CHƯƠNG 5: NHÂN SINH CHỖ NÀO MÀ KHÔNG CHẠM MẶT

Giang Ly mấy ngày gần đây không đến tìm, có chút ngoài ý muốn của Tô Mạch, nhưng dù sao thì cuối kỳ cũng sắp tới, Tô Mạch cũng không muốn bị người khác quấy rầy, mỗi ngày đều chôn chân trong thư viện ôn tập.

Giang Ly không phải không muốn tìm cơ hội tẩn cho Tô Mạch một trận, mà chỉ là lúc trước bị Tô Mạch đánh ngã, hắn vẫn nên hoãn lại một thời gian khôi phục lại sức lực, hơn nữa Ngụy Hân Nhã dạo gần đây lại phá lệ chủ động liên hệ, Giang Ly vội vàng tới làm sứ giả hộ hoa, nhất thời ném việc kia sau đầu.

Giang Ly ngậm thuốc lá gửi một dòng wechat cho Ngụy Hân Nhã: Buổi tối tự học sao?

Ngụy Hân Nhã rất nhanh liền trả lời: Đúng vậy.

Giang Ly lập tức nhắn lại: Tôi tới nhé?

Ngụy Hân Nhã dừng lại một chút, phút sau tin nhắn liền tới: Được, bảy giờ gặp trước cửa thư viện.

"Giang Ly vui vẻ vỗ đùi, đem điếu thuốc dập xuống bàn, quay đầu nói: "Ăn cơm!"

"Vương Tư Hãn mắt nhìn điện thoại, lại khó hiểu nhìn Giang Ly: "Có bệnh à? Bốn rưỡi chiều ăn cơm cái gì?"

"Giang Ly không lý do vỗ vai Vương Tư Hãn, vừa kéo hắn ra ngoài vừa ngang ngược nói: "Người xưa có câu, ăn cơm sớm thân thể tốt."

"Vương Tư Hãn: "Nói cái quái gì..."

Vừa qua sáu rưỡi tối, Giang Ly đã háo hức ngồi chờ trước cửa thư viện, vừa hứng thú nhìn dòng người ra ra vào vào, vừa nhắn tin với Trình Lực trên điện thoại.

"Lực Nhi, anh cậu thắng rồi." Giang Ly tươi cười ném điếu thuốc đi.

"Màn hình hiển thị lại một chữ "PHỤC" viết hoa.

Giang Ly ha ha cười đến ngoác cả mồm, ánh mặt trời khó lòng nhìn thấy của mùa đông lại dừng trên khuôn mặt tuấn lãng của Giang Ly, Tô Mạch híp mắt nhìn, chỉ nhìn ngoài mặt, Giang Ly lớn lên cũng rất dễ nhìn đấy chứ.

Có điều nếu nói về bên trong, Tô Mạch có chút buồn cười, Giang Ly thực sự là đứa ngốc cái gì cũng viết lên mặt.

Nét tươi cười trên mặt đứa ngốc kia đột nhiên cứng lại, chắc hẳn đã nhìn thấy Tô Mạch cách đó không xa, Giang Ly lập tức khó chịu đứng dậy, hai tay đút túi quần, nghiêng mặt kiêu ngạo nhìn thẳng Tô Mạch. Tô Mạch khóe miệng dâng lên, tiến đến gần quan sát Giang Ly, vết thương lần trước đã tốt hơn rất nhiều, không nhìn kỹ sẽ không thấy.

"Tốt rồi đó." Tô Mạch học dáng vẻ nhướng mày của Giang Ly.

"Giang Ly cười nhạo một tiếng: "Tất nhiên, làm sao mà giống cái người da non thịt mềm như cậu được."

"Ừm." Tô Mạch gật gật đầu, đột nhiên vươn ngón tay ra chọc khóe miệng Giang Ly, hắn không kịp đề phòng liền bị Tô Mạch mạnh mẽ ấn mấy cái lên vết thương còn chưa lành hẳn kia, tức khắc liền hít một hơi lạnh.

"Tô Mạch! Đ*t m* m**!" Giang Ly đánh ngón tay Tô Mạch, ôm mặt trừng mắt nhìn Tô Mạch đang cười. Tô Mạch thở dài: "Bố tôi chắc sẽ không đồng ý đâu."

"Cậu." Giang Ly tức đến muốn chạy trốn, bản thân còn chưa chuẩn bị tâm lý chọc tới người này, mà Tô Mạch lại như uống nhầm thuốc dám động tay động chân với hắn, điều này làm Giang Ly cảm thấy cực kỳ khó chịu. Mà khó chịu nhất chính là, Giang Ly trong lòng hiểu rõ thực lực của Tô Mạch, chỉ sợ đánh không lại, cho nên kể cả Tô Mạch có ngang ngược thế nào đi nữa, Giang Ly cũng không dễ dàng ra tay, bằng không người bị hại lại là chính hắn. Giang Ly nỗ lực duy trì tia lý trí cuối cùng khỏi lửa giận đang dâng lên, nếu không lại bị đánh ở đây, để Ngụy Hân Nhã thấy thì chẳng phải quá mất mặt sao.

"Giang Ly hít một hơi sâu, lại từ từ thở ra, nói: "Họ Tô kia, cậu muốn gì?"

"Chả muốn gì cả, chỉ xem xem cậu khỏe chưa thôi." Tô Mạch nhìn mặt Giang Ly đang tức giận, nhẹ giọng cười một tiếng, "Bôi thêm hai ngày nữa đi."

"Tô Mạch nói xong cũng không thèm nhìn con nhím xù lông Giang Ly nữa, cầm sách đi về hướng cửa thư viện, vừa mới đi được hai bước, liền nghe thấy Giang Ly ở phía sau gào ầm lên: "Mẹ nó như này gọi là xem xem à? Dùng tay để xem sao? Vết thương lành rồi cũng bị cậu ấn đến khóe miệng cũng rách ra đây này! Tô Mạch sớm hay muộn lão tử cũng đánh gãy cậu!"

Tô Mạch nhịn không được có chút muốn cười ra tiếng, xúc cảm trên đầu ngón tay vẫn còn rõ ràng, Tô Mạch cảm thấy chính mình quá nửa quá nhàm chán, chán đến nỗi cảm thấy trêu đùa Giang Ly là một chuyện hết sức thú vị, đặc biệt là khi nhìn tới bộ dáng tức đến nghẹn khuất mà không dám đánh lại của hắn.

"Giang Ly ở ngoài cửa làm loạn mất nửa ngày, quên luôn chuyện hẹn Ngụy Hân Nhã cùng nhau tự học buổi tối, đến khi phía sau truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng: "Giang Ly, cậu đang nói ai vậy?" Giang Ly mới đột nhiên phản ứng, nhanh chóng ngậm miệng, cố gắng nặn ra một ý cười trên mặt rồi xoay người lại.

"Không, không có, tùy tiện nói thôi."

"Ngụy Hân Nhã vẫn xinh đẹp như vậy, tóc dài xõa trên vai, quần áo thanh nhã, trên vai đeo một cái túi nhỏ màu vàng nhạt, ngũ quan tinh xảo trang điểm nhẹ nhàng, dễ dàng khiến người ta yêu thích. Giang Ly nuốt nước miếng, không chớp mắt nhìn chăm chú, Ngụy Hân Nhã sờ sờ mặt, lại mang theo ý cười nhìn Giang Ly nói: "Trên mặt tôi có gì sao?"

"Không không!" Giang Ly nhanh chóng vẫy vẫy tay, nghĩ một chút, rồi lại hơi hơi cong người, cúi đầu nói nhỏ: "Chính là cảm thấy cậu xinh thôi, ha ha."

"Ngụy Hân Nhã cười nhẹ, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thật dẻo miệng, đi thôi."

Giang Ly cũng nhanh chóng tung ta tung tăng đi theo.

Gần tới cuối kỳ, thư viện rất nhiều người, Giang Ly dùng ưu thế chiều cao đứng tìm chỗ hơn nửa ngày, mới tìm thấy hai chỗ ngồi trống cạnh nhau. Có người vừa vào cũng nhắm tới chỗ đó, Giang Ly đương nhiên không để cho người đó có cơ hội, ỷ mình chân dài, hai ba bước lớn liền phóng lên trước đôi tình nhân kia, xong xuôi lại quay đầu phóng một đống sát khí, đôi kia tuy rằng khó chịu, cũng không dám nói gì.

Đuổi được người đi, Giang Ly lập tức đổi sang bộ dáng chân chó mặt tươi cười, vỗ bàn nhìn Ngụy Hân Nhã, Ngụy Hân Nhã vén tóc mai, chậm rãi bước tới.

Giang Ly ồn ào lớn tiếng, Tô Mạch cách hắn mấy bàn tất nhiên cũng nhìn thấy, thấy Ngụy Hân Nhã có vẻ quen mắt, Tô Mạch lập tức nhớ ra. Tô Mạch chống tay lên cằm, rất có hứng thú nhìn Giang Ly lấy lòng Ngụy Hân Nhã kéo ghế ra cho cô, lại còn cầm lấy bình nước của cô đi tới chỗ máy lọc nước lấy nước rồi lại chạy về đưa tận tay, mặc dù cầm sách đặt trước mặt nhưng mắt căn bản một chữ cũng không nhìn, tâm tư hoàn toàn đặt hết lên phía Ngụy Hân Nhã kia, Tô Mạch cảm thấy rất thú vị.

Giang Ly dĩ nhiên không tính học tập cái gì đó, dù sao vào được đại học là chắc chắn có thể nhận cái bằng tốt nghiệp rồi, Giang Ly lại không có cái lý tưởng rộng lớn nào đó, lý tưởng duy nhất hiện tại đó chính là bắt được người cao gái mình theo đuổi từ năm cấp ba. Giang Ly nhìn trộm nửa ngày, nhìn đến mức mắt cũng mệt mỏi, lúc này mới chỉnh lại tư thế, nhìn xung quanh một vòng.

Vừa đảo mắt nhìn, khó tránh khỏi lại đụng mặt Tô Mạch ngồi cách mấy bàn kia. Giang Ly híp mắt nhìn, vẻ mặt khó chịu như bị táo bón, Tô Mạch cười cười, giơ ngón cái tới Giang Ly. Giang Ly ngạc nhiên, nhanh chóng quay đầu xem phản ứng của Ngụy Hân Nhã, cô vẫn đang nghiêm túc ôn tập, cũng không chú ý tới Tô Mạch.

Giang Ly thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới chậm rãi quay mặt, vươn tay phải, dựng lên ngón giữa.




Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play