- Võ Ôn Hầu phủ này cũng chẳng phải là thứ gì tốt đẹp, sớm muộn gì ta cũng phải tịch biên tài sản của nó, có điều bây giờ chưa phải lúc. Không biết mụ Triệu phu nhân kia giờ này đã thức chưa nhỉ? Vào những lúc này, mụ ta rất có thể đang dùng bữa sáng với ba mươi sáu món điểm tâm, đúng là quá mức xa xỉ lãng phí.

Đứng ở trên đường lớn bên cạnh Võ Ôn Hầu phủ, toàn thân trên dưới của Hồng Dịch đều được bao phủ bởi tấm áo choàng lớn bằng da sói, hai mắt nhìn về phía Hầu phủ, miệng cười nhạt.

Hiện giờ của phủ đệ Võ Ôn Hầu đã mở rộng, ba bốn mươi trường tuỳ (đầy tớ nhà quan), nô bộc, gia đinh mặc y phục chỉnh tề bước ra ngoài dọn tuyết, đồng thời trên đường lớn xuất hiện những dấu chân nối tiếp nhau, trôn rất sâu lại có lực, trải dài về hướng hoàng thành, vừa nhìn qua liền nhận ra đó là do những kiệu phu đưa Hồng Huyền Cơ vào tảo triều sớm lưu lại.

Những người khiêng kiệu cho Hồng Huyền Cơ, mỗi một người đều là cao thủ.

Ở trong cánh cửa nhỏ phía xa xa của Hầu phủ, những thứ rau tươi, heo sống, dê sống, bò, các loại gia súc chuyên dùng để ăn đều được chuyển vào.

- Hả? Nữ nhân kia là ai vậy?

Trong lúc Hồng Dịch đang quan sát, đột nhiên từ trong Hầu phủ có một đoàn nha hoàn người hầu đi ra, những nô bộc đang dọn tuyết bên ngoài liền dừng tay lại, đứng sát vào chân tường, khom người xuống.

Cùng lúc đó, mấy nha hoàn này liền mang những tấm lụa tươi đẹp trải xuống mặt đất.

Sau khi tơ lụa được trải xuống đất xong, từ cửa chính của Hầu phủ có một nữ nhân đi ra.

Nữ nhân này tóc mây vấn cao, khuôn mặt như tranh vẽ, mang theo một loại khí chất xuất trần rất tự nhiên.

Nữ nhân này giẫm lên những tấm tơ lụa trải trên mặt đất, tiến vào trong một cỗ đại kiệu thơm ngát. Cỗ đại kiệu này cực kỳ lộng lẫy hoa lệ, ở nóc kiệu còn gắn một viên ngọc lục bảo lớn. Hiện giờ Hồng Dịch đã nhìn thấy qua nhiều bảo vật, hắn vừa thoáng ngửi qua một cái liền biết ngay cỗ đại kiệu này được chế tác từ loại gỗ trầm hương, so với loại gỗ lim kim ti hương thì còn trân quý hơn nhiều.

- Nữ tử này sao lại có nhiều điểm giống với Triệu Phi Dung thế nhỉ? Là một cao thủ sao? Lẽ nào? Lẽ nào đây là Đại La phái tông chủ?

Hồng Dịch nhìn nữ tử này trong lúc bước lên kiệu, con mắt của ả ta như có như không nhìn về phía hắn, vì vậy vội vàng lắc mình, lẩn vào trong một góc tường, sau đó lướt đi cực nhanh, thoáng chốc đã hạ xuống một ngõ hẻm khác cách Hầu phủ hai, ba dặm.

- Hừ, thân thủ cũng không tệ lắm, tuy nhiên cũng chỉ là tu vi tông sư mà thôi. Lén lén lút lút đến đây làm gì? Nói, ngươi là ai? Nói ra thì ta tha cho ngươi một mạng! Nói, tại sao ngươi lại lén lút dòm ngó Võ Ôn Hầu phủ?

Ngay khi Hồng Dịch lắc mình phóng đi, hạ xuống một con ngõ hẻm khác cách hai, ba dặm, thì phía trước đột nhiên có một luồng gió ấm áp cuồn cuộn thổi tới. Luồng gió ấm áp này ngưng tụ thành hình người rất chân thực, nhìn qua có thể nhận thấy đây chính là nữ nhân vừa nãy từ trong Hầu phủ bước ra.

- Ngươi là ai?

Hồng Dịch nhìn thấy nữ nhân này xuất hiện trước mặt mình, hai mắt nàng ta dương lên, nhìn chằm chằm vào hắn, trông chẳng khác nào một con mèo vớ được cá.

Hắn nhận ra nữ nhân đang đứng trước mặt này là do một luồng thần niệm ngưng tụ lại thành hình! Hơn nữa luồng thần niệm này không ngờ lại mang theo cỗ khí dương cương ấm áp, điều này cho thấy nữ nhân trước mặt này chính là một lôi kiếp cao thủ.

Tuy nhiên áp lực từ cỗ thần niệm của ả ta không mạnh lắm, còn kém rất xa với Khổng Tước vương! Hơn nữa còn thua kém thánh giả Đồ Nguyên một chút. Trong nháy mắt Hồng Dịch liền đưa ra kết luận, nữ nhân này tuy rằng là một tuyệt đỉnh cao thủ đạo thuật vượt qua một lần lôi kiếp, thế nhưng chắc chắn là một nhân vật vừa mới độ qua lôi kiếp.

- Có rất nhiều nét giống với Triệu Phi Dung, lại vừa từ trong Võ Ôn Hầu phủ đi ra? Lẽ nào thật sự là Đại La phái tông chủ?

Những ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong lòng Hồng Dịch.

Nữ nhân trước mặt không hề quan tâm đến những thứ Hồng Dịch đang suy nghĩ, mà nàng ta hứng thú nói.

- Ta là ai ngươi không cần phải quan tâm. Lúc này ta chẳng qua chỉ là do một luồng thần niệm hiển hoá mà thôi, tuy rằng chỉ bằng vào một tia thần niệm này thì ngươi cũng không phải là đối thủ của ta đâu. Nói, vì sao sáng sớm ngươi đã đến bên cạnh Võ Ôn Hầu dòm ngó? Là người của thế lực nào? Thế lực nào có thể khiến một cao thủ quyền pháp đại tông sư làm thám tử?

- Nói khoác mà không biết ngượng! Một tia thần niệm mà cũng muốn đối phó với ta sao!

Lúc này Hồng Dịch cũng lờ mờ suy đoán ra nữ tử này là ai rồi. Đồng thời trong lòng càng thêm khẳng định chắc chắn rằng ả ta chính là tông chủ Đại La phái. Ngay lập tức trong tâm của hắn liền dâng lên một cỗ hận ý. Tuy nhiên lúc này không phải là lúc thích hợp để động thủ, hơn nữa nữ nhân này thân là tông chủ Đại La phái, tu vi cao thâm, trong thời gian ngắn không thể thu thập được ả ta, ngươc lại còn gây ra động tĩnh quá lớn, nếu vậy thì không tốt chút nào.

Tuy nhiên lúc này Hồng Dịch cũng tuyệt đối sẽ không tỏ ra yếu thế. Hắn hắc hắc cười, thanh âm vang dội trầm bổng như chui lên từ lòng đất, sau đó vung tay lên, bỗng chốc một luồng lốc xoáy linh hồn xuất hiện trên đỉnh đầu của nữ tử kia.

Lực lượng to lớn của luồng lốc xoáy cuốn lấy, hút một cái, liền hút nữ tử kia vào bên trong, một tiếng rắc rắc vang lên, lập tức nghiền nát bấy!

- Diệt!

Hai tay của Hồng Dịch chập lại, lốc xoáy linh hồn vù vù đang vù vù xoáy tròn liên biến thành một ngọn lửa đỏ, sau đó nổ khẽ một tiếng. Toàn bộ luồng thần niệm của nữ tử kia liền tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa như chưa từng xuất hiện vậy.

