- Ta bái lạy chính là Hắc Ám ma thần, địa vị dưới Huyền Thiên Đạo Tôn nhưng là Ma Thần chủ về hắc ám, mê loạn. Mà ta nói trước nếu ngươi nhìn đạo thuật của Huyền Thiên Đạo chúng ta mà bị tẩu hỏa nhập ma thì cũng tại ngươi nên đừng trách ta đấy.

Mộ Dung Yến đứng lên ánh mắt lóe lóe khóe miệng nhẹ cười mỉm nói.

- Tâm tư ngươi cũng không tình là độc ác. Cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta!

Hồng Dịch cười cười:

- Ta không phải là xem trộm đạo thuật của các ngươi, mà ta muốn cùng ngươi nghiên cứu học hỏi lẫn nhau mà thôi, ta chỉ muốn biết rốt cục bức họa của ngươi tinh túy đến thế nào mà thôi. Ta nào có ý bảo ngươi nói cho ta kinh văn tâm pháp.

- Được!

Mộ Dung Yến gật gật đầu:

- Nếu ngươi không sợ tẩu hỏa nhập ma thì ta liền đưa bức tranh cho ngươi không có đạo thuật tâm pháp. Một bức tranh cũng không tính là gì.

Dứt lời, nàng trải giấy lên mặt bàn nhưng cũng không vội vẽ tranh, mà hai tay bắt quyết trước ngực lầm dầm đọc một pháp quyết thần bí qua một hồi lâu nàng mới bắt đầu cầm lên chiếc bút lông trắng như tuyết bắt đầu chuẩn bị vẽ tranh.

Hồng Dịch ngồi nhìn âm thầm gật đầu.

“Kỹ thuật hội họa của nàng quả thật tinh thâm. Xem ra Vân Mông tuy là tộc man di nhưng về phương diện văn hóa, giáo dục cũng khá sâu sắc tinh tế. Ít nhất thì từ trên người con cháu quý tộc như Mộ Dung Yến này cũng có thể nhìn ra được điều đó.”

Nhìn nàng một thân quần áo trắng tinh, đầu đeo dải duy băng trông thập phần đáng yêum, thoạt nhìn toát lên thần tháí khoáng đạt không gò bó của thiếu nữ dị tộc.

Bất quá phong thái của những nữ tử sống trên thảo nguyên rất khoáng đạt nhưng ngoài cái đó Mộ Dung Yến còn có phong thái tiểu thư khuê các của thiếu nữ trung thổ: “Làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, mắt hạnh má đào“. Vì vậy nhìn nàng rất thanh tú nhưng cũng không kém vẻ oai hùng.

Trong cảm giác của Hồng Dịch, Mộ Dung Yến trông có chút tương tự với Hồng Tuyết Kiều nhưng mà so kĩ ra thì nàng lại hơn Hồng Tuyết Kiều về khí chất thần bí phiêu dật do việc tu luyện Đạo thuật mang lại. Song đối với điều này Hồng Dịch cũng không để ý nhiều mà tất cả ánh mắt đều tập trung trên ngòi bút của Mộ Dung Yến.

Thời gian dần dần qua đi, trên trang giấy bắt đầu hình thành một thần tượng hình dáng người khôi ngô có ba đầu sáu tay, khuôn mặt thần tượng thập phần âm hiểm, nụ cười giả tạo mà nét nhấn của bức họa chính là ở hình dáng những cánh tay có cái thì thủ thế có cái như móc câu ..trông cực kỳ sống động, thập phần trấn nhiếp hồn phách.

Càng nhìn bức họa thần tượng càng có cảm giác âm u sợ hãi, lại có cảm giác như ma thần từ thế giới bóng tối đi ra muốn thôn phệ hoàn toàn ánh sáng của thế giới này mà biến thế giới này thành thế giới của hắc ám.

- Hảo! Bức tranh thật sống động!

Hồng Dịch vừa thưởng thức bức họa vừa kinh ngac thốt lên, trong lòng thì thầm mang những thần tượng trong Di Đà Kinh mang ra so sánh.

- Quá khen!

Mộ Dung Yến nhìn bức tranh có vẻ như vẫn không hài lòng lắm lắc đầu nói:

- Ta vẽ bức này cũng không có tốt lắm! Hắc Thiên ma thần tượng của Hắc Ma đường chúng khi nào nhìn vào mà ngươi cảm thấy như nhìn vào bóng tối vô tận thì mới biểu đạt được tinh túy. Ngươi vĩnh viễn không hiểu được đâu mới chân chính là câu hồn nhiếp phách. Nếu như nhìn vào bức tranh mà Thần hồn vĩnh viễn chìm trong âm u, hắc ám vô tận thì đó mới là đạt tâm nguyện của ta.

- Bức họa này đủ để biểu đạt tu vi cao thấp của ngươi.

Hồng Dịch nói:

- Nếu tu vi của ngươi cao thì thần vận của bức tranh cũng sẽ chính xác hơn một chút.

Hắn trong lòng tự nhiên biết, tranh này giống như là một quyển bí tịch tu hành , nhưng cũng chỉ có thể xem như bí tịch thô, không thể hoàn toàn biểu đạt hết thần vận của Hắc Thiên ma thần. Thần vận không trọn vẹn thì không tính là chính tông, cho dù có thể sử dụng nhưng tu vi không cao mà tu luyện có thể bị tẩu hỏa nhập ma.

Chỉ có điều Hồng Dịch cũng không chuẩn bị tu luyện, mà chỉ dùng để nghiền ngẫm và tham khảo.

- Ngươi có thể đi rồi!

Hồng Dịch cũng không trả lời vấn để của Mộ Dung Yến mà chỉ phất tay:

- Bùa chú và kim đan trong hòm của ngươi ta đều có thể đổi lại nhưng thanh phi kiếm kia thì phải bồi thường cho Tiểu Mục nên không thể trả lại cho ngươi.

- Ngươi sao vẫn còn chưa đi?

Thấy ánh mắt Mộ Dung Yến đang lộ vẻ kỳ quái nhìn mình, Hồng Dịch nhíu mày.

- Ngươi thật sự cho ta đi sao? Lại còn đem kim đan, bùa chú trả lại cho ta nữa. Ngươi không sợ thả ta khi đã khỏi ta sẽ tìm người liên thủ quay lại tìm ngươi trả thù rồi cướp Huyết Văn Cương châm, sau đó mang đi Tiểu Mục sao?

Mộ Dung Yến lấy tay chỉ sờ sờ mi tâm của mình, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm Hồng Dịch.

- Đương nhiên là có chút do dự nhưng mà ta cũng không muốn giết ngươi. Ta nói là làm, không phải hạng tiểu nhân nên đương nhiên sẽ không đổi ý. Ngươi nghĩ ta để ngươi đi là giả sao? Hay là ngươi cho rằng ta thả ngươi nhưng kỳ thật sẽ ngầm tới giết ngưoi.

Hồng dịch bật cười lắc đầu:

- Ngươi thật sự là lấy lòng của kẻ tiểu nhân đo lòng người quân tử.

- Nếu ngươi tuân thủ ước định, ngươi cũng yên tâm, ta đường đường là con gái của Hầu tước Vân Mông nên cũng sẽ không làm ra chuyện đê tiện đến như vậy. Bất quá ta nói giao dịch, ngươi cũng nên suy xét một chút, ta trên người có năm đạo phù, ngũ mai kim đan, còn có một trăm hai kim phiếu hoàng kim, ta sẽ lấy đi ba đạo phù, tam mai kim đan dùng để phòng thân còn lại coi như là tiền đặt cọc để ở chỗ ngươi. Khi nào ngươi suy nghĩ rõ ràng thì hãy tới Tụ Bảo Trai ở Ngọc kinh thành tìm một chưởng quầy gọi là Phong Thiết, hắn là người của ta. Nếu ngươi sau khi cân nhắc xong mà vẫn không bán Huyết Văn Cương châm thì sau ba ngày cũng có thể đến Tụ Bảo Trai đem những đồ kia trả lại cho ta.

Dứt lời Mộ Dung Yến búng tay rồi đi ra sân.

Thấy Mộ Dung Yến đi rồi, Hồng Dịch cũng như là tiễn được một ôn thần nên hắn thở phào một hơi. Nữ tử ở đây cũng có chút phiền toái. Chẳng những phải lo lắng nàng đánh lén, rồi lại không thể giết nàng và cũng không thể tống nàng vào đại lao. Hiện tại nàng tự mình ra đi thì thật không chuyện gì tốt hơn chuyện này cả.

Nhìn bức họa Hắc Thiên ma thần trên bàn, Hồng Dịch nhớ tới Dạ Xoa Vương và La Sát Vương trên Di Đà Kinh cùng Hắc Thiên ma thần rồi đem chúng ra ngiền ngẫm, xem khác nhau ở nào.

Sau đó Hồng Dịch lôi “Tiền đặt cọc” mà Mộ Dung Yến lưu lại ra. Bên trong một cái hộp có hai lá bùa nồng nặc mùi hỏa dược, trên đó có phù văn hình hỏa diễm giống như trên Bạo Viêm Thần Phù kiếm. Còn hai quả "Kim đan" đang tỏa sáng lập lòe lại nặng tới dị thường, mặt ngoài có màu vàng bạc, còn có một dải hoa văn màu đen.

Hồng Dịch biết, đây là pháp bảo hiếm thấy của Đạo gia "Kim Đan hóa hình". Khi Thần hồn tu luyện tới mức Hiện Hình, liền dùng hỏa phù đem đan này khai mở, làm khí duyên hống bốc ra rồi lấy Thần hồn phụ lên, lập tức sẽ hiển hóa ra thân hình mình có sức mạnh lớn vô cùng và đao thương cũng không thể xâm phạm được.

Loại kim đan, hỏa phù này Hồng Dịch từ trong Đạo Kinh biết được rằng đạo sĩ luyện chế ra những thứ này thì cực kỳ hao phí công phu. Luyện chế một quả, phải hao phí một lượng lớn sài thán, chu sa, thủy ngân, chì, kim phấn, ngọc tiết. Hơn nữa mỗi một phái lại có pháp quyết luyện chế riêng lên hiệu quả phụ trợ thần hồn cũng khác nhau.

“ Nàng muốn mua Huyết Văn Cương của ta, ta còn chưa đáp ứng, Nhưng vì sao lại đem lá bùa, kim đan làm tiền đặt cọc? Hay là nàng còn muốn dùng kim đan trao đổi cùng ta?”

Hồng Dịch cười cười rồi đem bùa chú và Kim Đan để sang một bên

Hơn mười ngày, gần nửa tháng nữa cứ vậy trôi qua mà không có biến động gì. Mộ Dung Yến đã đi và không tới quấy rầy cứ như thể là nàng đã biến mất trong trời đất này vậy. Hơn nữa Triệu phu nhân kia cũng không có bất cứ hành động gì cả.

Song Hồng Dịch không có khi nào buông lỏng. Hàng ngày, sáng thì tôi luyện võ công, đêm thì rèn luyện thần hồn. Một thân võ công rốt cục dưới sự kết hợp của Ngưu Ma Đại Lực quyền và Thiên Triền Thủ bỗng nhiên tăng mạnh tiến vào cảnh giới Võ Sĩ. Mà Thần hồn của hắn, cũng càng ngày càng xúc tích nên lực lượng càng lúc càng lớn nhất là khi sử dụng Huyết Văn Cương châm lại càng thêm xuất thần nhập hóa.

Vào buổi sáng sớm hôm nay Hồng Dịch theo thường lệ luyện công, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, đến trước nhà thì dừng lại rồi bước vào là một nô bộc tay cầm thiếp mời .

- Vị ấy có phải Hồng Dịch, Hồng công tử phải không?

Tên nô bộc đó tới trước cửa thấy Trầm Thiên Dương đang quét ngoài cửa liền hỏi cho rõ ràng rồi đưa thiếp mới mạ vàng đến, sau đó lên ngựa, phi nhanh đi.

“ Thiếp mới của Ngọc Thân Vương ?"

Hồng Dịch dứng nhìn mấy chữ trên thiếp mời thì ngẩn người ra, rồi sau đó hắn lại nhìn đến dòng chữ nhỏ phía dưới thiệp mời, cũng là người nào dùng bút lông tiểu khải lâm thời viết, "Hồng huynh, hôm nay Ngọc Thân Vương tổ chức yến hội tại nhà rất mong huynh tới dự. Đừng quên dắt theo Truy Điện". Kính mong: Tiêu Hạo.

Hồng Dịch cũng biết Tiêu Hạo này chính là tên của Trường Nhạc tiểu Hầu gia.

“ Ngọc Thân Vương là con thứ tư của Hoàng Thượng và là đối thủ cạnh tranh trọng yếu của Thái Tử. Mình có nên đi hay là không đây? Bất quá hình như là trận cá cược với Trường Nhạc tiểu Hầu gia nên ta vẫn phải tới xem thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play