Dịch: lieu

- Lời này của ngươi là có ý gì?

Nguyên Khí Thần không hề động thủ, ngược lại chỉ đề cập đến chuyện của Hồng Huyền Cơ và Dương Bàn, nói về sự lợi hại của con thuyền tạo hóa, Hồng Dịch nghe vậy không khỏi nhíu nhíu mày, quả thực không biết đối phương đang muốn làm gì.

Nếu như thực sự động thủ với Nguyên Khí Thần, Hồng Dịch tuy biết rằng bản thân không hề có phần thắng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không sợ hãi.

Nắm giữ Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm hoàn toàn có khả năng sát thương cao thủ tạo hóa bảy lần lôi kiếp, quả thực là có vốn liếng để chống lại Nguyên Khí Thần, mặc dù không tính là lớn cho lắm, thế nhưng nếu muốn làm cho đối phương bị tổn thương nặng nề thì hoàn toàn có thể.

Hơn nữa Nguyên Khí Thần hiện giờ đang bị ước chế bởi một số kẻ khác, tuyệt đối không dám tiêu hao quá nhiều lực lượng với Hồng Dịch ở nơi này, nếu không rất có khả năng đến lượt hắn làm cá chờ bị làm thịt.

Bỗng nhiên tại khoảnh khắc này Hồng Dịch đã nắm bắt được sự cố kỵ của Nguyên Khí Thần.

- Ngươi thông minh tuyệt đỉnh, chẳng lẽ không rõ ý của ta hay sao? So với Vô Địch Hầu thì ngươi còn có tiền đồ hơn nhiều.

Ánh mắt của Nguyên Khí Thần vốn quỷ dị vô cùng bỗng chốc trở nên thờ ơ lãnh đạm.

- Ngươi muốn cùng ta hợp tác? Cùng đối phó với Dương Bàn, Hồng Huyền Cơ?

Hồng Dịch nắm chặt Bàn Hoàng Kiếm, không chút lơ là. Rất nhiều đạo thuật như Linh Hồn Qua Toàn, Chiến Thần Kinh, Chân Không Đại Thủ Ấn, Quang Ám Đại Kết Giới đều chỉ chờ có cơ hội mà bùng phát.

Đối mặt với một đại địch lớn nhất từ trước đến gờ, hắn có một loại cảm giác giống như quán thông tất cả đạo thuật bản thân.

Tinh thần được nâng cao đến vô hạn.

Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm cùng thân thể dường như hợp nhất làm một thể, tồn tưởng trong thần niệm.

Tựa hồ cảm nhận được khí thế của Hồng Dịch phối hợp với Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm tạo thành một uy thế lẫm liệt như núi cao, cuồn cuồn hạo đãng, Nguyên Khí Thần hơi sửng sốt.

Hắn biết Hồng Dịch không hề nơi lỏng cảnh giác đối với hắn.

Chỉ cần hắn khẽ động một chút thôi, đối phương lập tức cảm ứng được, từ đó mà đáp lại bằng một kích sấm sét.

Nhất thời, mái tóc dài máu tím đậm của Nguyên Khí Thần khe khẽ phiêu động, lộ ra một vẻ biểu cảm mà kẻ khác không cách nào đoán được tâm tư. Sau đó hắn hơi ngẩng đầu lên nói.

- Không sai, ta nhận thấy đạo thuật của ngươi tuy rằng chỉ là bốn lần lôi kiếp, thế nhưng đã tu luyện thành võ đạo nhân tiên, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá cảnh giới năm lần lôi kiếp, thậm chí là có thể vượt qua sáu lần lôi kiếp. Bằng thần niệm cường đại của ngươi hoàn toàn có thể trở thành tạo hóa. Ta quả thật muốn hợp tác với ngươi. Bởi lẽ ngươi là kẻ có triển vọng. Thiên hạ này, ba trăm năm trước Mộng Thần Cơ đã trở thành tạo hóa, hiện giờ ba trăm năm sau cũng nên xuất hiện một Tạo Hóa nữa. Ta vốn định an bài cho Vô Địch Hầu Dương An làm tạo hóa, nhưng xem ra hiện giờ kẻ đó nên là ngươi mới đúng.

- Nếu ta có hy vọng trở thành tạo hóa thì hẳn ngươi phải giết ta chứ nhỉ?

Hồng Dịch mỉm cười nói, tinh thần lại một lần nữa ngưng tụ. Trên thân thể hắn, từng luồng khí huyết dương cương cuồn cuộn bốc lên trên, thẳng tắp tưa như lang yên, xông lên tận trời cao, trong luồng lang yên tinh khí bỗng hiện lên một cây cầu niết bàn vô hình.

- Đây là thứ quyền ý gì?

Nguyên Khí Thần sửng sốt, ý nghĩ nhanh chóng xoay chuyển, tuy nhiên cũng không nói ra thành lời, chỉ hờ hững cất giọng.

- Đây là quyền ý võ đạo nhân tiên của ngươi à? Tựa hồ có chút tương tự với con thuyền tạo hóa, cũng to lớn hùng vĩ, vươn đến niết bàn. Tuy nhiên ngươi nói ta phải giết ngươi xem ra cũng không đúng lắm, người có thiên phú trở thành tạo hóa sẽ khó bị giết chết. Ngay cả một kẻ như Dương An mà cũng có vận khí cực lớn, mỗi khi gặp nguy hiểm đều được hóa giải, hơn nữa còn gặp nhiều kỳ ngộ, huống chi là ngươi? Dạng người như ngươi còn thông minh hơn hắn rất nhiều, ta sẽ không hủy diệt ngươi, ngược lại sẽ giúp ngươi lĩnh ngộ ra chút ít bí mật trong Tam Giới Nguyên Khí Pháo của ta, từ đó mà dung hợp vào trong đạo thuật của ngươi!

- Nguyên Khí Thần này quả nhiên là tinh ranh hơn cả quỷ.

Hồng Dịch khẽ chấn động trong lòng. Đúng thật là hắn muốn quyết tử một trận với Nguyên Khí Thần, từ đó có thể lĩnh hội một chút huyền bí về Tam Giới Nguyên Khí Pháo kia, từ đó mà hoàn thiện Quang Ám Đại Kết Giởi, khiến cho đạo thuật bản thân tiến thêm một bước nữa.

Thế nhưng rõ ràng Nguyên Khí Thần chỉ liếc mắt qua đã nhìn thấu ý định của hắn.

Đôi mắt của Nguyên Khí Thần tựa hồ có thể nhìn thấu tất cả bí mật.

Trong lúc Nguyên Khí Thần nói, Hồng Dịch lại lâm vào trầm tư, sau một lúc lâu ánh mắt mới chớp động.

- Dù cho ngươi dẻo miệng như lưỡi gà đến đâu ta cũng không hợp tác với ngươi. Ngươi là thần linh dị tộc, ta sao có thể hợp tác được với ngươi?

- Thần linh dị tộc?

Nguyên Khí Thần mỉm cười.

- Ta hiện giờ đã tu luyện thành người, không cần thần niệm tín ngưỡng. Bảy trăm triệu nhân khẩu cùng trên trăm quốc gia Tây Vực đã không còn chút quan hệ gì với ta nữa cả. Nếu như ngươi hợp tác với ta, lật đổ hoàng thất Đại Kiền, cướp đoạt con thuyền tạo hóa, ta sẽ trực tiếp hạ thần dụ, dung hợp đại dân tộc, sau khi cho ngươi thống trị thiên hạ sẽ tiếp tục thống trị cả Tây Vực, làm nên đại nghiệp vĩ đại mà ngay cả thượng cổ thánh hoàng cũng không làm được!

Một lời này của Nguyên Khí Thần vừa nói ra lập tức gây chấn động mãnh liệt!

Ngay cả Tạ Văn Uyên cũng phải đổi sắc!

Thiên Châu và Tây Vực từ đời này sang đời khác chiến tranh liên miên, thậm chí từ thời viễn cổ thánh hoàng Ngu đã từng Ma La đại đế giao chiến qua. Nếu như thực sự có thể chấm dứt được lập nên hòa bình thì chẳng phải là đại nghiệp lưu danh muôn thuở hay sao?

Lời này nói ra từ miệng kẻ khác thì nhất định sẽ bị chê cười, thế nhưng kẻ nói ra lại là Nguyên Khí Thần, thần linh tối cao của Tây Vực, rõ ràng không có gì để nghi ngờ cả.

- Thật sao?

Hồng Dịch nghe thấy lời này xong vẫn bất động thanh sắc, tinh thần không chút dao động, chỉ hờ hững nói.

- Lời này nói ra chỉ sợ là quá sớm. Tây Vực và Thiên Châu chiến tranh suốt mấy nghìn năm, nếu như không động đao binh, hai bên buôn bán thông thương thì quả thật là một việc cực tốt. Nếu như ngươi thực sự muốn cùng ta hợp tác, vậy thì chỉ cần ngươi tặng cho ta một viên Hỗn Thiên Nguyên Khí xá lợi, từ đó chúng ta có thể thương lượng tiếp!

- Hỗn Thiên Nguyên Khí xá lợi là bản thế của ta! Xem ra ngươi thực sự không muốn hợp tác với ta rồi?

Nguyên Khí Thần nghe xong sắc mặt liền hơi biến đổi, một luồng sóng pháp lực cực lớn từ trên người hắn bắn ra.

- Nếu đã như thế, ta liền hủy diệt ngươi một cách triệt để!

- Đi!

Cảm nhận được cỗ sóng pháp lực từ trên người Nguyên Khí Thần mãnh liệt tuôn ra, Hồng Dịch biến sắc, Bàn Hoàng Kiếm trong tay lập tức vung lên! Một luồng kiếm khí thật lớn xé rách hư không bắn ra, lao thẳng về phía Nguyên Khí Thần.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch cùng tất cả mọi người tiến vào trong tiểu thiên thế giới, cấp tốc bỏ chạy!

Nguyên Khí Thần vội vàng chỉ một ngón tay về phía Viễn Cổ La Sinh Môn.

Kiện thần khí khổng lồ này lập tức chặn lại kiếm khí, trong thoáng chốc nuốt chửng cả đạo kiếm khí. Sau đó màn khí hỗn độn phía sau cánh cửa phát nổ điên cuồng, cả kiện thần khí đều rung lên dữ dội, suốt một lúc sau mới yên tĩnh trở lại, hiển nhiên đã chịu tổn thương không nhỏ.

Nhưng thật ngạc nhiên, Nguyên Khí Thần cũng không đuổi theo Hồng Dịch, mà vẫn đứng đó, trên khuôn mặt một lần nữa hiện nên một nụ cười đầy quỷ dị.

Đúng lúc này một vết nứt hiện ra giữa hư không, giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu từ trong đó chui ra.

- Thần, người không đuổi theo Hồng Dịch sao?

Âm thanh của giáo hoàng vang lên một cách trang trọng đầy đủ lễ tiết, hướng về phía Nguyên Khí Thần hỏi.

- Đuổi cũng được, thế nhưng ta lại muốn để hắn đi!

Nguyên Khí Thần nói.

- Thần, vì sao người lại thả hắn đi?

Giáo hoàng ngạc nhiên hỏi.

- Hắn nhìn ra mưu kế của ta. Ta đến đây chặn đường hắn chẳng qua chỉ là một trong chín hóa thân mà thôi, chín phần lực lượng còn lại của ta hiện giờ bị Kiền đế Dương Bàn dùng quỷ kế cầm chân. Hắn bỏ ra hẳn một kiện thượng cổ pháp bảo để bao vây ta ở sâu trong một đại trận thiên nhân, viễn cổ tinh hải. Nếu như hiện giờ Hồng Dịch cùng ta giao chiến, bằng vào Bàn Hoàng Kiếm, hắn có đến sáu phần cơ hội để giết chết hóa thân này của ta, đoạt lấy một viên Hỗn Thiên Nguyên Khí Xá Lợi. Đáng tiếc hắn lại quá mức cẩn thận, rất sợ đồng bọn bị thương vong.

Nguyên Khí Thần khép mắt lại nói.

- Hiện giờ hắn rời đi vừa vặn cấp cho ta một khoảng thời gian quý giá, giúp cho chân thân của ta rất nhanh phá được vòng phong tỏa.

- Thần, vậy còn Mộng Thần Cơ thì sao?

Giáo hoàng nói.

- Mộng Thần Cơ thi triển quỷ kế với ta, hắn nói là liên thủ với ta để đối phó với con thuyền tạo hóa, nhưng đến khi cần lại không biết chạy đi đâu mất rồi. Ta đóan rằng hiện giờ kẻ này đang tìm nơi độ lôi kiếp lần thứ chín! Hắn lợi dụng trận đại chiến này căn bản là giành lấy thời gian cho bản thân, ta cũng đã sớm nhìn thấu âm mưu của hắn rồi.

Từ trong ánh mắt của Nguyên Khí Thần lóe lên những tia sáng sắc bén.

- Chín lần lôi kiếp!

Giáo hoàng hít vào một hơi thật sâu.

- Lần trước hắn độ tám lần lôi kiếp, ta lấy thần lực bám lên người của thánh giả Đồ Nguyên đi truy sát Mộng Thần Cơ, thế nhưng thật không ngờ sau khi hắn độ lôi kiếp vẫn còn chiến lực cường hãn như vậy, đánh cho thần lực của ta trực tiếp tan rã. Nếu như để hắn vượt qua chín lần lôi kiếp thì quả thật là hung uy ngập trời.

Nguyên Khí Thần nói.

- Dương An không ngờ chết thật rồi. Ở thế giới bên ngòai vừa rồi lại có vài đạo linh hồn hàng lâm, không biết lần này chúng đáp xuống đâu! Ngươi phải chú ý, sự biến mất của Thiên Châu trung cổ chư tử cùng một vài bí mật của thế giới bên ngòai có chút ít liên quan.

- Thần của ta, thế giới bên ngòai rốt cuộc là thế giới gì vậy?

Giáo hoàng nói.

- Ta cũng không cách nào nói rõ cho ngươi biết được! Ngươi cứ tu luyện đến bảy lần lôi kiếp, trở thành tạo hóa, khi đó sẽ cảm ứng được sự tồn tại của thế giới bên ngoài cùng một số manh mối khác. Chúng ta đều muốn biết một ít bí ẩn về thế giới bên ngoài, Kiền đế Dương Bàn muốn biết, Mộng Thần Cơ lại càng muốn biết hơn, chính vì thế mới để cho Vô Địch Hầu Dương An tồn tại lâu như vậy, thực chất là muốn từ trên người của hắn tìm ra một số manh mối. Đáng tiếc trước đây vẫn có Bàn Hoàng Sinh Linh Kiếm bảo hộ linh hồn của hắn, mà hiện giờ hắn lại chết như vậy! Bí mật của thế giới bên ngoài cứ thế mà bị chặt đứt! Tuy nhiên cũng không phải lo lắng nhiều, thế giới bên ngoài hẳn sẽ có người xuống đây.

Nguyên Khí Thần nói.

- Các ngươi về hoàng cung trước đi, chờ thần dụ của ta! Hồng Dịch trúng kế hư trương thanh tế của ta, như vậy trong một thời gian dài sắp tới sẽ không gây thêm phiền phức nữa! Ta sẽ rất nhanh quay lại, nhằm vào lúc hắn độ lôi kiếp mà hàng phục hắn, biến hắn thành nô lệ của ta!

Dứt lời Nguyên Khí Thần liền tiến vào trong Viễn Cổ La Sinh Môn, sau đó cả người lẫn cửa đều biến mất.

Ngay một khắc sau khi Nguyên Khí Thần vừa biến mất, Hồng Dịch và đám người Tạ Văn Uyên đã xuyên qua tầng gió xoáy, hạ xuống bầu trời, sau đó trở về dải hùng quan Sa Châu.

- Vô Địch Hầu đã chết, việc này không thể coi thường được! Thân thể của hắn hiện giờ vẫn còn ở Thanh Châu, thống lĩnh hơn mười vạn đại quân, nếu như bị kẻ khác mượn xác hoàn hồn thì không tốt chút nào!

Vừa hạ xuống, Hồng Dịch lập tức nghĩ cách giải quyết việc của Vô Địch Hầu thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play