CHƯƠNG 17: KHI TÔI TRUYỀN DỊCH CẬU PHẢI Ở CẠNH TÔI
Lúc Vương Tư Hãn đưa cơm tới, Giang Ly đang chuyển cái băng ghế cách xa Tô Mạch một vạn chín nghìn dặm để ngồi, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Vương Tư Hãn nhìn cái cục diện trước mặt mà mơ mơ hồ hồ: "Chơi trò gì đấy?"
Giang Ly bị Tô Mạch lườm cho vừa sợ vừa đói, hắn nhanh chóng giật lấy cơm hộp trong tay Vương Tư Hãn, lại ngồi xuống một bên, vừa nhìn Tô Mạch vừa ăn từng miếng cơm. Vương Tư Hãn mắng hắn một câu có bệnh, lại đi tới bên giường Tô Mạch đưa cơm, xong xuôi lại hỏi bệnh tình của cậu.
Tô Mạch gật gật đầu: "Không sao, cậu về đi."
"Ờ, được." Vương Tư Hãn gật đầu, dứt khoát quay người tính đi về, đàn ông sinh bệnh chính là cố chấp như vậy, huống hồ ở đây còn có Giang Ly ngồi trông.
Giang Ly hơi run rẩy nói: "Lão Vương à, cứ như vậy mà đi sao?"
"Hả?" Vương Tư Hãn vò đầu, "Thế còn mua cái gì nữa? Gọi Trình Lực tới cho đủ chân làm ván mạt chược à?"
"Được đấy!" Giang Ly hưng phấn xoa xoa hai tay, "Ý kiến này quá được! Tôi gọi Trình Lực nhé?"
"Thôi đủ rồi đấy!" Vương Tư Hãn phẩy phẩy tay, cũng lười diễn với Giang Ly, vừa đi ra ngoài vừa bỏ lại một câu, "Tôi không làm phiền hai vị ân ân ái ái nữa, từng tuổi này rồi, làm bóng đèn dễ giảm thọ lắm.". Nói xong, Vương Tư Hãn liền đi mất, bỏ lại Giang Ly đang một mình đối mặt với Tô Mạch đang phả ra khí lạnh.
Giang Ly cố gắng gạt cái ánh mắt muốn giết người của Tô Mạch sang một bên, cúi đầu xử gọn hộp cơm trong tay, ăn xong liền cầm cái hộp rỗng kia đứng lên, cười cười thương lượng với Tô Mạch: "Tô ca, hay là chút nữa tôi quay lại đón cậu nhé?"
Cơ thể Tô Mạch đột nhiên run lên, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Giang Ly há hốc mồm, phản ứng của Tô Mạch khiến hắn sợ hết hồn.
Tô Mạch cúi đầu xuống, chắn chặt môi, thật lâu sau mới khó khăn gật đầu, giọng khàn khàn nói một chữ "được". Hai vai Tô Mạch run run, Giang Ly có thể đoán được, cậu ấy đang sợ hãi một thứ gì đó, có thể là bệnh viện, cũng có thể là truyền dịch. Nhưng Tô Mạch đã từng đưa cậu tới phòng khám một lần, khi đó cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, không thấy có gì lạ thường, nói như vậy, so với việc sợ bệnh viện, Tô Mạch khả năng lớn là sợ bị tiêm với truyền dịch.
Nhìn Tô Mạch như vậy, Giang Ly có chút đau lòng. Hắn cúi đầu nhìn hộp cơm, nghĩ nghĩ, nhanh chân đi ra ngoài khu truyền dịch, tới khi hắn đi vứt hộp cơm kia quay lại, Tô Mạch lại đang dùng tay bóc băng dính trên đầu kim truyền dịch trên tay xuống.
"Mẹ nó!" Giang Ly sợ tới mức mặt mũi tái mét, chạy nhanh tới đè cậu lại, hét lên: "Con mẹ nó, cậu đang làm cái quái gì vậy! Điên rồi à!"
Tô Mạch ngẩn người: "Cậu không phải đi rồi sao?"
"Tôi đi vứt hộp cơm! Có đi đâu đâu!" Giang Ly thực sự muốn trói Tô Mạch trên giường, có mỗi để cái tên này ngoan ngoãn nằm truyền dịch thôi mà khó thế nhỉ, "Tôi không đi đâu mà? Tôi mà dám à? Tôi còn chưa đi mà cậu đã tự lực cánh sinh rồi, tôi mà đi thật chắc cậu định đốt cả cái bệnh viện này luôn đúng không? Y tá! Chị y tá ơi! Chị y tá xinh đẹp bên ngoài đâu rồi, tới giúp em một chút!"
Chị y tá cười cười ngó đầu vào xem xét: "Lại sao thế? Say thuốc hay say máu à?"
"Ai da là bực bội chị ơi, bực bội." Giang Ly giữ lấy mũi kim truyền dịch trên tay Tô Mạch, bắt đầu có máu chạy vào ống truyền, "Cái kim này hình như hơi lỏng."
Chị y tá kia nhìn máu chạy ngược lên ống truyền, một bên hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, một bên lại thay đầu kim mới, một lần nữa cố định lại cho Tô Mạch, cuối cùng vỗ vỗ cánh tay Giang Ly, dặn dò: "Cử động nhẹ thôi, đừng để kim bị rơi."
Giang Ly: "Em.....con mẹ nó....không phải...này?"
Y tá cười cười, xoay người ra khỏi khu truyền dịch, để lại hai người đang nhìn nhau ở bên trong.
