- Đây là Trụ Cực Thần Chung sao? Trong thiên hạ chỉ có một vài thứ có thể đẩy ta vào tình thế bị huỷ diệt. Một là Hắc Ám Mạn Đồ La Thai Tàng Đại Kết Giới. Một là dung hợp Trụ Cực chuông và Thái Vũ tháp, sau đó dùng Cửu Hoả Viêm Long để luyện hoá thần hồn. Ngoài ra còn có một kích toàn lực của nhân tiên hoặc bị Bàn Hoàng Sinh Linh kiếm chém xuống! Không ngờ rằng ngày hôm nay ta lại gặp phải một cục diện như vậy! Đáng tiếc, Tô Mộc ngươi cũng chỉ là Tô Mộc, Cửu Hoả Viêm Long cũng chỉ có một con! Làm sao có thể giết chết ta được!

Hồng Dịch bị Tô Mộc thừa cơ dùng Trụ Cực chuông bao vậy, lập tức liền cảm thấy trời đất như tối sầm lại, thời gian như ngừng trôi, mọi thần niệm cũng ngừng hoạt động, âm thanh của Trụ Cực chuông so với ở bên ngoài thì ứ đọng ngân dài gấp mười lần.

- Ha ha ha ha. Tuy rằng người chấn nát vụn hoả đan của ta, thế nhưng ta có thể ngưng kết lại một lần nữa. Để ta cho ngươi mở rộng tầm mắt, nếm thử sự lợi hại của ngọn lửa Thái Dương Thần Mang. Ở trong Trụ Cực chuông, uy lực hoả diễm của ta có thể phát huy tới mức cao nhất! Đáng tiếc, đáng tiếc, hôm nay ngươi sẽ phải chết ở nơi này!

Cửu Hoả Viêm Long cười hô hố, tiếng cười len lỏi vào trong mỗi một sợi thần niệm của Hồng Dịch.

Cùng lúc đó, một cỗ khí tức nóng cháy bỗng nhiên từ phía bên trong thần chuông bốc lên hừng hực. Vô số ngọn lửa sáng chói bắt đầu thiêu đốt, những ngọn lửa này cũng không phải là thứ lửa tự nhiên phiêu bồng, mà là từng đạo ánh sáng sáng loá, chói mắt, nhỏ như sợi chỉ, bén nhọn như mũi châm, mỗi một sợi lửa là trông chẳng khác nào một cây châm.

- Gom lửa thành mũi nhọn! Thảo nào gọi là Thái Dương Thần Mang (Mang là mũi nhọn).

Hồng Dịch cảm thấy thần niệm vận chuyển không linh nghiệm, lại thấy một sợi lửa Thái Dương Thần Mang phóng tới, trong lòng khẽ động. Hắn biết đựơc đây là cực hạn của lửa, mỗi một sợi thần mang đều là do không biết bao nhiêu hoả diễm ngưng luyện mà thành, uy lực không thể lường trước được.

Quả nhiên khi lúc khi hắn dùng lực vận chuyển thần niệm, muốn phá vỡ sự trói buộc của Trụ Cực chuông, thì một sợi Thái Dương Thần Mang đã bắn phá đến linh hồn của hắn.

Sợi lửa Thái Dương Thần Mang sáng lóng lánh, giống hệt như một cây ngân châm, vừa mới chạm đến linh hồn của Hồng Dịch, lập tức khiến cho mỗi một tia thần niệm của hắn đau đớn dữ dội, sau đó, Thái Dương Thần Mang phát nổ mãnh liệt, hóa thành trăm nghìn đốm lửa nhỏ màu bạc sáng rực, bao vây lấy thần niệm của của Hồng Dịch, theo sau tiếp tục công phá lần thứ hai.

Ầm ầm ầm! Ầm ầm ầm!

Một sợi Thái Dương Thần Mang vừa tiếp xúc với linh hồn liền lập tức phát nổ. Uy lực của một vụ nổ này lại không thua kém chút gì so với Bạo Viêm Thần Phù kiếm. Sức công phá của vụ nổ khiến cho linh hồn của Hồng Dịch lập tức vỡ tung ra, từng tia thần niệm đều không thể tập hợp về cùng một chỗ được.

- Quá khứ, Vị Lai. Vận chuyển không ngừng. Công đức Như Lai, niệm niệm thông suốt. Vị Lai linh động. Không thể mài mòn.

Trong nháy mắt khi bị Thái Dương Thần Mang bắn tới, Hồng Dịch liền thấy rằng Cửu Hoả Viêm Long quả thật rất lợi hại. Nếu như không phải thần niệm của hắn vô cùng cứng rắn, hơn nữa lại vượt qua lôi kiếp thì chỉ sợ lần này thần hồn sẽ bị Thái Dương Thần Mang tiêu diệt.

Trong khoảnh khắc này, thần niệm của Hồng Dịch khẽ động, vận khởi Quá Khứ, Vị Lai, mang hai luồng thần niệm khổng lồ này kết hợp lại một chỗ. Toàn bộ thần niệm đột nhiên thoát khỏi sự trói buộc của Trụ Cực chuông, ngưng tụ thành thân thể của một pho tượng có hình dáng Đại Phật.

Một Quá Khứ Đại Phật khổng lồ ngồi thẳng trong lòng Trụ Cực chuông. Toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo cà sa màu vàng kim lấp lánh, khuôn mặt không có chút biến hoá nào, tựa như không hề quan tâm tới sự công kích bên ngoài.

Hắn ngồi bất động. Vĩnh hằng bất biến.

Khi linh hồn của Hồng Dịch hoá thân thành Quá Khứ Đại Phật đã hoàn toàn đạt tới một trạng thái bất sinh bất diệt.

Nhất là ở phía sau gáy của pho tượng đại phật này lại có luồng hào quang bảy màu, khiến cho ở phía trên ý cảnh vĩnh hằng bất biến của Quá Khứ Đại Phật lại nắm giữ thêm lực lượng của Vị Lai.

Pho tượng đại phật vừa ngưng tụ thành hình, bất kể Thái Dương Thần Mang có mãnh liệt bắn phá đến đâu, mãnh liệt bạo tạc đến đâu cũng chỉ có thể làm xây xát chút da thịt bên ngoài, thế nhưng ngay lập tức liền ngưng tụ lại.

- Đáng tiếc, Vị Lai Vô Sinh kinh của ta có được chỉ là bản không đầy đủ của Vô Sinh lão mẫu, hoàn toàn không trọn vẹn, kinh nghĩa không viên mãn. Thế nên khi kết hợp lực lượng của Quá Khứ Vị Lại cũng không đạt tới mức độ linh thông. Nếu không phải là như vậy, nếu như ta có được bản đầy đủ của Vị Lai Vô Sinh kinh thì có đến mười Tô Mộc kia cũng không phải là đối thủ của ta! Về cơ bản cũng không bị Trụ Cực chuông trói buộc, khi đó vung tay một cái có thể đập chết Cửu Hoả Viêm Long.

Bỗng nhiên Hồng Dịch cảm nhận thấy bản thân đạt tới một loại ý cảnh vô cùng dễ chịu.

Đây là một loại chân lý ý cảnh đạt được khi Quá Khứ, Vị Lai kết hợp lại.

Bản thân hoá thành Quá Khứ Đại Phật, sau đó mang hào quang vị lai đặt sau gáy, cấp tốc vận chuyển, việc này trước đây Hồng Dịch cũng chưa từng thử qua. Thế nhưng hiện giờ vừa sử dụng, loáng thoáng hắn tựa hồ cảm nhận được một sự huyền ảo bên trong hàm nghĩa của hai luồng thần niệm Quá Khứ, Vị Lai.

Dường như hắn đã hiểu thấu đáo một ít đạo lý của sự siêu thoát.

Trong sự bạo tạc dữ dội của Thái Dương Thần Mang, luồng hào quang ánh sáng cũng bị chấn động mãnh liệt, dần dần, từ trong vầng hào quang xuất ra những sợi tơ ánh sáng bảy màu nhỏ xíu dung hợp vào trong thân thể của Quá Khứ Đại Phật, không thể nào tách rời, không thể nào thoát ly.

Đây là kinh nghĩa của Quá Khứ cùng kinh nghĩa của Vị Lai đang có xu thế dung hợp tương hỗ lẫn nhau.

Trong lúc dung hợp, ánh sáng của bảy vòng hào quang phía sau gáy đại phật nhất thời sáng rực lên. Trên khuôn mặt của Hồng Dịch hiện ra một nét biểu cảm an bình tường hoà không gì sánh được.

- Công tử thực sự tu luyện Quá Khứ Di Đà Kinh của Đại Thiện Tự sao? Không những thế mà ngay cả Vị Lai Vô Sinh kinh cũng luyện đến mức độ ngưng luyện bảy tầng nguyên thần.

Nhìn thấy ở trong lòng Trụ Cực chuông, Hồng Dịch biến thành Quá Khứ Đại Phật, phía sau gáy có hào quang, dần dần tiến vào trạng thái dung hợp, thanh âm của Tô Mộc bỗng nhiên vang lên.

Thanh âm vốn hờ hững lạnh nhạt của vị Thái Thượng đạo thánh nữ này, hiện giờ rõ ràng thể hiện rõ một tia kinh ngạc.

- Năm đó ngay cả phương trượng của Đại Thiện tự đã vượt qua bốn lần lôi kiếp, cũng không luyện Vị Lai Vô Sinh Kinh, bị Trụ Cực chuông cùng với Cửu Hoả Viêm Long luyện hoá mà chết. Hiện giờ ngươi mới chỉ vượt qua một lần lôi kiếp, hơn nữa lại luyện một bản Vị Lai Vô Sinh kinh không đầy đủ, chẳng lẽ còn cho rằng có thể thoát ra khỏi nơi này sao?

Thanh ẩm cổ xưa của Cửu Hoả Viêm Long cũng vang lên.

- Địa Hoả Thần Mang!

Nhìn thấy Thái Dương Thần Mang không làm thương tổn được Hồng Dịch, bỗng nhiên Cửu Hoả Viêm Long ha ha cười lớn.

Thái Dương Thần Mang lóng lánh bạc liền biến đổi, ở chính giữa luồng lửa bạc bỗng xuất hiện một loạt sợi châm nhọn hỗn loạn màu xích ám (đỏ sẫm).

Một sáng bạc, một đỏ sẫm. Hai trọng thần mang, cứ hai sợi lửa kết thành một tổ, quấn lại cùng một chỗ, lần thứ hai mãnh liệt bắn tới thân thể của Hồng Dịch. Nhất thời uy lực của vụ nổ gia tăng thêm một phần.

Thế nhưng thân thể của Hồng Dịch vẫn sừng sững bất động như cũ.

Vầng hào quang ở phía sau gáy giống như đựơc ăn một lượng lớn thuốc bổ, phình to ra một cách điên cuồng. Cuối cùng lại hoàn toàn bao vây lấy thân thể, bất cứ thứ hoả diễm nào chạm phải vầng hào quang này đêu như trâu đất xuống biển, một chút vết tích cũng không lưu lại.

- Vạn Tinh Hoả Mang!

Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Cửu Hoả Viêm Long đột nhiên ngâm lên một tiếng thật dài, hoá thân thành vô số sợi lửa nhiều màu sắc, trong thoáng chốc tràn ngập toàn bộ không gian bên trong Trụ Cực chuông.

Cùng lúc đó, ở bên trong Trụ Cực chuông bỗng vang lên một loạt tiếng chuông ngâm liên miên không ngớt.

- Hả?

Cảm nhận được sự uy hiếp cường liệt, cuối cùng tại khoảnh khắc này Hồng Dịch cũng mở mắt, nhanh chóng giơ hai tay lên, kết thành một pháp ấn. Trong pháp ấn này, ngón giữa và ngón cái chụm lại thành một vòng tròn.

Đây chính là thủ ấn của Công Đức phật.

Công Đức phật cũng chính là một hoá thân của Hiện Thế phật.

Thủ ấn này chính là một thủ ấn của Công Đức phật.

Hoá thân của Quá Khứ phật kết thành thủ ấn của Hiện Thế phật, phía sau gáy là hào quang ánh sáng của Vị Lai phật.

Tại thời khắc này, Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai, đã hoàn toàn tiếp nối nhau.

Hồng Dịch nắm chặt sợi chỉ thông suốt thời gian.

Trụ Cực chuông, Thái Vũ tháp, lúc này cũng không trói buộc được hắn.

Đến lúc cuối cùng khi Hồng Dịch kết thành pháp ấn xong, ánh sáng của vầng hào quang phía sau gáy lần thứ hai sáng rực lên, đè ép Vạn Hoả Tinh Mang. Sau đó pháp ấn đột nhiên chấn động, từ trong miệng Hồng Dịch bộc phát ra một âm tiết cổ quái, "Trá" (吒).

Toàn bộ không gian bên trong Trụ Cực chuông bỗng nhiên nát vụn. Một loạt tiếng chuông đang liên tục ngân vang bất thình lình tắc tịt. Mọi âm thanh biến mất trong chốc lát, sau đó, dưới ánh mắt vui mừng khôn xiết của Thiện Ngân Sa, Nguyên Phi, Đại Kim Chu đang đứng ở bên ngoài, Trụ Cực Thần Chung cực lớn bị vỡ vụn từ bên trong. Thân thể của Tô Mộc lập tức được một luồng kiếm khí xanh thẳm bao phủ, bay ngược lại hơn mười dặm mới dừng lại được.

Còn Cửu Hoả Viêm Long, vào lúc thần chung bị phá nát, lần thứ hai phát ra một tiếng long ngâm đau đớn.

- Ngươi còn muốn chạy sao?

Một tiếng quát bỗng nhiên truyền đến. Vào lúc Trụ Cực chuông mãnh liệt nứt vỡ giữa không trung, một cảnh tượng khiến cho người chứng kiến cả đời này khó quên hiện ra.

Quá Khứ Đại Phật do toàn bộ linh hồn của Hồng Dịch hoá thân thành bỗng nhiên đứng thẳng dậy, chiều cao lên tới hơn mười trượng, vầng hào quang bảy màu gắn phía sau gáy, uy mãnh vô biên, vươn tay ra nắm lấy cổ của một con rồng lửa, tay kia giữ chặt lấy lưng rồng, còn toàn thân đang bị rồng lửa quấn lấy.

Bức tranh Đại Phật bắt rồng!

- Cửu Hoả Viêm Long! Chẳng phải ngươi muốn luyện hoá ta sao? Hiện giờ lại bị ta bắt trụ thân rồng, để xem ngươi làm cách nào có thể chạy thoát đây?

Thanh âm của Hồng Dịch cuồn cuộn vang lên, uy nghiêm trầm trọng, trực tiếp xuyên qua Quá Khứ, Hiện Tại, Tương Lai.

- Thật lợi hại! Cửu Hoả Viêm Long tuy rằng chỉ có một con, thế nhưng ngay cả là lôi kiếp cao thủ cũng không thể làm gì được! Không thể ngờ, không thể ngờ lại bị Hồng Dịch bắt trụ được như thế! Bằng vào đạo thuật của Tử Nhạc cũng khó có thể trấn trụ được một con Cửu Hoả Viêm Long! Hiện giờ Hồng Dịch lại có thể làm được như vậy, hơn nữa còn phá thần chuông đi ra! Thật quá lợi hại! Hồng Dịch sao làm sao lại lợi hại đến như vậy chứ!

