Mặc dù Cừu Tất Chính đã giành được vị trí cao nhất của Ngũ Kiến
Thiết với cái giá phải trả là chịu ngàn sự cực khổ, nhưng anh ta cũng
không hài lòng chút nào khi lên xe trở về. Hôm nay buồn chán đến công ty Phùng Ngộ, Phùng Ngộ lại chuẩn bị đi qua công ty của Ngũ Kiến
Thiết, anh ta cũng đi theo. Trong bữa ăn, lần này Cừu Tất Chính
quyết chiến với Ngũ Kiến Thiết một trận, anh ta biết không nên lịch
sự khi đối phó với những tên thổ phỉ như Ngũ Kiến Thiết, vì vậy anh
ta đã hành động trước để giành thế chủ động. Tuy nhiên, Ngũ Kiến
Thiết không hài lòng và liên tục la ó trong khi uống rượu, nhưng Cừu
Tất Chính đâu sợ những điều này. Trước kia anh ta còn hung ác hơn gấp
trăm lần, cho nên binh đến thì tướng chặn, nước tràn thì đắp đất, như
vậy là đã kiềm chế lắm rồi. Ngũ Kiến Thiết nuốt không trôi cục tức này liền bắt đầu chế giễu, Cừu Tất Chính đang đắc ý nên không để ý mấy
lời như gió thoảng qua tay à. Nhưng một câu nói vẫn văng vẳng bên tai
Cừu Tất Chính: "Cừu tổng, anh nên ra ngoài đi dạo. Anh cứ như Bồ Tát ngồi suốt trong công ty mỗi ngày thì có ích gì? Anh là người ngoài
ngành của người ngoài ngành còn Quách Khải Đông là người trong ngành
của những người trong ngành. Anh ta muốn lừa anh đấy. Anh ngồi ở đó
24/24 cũng vô ích. Nếu bán được anh thì anh ta cũng bán để đếm tiền
rồi. Tốt hơn hết là anh nên thả lỏng rồi tìm mấy anh em chơi mạt chượt mỗi ngày đi."
Cừu Tất Chính nhớ rằng khi Ngũ Kiến Thiết nói điều này, ánh mắt đầy sự khinh thường của anh ta bị rượu làm cho mơ hồ, sự khinh thường này
đã đánh thẳng vào nơi dễ bị tổn thương nhất trong trái tim của Cừu Tất Chính. Cừu Tất Chính tự hỏi liệu Quách Khải Đông có đang bí mật làm điều gì đó hay không. Sao lại bị người trong ngành như Ngũ Kiến
Thiết nắm thóp rồi? Không phải là không thể, giống như việc người
chồng trăng hoa ở bên ngoài còn người vợ là người biết cuối cùng, theo
như lời của Ngũ Kiến Thiết thì Quách Khải Đông đang làm điều mờ ám. Vậy Cừu Tất Chính sẽ là người biết cuối cùng rồi.
Vì sự nghi ngờ trong lòng, Cừu Tất Chính không nhịn được, trên đường
về liền hỏi Phùng Ngộ: "Phùng Ngộ, hôm nay những lời mà Ngũ Kiến
Thiết nói là có ý gì? Có phải A Quách đang làm điều gì mờ ám không?"
Phùng Ngộ đã sớm biết chuyện này từ Hứa Bán Hạ, những chuyện đó anh
ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Nhưng lười bận tâm. Nghe hỏi vậy, anh ta
cũng vững vàng lái xe, cười nói: "Ngũ tổng đùa anh thôi mà, chắc không
có chuyện gì đâu."
Khi nghi ngờ, anh ta luôn hy vọng nhận được câu trả lời chân thật từ
người khác, khi nghe câu trả lời từ miệng người kia trùng khớp với mong
muốn tốt đẹp trong lòng thì anh ta lại càng dễ tin vào điều đó. Cừu Tất Chính nghe Phùng Ngộ nói điều này, cảm thấy khá nhẹ nhõm, đúng vậy,
hẳn là Ngũ Kiến Thiết không chịu thua trước anh ta nên mới nghĩ ra
việc này để chọc giận anh ta thôi, hẳn là như vậy.
Nhưng suy cho cùng, Cừu Tất Chính cũng là một người có kinh nghiệm lâu năm, dù không rành công nghệ nhưng anh ta vẫn có khả năng quan sát lời
nói và sắc mặt từ khi anh ta bắt đầu kinh doanh nhỏ. Sau khi ngồi một
lúc, anh ta đột nhiên nhớ rằng Phùng Ngộ trả lời với giọng điệu không
chắc chắn cho lắm, chẳng lẽ anh ta biết chuyện đang xảy ra có liên quan
đến Quách Khải Đông, nhưng anh ta không thèm can thiệp vào, nên trả
lời lấp lửng, không binh bên nào sao? Cừu Tất Chính nghi ngờ rằng anh
ta đang nói dối, sự nghi ngờ ngày càng sâu hơn.
Sau khi xuống xe ở công ty của Phùng Ngộ, anh ta thẳng thừng từ chối lời mời dùng tiệc của Phùng Thái Thái, vội vàng lái xe đi tìm một người
bạn cũ từng cùng nhau kinh doanh nhỏ, hiện tại anh ta cũng mở một xưởng
sản xuất nhỏ để làm. Nhà máy của Lão Úc sản xuất những mặt hàng nhỏ mà
họ từng phân phối khi bán buôn. Trước đây Cừu Tất Chính đã làm tốt
hơn Lão Úc, vì vậy sau này nhà máy do anh ta mở đã nhảy ra khỏi phạm vi hàng hóa nhỏ và bước vào ngành thép với luyện kim, mối quan hệ giữa mấy người bạn vẫn còn khá tốt. Bạn bè cũ và những người đàn ông già tự hào
về anh ta. Nhưng Lão Úc thực sự ghen tị với anh ta. Anh ta cả là anh
cả, có tầm nhìn xa hơn người thường.
Vì vậy, nghĩ đến hôm nay nhất định phải cúi đầu hỏi Cố lão gia về những
vấn đề trong quá trình vận hành của nhà máy, Cừu Tất Chính hơi do dự,
cuối cùng vì không hỏi rõ ràng nên đã như cắn trúng viên đạn. May mà bạn cũ vẫn là bạn cũ, không hề giễu cợt, còn chu đáo giúp anh ta nghĩ ra
rất nhiều phương pháp có thể giải quyết, sau khi hai người thảo luận thì nảy ra ý tưởng hay nhất. Cừu Tất Chính cảm thấy nhùng người bạn ngày nay không sâu sắc bằng những bạn cũ đã từng đi chơi cùng nhau ở miếu
Thành Hoàng ở Thượng Hải và chợ Nghĩa Ô.
Vì Phùng Ngộ quá lười can thiệp vào chuyện của Cừu Tất Chính, nên
anh ta đương nhiên sẽ không nói cho Cừu Tất Chính biết chuyện, đây là mâu thuẫn của mấy người bọn họ, anh ta là người ngoài cuộc và không có ý định xen vào. Tuy nhiên, đổi lại là Hứa Bán Hạ, anh ta cười nói
chuyện điện thoại với cô, tiếng cười ở hai đầu điện thoại tràn đầy sảng
khoái. Phùng Ngộ nghe thấy gì đó liền cười hỏi: "Béo, cô đang ở đâu?
Tại sao xung quanh đều là giọng của người phương bắc vậy?"
Hứa Bán Hạ không giấu giếm Phùng Ngộ điều gì, thành thật nói: "Triệu tổng đưa tôi đến một số nhà máy ở phía bắc nơi công ty anh ấy thường
mua hàng để gặp gỡ mọi người. Giờ tôi ra khỏi sân bay chuẩn bị đến chỗ
khác."
Phùng Ngộ trêu chọc: "Nhanh như vậy? Cô mau bắt đầu đi, đây chính là cơ hội tốt."
Hứa Bán Hạ biết ý của Phùng Ngộ câu này có cả hai ý nghĩa, cô mỉm
cười: "À, không khí ấm áp tận ngày 15 tháng 11 mới về, nhưng bây giờ
trời quá lạnh. Mà tôi không mang đủ quần áo khi đi."
Phùng Ngộ nói: "Bà nội à, nếu có cơ hội này, dù có chết đi sống lại
cô cũng phải nắm bắt cho bằng được. Đừng giả bộ với tôi, khi nào trở về
kể cho tôi biết chuyện thị trường ở chỗ đó nha."
Hứa Bán Hạ bật cười, Phùng Ngộ hiểu rõ cô nhất: "Nói một cách chính xác, anh có chuyện muốn bàn với tôi khi trở về đúng không?"
Đặt điện thoại xuống, Hứa Bán Hạ đi theo Lão Tống và Triệu Lũy đi về
phía trước. Triệu Lũy nghe thấy tiếng bước chân, nói mà không quay đầu
lại: "Hôm nay chúng ta sẽ không thông báo cho đơn vị khách hàng. Ngày
mai nghỉ một ngày rồi chiến đấu tiếp. Sau ba ngày uống rượu thì
ranitidine tôi mang theo đã cạn sạch đáy. Béo, cô muốn ăn cái gì đó để
bồi bổ cho dạ dày không?"
Hứa Bán Hạ cười nói: "Tôi không biết ăn gì ở đây, đừng lo tôi sẽ tìm
được vài món ngon khi lên xe." Vừa nói vừa hỏi taxi. Lão Tống không có
nhiều hành lý, Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ mỗi người một vali. Khi hai
người họ ngồi ở hàng ghế sau, Hứa Bán Hạ cầm lấy ghế của người tài xế,
tự giễu cười: "Tôi có thể cảm nhận chiếc xe đang nhún khi ngồi xuống."
Triệu Lôi và Lão Tống liền bật cười.
Triệu Lũy cười nói: "Béo à, cô ngồi ở phía trước, nhìn mấy quán ăn ngon xem quán nào có thể tấp vào hay không?"
Hứa Bán Hạ cười đồng ý: "Được rồi, cứ để tôi dùng chiếc máy tính xách
tay chuyên dụng chơi game online này." Nói xong, cô khéo léo lấy điện
thoại di động lên mạng, tìm kiếm các trang web ở đây, tìm kiếm các diễn
đàn về đồ ăn ở nơi này.
Triệu Lũy nhìn tất cả những hành động này của Hứa Bán Hạ có chút kinh
ngạc, còn tưởng rằng cô đang kéo đường dây lên mạng, Hứa Bán Hạ có vẻ
thô thiển này lại tốt hơn so với suy nghĩ của anh ta về cô trên đảo.
Hứa Bán Hạ nói không gục ngã. Điều đó làm anh thật trống rỗng và bối
rối. Làm sao có thể không liên tưởng hình ảnh một người thu mua phế liệu với Hứa Bán Hạ trước mặt anh ta, hay cô đang nỗ lực để tiến bộ? Lão
Tống nhìn cô nói: "Tiểu Hứa, chơi trò chơi cũng trang bị cao cấp như vậy sao?"
Trong khi lên Baidu* tra thông tin, Hứa Bán Hạ nói: "Tôi đã từng lén
lút bỏ tiền đến phòng game để chơi game, từng suy nghĩ khi nào mới có
thể tự mình chơi được? Vì vậy, ngay khi biết mình có máy tính, tôi đã
mua nó để chơi ngay. Tiền lãi không phải là nhiều, không còn sức mà đánh ngày đêm, nhưng thỉnh thoảng nghĩ lại vẫn thấy ngứa ngáy, nên đi công
tác tôi cũng mang theo."
*[Baidu chia sẻ những nội dung đa truyền thông như nhạc MP3, phim ảnh và là trang web đầu tiên ở Trung Quốc cung cấp giao thức ứng dụng không
dây (WAP) và trình tìm kiếm di động dùng trên thiết bị kỹ thuật số hỗ
trợ cá nhân. Baidu Baike là từ điển bách khoa toàn thư tương tự như
Wikipedia.]
Triệu Lũy cười nói: "Béo Béo, thứ cô chơi hình như là đồ chơi của con
trai chúng tôi thì phải. Tôi nhớ trước đây các bạn nữ đều không đến
phòng chơi game."
Hứa Bán Hạ cười nói: "Vậy thì hôm nay tôi sẽ nói những điều mà ngày
hôm nay con gái mới nói. Triệu tổng, tôi đã giảm 30 cân từ khi gặp anh ở Hàng Châu cho đến hôm nay. Đừng gọi tôi là Béo nữa, như vậy sẽ làm tôi
bị tổn thương đó."
Lão Tống cười nói: "Thật là, khi tôi đến đây, khi nhìn thấy Tiểu Hứa,
tôi cũng nghĩ cô đã gầy đi một chút. Tại sao lại giảm cân?"
Hứa Bán Hạ cười đùa: "Lão Tống, đương nhiên có thể nói thật với anh là
lo tôi sợ bị bệnh tim mạch do thừa cân, nhưng thật ra, chỉ có một lý do
duy nhất khiến con gái có thể giảm cân."
Triệu Lũy cười nói: "Này, Tiểu Hứa, tôi thật sự chưa coi cô à con gái.
Thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi, sau này tôi nhất định sẽ sửa lỗi sai
này của mình."
Hứa Bán Hạ nhanh chóng tiếp lời: "Đừng, vậy thì đừng coi tôi là con
gái. Trước khi thành lập Tân Trung Quốc, chỉ những phụ nữ xuất sắc mới
đáng được gọi Triệu tổng. Anh coi thường tôi mới coi tôi như là một cô
gái."
Nghe được cuộc nói chuyện thật thật giả giả giữa hai người, Lão Tống chỉ cười khổ một hồi lâu mới nói: "Tiểu Hứa, cô không nên nhắc tới chuyện
mình là con gái, nếu không người ở cùng cô sẽ rất khó xử."
Hứa Bán Hạ mỉm cười, cô đã biết điều này từ lâu. Lúc này, cô gắp máy
tính xách tay lại, nói: "Được rồi, tôi đã tìm được một nơi. Có sườn cừu
và canh cừu rất ngon, vừa làm ấm bụng, vừa bồi bổ cho dạ dày. Nghe nói
tiệm này nổi tiếng lắm. Thế nào?"
Triệu Lũy vừa nghe vừa nhìn Tống, Lão Tống nói: "Được rồi, mùa đông ăn cái này cũng tốt, nếu có thịt chó thì tốt hơn."
Hứa Bán Hạ nói: "Như tôi đã nói trong phần giới thiệu, có một cửa
hàng thịt chó Hoa Giang trên con phố đó. Chúng ta cũng có thể xem thử
cửa hàng nào trước đây hoạt động sôi nổi rồi vào ăn. Hôm nay tôi mòi
khách, lý do tôi cũng nói rồi, mấy người không được cướp đó nha."
Không ai cướp được của cô kể cả khi đó là việc nhận phòng ở quầy lễ tân
khách sạn, Hứa Bán Hạ ba lần bảy lượt lấy giấy tờ của ba người ra để
đăng ký, cô và Lão Tống đều có thể căn cước, còn Triệu Lũy thì của hộ
chiếu. Hứa Bán Hạ cảm thấy bất ngờ vì đây là thân phận của doanh nhân nước ngoài.
Cuối cùng họ bước vào quán thịt cừu, bởi vì quán thịt chó thực sự có
chút thô sơ, Lão Tống thì cảm thấy không sao, nhưng Triệu Lũy thì hơi
nhíu mày. Hứa Bán Hạ mặc dù không thích những nơi có môi trường kém,
nhưng cô cũng không nói lên ý kiến của mình, dù sao nếu mọi người nói
đến quán thịt chó thì cô chỉ có thể vào thôi, vì cô là đàn em.
Sau khi ngồi xuống, Lão Tống nói: "Tiểu Hứa, có thể nói nguyên nhân tại sao cô lại mời bọn tôi không?"
Triệu Lũy bán tín bán nghi hỏi: "Sẽ không phải là ăn mừng giảm cân thành công đó chứ?"
Hứa Bán Hạ chỉ cười mà không trả lời, phải đợi đến khi gọi món xong, dọn món nguội rồi mới nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi, sinh nhật của tôi theo âm lịch."
Khi nói vừa dứt câu, Triệu Lũy cầm một chai rượu vang đỏ chúc mừng:
"Làm sao mà không uống được? Thật tiếc là cô không nói sớm hơn một chút, nếu không thì chúng ta sẽ đặt một chiếc bánh kem. Hôm nay tôi sẽ thanh
toán hóa đơn. Không có lý do gì để người sinh nhật trả tiền hết".
Lão Tống còn nói: "Tốt hơn hết là nhờ người phục vụ của khách sạn mang bánh đến, họ biết chỗ lấy nên sẽ nhanh thôi."
Bất quá, Hứa Bán Hạ ngăn cản Lão Tống gọi bánh, chỉ cười rất lễ phép,
trong nụ cười dường như có rất nhiều vẻ đẹp. Triệu Lũy nhìn thấy là lạ,
nhưng cũng không nhịn được hỏi cô, chỉ nói: "Tiểu Hứa, tuy không chuẩn
bị, nhưng tôi vẫn muốn tặng quà cho cô. Đơn hàng thế nào hả?"
Hứa Bán Hạ cười cười: "Sớm biết sinh nhật mình có thể đổi lấy mấy đơn
hàng thì tôi đã sửa CMND sớm hơn vài ngày rồi. Cảm ơn Triệu tổng. Lão
Tống, anh có thể gửi cho tôi một đơn đặt hàng không? Đã nói chuyện
nhiều với anh trong vài ngày, tôi rất có thành ý đó, anh có nhận ra
không vậy?"
Lão Tống cười nói: "Tôi vốn muốn nói, nhưng lại bị cô nói trước rồi. Được rồi, vừa ăn vừa nói chuyện."
Triệu Lũy cười nhìn màn hình tivi ở tiệm, cảm thấy Hứa Bán Hạ thực sự sẽ nắm bắt cơ hội, trở thành một một nhân vật phản diện toàn diện. Nhưng
điều này có gì sai sao? Từ lâu Triệu Lũy đã đoán cuộc nói chuyện tiếp
theo của Hứa Bán Hạ với Lão Tống phải là về việc nhập khẩu thép phế
liệu của Nga, vì cô luôn chú ý đến việc đó.
Lão Tống uống cạn ly rượu đầu tiên, đột nhiên hỏi: "Tiểu Hứa, sinh nhật
của cô không phải là tháng 5 hay tháng 6 sao? Tại sao lại gọi cô là Bán
Hạ? Có phải là Bán Hạ bắc trong thuốc Đông y không?"
Hứa Bán Hạ rất sửng sốt khi nghe những lời đó, cô cau mày trước khi
nói: "Nhà họ Hứa của chúng tôi có nhiều thế hệ làm nghề y học cổ truyền
Trung Quốc. Khi cha tôi bằng tuổi tôi thì tôi đã mất khi mẹ vì khó sinh. Vì vậy, cha tôi luôn ghét bỏ tôi. Tôi lấy tên là Bán Hạ. Mọi người đều
nghĩ rằng cái tên này đơn giản về nét chữ và mang ý nghĩa đẹp. Có nghĩa
là" chất độc của Bán Hạ bắc* "nói cách khác ông ta có ý nói tôi là chất
độc đã hại chết mẹ tôi khi vừa chào đời. Ông ta đổ mọi trách nhiệm lên
đầu tôi để dồn hết mọi sự đau khổ của ông vào đây. Tôi cũng thừa nhận
điều đó. Bây giờ ông ấy vẫn hận tôi."
*[Bán Hạ tên của cô trong tiếng Trung là 半夏 dịch sang tiếng việt sẽ là Pinellia.]
*[Pinellia là tên tiếng anh của một loại thuốc tên là Bán hạ bắc, khi
dùng sống sẽ có độc, vì vậy lúc uống phải qua một công đoạn bào chế.]
Triệu Lũy và Lão Tống nhìn nhau không biết nói gì, không ngờ cô Béo
suốt ngày cười nói lại có một quá khứ đau buồn như vậy. Họ không uống
rượu chúc mừng nữa, cũng không nói bất cứ điều gì, sau một hồi lâu thì
Lão Tống vẫn nói: "Tiểu Hứa à, đừng trách cha cô, lúc đó mới kết hôn
không bao lâu, hơn nữa tuổi còn nhỏ, nỗi đau như vậy làm sao chịu được?"
Hứa Bán Hạ chỉ cười và nói: "Tôi không trách ông ấy, tôi chỉ cảm thấy
hơi khó chịu khi nghĩ đến chuyện đó. Tôi chỉ tự hỏi từ khi còn nhỏ, khi ở độ tuổi của ông ấy, liệu tôi có cảm thấy căm hận vì chuyện này không?
Đến cả một cái nhìn mẹ tôi cũng chưa được nhìn thấy tôi khi tôi nằm
trên người bà ấy. Ngay cả đứa trẻ bên cạnh cũng không chạm vào ngón tay
của nó chứ đừng nói đến máu xương của nó. Vì vậy, tôi luôn ghét bác sĩ,
bọn họ đã thấy quá nhiêuc sinh lão bệnh tử, trên người hộ đều đầy âm
khí. Bởi vậy tôi thà lăn lộn trên giang hồ làm xã hội đen cũng không
thèm đọc sách kế thừa gia nghiệp. Nhưng mà, nói đến sức khỏe thì cũng
phải biết bảo vệ bản thân một chút, canh thịt cừu ngon và ấm bụng, không đánh gục được cơn thèm ăn của tôi."
Hứa Bán Hạ càng nhìn càng thờ ơ, hai người đàn ông đều cảm thấy bên
ngoài cô rất mạnh mẽ, không nghĩ tới cô là một cô gái, hiện tại bọn họ
cảm thấy có lỗi, coi như nợ cô vậy. Đặc biệt Lão Tống là người có con
gái, đối xử với con gái hết sức cưng chiều, con gái cưng như chiếc áo
quan nhỏ của mình, vì vậy anh ta hiểu rất rõ nỗi khổ của Hứa Bán Hạ
trong suốt chặng đường trưởng thành, trái tim ấy cũng đã dần dần chết
đu. Vốn dĩ anh ta rất biết ơn Hứa Bán Hạ, nhưng vẫn có chút đề phòng,
ngay tại bàn ăn lúc này, mọi sự đề phòng đã biến mất, anh ta chỉ nghĩ có lẽ bản thân nên làm gì đó để giúp đỡ cho cô gái này. Nhưng anh ta hơi
bận.
Vì vậy, khi mọi người chuyển chủ đề, Hứa Bán Hạ nói về kế hoạch nhập
khẩu phế liệu từ Nga của cô, Hứa Bán Hạ đã đề cập vấn đề này trên
đường từ ba ngày trước, nhưng Lão Tống cũng không chủ động hỏi Hứa Bán Hạ: "Tôi có thể giúp gì cho cô không? Tôi xin giấy phép có vẻ sẽ tiện hơn cô đấy."
Hứa Bán Hạ vui mừng nói: "Giấy phép thì không thành vấn đề, cái chính là kinh phí. Bởi vì vận chuyển bằng một chiếc tàu chở thép phế liệu,
trên đường mất rất nhiều thời gian, thời gian chờ buộc dây nguyên liệu
cũng lâu.. Vốn tự có của chúng tôi không đợi được, phải cắn răng chịu
đựng, sợ rằng doanh nghiệp khác mất trắng, tôi nghĩ sử dụng thẻ tín
dụng cũng không sao. Hàng hóa được giao và dỡ hàng tại bến tàu đã được
công ty của họ chấp thuận. Loại hình vận chuyển quốc tế này th một nhà
ga lớn của nhà nước rồi mới lấy hàng ra. Sau đó nhà máy thép của bên tôi sẽ liên hệ trực tiếp tiếp với chủ quản lý. Nhà máy thép có quy mô nhất
định, không thể hợp tác với công ty nhỏ của chúng tôi được. Nếu không
tin tưởng quả lý cấp tỉnh như họ thì có thể giao cho người bên anh giám
sát. Vậy tôi phải trả bao nhiêu cho công ty của anh, bao nhiêu hàng hóa
tương ứng mà nhà máy thép xuất ra dựa trên cổ phiếu của anh, chúng tôi
có thể ký hợp đồng để giới hạn và tôi phải kéo nó trong một thời hạn
nhất định. Sau khi hoàn thành tất cả hàng hóa, chúng tôi sẽ đồng ý về
khoản lãi suất mà tôi sẽ trả. Có thể nói toàn bộ quá trình nằm dưới sự
giám sát của công ty anh và sẽ không có sai sót. Phải nói đây là cuộc
giao dịch đôi bên đều có lợi. Công ty của anh có sức mạnh và nguồn vốn
mạnh mẽ, làm mẫu thủ tục này cũng quen rồi. Cũng muốn chạy việc lặt vặt
cho Lão Tống, nhưng đây là tưởng tượng của ta. Không biết hợp tác như
vậy anh có khó khăn gì không?"
Lão Tống lần đầu tiên nghe Hứa Bán Hạ nói nghiêm túc như vậy, sau đó
híp mắt suy nghĩ. Triệu Lũy cũng cẩn thận nghe những gì Hứa Bán Hạ nói,
tuy hai người đã bàn bạc kế hoạch hoạt động chung thành lập công ty
trước chuyến công tác, nhưng Triệu Lũy không yên tâm vì sợ Hứa Bán Hạ có thể mắc sai lầm. Chỉ cần ai đã từng nhập khẩu thì sẽ biết ngay. Anh ta
chỉ nhớ ánh mắt thất vọng của Hứa Bán Hạ khi anh ta nói rằng anh ta
không thể bạn với người thu gom phế liệu, nghĩ lại thật buồn cười. Cô
béo này đôi khi làm việc rất tốt, nhưng cũng rất dễ thương vẫn chấp nhận được, không giống Ngũ Kiến Thiết. Ước chừng trong lòng Tống sẽ
không phản đối, chỉ cần ạh ta chấp thuận, họ sẽ lập tức đề xuất ý kiến
này lên tổng giám đốc. Đối với chư hầu chấn thủ một phương như Lão
Tống, thì bất cứ điều gì anh ta nói ra cũng sẽ làm cho tổng giám đốc
xem xét. Bên cạnh đó, Tống cũng đã nắm được lợi nhuận tốt trong tầm tay, vậy tại sao lại không làm? Cả Triệu Lũy và Hứa Bán Hạ đều căng
thẳng, họ nhìn chằm chằm vào Lão Tống.
Lão Tống suy nghĩ một chút rồi hỏi Hứa Bán Hạ: "Cô có thể đảm bảo bao nhiêu phế liệu là mua bằng tiền của cô?"
Hứa Bán Hạ không chút do dự nói: "Một vạn tấn."
Triệu Lũy rất ngạc nhiên khi nghe cô nói mấy ngày trước có thể nhập được năm nghìn tấn, tại sao lại tăng gấp đôi? Nhưng vào thời điểm mấu chốt
này, Triệu Lũy sẽ không vạch trần cô. Cả hai phải ăn ý vào thời điểm
này. Vì vậy Triệu Lũy nói: "Tiểu Hứa, vì tôi đã hứa giao việc kinh doanh cho cô trước bữa tối, nên thảo luận với tôi khi cô nhập khẩu nguyên
liệu, tôi sẽ cho cô thông số kỹ thuật và giúp cô tiêu thụ một số vật
liệu. Lão Tống, tôi có tiền ở đây, rất chắc chắn. Coi như đây là nguồn
tài chính vững vàng cho Hứa Bán Hạ đi."
Lão Tống hiểu rất rõ chỉ cần Hứa Bán Hạ lấy hàng, Triệu Lũy sẽ thanh toán cho cô, cô có thể được xác nhận thanh toán của công ty họ với sự
chứng thực của bản thân. Như Triệu Lũy đã nói, đơn đặt hàng của Triệu
Lũy tương đương với sự bảo đảm cho Hứa Bán Hạ trên thực tế, anh ta đã trở thành người trung gian giữa Lão Tống và Hứa Bán Hạ. Không phải,
nói chính xác hơn, Triệu Lũy xác nhận khả năng trả nợ cho Hứa Bán Hạ. Với sự chứng thực mạnh mẽ này 10.000 tấn phế liệu thép thực sự không là gì cả. Vì vậy Lão Tống gật đầu đồng ý.
Trở về phòng sau bữa ăn, Lão Tống nói với Triệu Lũy như đang nói với
chính mình: "Tiểu Hứa từ nhỏ đã phải vất vả lắm rồi, nếu không cô gái
nhỏ này cũng sẽ không sa đà vào kinh doanh phế liệu, còn gia đình thì
chắc chắn sẽ không đồng ý. Tôi thông cảm cho cô ấy."
Triệu Lũy cũng thở dài: "Tôi mới biết sự khó khăn của Hứa Bán Hạ hôm
nay thôi, con nhà người ta vui vẻ nên cô ấy tự làm việc rất nhiều. Thảo
nào thông qua việc dỡ hàng tôi luôn cho rằng cô ấy rất thông minh và ăn
nói rất khéo. Truyền nhân của Trung Y đúng là không tệ."
Hứa Bán Hạ trở về nhà, cô cười trước gương tự nghĩ, trước kia cô chỉ độc ác tàn nhẫn, nhưng bây giờ lại thêm một cái đáng khinh bỉ và vô liêm
sỉ. Ngay cả loại kinh nghiệm sống ẩn giấu không phải người ngoài này
cũng có thể đổi lấy cảm tình, kiếm đủ sự thông cảm, dễ dàng thắng trong
một cuộc đàm phán vốn đã khó lại càng khó hơn. Bán Hạ được sinh ra và
có độc, cô không biết khi nào nó sẽ trở thành một con người ngũ độc thật sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT