Trời tối dần, cả Võ Ôn Hầu phủ thắp đèn lồng đỏ rực, trên dưới ai cũng tất bật, không hề thấy được sự yên tĩnh của đêm khuya mà trong các gia đình bách tính thường phải có.

Trấn Nam Công Chúa Lạc Vân chỉ ăn chút bữa tối lấy lệ rồi trở về, theo lý mà nói thì toàn bộ Hầu phủ phải nghỉ ngơi mới đúng, nhưng mà nhìn điệu bộ tất tả chạy tới chạy lui của đám hạ nhân nô bộc thì rõ ràng là bận rộn túi bụi.

Thêm vào đó, từ cửa phụ góc Tây Bắc của Hầu phủ, không ngừng có thượng đẳng gạch mạ vàng, ngói lưu ly, tuyết tùng v.v... các loại tài liệu được đem vào, có vẻ như có công trình xây dựng lớn.

Bận rộn như vậy chỉ do một nguyên nhân, đó là vào lúc trời tối, Hậu Cung đã hạ há chỉ, Thái Hậu có ý đem Võ Ôn Hầu Gia và Nguyên Phi nương nương kết thành ân thân, mười ngày sau, loan giá của Nguyên Phi nương nương trở về thăm thân, để nguôi ngoai nỗi nhớ quê nhà.

Đây là sự kiện cực lớn, so với chuyện công chúa giá lâm phủ đệ còn long trọng hơn nhiều, lễ nghi lại càng rườm rà hơn bao nhiêu, việc xây dựng công trình là bắt buộc phải có.

Công chúa giá lâm phủ đệ chỉ là bài hương án nghênh tiếp, nương nương đến phủ đệ thì tất cả mệnh phụ trong nhà đều phải quỳ đón.

Bất quá đây cũng là một vinh hạnh lớn lao, Võ Ôn Hầu Hồng Gia chỉ lắc mình một cái liền biến thành hoàng thân quốc thích, địa vị càng thêm cũng cố.

Phủ đệ có náo nhiệt thì náo nhiệt, Hồng Dịch vẫn trầm tư trong suy nghĩ.

“Đây là chuyện gì? Có lẽ nào Triệu phu nhân muốn làm lành với ta? Cho ta đổi phòng, còn chủ động chi cho ta ba trăm lạng bạc ròng? Bà ta từ bao giờ đã thay đổi thành ra rộng rãi vậy? Cứ cho là ta có quen biết với công chúa, nhưng công chúa căn bản không thể can thiệp vào gia sự trong Hầu phủ, ta mượn uy thế của nàng ta, cũng chỉ là mượn một lúc, không thể mượn cả đời, rất có khả năng bây giờ đang khiến cho ta yên lòng rồi sau đó âm mưu từ từ thu thập ta.”

Bên ngoài cửa sổ là một phiến quế lâm đan xen nhau rất thú vị, ánh trăng sáng chiếu qua tàng cây, bên dưới quế lâm đã được quét dọn sạch sẽ, bàn ghế bằng đá tinh tế ưu nhã, bên cạnh còn có giả sơn, nước chảy róc rách.

Trong sương phòng, bình phong, giường nằm, gian trong gian ngoài, chỗ nào cũng là gỗ tốt, rộng rãi thoải mái.

Nội phòng là gian phòng mà Hồng Dịch ở. Ngoại phòng là nơi mà bốn a hoàn hầu hạ hắn nghỉ ngơi.

Buổi tối muốn cái gì chỉ cần khẽ kêu một tiếng thì những a hoàn ở ngoại phòng sẽ đến tức khắc cho chủ nhân phân phó.

Đây là đãi ngộ tiêu chuẩn cho Hầu phủ thiếu gia. Hoàn cảnh này so với cái xó nhỏ ở phía Tây Bắc nơi Hồng Dịch ở lúc trước thì đúng là tốt hơn gấp trăm lần.

Lúc này, Hồng Dịch đang ngồi trên giường. Trên giường có chăn bằng tơ lụa thêu hoa, hương thơm thấm cả người, khiến cho người ta chỉ cần đặt lưng xuống là có thể cảm thụ ngay tư vị phú quý, không muốn ngồi dậy.

Nhưng Hồng Dịch lại không nằm, mà lại xếp bằng trên giường, cũng không thắp đèn, nhắm mắt tịnh tọa trong bóng tối, trong lòng đang toan tính.

Lúc đầu Lạc Vân vừa đi khỏi, Hồng Dịch liền biết được là Triệu phu nhân đã đem gian sương phòng thượng đẳng trong Hầu Phủ là Quế Hoa Sương Phòng cho hắn, đồng thời còn phái bốn a hoàn đến hầu hạ hắn, còn kêu phòng quản lý tiền chi cho hắn ba trăm lượng bạc.

Việc này xem ra thì giống như là chủ động đối tốt với hắn, muốn cải thiện quan hệ, nhưng trong lòng Hồng Dịch hiểu, sự tình nhất định không có đơn giản như vậy.

Khoan nhắc tới chuyện Trấn Nam Công Chúa Lạc Vân và bản thân hắn chỉ mới quen biết gần đây, qua lại chưa nhiều, cứ coi như là hảo bằng hữu đi nữa thì Triệu phu nhân cũng không cần phải cung kính đối với hắn như vậy.

Phải biết, trong hai người con trai của Triệu phu nhân, Hồng Hi chính là con trai trưởng, nhân vật sau này trăm phần trăm chắc chắn sẽ kế thường tước vị của Hầu Gia. Bây giờ cũng không phải là nhân vật hiền lành gì, là thống lĩnh của thần cơ doanh, một trong tam đại doanh ngự lâm quân, thân phận thần bí, võ công danh tiếng lẫy lừng. Mà người con trai thứ hai đi làm quan ở phương Nam giàu có.

Càng huống chi, gia đình của bà ta cũng không đơn giản, mấy đời đại học sĩ.

“Không cần biết bà ta có âm mưu gì, bản thân ta vẫn phải nhanh chóng dọn đi khỏi, nhưng mà chuyện này phải đợi trúng cử nhân xong mới có quyền lên tiếng.”

Hồng Dịch sớm đã muốn dọn ra khỏi Hầu phủ, nhưng một là do không có thu nhập, hai là do thân phận là người của Hầu phủ, cũng không phải nói dọn đi là có thể dọn đi được.

Mà một khi đã trúng cử nhân rồi thì lại khác. Tú tài chỉ là công, mà cử nhân lại là “lão gia”, sau khi trúng cử nhân, thân phận đại biến, cả nhà đều có thể miễn trừ triều đình quan thuế, điền thuế, lao dịch.

Gọi là “thân sĩ bất nạp lương”.

Có quy củ này rồi thì sẽ có rất nhiều bình dân đến nương nhờ, bán thân làm nô bộc, thậm chí có thể đem điền sản sang tên, có thể trốn thuế.

Đại Triều tuy là đang vào thời kỳ hưng thịnh nhưng vẫn thu thuế rất nặng như trước, lao dịch cũng không ít.

Cũng chính là nói, Hồng Dịch bây giờ chỉ cần trúng cử nhân thì dù cho có hai tay trắng mà đi cũng có một đống người tặng tiền, tặng bạc, tặng ruộng v.v… đến nương nhờ hắn, chưa đến nửa năm là có thể kiến thành một nhà không nhỏ rồi.

Càng quan trọng hơn là, thân phận cử nhân tương đương với quan viên địa phương, gặp huyện quan có thể xưng huynh gọi đệ, lại còn có thể đến nha môn gặp địa phương quan bất cứ lúc nào.

Cái loại thân phận này, cũng có quyền lên tiếng, ở trong Hầu phủ, có nói muốn dọn ra, thì kẻ thích nói quy củ như Hồng Huyền Cơ không có lý do gì mắng mỏ hoặc ngăn cản.

“Nguyên Phi… … Nhạc… … bọn họ muốn làm gì đây? Tuy rằng ta đã đoán được Nguyên Phi cô nương là người trong Cung, nhưng vẫn không ngờ là nằng chính là Hoàng quý phi, nửa đêm rời cung, võ nghệ cao cường, lại còn đi gặp thân thích… … càng giống như có giao tình với Nhạc, có lẽ nào, nàng cũng là một trong Thiên Hạ Bát Đại Yêu Tiên? Bất quá nàng là Nguyên Đột Quốc công chúa … … hình như Nhạc cũng là người của Nguyên Đột Quốc Bạch Gia? Bọn họ đầu thai vào Nguyên Đột, lại tiến nhập Đại Kiền Hoàng Cung, chỉ sợ không phải đơn giản là bởi vì tìm kiếm Kinh Quyển, lẽ nào có âm mưu gì?”

Tại thời điểm này, Hồng Dịch đã từ miệng Lạc Vân dò hỏi biết được một vài sự việc, càng thêm tin chắc suy đoán trong lòng, Nguyên Phi mà hắn gặp gỡ ở Tây Sơn Thu Nguyệt Tự khẳng định chinh là Hoàng quý phi bây giờ, Nguyên Đột Quốc công chúa.

Thiên Hạ Bát Đại Yêu Tiên, Bạch Nhạc, Nguyên Phi, những nhân vật đình đám này lại liên tiếp xuất hiện cùng nhau, Hồng Dịch lờ mờ cảm thấy trong việc này có âm mưu không nhỏ, trong tương lai nhất định sẽ có chuyện lớn.

“Bất quá, mấy chuyện này thì có liên quan gì đến ta chứ? “Đạt tắc kiêm tế thiên hạ, cùng tắc độc thiện kỳ nhân” (达则兼济天下 , 穷则独善其身 Tạm dịch: Kẻ giàu thì phải lo chuyện thiên hạ, kẻ nghèo thì chỉ lo thân mình). Ta bây giờ đã nghèo còn khốn, chỉ có thể tự lo cho thân mình (“Độc thiện kỳ nhân” là câu nói của Mạnh Tử, chỉ việc tự lo cho bản thân mình), chuyện của mấy đại nhân vật như bọn họ thì liên quan gì đến ta? Cứ cho là muốn lật đổ Đại Triều, ta cũng đâu có năng lực để quản. Cái chén bao lớn thì ăn bấy nhiêu cơm thôi, đi lo chuyện mà mình không có năng lực để lo, chính là mãng phu, không phải hành vi của thánh hiền. Vẫn còn phải nghĩ cho chuyện của mình nữa.”

Bao nhiêu ý niệm xoay chuyển trong lòng Hồng Dịch.

Sau khi đem các ý niệm từng cái từng cái trấn định, Hồng Dịch lại nghĩ đến bản thân hắn tại thư phòng xem bức họa hoa mai của Kiền Đạo, từ đó đối với Di Lặc Kinh càng lĩnh ngộ sâu sắc, đã có thể thoát xác nhật du, hiện tại không dễ gì có thể an tĩnh, Hồng Dịch quyết định thử xem thần hồn của mình đã lớn mạnh đến mức nào rồi.

Chỉ quan tưởng một lát, hồn đã bay ra.

Hồn Hồng Dịch vừa rời khỏi thân xác liền có cảm giác muốn du ngoạn thỏa thích, bay qua bay lại trong phòng, lập lòe bất định, hạ xuống chỗ này chỗ kia, trong phạm vi mười bước chớp mắt là tới, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy có hơi quỷ mị.

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kết quả của thần hồn lớn mạnh hơn.

Lúc trước trong khi dạ du, Hồng Dịch biết hồn của bản thân chỉ có thể hành tẩu chậm chập dập dềnh, cách xa chừng hai ba xích là không thể đi nhanh được, nếu không sẽ có nguy hiểm tổn hại.

Mà bây giờ trong mười bước loáng cái đã đến, tuy là vẫn như cũ không có năng lực thần du thiên lý (ngàn dặm), nhưng Hồng Dịch cảm thấy đã có thể rời thể xác rất xa.

Hồng Dịch đem hồn bay ra ngoài, xuyên qua một đoạn hành lang ngắn đã đến ngoại phòng, trong ngoại phòng trên giường có hai a hoàn đang ngủ, hô hấp đều đều, trong khi đang nhắm mắt, tai vẫn khe khẽ động đậy, mẫn cảm như chó mèo vậy.

Rõ ràng là a đầu có võ công.

“Giám thị nhất cử nhất động của ta?” Hồng Dịch cười lạnh.

Đúng vào lúc này, một nhân ảnh vô thanh vô tức tiến vào, không có một thanh âm nào, sau khi đi vào liền vỗ vỗ một a hoàn, a hoàn kia lập tức choàng tỉnh, nhìn thấy người trước mặt bèn khẽ nói:

- Tằng ma ma!

Người vừa mới vào cả đầu bạc trắng, nhưng bàn tay lại giống thiếu nữ đôi tám, chính là lão bà bên cạnh đại phu nhân, gọi là Tằng ma ma.

Tằng ma ma giơ tay lên, ra dấu kêu a hoàn đến, còn bản thân thì đi ra.

A hoàn kia cũng rất khôn ngoan, lập tức đi theo ra, hai người đứng dưới chân tường nói chuyện.

- Gắt gao xem chừng thằng nhãi kia, có nhất cử nhất động thì phải lập tức hồi báo, để xem hắn luyện võ công đến đâu, luyện võ công gì? Còn nữa… …

Hồng Dịch nghe được giọng nói.

Nếu như hắn không có năng lực thần du thì không thể nào nhìn ra được vị Tằng ma ma này có thân thủ rất cao minh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play