CHƯƠNG 20: MỖI NGƯỜI ĐỀU CÓ TÂM TƯ NHỎ CỦA RIÊNG MÌNH

Gần đây Ngụy Hân nhã rất hay chủ động, buổi tối thỉnh thoảng sẽ nhắn tin hỏi Giang Ly có rảnh tới học cùng cô hay không, nhưng cũng có lúc cô học xong rồi mới gọi Giang Ly tới đưa mình về phòng ký túc. Giang Ly tất nhiên rất cao hứng, chỉ cần Ngụy Hân Nhã nhắn tới một câu, hắn sẽ lập tức tung ta tung tăng tới chờ ngoài cửa thư viện, đến Trình Lực nhìn mãi cũng ngứa mắt, mở miệng nhắc nhở vài câu: "Ngụy Hân Nhã bơ cậu ba năm nay, còn nghĩ tới việc xoay chuyển được cục diện này trong ba ngày à? Hai người liên quan quái gì đến nhau chứ, định vứt bỏ mặt mũi chạy đi chạy lại như thế này mãi à? Giang ca à, cậu tỉnh lại đi, cậu còn cần cái lòng tự trọng này nữa không vậy?"

"Ai da cháu trai à!" Giang Ly đập một cái bộp lên vai Trình Lực, "Cẩu độc thân oán giận?"

"Làm như cậu không phải cẩu độc thân ấy." Vương Tư Hãn dùng đũa chỉ khay đồ ăn của Giang Ly,, tiếp tục phân tích: "Thế nó đã nhận lời ông chưa? Đã đồng ý làm bạn gái chưa? Học kỳ trước còn tặng socola cho người ngồi đối diện này đây này! Nhanh như thế mà đã chuyển hướng rồi?" Vương Tư Hãn chỉ Tô Mạch đang ngồi ăn cơm bên cạnh Giang Ly, "Nhìn cái thái độ của người ta này! Lại quay sang nhìn ông xem? Định hầu hạ con gái thành thói quen luôn à? Được, về sau đừng có nói quen biết bọn tôi, ông với cái đóa hoa hoa khôi khoa ngoại ngữ kia cút xa tí đi."

"Này, mấy người có ý gì? Có ý gì?" Giang Ly hạ đũa xuống, "Còn không vui vẻ cho người khác quay đầu là bờ sao?"

"Cái này của ngài gọi là bờ đấy à? Trình Lực không hề có chút thương cảm gì cho Giang Ly, "Con mẹ nó, đây là cái hố! Còn là cái hố sâu hun hút!"

"Mẹ nó!" Giang Ly bám lấy cổ Tô Mạch, nói nhỏ vào tai cậu, "Cậu nói đi! Bọn nó nói tôi nghe mà ngứa cả người!"'

Hơi thở nhè nhẹ của Giang Ly lướt qua cổ Tô Mạch, trong lòng Tô Mạch bỗng nhiên nổi lên một tia khác thường, vừa cay vừa tê, vừa chua vừa ngọt. Tô Mạch theo bản năng muốn ôm chặt lấy eo Giang Ly, tay vừa nâng lên một nửa lại bị lý trí đè xuống. Giang Ly trừng mắt mím môi, gương mặt soái khí phần phật ở trước mắt, Tô Mạch khó khăn khắc chế bản thân, yết hầu hơi động, lúc này mới trầm giọng nói.

"Muốn tôi nói à?"

"Ừ!" Giang Ly kiên định gật đầu, "Cậu có văn hóa, cậu nói đi!"

"Hai người không hợp." Ánh mắt Tô Mạch nghiêm túc, trong lòng lại có một cảm giác tự tin mơ hồ.

Giang Ly nghẹn: ".....Không hợp chỗ nào? Con mẹ nó, cậu nói rõ xem nào?"

"Chỗ nào cũng không hợp, thôi bỏ đi." Tô Mạch tiếp tục cúi đầu ăn cơm, hoa khôi khoa ngoại ngữ thì có gì tốt? Giang Ly bị mù à? Không hợp chỗ nào? Con mẹ nó tôi thì biết chỗ quái không hợp? Nói chung là tôi thấy không hợp, thích nghe thì nghe, mà không thích nghe thì cút, cậu làm gì được tôi? Tất nhiên, Tô Mạch không nói ra những câu này, cậu tự mình đè nén nó.

"Lời Tô ca nói đúng là triết lý!" Vương Tư Hãn giơ ngón tay cái lên, "Đơn giản! Dễ hiểu!"

"Tôi đếch tin!" Giang Ly đập bàn một cái loảng xoảng, "Mấy người đợi đấy! Cứ chờ xem tôi bắt tiểu tiên nữ Hân Nhã của tôi xuống một cách anh tuấn soái khí như thế nào đi!"

"Chậc chậc chậc, lại còn tiểu tiên nữ cơ đấy!" Trình Lực sắp nôn luôn ở đây rồi, "Cậu cầm tay tiểu tiên nữ chưa? Đến tay còn chưa chạm thì khoe khoang cái gì? Cậu chẳng qua là một con chó cảnh, tự nghĩ mình là kỵ sĩ đấy à!"

"Con mẹ nó!" Giang Ly tức đến đau cả ngực, bắt lấy tay Tô Mạch đặt lên bên trái ngực xoa xoa, "Tối nay tôi sẽ bắt cô ấy xuống!"

Buổi tối cuối cùng cũng tới, bạn học Giang Ly mạnh mồm mạnh miệng kia lúc này lại đang chột dạ. Ngụy Hân Nhã trước giờ vẫn mơ mơ hồ hồ đối xử với hắn, ngoài mấy lần sang học cùng với đưa đón kia ra, giữa hai người căn bản không có nhiều chuyện để nói, thà chạy qua chơi với đám Tô Mạch còn vui vẻ thoải mái hơn. Những lúc muốn nói chuyện, chỉ cần Giang Ly nhắc tới đám bạn của hắn, Ngụy Hân Nhã lại rất nghiêm túc nghe.

Hai người vừa bước ra khỏi thư viện, Giang Ly thấy hiện tại ít người, xoa xoa hai tay, ấp úng nhìn sang Ngụy Hân Nhã nửa ngày, vừa định mở miệng nói chuyện, Ngụy Hân Nhã bỗng nhiên quay đầu sang hướng khác. Giang Ly cũng nhìn theo, phía trước là Tô Mạch đang cầm sách đi tới, Giang Ly theo thói quen sang sảng gọi cậu: "Tô ca cùng đi đi!"

Tô Mạch thật ra đã sớm nhìn thấy hai người, lúc nãy ở thư viện cũng cố ý chọn một góc khuất ngồi âm thầm quan sát, cái cảm giác để tâm đến Giang Ly này khiến Tô Mạch vừa khó hiểu vừa phiền phức. Tô Mạch đang định hạ quyết tâm không quan tâm Giang Ly nữa thì ai ngờ hắn lại tới trước mặt, khiến Tô Mạch không thể không dừng lại, cậu híp mắt nhìn Giang Ly, hỏi: "Cậu không đưa người ta về ký túc à?"

"Mẹ nó, tôi quên mất." Giang Ly quay sang xin lỗi Ngụy Hân Nhã đứng bên cạnh mà như vô hình, xong lại quay sang vẫy tay với Tô Mạch, "Được rồi, cậu về trước đi, chút nữa tôi về."

Ngụy Hân Nhã nắm nắm góc áo: "Không sao, đúng lúc mình cũng định tới phòng in dưới tầng ký túc của mọi người, đi cùng đi."

Tô Mạch vốn dĩ có thể từ chối đi cùng hai người bọn họ, nhưng cũng không hiểu tại sao Tô Mạch lại gật đầu, bước sang đi cạnh Ngụy Hân Nhã và Giang Ly. Giang Ly cũng không có ý kiến gì, có Tô Mạch đi cùng, hắn cảm thấy có rất nhiều chuyện để nói.

Giang Ly dùng khuỷu tay thọc thọc Tô Mạch: "Đã biết cái chuyện trong nhóm chưa?"

Tô Mạch nhíu mày, rõ ràng là chưa biết: "Cái gì?"

"Lớp trưởng cậu thật là, chỉ biết lo kiếm tiền à!" Giang Ly đưa điện thoại sang, "Xem đi! Xem đi!"

Ngụy Hân Nhã cũng rất muốn nói chuyện, nhưng hai người này lại chỉ lo chuyện bọn họ, Ngụy Hân Nhã không chen vào nổi một câu, chỉ có thể dựng tai lên nghe.

Tô Mạch lấy điện thoại ra xem.

"Hoạt động ngày 1-5?" Tô Mạch hai mắt sáng lên, "Ấy, hôm đó có thể nhận được gấp 3 lần tiền lương."

"Này này anh trai!" Giang Ly cạn lời, dơ tay che mắt, "Có thôi đi không? Nói chung là cậu phải tham gia, cậu là lớp trưởng, hơn nửa đám con gái trong lớp là vì cậu mới tham gia đó, cậu đừng hòng trốn!"

Tô Mạch thở dài: "Thế còn nửa lớp còn lại thì sao?"

Giang Ly lập tức vỗ ngực cười cười: "Cậu ngốc à! Tất nhiên là vì bổn đại gia rồi!"

"À---" Khóe miệng Tô Mạch đầy ý cười, liếc mắt đắc ý nhìn Giang Ly, "Đại gia, đi đâu đây?"

"Còn chưa quyết định! Tôi đang bàn với cậu còn gì!" Giang Ly nhìn nhìn Tô Mạch, "Cậu nghĩ xem?"

Tô Mạch lại không có chủ ý gì, Ngụy Hân Nhã nghĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội để nói, cô đứng cạnh Giang Ly liếc sang Tô Mạch, nói: "Đi Tây Sơn cắm trại đi, chỗ đó cắm trại khá tốt, buổi tối ngắm sao trời còn cực kỳ đẹp.

"Được đó!" Giang Ly rất tán đồng, "Ý kiến này không tồi, tốt lắm!"

Tô Mạch không nói gì, không thèm nhìn Ngụy Hân Nhã một cái, cậu chỉ chăm chú nhìn Giang Ly, ném cho hắn một câu: "Tùy cậu." Ngụy Hân Nhã có chút thất vọng, có điều cô vẫn vực lại tinh thần, nỗ lực duy trì nụ cười. Ngụy Hân Nhã gợi ý đi cắm trại ở Tây Sơn là có tính toán của bản thân, bởi vì lớp Ngụy Hân Nhã cũng đang bàn về chuyện này, thân làm lớp trưởng, quyết định địa điểm tổ chức hoạt động 1-5 của lớp ở Tây Sơn là một chuyện dễ như trở bàn tay. Đến lúc đó, dưới trời đêm đầy sao, hai lớp ngẫu nhiên chạm mặt, lớp trưởng hai bên cùng nhau tổ chức hoạt động, cơ hội chuyển biến nhiều vô kể.








































Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play