Giang Ly nhíu mày: "Tô ca, chúng ta đừng chơi nữa, dựa vào cái sức lực này không bằng cậu ăn cơm đi."
Tô Mạch từ từ bình tĩnh lại, nhìn hộp cơm trên tay, nhàn nhạt nói: "Tay không tiện, không ăn được."
"Được." Giang Ly cầm lấy hộp cơm của Tô Mạch, dùng đũa gắp đồ ăn đưa tới miệng cậu, lại a a mấy tiếng giống như đút trẻ con ăn cơm, "Nào nào, há miệng ra nào, cậu là ông nội tôi được chưa."
Khóe miệng Tô Mạch dâng lên: "Tay phải của ông nội cậu vẫn dùng được, có thể tự ăn, cậu cầm lên cho tôi là được."
Giang Ly lập tức cung kính dâng hộp cơm lên cho cậu, Tô Mạch ăn từng miếng nhỏ một, mỗi lần ăn đều nhẹ nhàng nhai kỹ, lúc nuốt thức ăn xuống lại khó chịu cau mày.
"Đau à?" Giang Ly nhìn mặt Tô Mạch hỏi một câu.
Tô Mạch 'ừ' một tiếng, tay vẫn không dừng.
Giang Ly lại trách bản thân không nói Vương Tư Hãn mua cháo sang, người ốm thế này ăn thịt cá cái gì, Giang Ly đóng hộp cơm lại, chậm rãi dò hỏi Tô Mạch: "Đợi ở đây, tôi đi mua cháo cho cậu."
"Đừng!" Tô Mạch nhanh chóng thay đổi sắc mặt, ném đũa trong tay sang một bên, túm chặt cổ tay Giang Ly, "Đi đâu cũng không được!"
Tô Mạch sức lực rất lớn, Giang Ly cảm thấy cậu chỉ cần nắm chặt hơn một chút là cổ tay hắn liền gãy, vừa nói vừa gật gật đầu lia lịa: "Không đi không đi không đi! Nào nào, Tô ca cậu bỏ tay tôi ra đã! Con mẹ nó, tay tôi sắp gãy rồi!"
Tô Mạch lúc này mới chậm rãi buông tay hắn, cúi đầu, thần sắc khó coi. Giang Ly thở phào một hơi, lại mở hộp cơm ra đưa tới trước mặt cậu: "Được rồi, ăn đi! Không đúng á Tô ca, con mẹ nó cậu lại có cái tật xấu này?"
Tô Mạch không nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, cái hình ảnh này của cậu khiến Giang Ly cảm thấy Tô Mạch thật giống một chú chó lớn bị người ta vứt bỏ đang buồn rầu rủ tai xuống, khác hẳn với chú sói cô độc uy phong lẫm liệt thường ngày. Giang Ly mềm lòng, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Mạch: "Ăn đi ăn đi, tôi không đi đâu."
Tô Mạch vẫn trầm mặc như cũ, việc cậu có thể nhịn không đá Giang Ly lăn xuống đất thực sự đã vượt xa sự nhận thức của hắn, Giang Ly hôm nay lại xem như được nhìn thấy một mặt khác của Tô Mạch, điều này khiến hắn trong lòng như nảy sinh ra một sự đắc ý đặc biệt. Ha ha, người con trai này, người con trai ưu tú này, người con trai "như bốc được 258 vạn*" này, cũng có lúc yếu đuối, hơn nữa chỉ có lão tử biết, Giang Ly lắc lắc đuôi nghĩ.
*như bốc được 258 vạn: đây là cụm từ dùng để miêu tả sự cool ngầu đến kinh ngạc, tự cao tự đại, cụm từ này được xuất phát từ phía Bắc Kinh, trong mạt chược. Khi bốc được 258 vạn thì có nghĩa là khẳng định 100% sẽ thắng, đã thắng lại còn được bốc thêm một lần nữa nên khi người bốc được những con này sẽ có động tác, ngôn ngữ kiêu ngạo, tự cao tự đại hơn bình thường.
Tô Mạch ăn cơm với tốc độ ăn như rùa bò xong liền mệt rã rời, mí mắt như muốn dính chặt với nhau, chỉ cần không để ý vừa nhắm mắt lại, cậu lại giật mình cảnh giác mở mắt ra, quay sang nhìn Giang Ly, hơi díp mắt nhìn hắn một cái. Giang Ly trong nháy mắt liền hiểu, kiên nhẫn vỗ vỗ mu bàn tay Tô Mạch, trấn an: "Ngủ đi! Có tôi ở đây!"
Tô Mạch không lên tiếng, nhưng biểu tình rõ ràng có chút nghi ngờ. Giang Ly dứt khoát kéo tay phải của cậu sang đặt vào lòng bàn tay mình, hai tay gắt gao nắm chặt nhau. Tô Mạch kinh ngạc, muốn rút tay lại, nhưng chỉ động đậy vài lần rồi lại thôi, tay Giang Ly thực ấm, thật khiến người khác an tâm, những sợ hãi trong lòng Tô Mạch lại như theo sự ấm áp đó mà rời đi, trả lại sự bình ổn. Đầu Tô Mạch dựa lên đầu giường, hô hấp dần dần ổn định, lông mi dài lặng lẽ rủ xuống, cánh môi xinh đẹp khẽ mở, hơi lộ ra hàm răng trắng bên trong.
Giang Ly chống nhìn đến xuất thần, người này lớn lên thật đẹp, đặc biệt là khi ngủ, phải nói là chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn.