Trác Minh Đốc đột nhiên giữ tay đang định gõ cửa của tôi, hai mắt đẫm lệ: “Anh sợ.”
Tôi hạn hán lời: “Sợ cái gì, ông lớn Alpha như anh sợ cái lông gì mà sợ.”
“Em nhìn hộ anh xem, nhìn anh có qua được ải không?” Trác Minh Đốc cứ cứng rắn muốn tôi nhìn vẻ ngoài cậu có chỉnh chu hay chưa.
“Qua qua.”
“Đừng chiếu lệ vậy chứ, haiz, đừng gõ cửa, để anh chỉnh lại một tí đi.”
Trác Minh Đốc chặn trước mặt tôi, dang hai tay ra và chặn luôn cánh cửa ở sau lưng.
Phía sau cánh cửa vang lên một tiếng động nhỏ, sau đó cánh cửa bị đẩy ra làm cho Trác Minh Đốc bị một đòn chí mạng.
“Áu da….”
“Shhhh….”
Trác Minh Đốc che lưng lại, đau đến độ hít gió.
Mẹ tôi dò đầu từ sau cửa ra, nhìn vẻ đau đớn cuộn người trong ngực tôi của Trác Minh Đốc mà hoảng, mấy túi rác trong tay rớt hết xuống.
Mẹ tôi chạy nhanh ra: “Ối ối, không sao chứ không sao chứ….”
“Không sao ạ, không sao ạ.”
Nghe thấy giọng mẹ, Trác Minh Đốc ngay lập tức thẳng thớm lên nghiêm túc xoay người lại, cúi đầu ngại nhgunfg chào mẹ tôi: “Con chào dì ạ.”
“Ừm, chào con chào con, con là Minh Đốc đúng không, ui chao, đẹp trai quá đi, mau vào đi con, thằng bé này thật là, đến rồi còn không chịu gõ cửa, Minh Đốc à, đau lưng không con?” Mẹ tôi cười xán lạn, quan tâm Trác Minh Đốc cũng không quên quở trách tôi một câu.”
“Không sao ạ, không đau.” Trác Minh Đốc khoát tay, làm cho đống to đống nhỏ mang theo cũng chạm nhau tanh tách.
“Đến là quys hóa lắm rồi, mang đồ gì vậy.” Mẹ tôi loại oán trách thêm một câu.
Tôi đang ngồi chồm hổm đổi giày, thuận miệng chen vào: “Mẹ khỏi nói, bên trong là lê quys đó, là loại lê cao cấp mà Trác Minh Đốc dùng đôi mắt tinh tế quan sát lựa từng quả từng quả đó.”
“Lắm mồm.” Mẹ tôi quay lại trừng tôi một cái, đến lúc nhìn sang Trác Minh Đốc thì gương mặt tràn đầy gió xuân ấm áp ánh cười: “Minh Đốc có tâm quá đi, ở ngoài lâu vậy mệt lắm rồi đúng không con, mau vào nhà đi, cơm nước sắp xong rồi.”
“Dạ, cảm ơn dì.” Trác Minh Đốc run rẩy khom lưng.
Tôi dò đầu vào: “Ba, ba già ơi….”
“Gọi to mồm thế?” Ba tôi đang ở phòng bếp, nhìn thấy Trác Minh Đốc liền bỏ qua tôi luôn, “Ối chà, là Minh Đốc à, vào đây nào, ngồi đi con, chào con nhé.”
“Chào chú ạ.” Tay Trác Minh Đốc run rẩy cầm tay ba tôi, ba tôi vỗ vai cậu.
Trác Minh Đốc lại run lên hai cái nữa.
“Alpha cao ghê chưa, con xem Tiểu Vũ nhà chu đi, như cọng giá vậy.”
???
Ủa alo, khen thì ngài khen đi, cue con vào dẫm đạp làm gì.
Cảm ơn, đi không tiễn, ôm Tiểu Đốc nhà con về, đôi con tự xinh đẹp.
90.
Mẹ tôi mạnh tay kéo tôi vào phòng bếp, nói đẹp tí thì lâu rồi không vào bếp nên nhớ, chứ thật ra là muốn tôi làm mấy chuyện lặt vặt, còn ba tôi bị đẩy ra ngoài tiếp khách.
Tôi cứ quay đầu lại là nhìn thấy Trác Minh Đốc đang yên lặng nhìn tôi, cảm thấy từng lỗ chân lông của cậu đều cất tiếng gọi ‘cứu mạng’.
Ba tôi ngồi bên cạnh, nấu nước pha trà.
Trác Minh Đốc yên lặng thẳng eo, tay đặt trên đầu gối, dáng ngồi rất ư là con nhà lành.
Này nào gọi là tiếp khách, phải gọi là ngược đãi tinh thần thằng nhỏ mới đúng.
“Đừng nhìn nữa, vào giúp mẹ đi, có gì hay mà nhìn, ba con cũng chả làm gì nó.” Mẹ giục tôi.
Tôi làm khẩu hình cho Trác Minh Đốc: “Đừng sợ, cố lên.”
Sau đó vào bếp với mẹ, tặng cho cậu một bóng lưng hờ hững.
Ngược gió càng thích hợp để bay lượn, anh đừng sợ vạn người ngăn cản chỉ sợ bản thân đầu hàng, trưởng thành là phải ép bản thân kiên cường vào.
Cố lên bé Đốc à! Tin anh, anh rồi sẽ ổn thôi.
91.
Phòng bếp ngập hơi nước, chảo dầu vang lên tiếng tạch tạch xì xèo.
Không biết có phải vì khứu giác của O nhạy cảm hơn không, tôi cứ thấy nhà bếp có một mùi hương khó tả nào đó.
Cứ như một mùi thúi nồng như có như không, nhưng mùi này rất nhạt, cứ như một làn gió chợt lóe qua mũi tôi rồi chợt tắt.
“Cục cưng à, thân thể có ổn hay khó chịu đâu không? TUYến thể như nào rồi?”
Một lời quan tâm chân thành từ vị trí của mẹ.
“Không khó chịu, bác sĩ nói con dậy thì sắp hoàn chỉnh rồi, ngoại trừ mùi pheromone có hơi kỳ quái ra thì không có di chứng gì hết.”
“Cục cưng à, mỗi người ai cũng có những điều bất thường cả, con không cần vì chút đặc thù của mình mà đau khổ, những điều không giống đại đa số mọi người ấy là để minh chừng chúng ta không hề tầm thường, cũng là món quà đặc biệt, mình phải học cách tiếp nhận.” Mẹ tôi đảo muôi, làm vẻ thờ ơ lạnh nhạt thuận miệng nhắc đến, nhưng đôi mắt nhỏ ấy ngó nghiêng về hướng tôi đã bày tỏ nỗi lòng căng thẳng của bà.
Đột nhiên bị rót một chén canh gà tình cảm, không khỏi nổi da gà, nhưng nhìn dáng vẻ thế kia của mẹ, trong lòng không nhịn được ấm áp.
“Dù người ta biết có thể sẽ ghét con nói xấu con, nhưng vẫn có mẹ bên con, vậy nên đừng để ý nhé con trai ngoan.” Mẹ tôi dịu dàng vỗ vai tôi.
Tôi thút thít: “Dạ, không sao đâu mẹ, con đã tiếp nhận ròi, thật đó, mẹ cứ yên tâm đi.”
Tôi ngẩng đầu một góc 45 độ, nhịn không cho nước mắt rơi xuống, sau đó, một mùi hương là lạ lại đánh úp tôi, tôi nghe ra mùi gì đó, nhịn không được nghi hoặc hỏi: “Mẹ, con nhớ đã đem trái cây ra phòng khách rồi mà, sao phòng bếp có mùi mít vậy?”
Động tác của mẹ tôi dừng lại, trừng: “Ngu vậy con, mùi pheromone của già này đó.”
………..
Bảo sao pheromone của tôi lại có mùi kì vậy, oách ghê, hóa ra là di truyền.
Nhưng so với cái mùi xộc hăng như tôi, ít ra mẹ còn có cái sự ngọt trong cái sự thúi, còn dễ chịu hơn tôi.
Không nhịn được tôi bèn hỏ: “Bậy nên lần đó không để tâm đến chính sách quốc gia, giả B gả cho ba còn là vì….”
Mẹ tôi nghiến răng trừng mắt, bịt tai chuộng trôm khụ hai tiếng, nhỏ giọng bảo: “Đương nhiên là vì yêu í mà.”
Con tin con là quỷ.
Ba già ơi, công cụ hình người super thảm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT