- Cuối cùng phụ thân đại nhân cũng thừa nhận là do bản thân cho phép Triệu phu nhân hại chết mẫu thân ta?

Hồng Dịch nghe được những lời này của Hồng Huyền Cơ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

- Không phải hoàn toàn là do Triệu phu nhân động thủ, mà chẳng qua chỉ là phụ thân đại nhân thờ ơ lãnh đạm mà thôi. Ta vốn đã cho rằng, mẫu thân ta là Thái Thượng đạo thánh nữ, cho dù đạo tâm bị phá, thần niệm nhiễm phải tạp niệm bụi trần, đạo thuật hoàn toàn bị huỷ, thế nhưng một thân võ công vẫn còn đó, lực lượng vẫn còn đó, chỉ bằng vào một tiện nhân Triệu thị nhỏ bé như con kiến kia há dám có suy nghĩ hạ sát thủ hay sao? Xem ra đúng thật là phụ thân đại nhân tự thân sắp đặt âm mưu, cũng chỉ có ngươi tự mình bày mưu tính kế, mẫu thân ta mới không hoàn thủ, cam tâm chịu chết như vậy.

Hồng Dịch trong lúc nói cũng nhẹ nhàng cười, thế nhưng ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lẽo.

- Không sai, là ta bày mưu tính kế đấy. Nếu không Triệu thị cũng không có lá gan để hạ thủ.

Hồng Huyền Cơ thản nhiên nói.

- Mẫu thân ngươi một mực bức ta, ta không thể không giết ả. Hiện giờ ngươi cũng một mực bức ta, ta không thể không giết ngươi. Sự việc chỉ có thế mà thôi.

Ánh mắt của Hồng Huyền Cơ nhìn thẳng vào Hồng Dịch, vô cùng bình thản. Lúc này hắn không bày ra cái tư thế kiêu ngạo của phụ thân gia trưởng, mà nói thẳng ra rằng mình sắp đặt mưu kế giết chết Mộng Băng Vân. Hơn nữa việc này đối với hắn chẳng qua cũng chỉ là một việc hết sức nhỏ bé, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.

Một Hồng Huyền Cơ như vậy mới chính là kẻ đáng sợ nhất, khiến cho mỗi một khối thần niệm của Hồng Dịch đều rét run.

- Nếu là như vậy, thiết nghĩ phụ thân đại nhân nên nói rõ một câu, năm đó mẫu thân bức bách ngươi như thế nào?

Hồng Dịch lúc này đã không còn dễ bị kích động giống như khi ở trước mộ phần mẫu thân trước đây, hắn hiện giờ cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi nói.

Lời đối thoại giữa hai phụ tử cho đến tận lúc này giống hệt như chưa từng có sự ngăn cách nào, tựa hồ từ trước đến giờ chưa hề có cừu hận gì hết, hoàn toàn thể hiện cha hiền con hiếu.

Tuy nhiên lúc này, trong lòng hai người đều hiểu rõ một điều rằng, cả hai đều đã động sát tâm, nếu không phải ta chết thì ngươi chết, hoặc là cả hai không đội trời chung.

- Ngươi nếu như thật sự muốn biết, trừ phi về phương diện lực lượng có thể khiến cho ta phải cúi đầu, ngoài ra không còn cách thứ hai. Ba hoa loạn bậy đạo lý đều là giả dối, chỉ có nói bằng thực lực mới là chân thật. Hồng Dịch, hiện giờ ngươi không đủ mạnh để bắt ta nhận sai với Mộng Băng Vân.

Hồng Huyền Cơ chắp hai tay sau lưng, cũng không động thủ.

- Hồng Huyền Cơ ta, cho đến tận lúc này, không thể không thừa nhận rằng ngươi quả thật có thực lực để chống lại ta. Tuy nhiên, nếu muốn thực sự đánh bại ta thì còn một đoạn đường rất dài phải đi.

- Thật sao? Ngươi cuối cùng cũng chịu thừa nhận thực lực của ta rồi sao?

Hồng Dịch khẽ cười.

- Một ngày nào đó không xa, ta sẽ thực sự đánh bại ngươi. Chậm thì một năm rưỡi, lâu là ba đến năm năm.

- Ta đương nhiên sẽ kính cẩn chờ đợi.

Hồng Huyền Cơ hờ hững nói.

- Thế nhưng bắt đầu từ hôm nay ngươi phải cẩn thận, ta sẽ không bao giờ đối đãi với ngươi như trước đây nữa. Trước đây, bất kể ngươi ương bướng ngang ngạnh đến đâu, ta đối xử với người đều giữ lại ba phần. Ngươi đừng để cho ta có được cơ hội hạ thủ. Một ngày nào đó, nếu như ta có cơ hội dồn ngươi vào chỗ chết, ta quyết sẽ không bỏ qua. Kẻ được Hồng Huyền Cơ ta thừa nhận có thực lực thì ta sẽ không cố kỵ mà đối phó với kẻ đó.

- Nói như vậy nghĩa là ngươi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để đối phó với ta sao? Vậy Mộng Thần Cơ thì sao nhỉ? Ngay cả Mộng Thần Cơ ngươi cũng không tính đến sao?

Hồng Dịch bỗng rùng mình một cái.

Hắn biết rằng lời này của Hồng Huyền Cơ có ý nghĩa như thế nào. Điều này nói lên rằng, bắt đầu kể từ hôm nay, Hồng Huyền Cơ sẽ bất chấp thủ đoạn để giết chết hắn, thậm chí là có thể đánh lén!

Một cường giả nhân tiên, khi thu liễm khí tức, thì thậm chí là lôi kiếp cao thủ cũng không phát hiện ra được. Chẳng qua bằng vào thân phận của Hồng Huyền Cơ cũng khinh thường việc đánh lén.

Hiện giờ Hồng Huyền Cơ nói những lời này với Hồng Dịch, chứng tỏ đã thừa nhận thực lực của hắn.

Điều này đồng nghĩa với việc hắn đã coi Hồng Dịch là địch nhân thực sự của mình.

- Mộng Thần Cơ? Mộng Thần Cơ là địch nhân của ta, cũng là địch nhân của ngươi. Hắn ủng hộ Vô Địch Hầu. Ngươi lại kết thành cừu hận khó giải với Vô Địch hầu, lẽ nào Mộng Thần Cơ sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Trên khuôn mặt của Hồng Huyền Cơ lộ ra một tia tiêu sái đến cực điểm, rồi hiện ra một bộ dạng tươi cười tựa như nắm giữ tất cả vạn vật, tựa hồ lúc này hắn không còn là thái sư cao cao tại thượng, đầy vẻ uy nghiêm khi ở trên triều, mà giống hệt như một Võ Ôn Hầu hai mươi tuổi, võ công lẫy lừng lại mang theo vẻ phong lưu phóng khoáng.

Bỗng nhiên, Hồng Dịch có một loại cảm giác, hắn cảm thấy Hồng Huyền Cơ dường như trẻ hơn rất nhiều. Toàn thân của hắn bỗng trở nên hoạt bát linh động hơn, tựa như đang nghịch chuyển sự sinh tử của thân thể!

- Hai thiên kinh Vũ Trụ của Thái Thượng đạo đang nằm trên tay ngươi?

Đột nhiên Hồng Dịch cất giọng hỏi.

- Đúng vậy, đang ở trong tay ta. Năm đó mẫu thân ngươi muốn để lại cho ngươi, vì thế mới đem hai thiên kinh văn này giấu ở một nơi bí mật. Thế nhưng cuối cùng lại bị ta phát hiện, sau đó lọt vào tay ta. Thật ra hai mươi năm trước, thân thể của ta cũng đã bước vào cảnh giới nhân tiên, chẳng qua về phương diện tâm linh còn chưa được viên mãn mà thôi.

Hồng Huyền Cơ nói một hơi.

- Hơn nữa năm đó ta đáp ứng với mẫu thân ngươi, bảo vệ tính mệnh của ngươi một cách chu toàn. Nếu không phải là như vậy thì ngày đó trước phần mộ ở Tây Sơn, ngươi đã sớm chết dưới tay ta rồi. Hơn nữa ngươi căn bản không thể thoát ly khỏi Võ Ôn Hầu phủ. Tuy nhiên quả thật ta không ngờ tới, ngươi mặc dù không học được Vũ Trụ nhị kinh của Thái Thượng đạo, thế nhưng lại học được Quá Khứ Di Đà kinh của Đại Thiện Tự. Hơn nữa mới chỉ trong một năm rưỡi ngắn ngủi lại có thể tu luyện tới một trình độ như thế này? Đúng là thiên tài đạo thuật, so với hạng kỳ tài xuất chúng như Mộng Thần Cơ đúng là không thua kém là mấy. Hơn nữa, đạo lữ của ngươi, Ngân Sa Vương, chắc hẳn cũng học được Quá Khứ kinh, vì vậy mới dám càn rỡ ra vào hoàng cung, thậm chí còn hoàn toàn không uý kỵ sự có mặt của ta. Thế nhưng, Hồng Dịch, ngươi quá tham lam rồi. Ngươi có biết vì sao mà các đời của Đại Thiện Tự, chỉ có một mình phương trượng mới có thể tu luyện Quá Khứ Di Đà kinh hay không?

- Vì sao?

Thiện Ngân Sa khẽ nhíu mày hỏi.

- Bởi vì quá khứ chỉ có một, không thể tồn tại hai quá khứ. Phàm là hai người cùng học Quá Khứ kinh, thì một trong hai kẻ đó tất phải lọt vào kiếp số. Lịch sử của Đại Thiện Tự cũng có tăng nhân học trộm Quá Khứ kinh, không một ai là thoát khỏi cái chết. Đây chính là mệnh vận.

Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Dịch nói.

- Mệnh vận (số phận) sao? Người quân tử không tin số mệnh. Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức. Nếu có mệnh vận mà không ngừng phấn đấu vươn lên thì mệnh vận có thể làm được gì? Đạo lý này được ta đưa vào trong đoạn mở đầu của Dịch Kinh chính là muốn để cho người người trong thiên hạ hiểu được điều đó.

Hồng Dịch nhìn Thiện Ngân Sa đang cau mày, liền ha ha cười.

- Ngươi nghĩ rằng nói như vậy có thể làm lay động tâm linh của chúng ta hay sao? Thật ra ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một câu, kháng long hữu hối, mong rằng ngươi chuyển lời này cho hoàng thượng. Mấy năm gần đây, Đại Kiền hưng thịnh đến cực điểm. Diệt Đại Thiện Tự, thu gom đạo thu khắp thiên hạ, xuyên tạc Võ Kinh, Đạo Kinh, khiến cho đạo thuật, võ thuật trong thiên hạ suy nhược, dân trí ngu dốt. Đây không phải là một việc tốt.

- Ngươi cũng là thần tử, những lời can gián này, thiết nghĩ nên trực tiếp viết thành tấu chương mà dâng lên cho hoàng thượng đi.

Hồng Huyền Cơ khép mí mắt xuống, hai tay chắp sau lưng, mặc cho gió đêm phần phật thổi lên cẩm y. Sau đó đột nhiên nói một câu hoàn toàn không ăn nhập.

- Phục Ba tướng quân, Tiêu Thiên Nghiêu, là do ngươi giết?

- À?

Hồng Dịch xoay chuyển ý niệm, hắn thật không ngờ rằng, sự việc hắn tập kích Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu ở trên biển để tự bảo vệ bản thân lại bị Hồng Huyền Cơ biết rõ ràng đến như vậy.

- Người không phạm ta, ta không phạm ngươi.

Thần niệm của Hồng Dịch chẳng qua chỉ khẽ xoay chuyển, hoàn toàn không lay động chút nào, cũng là theo lý thường mà ứng đáp.

- Ngươi không nên dùng đại nghĩa quân thần mà áp chế ta. Hoàng thượng từng được nhiều lần can gian, nếu như hắn vẫn không chịu nghe theo, ta liền khiến hắn phải thoái vị, tuân theo đạo lý của thượng cổ thánh hiền. Ngươi viết Lý Thư chắc hẳn là vì muốn vứt bỏ những đạo lý này phải không?

- Đạo bất đồng, không cần nói nhiều. Nếu như ngươi vì mẫu thân ngươi mà báo thù, ta còn có thể tha cho ngươi. Thế nhưng nếu như đạo lý của ngươi trái với đạo lý của ta. Ta không thể tha cho ngươi được. Thậm chí là cả hoàng thượng cũng không thể tha cho ngươi.

Hồng Huyền Cơ khe khẽ nói.

- Hoàng thượng tha hay không tha cho ta, đó là việc của hắn. Việc công hay việc tư đều phải phân biệt rõ ràng.

Hồng Dịch nói.

- Tuy nhiên việc ngươi muốn đến Chân Cương môn giết Bạch Tử Nhạc, ta tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.

- Cái gì? Việc này ai báo cho ngươi biết?

Hồng Huyền Cơ vừa nghe được lời này, âm thanh lập tức trở nên uy nghiêm hẳn lên.

- Nếu ngươi đã biết ta giết chết Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu, thì ta tự nhiên cũng biết được ngươi muốn đến Chân Cương môn để giết Bạch Tử Nhạc. Chỉ có thế mà thôi.

Hồng Dịch nói.

- Phụ thân đại nhân, hiện giờ trời đã về đêm, ta cũng không thể phụng bồi ngươi trò chuyện mãi được. Xem ra khúc mắc trong lòng của chúng ta cũng được cởi bỏ. Tuy nhiên nơi này là ngoại thành của Ngọc kinh, sự việc của hai cha con chúng ta, muốn giải quyết dứt điểm thiết nghĩ cũng không nên làm kinh động đến bách tính trong Ngọc kinh thành. Thân là thái sư đương triều, chắc hẳn cũng có vài điều cần cố kỵ chứ nhỉ? Hiện giờ cũng đã sắp vào hạ, ta phải mau chóng vượt qua lôi kiếp mới được.

- Ồ? Ngươi nghĩ rằng đến lúc này ngươi còn có thể đi được sao?

Hồng Huyền Cơ lại nói.

- Ài! Phụ thân đại nhân sao lại bày ra bộ dạng khoa trương như vậy chứ? Chẳng qua phụ thân đại nhân có một thân thể nhân tiên mà thôi. Nếu chỉ là nhân tiên thì ta cũng có một cái đây này.

Hồng Dịch nhìn Hồng Huyền Cơ, thở dài một hơi rồi nói.

Ngay sau đó, một màn ánh sáng trong suốt từ trong hư không hiện ra, sau đó một luồng khí huyết dương cương kịch liệt từ trong vết nứt đó truyền ra.

- Ta biết võ công của phụ thân đại nhân rất cao cường. Chư Thiên Sinh Tử Luân chính là thiên hạ đệ nhất võ học. Thế nhưng phân thân nhân tiên này của ta cũng không hề thua kém chút nào. Đây cũng là dịp tốt để nó lĩnh giáo võ học nhân tiên của phụ thân đại nhân vậy.

Hồng Dịch nói xong, cỗ thân thể phân thân Linh Thai Thần Thạch cũng từ trong Càn Khôn Bố Đại hiện ra, trong tay nắm chặt một trường kiếm, đứng cách đó khoảng mười bước chân. Thân thể Hồng Dịch khẽ động, linh hồn lập tức tiến vào trong cỗ phân thân này.

Trong thoáng chốc, hắn cảm nhận được một cỗ khí huyết kịch liệt tràn ngập khắp mọi ngóc ngách trong linh hồn bản thân, tinh khí thần toàn thân liên tục tăng lên nhanh chóng.

Nhân tiên chiến nhân tiên!

- Nhân tiên phân thân!

Sắc mặt Hồng Huyền Cơ biến đổi mãnh liệt, khi vừa nhìn thấy cỗ nhân tiên phân thân cầm kiếm trong tay này, hai mắt lập tức nhìn chằm chằm một hồi rồi mới nói.

- Đây là linh thai trời sinh! Tiềm lực vô cùng! Làm sao ngươi có được thứ như vậy trong tay?

- Không sai, đây chính là linh thai mà đất trời sinh dưỡng mà thành, uy lực vô cùng. Gần đây về phương diện võ học ta cũng nghiền ngẫm, lĩnh ngộ ra một vài thứ. Trước đây khi ở trong Võ Ôn Hầu phủ, phụ thân đại nhân không chịu dạy ta học võ. Còn hiện giờ phụ thân lại không cho ta rời đi. Ta đành phải bất đắc dĩ hướng phụ thân đại nhân lãnh giáo vài chiêu vậy. Tuy nhiên đao kiếm vô tình, cỗ phân thân nhân tiên này của ta, nếu như lỡ đả thương phụ thân đại nhân, mong phụ thân đừng trách tội ta.

- Tốt, tốt, tốt! Có một bằng hữu như ngươi, xem ra đúng là rất tốt. Lúc này ngươi để lộ ra quân bài cuối cùng là để kiềm chế ta, khiến cho ta không đi giết Bạch Tử Nhạc được. Dụng tâm của ngươi đúng là rất tốt. Thế nhưng hiện giờ ngươi chỉ là chim non chưa đủ lông cánh, vậy mà đã để lộ ra quân bài này, thật sự là quá đáng tiếc rồi.

Hồng Huyền Cơ lắc đầu.

- Năm đó, Mộng Thần Cơ cũng là như thế này, để lộ ra thân thể nhân tiên của chính mình.

Dứt lời, thân thể Hồng Huyền Cơ khẽ động, lao vọt về phía trước, thân thể trong lúc lao đi không khí xung quanh như bị bóp méo, chẳng khác nào điện chớp xé rách không gian, trong chớp mặt đã xuất hiện ngay trước mặt cỗ nhân tiên phân thân này của Hồng Dịch.

Cỗ phân thân nhân tiên của Hồng Dịch lập tức đâm kiếm về phía trước.

Soạt!

Mũi kiếm đâm thẳng về phía yết hầu của Hồng Huyền Cơ.

Trên khuôn mặt của Hồng Huyền Cơ đột nhiên lộ vẻ tươi cười. Ngay vào khoảnh khắc hắn mỉm cười, tình huống xảy ra đột biến!

Cách cỗ phân thân nhân tiên của Hồng Dịch chừng ba trượng, giữa hư không bất thình lình xuất hiện một vết nứt. Từ trong vết nứt đó, một ánh đao, bằng vào một tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi, bổ thẳng về phía Hồng Dịch. Khí tức, võ đạo tinh thần cùng với tốc độ không hề thua kém gì so với Hồng Huyền Cơ!

Lại xuất hiện thêm một đại nhân tiên!

- Cuối cùng cũng dò xét ra con bài chưa lộ diện!

Vào lúc này, Hồng Dịch hoàn toàn bình tĩnh, vạn ý niễm trở nên tĩnh lặng, trong lòng hiện chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play