Âm thanh chói tai như chọc thủng mái nhà, trong phòng, không khí lan tỏa mùi đàn hương nhàn nhạt, một nữ tử nổi trận lôi đình.
"Thật ra thì chúng ta nên đoán được từ sớm, không phải sao? Nữ nhân chủ tử
mang về, ít nhất cũng là sương phòng nhị đẳng, nhưng nàng lại ở sương
phòng tam đẳng, còn là tỳ nữ thiếp thân của lão gia, đây không phải là
cho nàng cơ hội quyến rũ sao? Xem ra, chủ tử đã chán chúng ta rồi, muốn
đổi món mới!" Lâm Nhi lắc đầu cười gượng, chuông trên mái tóc búi cao
thanh thúy vang lên, bàn tay mảnh khảnh cầm quả anh đào nhỏ và quả nho
tím nhỏ bỏ vào miệng.
Lời vừa nói
ra, mọi người đều trầm mặc, trong lòng buồn khổ không thôi, ngoài Man
Nhi là người được chủ tử sủng ái nhất ra, những thị thiếp còn lại đều
đang ở đây.
"Vậy thì có sao? Nhiều hơn một người, mà ít đi một
kẻ, chủ tử sủng ái ai, cũng không tới phiên chúng ta." Hoa Cơ đang nằm
trên nhuyễn tháp thở dài, chậm rãi nhắm mắt lại, những sợi tóc tím mềm
mại rối tung, khuôn mặt trắng nõn ảm đạm thê lương.
"Cũng không thể nói như vậy, dù không tới phiên chúng ta, nhưng nàng ta làm
sao xứng? Nàng chẳng qua chỉ là một nô tỳ hạ đẳng, tuy là cách cách,
nhưng lại không thể nói ra, nghe nói trước kia nàng ở kinh thành nhưng
so với nô tỳ bán thân còn khổ hơn, hừ, thật không biết chủ tử rốt cuộc
coi trọng nàng điểm nào, muốn mĩ mạo thì không có mĩ mạo, muốn dáng
người không có dáng người, nếu đổi phiên, cũng nên đến phiên Tử Phượng
ta đây."
Tử Phượng từ nhỏ đã cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, chưa bao giờ vừa mắt kẻ nào, kể từ khi Man Nhi đến, nàng liền cảm thấy mình thấp hơn một bậc, cũng không được chủ tử để ý tới nữa.
"Được rồi, Tử Phượng, bây giờ không phải là lúc bàn luận ai có tư cách, chủ
tử thích người nào sẽ đến phiên người đó, chẳng qua là, nô tỳ hạ đẳng
kia trở thành thị thiếp, chúng ta ai cũng không phục." Vân Hương vấn tóc xong, liếc mắt nhìn Tử Phượng.
Cho tới bây giờ, chủ tử cũng chưa từng thật lòng thích ai, nếu làm hắn không vui, sẽ bị hắn đánh ngất xỉu hoặc ném ra ngoài cửa, nhưng tất cả mọi người đều không oán giận, chỉ
vì bản thân đã bị hắn hấp dẫn, một thân khí phách ấy, một thân cơ trí
ấy, làm cho tất cả nữ tử ở Cát Tát Lạp đều ngưỡng mộ, nữ tử nào được hắn sủng ái, chết cũng không tiếc.
"Ta nghe một bằng hữu ở kinh thành nói, nàng...nàng là nữ nhân đoạn chưởng."
Yếu ớt mở miệng, Tiểu Ngải căng thẳng tới mức nói lắp, ở chỗ này, nàng là
người nhỏ tuổi nhất, nửa năm trước làm thị thiếp của chủ tử, nhưng lại
không được chủ tử yêu mến, lại bị tỷ muội xa lánh, để có thể hòa nhập
với các nàng, nàng tình nguyện đi làm chút chuyện lấy lòng này, con
người, vốn không phải là vì sinh tồn sao? Nàng, không làm gì sai cả.
"Cái gì?" Tử Phượng vừa ăn miếng bánh liền bị nghẹn, vỗ ngực một cái, khó khăn lắm mới nuốt xuống được.
Nữ nhân đoạn chưởng?
Ngay cả Hoa Cơ cũng mở mắt, con ngươi trong suốt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn coi thường.
"Đồn là nữ nhân đoạn chưởng khắc phu, khắc con, trên khắc cha mẹ, dưới khắc
hạ nhân, người đến gần nàng, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, nàng,
đúng là đoạn chưởng!" Tử Phượng tức giận đặt ly trà trong tay xuống,
chẳng lẽ nàng muốn khắc chết chủ tử sao? Chủ tử nhất định là bị nàng che mắt, nếu không làm sao có thể cho nàng làm thị thiếp.
"Ta muốn đi nói cho chủ tử." Vân Hương vội vàng đứng lên, làn da lúa mạch trở nên đỏ bừng.
"Chủ tử đã biết." Tiểu Ngải mở miệng nhắc nhở.
"Cái gì! Vậy thì tại sao, tại sao, chủ tử còn mang nàng về?" Tử Phượng không hiểu, đây không phải là tác phong của chủ tử, hắn làm việc luôn rất
thận trọng.
Đúng vậy, tại sao? Tất cả mọi người đều không hiểu rốt cuộc chủ tử đang nghĩ gì nữa.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn vương gia bị tiện tỳ đó khắc chết sao? Nàng là đoạn chưởng nữ nhân, sẽ khắc chết người." Vân Hương luôn mê tín đã tin
chắc chỉ cần Họa Tâm ở bên chủ tử, sẽ không có chuyện gì tốt cả.
"Không, chúng ta phải đuổi nàng đi." Hoa Cơ đột nhiên mở miệng, lười biếng duỗi duỗi lưng, từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy, hai chân trần trụi dẫm lên tấm thảm Ba Tư.
Đây, là trận chiến của nữ nhân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT