Vì có bộ tóc dày mới mà Chu Miểu Miểu vui vẻ rất lâu, cuối cùng cũng có thể không cần đội mũ bất cứ lúc nào nữa rồi. Đương nhiên, sau khi nỗi cảm động vô bờ qua đi, Chu Miểu Miểu nảy sinh cảm xúc vô cùng tôn thờ đối với cái giếng nhà Lục Thanh Tửu, cứ hỏi lặp đi lặp lại Lục Thanh Tửu xem có thật là cái giếng kia có người chết hay không, mà có khi là thần……
Đối mặt với nghi vấn của Chu Miểu Miểu, Lục Thanh Tửu cũng có chút bất đắc dĩ, cậu giải thích chuyện xảy ra trong cái giếng kia, hơn nữa tỏ vẻ ngay cả mình cũng không biết tại sao cái giếng đó lại có tác dụng như vậy.
“Mặc kệ thế nào đi nữa, dù sao tóc chị cũng dài rồi.” Chu Miểu Miểu nói, “Sau này chị có thể dẫn người khác đến đây chữa hói không……”
Lục Thanh Tửu nói: “Cũng được thôi, nhưng mà trước khi đến chị phải nói rõ ràng với người ta, có người chắc sẽ sợ hãi đấy!?”
Chu Miểu Miểu: “Ừm.”
Tuy rằng có thể làm cho tóc dài ra, nhưng dù sao trong giếng cũng từng có hai người chết, có lẽ sẽ có người không thể chấp nhận được, tuy nhiên đối với cô mà nói, hói đầu còn đáng sợ hơn nữ quỷ trong giếng nhiều.
Để chúc mừng tóc mình đã dài ra, Chu Miểu Miểu còn cố ý chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, so sánh với cái đầu thưa thớt lúc trước, đại đa số bình luận phía dưới đều dò hỏi sao cô có thể làm được, trong đó không thiếu ý kiến hỏi có phải Chu Miểu Miểu lén đi cấy tóc hay không……
Chu Miểu Miểu lướt bình luận trong vui vẻ, nói thật cả đời này cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày tóc mình dài ra như hoa nở đến thế. Kỳ nghỉ của cô không dài, chỉ có bốn ngày, nếu đã mất công tới nơi xa xôi như vậy, tất nhiên phải đi ngắm phong cảnh thiên nhiên một chút, cho nên nhờ Lục Thanh Tửu dẫn cô đi dạo thăm thú loanh quanh.
Lục Thanh Tửu đồng ý, dẫn Chu Miểu Miểu đi vài vòng trong thôn, Chu Miểu Miểu nhìn rừng cây rậm rạp gần thôn, hỏi: “Chị muốn lên núi chơi, được không?”
Vốn Lục Thanh Tửu muốn nói được, nhưng chợt nhớ tới vũng nước gặp được lần trước khi lên núi với Bạch Nguyệt Hồ, do dự một lát sau mới nói: “Để em đi hỏi chút đã.”
“Hỏi cái gì?” Chu Miểu Miểu nghi hoặc nói.
“Đôi khi trên núi có dã thú xuất hiện.” Lục Thanh Tửu nói, “Hỏi trước cho chắc, xem lên núi có an toàn không.”
“Được rồi.” Chu Miểu Miểu cũng không nghĩ nhiều.
Lát sau Lục Thanh Tửu về nhà hỏi Bạch Nguyệt Hồ, hỏi bây giờ lên núi có gặp phải chuyện gì không, Bạch Nguyệt Hồ nhìn thời tiết, nói: “Trời nắng thế này thì không sao, khi trời nắng nó sẽ không xuất hiện, kể cả có xuất hiện thì cứ mặc kệ, các người thấy thì đừng tới gần, đi vòng qua luôn là được.”
Bấy giờ Lục Thanh Tửu mới yên tâm, hẹn Chu Miểu Miểu buổi chiều sẽ dẫn cô lên núi đi dạo.
Mà cần Doãn Tầm làm người dẫn đường, Lục Thanh Tửu cũng kéo theo luôn.
Hôm nay thời tiết khá đẹp, mây trắng bồng bềnh trên trời xanh, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy đồi núi trập trùng, rừng cây xanh mướt. Trong rừng có tiếng chim hót lanh lảnh, những bụi cây thấp tô điểm cho những loài hoa dại phong phú, thỉnh thoảng còn có thể thấy mấy bụi quả dại không biết tên ở ven đường, có thể ăn, nhưng đại đa số đều rất chua.
Doãn Tầm hái cho Chu Miểu Miểu hai quả hoa hồng, nhìn cô ăn bị chua đến nỗi nhăn hết cả mặt lại, cười nói: “Trái này dùng để ngâm rượu thì được, nhưng ăn thì không ngon lắm.”
“Vậy cậu còn cho tôi ăn.” Nước mắt Chu Miểu Miểu sắp chảy ra đến nơi.
“Chẳng phải là vì nhìn thấy ánh mắt khát vọng của chị sao.” Doãn Tầm nói, “Lúc chị đưa lên miệng cắn cũng có chút do dự nào đâu.”
Chu Miểu Miểu: “…… Ai bảo trông nó ngon quá làm chi.”
Tính cách hai người họ đều là kiểu hướng ngoại, vậy nên làm quen nhau rất nhanh.
Ba người càng đi càng sâu, rừng rậm cũng càng thêm sum xuê, cây cối cao to che khuất ánh mặt trời, chỉ để lại vệt bóng đen loang lổ trên mặt đất, Lục Thanh Tửu thấy thời gian cũng đã tầm tầm nên nói: “Đi thôi, về nhà nào, ngày hôm qua có mua chút thịt sườn khô và thịt muối bên nhà hàng xóm, về rồi hầm cho mọi người ăn.”
Chu Miểu Miểu vui vẻ gật đầu.
Ba người liền bắt đầu đi xuống dưới chân núi, nhưng đúng lúc đi ngang qua một mảnh rừng cây rậm rạp, Chu Miểu Miểu chợt dừng bước chân, cô nói: “Này, các cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”
“ Âm thanh gì?” Lục Thanh Tửu sửng sốt.
“Chính là……” Hình như Chu Miểu Miểu hơi sợ hãi, nhỏ giọng nói, “Tiếng khóc của đứa trẻ.”
“Không có.” Lục Thanh Tửu nói, “Em không thấy……” Cậu vừa định nói mình không nghe thấy thì nghe được từ chỗ sâu trong rừng cây truyền đến tiếng khóc nỉ non đứt quãng của đứa trẻ, tiếng khóc nỉ non này giống như là đứa trẻ khóc sắp hết hơi vậy.
“Tôi cũng nghe thấy.” Lục Thanh Tửu sửa lại lời nói.
“Có phải đứa nhỏ nhà nào trong thôn không?” Doãn Tầm cũng nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc, cậu ta nhíu mày nói.
“Bị lạc đường sao?” Chu Miểu Miểu lo lắng nói, “Chúng ta qua xem đi.”
Môi Doãn Tầm giật giật, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chẳng nói gì, chỉ nói thêm: “Hình như bên trong rất khó đi, hay là để tôi đi xem, hai người ở đây chờ đi?”
“Tôi đi với cậu.” Lục Thanh Tửu nói, “Miểu Miểu, chị chờ ở đây, em và Doãn Tầm đi qua đó xem thử.”
Chu Miểu Miểu sờ sờ cánh tay của mình, không biết tại sao cảm thấy cả người có hơi rét run, cô nói: “Đừng, tôi sợ mà, đừng để tôi lại một mình, tôi đi cùng các cậu.”
“Được rồi.” Lục Thanh Tửu không xoắn xuýt nhiều, bởi vì tiếng khóc của đứa trẻ trong rừng cây càng ngày càng mỏng manh, có cảm giác như ngay sau đó sẽ biến mất vậy.
Ba người cùng thống nhất rồi thì bắt đầu đi đến nơi phát ra âm thanh bên trong rừng cây.
Mày Doãn Tầm vẫn luôn nhăn lại, Lục Thanh Tửu thấy biểu cảm cậu ta không đúng, nhỏ giọng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
“À…… tiếng khóc của đứa trẻ này có hơi lạ.” Doãn Tầm trả lời, “Không giống với mấy đứa trẻ trong thôn.” Hơn nữa mấy đứa trẻ trong thôn suốt ngày chạy lên trên núi, còn quen đường hơn cả bọn họ, nào còn cần bọn họ giúp đỡ.
Lục Thanh Tửu đang muốn hỏi thêm thì đột nhiên nhớ đến gì đó, trong lòng hơi hơi khẩn trương.
Theo tiến độ thâm nhập của ba người, tiếng khóc cũng càng ngày càng gần, Lục Thanh Tửu vẫn luôn chú ý các bụi cỏ chung quanh, nhưng trước sau vẫn không phát hiện ra bóng dáng đứa trẻ nào, cho đến khi Chu Miểu Miểu đứng ở phía sau cậu, duỗi tay kéo góc áo cậu, run giọng nói: “Sao…… sao giống như không phải tiếng đứa trẻ khóc thế.”
Lục Thanh Tửu quay đầu lại dùng ánh mắt dò hỏi.
“Cỏ, hình như có thứ gì đó……” Chu Miểu Miểu có chút sợ hãi, sau khi lui lại hai bước, chỉ chỉ bụi cỏ trước mặt bọn họ.
Ánh mắt Doãn Tầm dừng lại chỗ bụi cỏ, cậu ta đi về phía trước hai bước, cong lưng, lấy ra một đồ vật từ trong bụi cỏ. Lục Thanh Tửu đứng ở bên cạnh cậu ta, vừa nhìn đã thấy rõ đồ vật trong tay Doãn Tầm…… Vậy mà thứ đó lại là một đôi giày nhỏ màu đỏ của trẻ con, giày vải rất dơ, phủ đầy bùn đất lầy lội, trông hết sức bẩn thỉu.
