- Huyết khí dương cương đích thật là khắc chế được Âm Thần. Nhưng ta không ngờ máu của Võ Thánh lại có thể làm thương tổn tới cả Quỷ Tiên nữa.

Hồng Dịch cùng Mộ Dung Yến bàn luận, trong lòng cũng nổi lên ham muốn một ngày nào đó mình lấy máu vẽ lên trên thân Trảm Sa, lúc đó chỉ cần trong chốc lát là có thể đánh tan Đạo môn Hiện hình duyên hống kim thân của đối phương.

- Võ Thánh luyện tủy hoán huyết, lấy thể phách dương cương để thành Nhân Tiên chi đạo. Huyết khí cường đại tới mức không thể tưởng tượng nổi. Đối với những Âm Thần như ta và ngươi thì họ căn bản không cần lấy máu của mình mà chỉ cần dùng quyền cũng có thể đánh tan chúng ta ra rồi.

Mộ Dung Yến nghiêm mặt nói:

- Ngoài ra, Tiên Thiên Võ Sư đỉnh phong có được sự hợp nhất của linh hồn và thể xác; ý chí, ý niệm cũng dung hợp khiến bản thân họ rất kiên cường; huyết khí cũng vô cùng mạnh mẽ. Vì vậy cho dù ngươi có Huyết Văn Cương châm, có tốc độ rất nhanh nhưng mà nhiều nhất chỉ nhanh hơn loài chim một chút mà thôi. Còn nếu mà gặp phải loại Tiên Thiên cường giả linh nhục hợp nhất kia thì họ chỉ đưa tay một cái là có thể bắt được rồi.

- Lợi hại như vậy sao?

Hồng Dịch trong lòng thoáng chấn kinh.

Hắn tưởng tượng Thần hồn mình ngự Huyết Văn Cương châm đi ám sát bị người một tay nắm lấy không thể động đậy mà trong lòng cảm thấy khiếp sợ.

- Đó là điều đương nhiên.

Thấy Hồng Dịch khiếp sợ, Mộ Dung Yến dường như vô cùng khoái trá, cười khanh khách nói:

- Huyết Văn châm của ngươi khi bắn ra tốc độ không thể nhanh bằng tên phải không? Mà Võ đạo Đại Tông Sư, tay không có thể tiếp tên thậm chí là có thể tay không mượn nỏ bắn ra thiết tiễn! Ngươi cứ ngẫm đi. Điều đó thì phải cường đại tới mức nào. Đương nhiên ngươi nếu có thể luyện thành Quỷ Tiên thì Thần hồn bay vào trong mây, mượn sự luyện hóa của lôi điện để thành thuần dương đạt Dương Thần, lập tức ngươi sẽ có được tiên thể Dương Thần tinh khiết. Lúc đó cho dù là Nhân Tiên đỉnh phong hay cao thủ sắp phá toái hư không cũng không phải là đối thủ của ngươi. Chỉ có điều ta nhìn nguwoi muốn luyện đến bước kia thì thật không có khả năng.

- Tiên thể Dương Thần tinh khiết là sao?

Hồng Dịch cũng không để ý đến lời châm chọc của Mộ Dung Yến mà từng chút từng chút nghiền ngẫm hàm nghĩa trong mỗi câu nói của Mộ Dung Yến.

- Lôi đình là thứ có tính chất huỷ diệt. Thần hồn ta từng xuất xác bị tiếng xuân lôi đánh tan phải rất vất vả mới tụ lại được. Ta thật sự không nghĩ Thần hồn chịu sự tẩy lễ để lôi đình nhập vào thì sao có thể thành được Dương Thần?

Hồng Dịch lại hỏi.

- Cái gì? Ngươi lại dám xuất xác khi có tiếng sấm nổ ư? Vậy mà lại còn chưa chết nữa?

Mắt Mộ Dung Yến trừng lên nhìn Hồng Dịch như thấy một quái vật:

- Với cảnh giới của ta so với ngươi ước chừng còn cao hơn gấp đôi nhưng cũng không dám xuất xác khi có tiếng sấm nổ, mà ngươi....

- Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.

Hồng Dịch phất tay.

- Lôi đình vừa là tử lực cũng vừa là sinh lực. Ta từng nghe qua Quán chủ giảng đạo, hắn nói: Khi thiên địa còn ở trong thời kỳ ban sơ trên đại địa vô cùng hoang vu và cũng không hề có sinh mệnh. Cho tới khi lôi đình trên trời bổ xuống hải dương mới sinh ra những sinh mệnh. Con người lĩnh ngộ để thay đổi đạo của sinh tử bay nhập vào trong lôi đình để có thể khiến Thần hồn chuyển hóa thành sinh mệnh chân chính tái hiện cảnh thời kỳ thái cổ hồng hoang, khi mà sinh mệnh mới được sinh ra. Dương Thần cũng giống như việc sau khi luyện tủy hoán huyết giúp thoát thai hoán cốt trong Võ học. Nhưng dù có thoát thai hoán cốt thì vẫn chỉ là nhân hình được luyện đến đỉnh điểm nên vẫn chỉ là người chỉ có điều phía sau còn thêm một chữ Tiên vào mà thôi! Còn Dương Thần lại thoát ly khỏi hình thái con người cho nên Dương Thần được xưng là thần tiên. Thần tiên, thần tiên mà trong đó không còn một chữ "Nhân" nào cả.

Mộ Dung Yến thấy Hồng Dịch làm vẻ khiêm tốn thụ giáo thì trong lòng lại càng thoải mái, lông mày giãn ra như một con khổng tước xòe cái đuôi xinh đẹp của mình mà kiêu ngạo.

- Đạo lý của Huyền Thiên Đạo quả nhiên là sâu không lường được!

Hồng Dịch lúc này vô cùng khiếp sợ, có thể nói trong lòng hắn đang phiên giang đảo hải!

Theo những đạo lý mà Mộ Dung Yến vừa nói xong thì tất nhiên đó không phải là những giải thích của chính nàng mà là của Huyền Thiên Quán. Những điều đó quả thực hắn mới nghe lần đầu nhưng theo trực giác hắn cẩm nhận những đạo lý này có thể thẳng tiến tới Đại đạo, làm sáng tỏ sinh tử chuyển hoán.

Trong lòng hắn đối với Huyền Thiên Quán bỗng sinh ra một cảm giác như uyên như hải.

- Không hổ là một trong Lục Đại thánh địa. Nếu ta có thể tới Huyền Thiên Quán cùng trưởng lão thậm chí là Quán chủ để biện giải học vấn thì thật vui sướng biết bao.

Hồng Dịch lắc đầu quẳng ngay ý nghĩ điên cuống này ra khỏi đầu.

- Ngươi còn vấn đề gì cần thỉnh giáo bổn tiểu thư nữa không?

Mộ Dung Yến chắp tay sau lưng, khoan thai đi lại.

- Tu hành Võ đạo, sau khi đến cảnh giới Tiên Thiên thì chú trọng việc linh nhục hợp nhất, cuối cùng là hồn cùng phách là một thể không thể tách rời. Nhưng mà chúng ta tu luyện đạo pháp, Thần du vật ngoại nên hồn cùng phách không thể thành một thể nếu không thì sẽ không thể xuất xác. Như vậy lúc đó có phải là tu luyện võ đạo càng lên cao càng khó khăn hay không? Với cả người đã luyện tiên nhưng rồi lại thành Dương Thần, có thể không?

- Xích! Làm sao có thể chứ! Mộ Dung Yến thoáng có vẻ châm biếm: - Mặc dù nói rằng cần phải chú trọng tính mệnh song tu nhưng tu luyện Đạo thuật, tu luyện võ thuật lại đặc biệt gian nan. Một vị cao thủ Đạo thuật thì võ thuật tất nhiên sẽ không mạnh được. Mà một vị cao thủ võ thuật đạt linh nhục hợp nhất thì Thần hồn không thể xuất xác và cũng không thể thi triển bất cứ Đạo thuật nào được.

- Vậy trong thiên hạ cũng có người thành tựu cả Quỷ Tiên lần Võ Thánh chứ.

Hồng Dịch nhớ tới Bạch Tử Nhạc.

- Đúng là cũng có người như vậy nhưng vô cùng vô cùng ít. Võ công sau khi tu luyện đến Tiên Thiên nếu linh nhục không hợp nhất thì võ công rất khó có thể trở nên tinh thâm. Cho dù tu luyện đến Võ Thánh cũng không thể tiến thêm được nữa. Hơn nữa lấy Quỷ Tiên để thành Võ Thánh cũng chỉ là một Võ Thánh sơ cấp mà không thể cùng Võ Thánh đã linh nhục hợp nhất so sánh được thậm chí còn lém cả một Đại Tông Sư có linh nhục hợp nhất.

Mộ Dung Yến nhìn Hồng Dịch nói:

- Người tu đạo luyện võ cũng không phải để chiến đấu mà là để kéo dài thêm tuổi thọ. Dù sao thì Thi Giải chuyển thế cũng rất nguy hiểm, hơn nữa Đạo lực mà không tinh thâm thì khi Thi Giải ở trong thai cũng sẽ trở nên mê muội dẫn tới việc mất trí nhớ. Cho nên ta khuyên ngươi, võ công tuy rằng có thể luyện nhưng cũng không cần nhập sâu vào nó.

- Xin thụ giáo!

Hồng Dịch hỏi Mộ Dung Yến nhiều vấn đề như vậy đã xua tan được rất nhiều nghi hoặc trong lòng. Những đám sương mù trong lòng hắn giờ đã tan đi, lúc này ở đó chính là một khoảng không sáng rỡ.

Song những điều này khi trở về còn cần phải tinh tế mà nghiền ngẫm lại như là việc nghiền ngẫm kinh nghĩa, học vấn.

Thường thường khi học được một môn hắn đều nghiền ngẫm, thưởng thức rồi nghiên cứu như khi hắn đọc một quyển sách. Điều này đã trở thành thói quen của Hồng Dịch hắn.

- Tiểu Mục, ngươi bảo gia gia ngươi kiểm lại sổ sách của điền trang một lần nữa đi rồi chuẩn bị năm trăm lượng hoàng kim, ba nghìn lượng bạch trắng đưa một năm cung phụng đến phủ Ngọc Thân Vương.

Hồng Dịch bảo Tiểu Mục đang ở một bên nhìn.

Vừa rồi Mộ Dung Yến ném bùa chú làm nổ cây, lại còn ngưng thủy thành thể tạo ra động tĩnh rất lớn nên Tiểu Mục nghe tin mà tới.

Chẳng qua nội trạch Lục Liễu Trang cũng không sợ bị người ta truyền ra ngoài. Hiện tại nội trạch Lục Liễu trang người ở có Mộ Dung Yến cùng hai võ sĩ của nàng, còn có Tiểu Mục cùng với Hồng Dịch hắn, Trầm Thiên Dương, Trầm Thiết Trụ, Còn lại nha hoàn hầu gái đều không có ở đây.

Điều này vốn không hợp với quy củ của một đại hộ trang chủ. Theo lý thì nội trạch một điền trang lớn như vậy cũng phải có ít nhất ba bốn mươi nha hoàn thị nữ nô bộc hầu hạ.

Nhưng mà Hồng Dịch theo nguyên tắc muốn sử dụng những người mà mình tin tưởng nên cũng không đến Ngọc kinh thành để mua một cài nha đầu lanh lợi.

Hắn biết, hiện tại những kẻ buôn bán nha hoàn cho những gia đình giàu có chủ yếu đều đến từ phương nam. Mà phương nam lại là địa bàn của Triệu gia. Thải Mãi Cục cũng do Triệu gia sáng lập nên nếu mình mà ham muốn hưởng thụ dấn do thám của Triệu gia vào nhà thì đúng là thật không ổn chút nào.

Hiện giờ Hồng Dịch hắn khẳng định đã thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của Triệu gia nên không thể không cẩn thận.

- Năm trăm lượng hoàng kim, ba nghìn lượng bạc. Cái này...

Mộ Dung Yến vừa nghe Hồng Dịch phân phó, sắc mặt liền thay đổi nhưng ngẫm lại đó cũng không phải là tiền của mình cũng không muốn can thiệp nhưng vẫn nói:

- Ngọc Thân Vương cho ngươi điền trang này thì đó chính là tài sản của ngươi rồi nên cũng không cần cung phụng nữa mà. Hơn nữa Ngọc Thân Vương về phương diện tiền tài cũng không thiếu mà.

- Địa vị càng cao thì tiền dù nhiều hơn cũng không đủ dùng. Mấy ngày này ta đã điều tra Ngọc Thân Vương cũng chỉ có hơn một trăm điền trang, hàng năm thu vào cũng không có bao nhiêu còn kém xa so với Hòa Thân Vương chứ đừng nói đến là Thái Tử gia. Ngày nay hắn trông coi thuế ruộng ở hộ bộ, kết giao quan viên rồi thưởng cho binh tướng thủ hạ, duy trì thể diện. Đó đều là những cái hang không đáy cả nên dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ dùng. Mà tiền ta cũng chỉ cần đủ để dùng, còn lại toàn bộ cứ đưa hết cho hắn.

Hồng Dịch liếc mắt nhìn Mộ Dung Yến.

- Cũng đúng!

Mộ Dung Yến gật gật đầu nhưng sau đó kinh hãi nhìn Hồng Dịch:

- Ngươi không phải có chủ ý gì tới ta. Ta đã ủng hộ ngươi một ngàn lượng hoàng kim. Lúc này còn chưa thấy được ích lợi phía trước thì ta sẽ không tiếp tục ủng hộ nữa.

- Ta sao lại có chủ ý tới người chứ hả?

Hồng Dịch cảm thấy kỳ quái nhìn Mộ Dung Yến:

- Ngươi ủng hộ một ngàn lượng hoàng kim kia thì ngươi và mấy con Ngao Sư Vương đã ăn hết một nửa. Ta tính toán với ngươi không phải là làm khó mình sao.

- Biết vậy là tốt rồi!

Mộ Dung Yến đắc ý nói.

...........................

Phủ Ngọc Thân Vương.

- Vương gia, ta y theo dặn dò của người chuyển toàn gia Thủy sư Sài tướng quân ở phương nam đến Ngọc Kinh rồi ban cho nhà hắn một điền trang ba mươi mẫu rồi. Hắn viết thư nói rằng rất cảm kích Vương gia, nói người nhà đã được bố trí ổn thỏa, sau này không còn buồn phiền, sẽ dốc sức vì Đại Kiền.

Vân Thanh, nữ tử như đóa hoa sen trong dòng nước đứng bên cạnh Ngọc Thân Vương.

- Ài! Trợ cấp rồi lương cho binh linh của triều đình tuy rằng không thấp nhưng lại bị cắt xén hết lớp này đến lớp khác nên cũng không còn bao nhiêu. Ta mang binh đánh giặc thấy những tưỡng sĩ tử vong trên sa trường để lại cô nhi goá phụ nên nhà họ mà không được an bài thì ai chịu vì mình mà ra sức phục vụ đây?

Ngọc Thân Vương giận dữ nói:

- Chẳng qua điền trang của ta trong những vị Hoàng Tử là ít nhất. Không bằng Bát đệ có ngân thương ủng hộ. Thái Tử năm đó tiêu diệt Đại Thiền Tự tích trữ cũng không biết bao nhiêu là tiền tài lại còn chống lưng cho những thế gia ở phương nam, về phương diện mua chuộc nhân tâm thì ta còn kém xa lắm. Năm nay thu nhập có chút khó khắn thì phải. Mấy năm nay ta quản lý bộ hộ, phụ trách thuế ruộng của thiên hạ. Nhìn chức quan tưởng là béo bở nhưng kỳ thật đó lại là một cái hang không đáy! Rồi Phụ hoàng nhìn vào, các quan nhìn vào, chỉ cần có người nhùn tay vào sẽ gây lại gây ra một trường sóng gió. Một vương phủ lớn như vậy, toàn bộ dựa vào nàng quản lý mới chống đở được. Vất vả cho nàng quá!

- Thu nhập năm nay không nhiều hơn năm trước. Vương gia ban thưởng thì cũng cần phải lưu ý một chút!

Vân Thanh lắc đầu:

- Song Lục Liễu trang hôm nay đưa tới như lệ cũ của những năm trước, thậm chí còn nhiều hơn gấp đôi nữa.

- Lục Liễu trang? Đó không phải là nơi ta ban cho Hồng Dịch sao? Thế nào mà còn thu nữa mà lại còn hơn gấp đôi chứ?

Ngọc Thân Vương ách một tiếng.

- Ta cũng rất lấy làm lạ. Hồng Dịch sau khi đi khỏi phủ Võ Ôn Hầu cũng không có nhiều tiêng tích góp. Hắn cũng đang muốn dùng tiền nhưng sao lại vẫn cung phụng như những năm trước mà lại còn nhiều như vậy nữa? Vương gia, có cần ta đi tra một chút không?

Vân Thanh nói.

- Không cần! Hắn đưa tiền đến là muốn bày tỏ thái độ với ta. Ta dùng người thì không nghi ngờ người mà nghi người thì không dùng người nên tra hắn để làm gì. Đúng rồi, hắn giờ là cử nhân nên cũng có thể giới thiệu ra ngoài. Hơn nữa cung mã võ nghệ của hắn vô cùng tốt. Đúng lúc Hải tặc ở phương nam đang ngày càng hung hăng, ngang ngược. Ta sẽ phái hắn đến làm bộ hạ dưới trướng Nhan thống lĩnh, dựa vào đó mà tranh chút công trạng để đầu xuân sang năm thi tiến sĩ, sau khi thi xong cũng có thể để cho phụ hoàng chú ý tới lý lịch hắn. Những người có cả văn cả võ là những người phụ hoàng thích nhất có khả năng được lên chức rất nhanh. Chỉ không tới vài năm, hắn có thể trong triều giúp ta kiềm chế Hồng thái sư.

Ngọc Thân Vương vỗ vỗ tay rồi hạ quyết tâm, quát một tiếng:

- Người đâu, tới Lục Liễu trang mời Hồng Dịch đến đây một chuyến!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play