Lúc này Nguyên Phi chứng kiến thần hồn của Hồng Dịch hiển hoá, Đại Phật bắt rồng lửa, tâm hồn chấn động! Một sự chấn động không gì sánh được!

Cửu Hoả Viêm Long là rồng lửa do giáo chủ Thái Thượng đạo từ trong hư không sáng tạo ra, uy lực không gì sánh đựơc. Chỉ cần là một con viêm long thì kể cả là lôi kiếp cao thủ cũng chưa chắc đã đối phó lại được.

Nói một cách khác, một con viêm long cũng đã tương đương với một cường giả lôi kiếp. Chín con viêm long tương đương với chín lôi kiếp cao thủ. Chín rồng cùng xuất hiện, hoá thành Thiên Hoả Đại Trận, có thể luyện hoá tất cả ma thần quỷ vật.

Đừng thấy nhân số của Thái Thượng đạo ít ỏi như vậy, thế nhưng chỉ cần chín con viêm long này cũng đã lợi hại hơn rất nhiều so với bất cứ thánh địa gì.

Bất cứ thánh địa nào cũng sẽ không có đến chính lôi kiếp cao thủ!

Kể cả là Tinh Nguyên Thần miếu cũng chỉ có năm cường giả lôi kiếp! Hơn nữa đều là những kẻ mượn lực lượng của máu Tà Thần mới có thể vượt qua lôi kiếp. Nếu như bằng vào bản lĩnh thực sự của bản thân thì cũng không có nhiều đến như vậy.

Một con viêm long, nếu như xếp vào trong hàng ngũ thiên hạ bát đại yêu tiên thì ít nhất cũng vượt rất xa so với Bạch Viên vương!

Quả thật rất lợi hại!

Mộng Thần Cơ tung hoành thiên hạ suốt mấy trăm năm, đã từng có vô số cao thủ đều chết dưới ngọn lửa của Cửu Hoả Viêm Long. Vô số cao thủ trong thiên hạ vừa nghe thấy bốn chữ Cửu Hoả Viêm Long đều biến sắc, hận không thể từ trong đại thiên thế giới này mà trốn được vào trong tiểu thiên thế giới.

Bốn chữ Cửu Hoả Viêm Long này, ở trong lòng của rất nhiều cao thủ tu đạo gần như đã trở thành ác mộng, trở thành một thứ tồn tại giống như thượng đế thần vương.

Thậm chí có cao thủ, rõ ràng bản thân có khả năng chiến thắng một con viêm long, thế nhưng vẫn không hề dám động thủ. Nếu quả thật động thủ, lập tức sẽ bị Mộng Thần Cơ truy sát, trốn nơi nào cũng đều phải chết.

Thế nhưng lúc này, một Cửu Hoả Viêm Long vô địch không ai sánh được lại bị Hồng Dịch tóm chặt lấy! Không cách nào cựa quậy!

Khung cảnh như vậy khiến cho tâm linh của vị Hương Hồ vương Nguyên Phi này chấn động, kinh sợ đến tột cùng.

- Tô Mộc! Cô nương không phải là đối thủ của ta.

Hồng Dịch quay về phía Tô Mộc rồi nói. Hắn một tay tóm lấy cổ rồng, một tay giữ chặt lưng rồng, mặc cho Cửu Hoả Viêm Long phẫn nộ ngâm lên, quấn chặt lấy thân thể đại phật, hắn vẫn không hể lưu tâm, mà quay về phía Tô Mộc đang được luồng kiếm khí xanh thẳm bao phủ đứng ở xa xa.

- Công tử không chỉ luyện Quá Khứ kinh, mà còn luyện cả Vị Lai kinh. Hơn nữa vừa rồi khi công tử bị ta vây khốn trong thần chung, công tử còn kết ra một pháp ấn. Đó là thứ ấn gì vậy? Nếu như ta đoán không sai chắc hẳn đó là Tuệ Quyền ấn của Hiện Thế phật, nắm giữ lực lượng của Hiện Tại. Chẳng lẽ ngay cả Hiện Thế Như Lai kinh cùng nằm trong tay công tử rồi sao?

Khuôn mặt của Tô Mộc vẫn không hề thay đổi, nhìn Hồng Dịch rồi nói.

- Tô Mộc cô nương, cô nương đi đi. Minh Thần Luyện Hồn Lục cùng ba giọt máu Tà Thần đều đã bị ta đoạt lấy rồi. Hiện giờ cô nương cũng không có lực lượng để cướp lấy từ trong tay ta đâu. Nếu như cô nương còn không phục, sau này chúng ta lại tái chiến tiếp?

Hồng Dịch cũng không trả lời câu hỏi của Tô Mộc.

- Ta chưa từng nghĩ đế công tử lại có thể tu luyện đến một cảnh giới như vậy? Xem ra sẽ có một ngày tông chủ đích thân chủ động đến gặp mặt công tử một lần. Thực lực của công tử đã đủ tư cách để cho tông chủ đích thân động thủ rồi.

Tô Mộc nói.

Lời này vừa nói ra, bất kể là Thiện Ngân Sa hay bản thân Nguyên Phi, sắc mặt đều kịch liệt biến đổi!

Lời này của Tô Mộc ý tứ rất rõ ràng! Hồng Dịch hiện giờ đã đủ tư cách khiến cho Mộng Thần Cơ ra tay! Hay nói một cách khác, sẽ có một ngày đích thân Mộng Thân Cơ sẽ đến đây, cùng Hồng Dịch giao thủ!

Hiện giờ Hồng Dịch tuy rằng cường đại, thế nhưng so với giáo chủ Thái Thượng đạo, thiên hạ đệ nhất nhân vốn đã hùng bá từ rất lâu, thì còn rất xa mới sánh kịp.

Hồng Dịch hiện giờ tuy rằng đã vượt qua một lần lôi kiếp, nói về thủ đoạn đạo thuật hay sức chiến đấu cũng hoàn toàn sánh ngang với cao thủ vượt qua hai lần lôi kiếp, thậm chí là ba lần lôi kiếp.

Thế nhưng so với nhân vật đã vượt qua tám lần lôi kiếp, có đến chín đại hoá thân như Mộng Thần Cơ, về cơ bản không thể với tới được.

- Ngươi còn muốn chạy sao?

Đột nhiên Thiện Ngân Sa cười nhạt một tiếng, hay tay vươn ra co lại thành trảo, một tấm lưới lửa điện lập tức ngưng tụ thành hình. Sau đó phủ về phía thánh giả Đạo Phu.

Thần hồn của thánh giả Đạo Phu vừa bị Hồng Dịch một chiêu chấn nát. Chân Không Đại Thủ Ấn lợi hại không gì sánh được. Hắn cũng không luyện công phu Quá Khứ kinh như Hồng Dịch nên không có khả năng lập tức khôi phục. Vì vậy gắng gượng nửa ngày trời mới có thể miễn cưỡng ngưng tụ lại thần niệm. Thế nhưng linh hồn vừa rồi mới bị Chân Không Đại Thủ Ấn đánh trọng thương, thực lực hiện giờ đã chỉ còn lại một phần ba so với lúc bình thường.

Thần niệm như vậy vừa mới ngưng tụ lại thành hình liền bị một trảo của Thiện Ngân Sa bổ tới, toàn bộ thần niệm lập tức tê dại, thần hồn vô lực, thoáng chốc bị lưới điện bao lấy, hút vào trong Càn Khôn Bố Đại.

Trong khi đó thần niệm của Nguyên Phi khẽ động, đem Pháp Huyết Thần Thảm cùng thi thể của thánh giả Đạo Phu nằm trên mặt đất cuốn lên không trung.

Đến lúc này, vị đại tế tự của Tinh Nguyên Thần miếu, vô số pháp bảo, linh dược, thậm chí là cả thân thể và linh hồn, toàn bộ đều bị đoàn người của Hồng Dịch đoạt lấy, một chút cặn bã cũng không chừa lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play