Doãn Tầm cầm lấy thứ này rồi sắc mặt lập tức thay đổi, Lục Thanh Tửu nhanh chóng hỏi: “Doãn Tầm, sao vậy?”
Doãn Tầm nhìn bọn họ, nói giọng khàn khàn: “Cậu còn nhớ lúc trước tôi có kể cậu nghe chuyện trong thôn chúng ta có một đứa trẻ bị chết đuối trong rừng rậm không?”
Lục Thanh Tửu nói: “…… Nhớ.”
“Khi thi thể nó được tìm thấy thì thiếu một thứ.” Doãn Tầm cười khổ, “Thiếu một đôi giày màu đỏ ……” Hiển nhiên, đôi giày trong tay cậu ta, chính là di vật thuộc về đứa trẻ bị chết chìm kia, chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện trong bụi cỏ trước mặt này.
Cánh tay Lục Thanh Tửu nổi lên một tầng lông tơ, đáng sợ nhất chính là lúc Doãn Tầm vừa mới cầm đôi giày đỏ lên thì tiếng khóc của đứa trẻ đã ngừng lại.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu Miểu Miểu có chút luống cuống, cô nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi luôn thôi.”
“Đi thôi.” Doãn Tầm nói.
Nhưng mà bọn họ mới vừa đi về phía trước hai bước, tiếng của đứa trẻ lại vang lên lần nữa, nhưng mà âm thanh lần này không phải tiếng khóc, mà là tiếng cười ha ha ha, giọng cười khiến da đầu bọn họ đều phải nổ tung, ba người bọn họ không khỏi bước nhanh hơn, muốn mau chóng rời khỏi nơi này. Nhưng lúc này chuyến đi ngắn ngủi ban đầu lại trở nên dài cực kỳ, ba người đi xuyên rừng rất lâu mà mãi không tới được con đường nhỏ lúc đầu đến, hơn nữa hoàn cảnh xung quanh cũng càng ngày càng xa lạ.
“Tôi sợ quá.” Chu Miểu Miểu nhỏ giọng nói bên cạnh Lục Thanh Tửu, “Có phải chúng ta lạc đường rồi không?”
“Hình như là vậy.” Lục Thanh Tửu cười khổ.
Doãn Tầm phía bên cạnh vẫn luôn không nói chuyện, lúc này mới trầm giọng: “Có phải chúng ta nên ném đôi giày của đứa trẻ đi không?”
“Có ý gì?” Lục Thanh Tửu hỏi.
“Trong thôn có một tập tục.” Doãn Tầm nói, “Nói là đồ người chết khi chết từng mặc không thể mang theo trên người, nếu không người đó sẽ nhớ mong mãi, không có cách nào đi đầu thai được cả.” Cậu ta giơ giày nhỏ trong tay lên, nói, “Có phải vì thứ này mà chúng ta mới không rời khỏi nơi này được hay không?”
Lục Thanh Tửu nói: “Vậy ném đi.”
Thật ra cậu dốt đặc cán mai đối với mấy thứ này, tuy rằng ngẫu nhiên hay gặp phải mấy chuyện kỳ quái, nhưng chỉ cần làm bộ không nhìn thấy thì sẽ tất cả qua, tận cho đến khi tới thôn này, cậu mới thực sự tiếp xúc với mấy thứ như vậy.
Doãn Tầm gật gật đầu, thật cẩn thận đặt đôi giày trong bụi cỏ bên cạnh, nhưng mà khi cậu ta nhẹ buông tay, bên tai bọn họ liền vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con thêm lần nữa, tiếng khóc này thê lương tuyệt vọng, dọa Doãn Tầm lảo đảo một cái.
“A…… hình như trời bắt đầu mưa.” Chu Miểu Miểu nói, “Chúng ta ở trên núi bao lâu rồi?”
Không biết từ khi nào, trời đã hoàn toàn chuyển tối, những đám mây đen dày đặc lơ lửng trên bầu trời, rừng rậm an tĩnh có chút kỳ quái, thậm chí bọn họ có thể nghe được tiếng giọt mưa rơi trên lá cây.
“Đã 8 giờ tối rồi.” Lục Thanh Tửu nhìn điện thoại của mình, điện thoại không có một vạch tín hiệu, điều này có nghĩa, bọn họ đã lạc đường ở chỗ này những hai tiếng, mà trước sau vẫn không có cách nào tìm được con đường chính xác rời khỏi rừng cây càng ngày càng âm trầm này.
“Không được rồi, chúng ta phải nhanh lên một chút.” Mặt Doãn Tầm cũng đã hơi khó coi, “Nếu trời tối mà còn mưa thì thật sự phiền phức lắm.”
Còn phiền phức cái gì thì cậu ta không nói ra một chữ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT