
Thân hình của Quan Sư đã bị ánh mắt trời kéo ra một cái bóng thật dài, khiến Bạch Vị Hi cảm nhận được sự yên bình qua năm tháng, cô nhẹ nhàng cười rộ.
Nếu những ngày sau có thể bình thản và vui vẻ như hôm nay thì tốt biết bao.
"Meo---" Con mèo tai cụp nhảy ra khỏi lòng ngực của Bạch Vị Hi, nó đi về phía ánh nắng rồi ngừng lại ở chân của Quan Sư. Quan Sư cảm thấy dưới chân mình xuất hiện thêm một cục bông nhỏ, bèn ngồi xổm xuống ôm nó lên rồi tiếp tục chỉnh ảnh.
Hình ảnh này khiến lòng Bạch Vị Hi khẽ rung rinh, cô lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc này.
Nửa giờ sau, rốt cuộc Quan Sư cũng đã chỉnh xong ảnh. Nàng cảm thấy bức nào nữ thần cũng đều xinh đẹp, chúng đều có thể dùng làm ảnh nền điện thoại.
"Chị Hi thấy thế nào?" Quan Sư vui vẻ đưa ảnh chụp cho Bạch Vị Hi xem.
Bạch Vị Hi nhìn kỹ một hồi rồi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, "Tại sao khi chụp chính diện thì em chỉ lộ nửa mặt thôi vậy?"
Quan Sư nhướng mày cười, đáy mắt có chút đắc ý, "Như vậy trông sẽ thần bí hơn."
"Thần bí ấy hả?" Bạch Vị Hi có chút khó hiểu.
Hai người chụp nhiều ảnh chụp như vậy nhưng mỗi bức ảnh chỉ có cô là rõ mặt, còn Quan Sư thì trông rất mơ hồ. Tấm thì cắt mặt, tấm thì làm mờ hay dùng sticker để che mặt.
"Đúng vậy." Quan Sư gật đầu một cách chắc nịch.
Tất nhiên nàng không thể nói thẳng là vì nàng trông rất ngờ nghệch khi đứng cạnh nữ thần nên mới phải chỉnh như vậy để che mặt mình đi.
"Em có giữ ảnh gốc không? Gửi cho chị đi." Bạch Vị Hi nắm điện thoại, nói.
" Dùng ảnh đã chỉnh đi ạ, nhìn đẹp hơn mà." Quan Sư uyển chuyển cự tuyệt, nghiêng đầu làm ra vẻ đáng yêu.
Bạch Vị Hi thấy nàng kiên trì thì cũng cười cười chấp nhận. Thôi thì cô sẽ tìm cơ hội để chụp ảnh chung sau vậy, dù sao trạng thái hôm nay của cô cũng không tốt lắm.
---
Bày đặt thần bí các thứ, Quan Sư chổu quá =)))))