- Hôm nay coi như giành tiện nghi cho ngươi đấy! Tương lai không xa ta sẽ tính sổ với ngươi!

Trong nháy mắt khi Hồng Dịch tiêu diệt luồng thần niệm này xong, hắn liền vung tay lên, thân thể nhất thời biến mất vô tung vô ảnh. Đó là do hắn dùng hư không ảo ảnh bao phủ bản thân, sau đó mới vận dụng bảy phần thần lực bay đi.

Cùng lúc đó, trên đường lớn cách đó hai, ba dặm, nữ tử kia đang ngồi trong đại kiệu cả người bỗng run lên!

Cỗ kiệu kiên cố vang lên những thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt!

Nữ tử đang ngồi trong cỗ kiệu này cũng không nằm ngoài suy đoán của Hồng Dịch, nàng ta chính là tông chủ Đại La phái, là nữ tử được Hồng Huyền Cơ gọi là "Phi Nhi".

Vị tông chủ Đại La phái Phi Nhi này, ngày hôm nay vừa bước ra khỏi phủ, bằng vào bản lĩnh thông thiên triệt địa của nàng ta, tất nhiên là phát hiện ra Hồng Dịch đang đứng ở phía xa xa nhìn về Võ Ôn Hầu phủ.

Nói cho cùng Hồng Dịch mặc áo choàng da sói bao phủ toàn thân, đứng nhìn như vậy quả thật cũng có chút mờ ám.

Vị tông chủ Đại La phái này vừa liếc nhìn qua một cái liền thấy rõ được tu vi võ đạo của Hồng Dịch, vì thế lập tức phân ra một luồng thần niệm, muốn chế trụ Hồng Dịch.

Bằng vào tu vi của lôi kiếp cao thủ, cho dù là một tia thần niệm thì cũng đủ để chế trụ một đại tông sư võ đạo.

Thế nhưng nàng ta tuyệt đối không thể ngờ rằng Hồng Dịch lại lợi hại đến như vậy, chỉ một chiêu liền huỷ diệt tia thần niệm của nàng ta.

- Đây là ai vậy? Trong Ngọc kinh thành không ngờ lại có một cao thủ như vậy!

Tông chủ Đại La phái ngồi trong lục bảo đại kiệu, sắc mặt hơi biến hoá. Một chiêu thất thủ ban nãy, một luồng thần niệm của nàng trong nháy mắt bị tiêu diệt khiến cho nàng chịu thiệt thòi không ít!

Trong lúc Hồng Dịch thi triển ra linh hồn qua toàn, nàng ta ngồi trong kiệu cũng cảm nhận được sự lợi hại của chiêu này, hai hàng lông mi khẽ cau lại.

Sau đó trên khuôn mặt của nàng ta hiện ra một nụ cười nhạt, bàn tay khẽ lật lại, trong lòng bàn tay liền xuất hiện một tượng gỗ cao chừng bảy tấc.

Tượng gỗ này toàn thân hồng hào như da thịt, tai mắt mũi đều vô cùng rõ nét, tay chân cùng thân thể mập mạp núc ních, co dãn đàn hồi, trông chẳng khác nào một đứa trẻ mới sinh.

Đứa trẻ sơ sinh này vừa được lấy ra, tay chân khẽ cựa quậy, mở mạnh hai mắt ra, nhìn tông chủ Đại La phái.

Trong ánh mắt của đứa trẻ sơ sinh này loé lên vẻ trong suốt tinh thuần không gì sánh được.

Quả thật là vô cùng quái dị!

Một bức tượng gỗ không ngờ lại là một vật sống! Trông giống hệt như một đứa trẻ sơ sinh cực kỳ nhỏ, thế nhưng rõ ràng trên người lại có nhưng đường vân giống như một khối gỗ.

- Đừng cựa quậy! Đừng cựa quậy! Ta cho ngươi ăn đây!

Thấy tượng gỗ trẻ sơ sinh mở mắt, tông chủ Đại La phái mỉm cười, từ đầu ngón tay xuất hiện một giọt máu tươi, nhỏ xuống cái miệng nhỏ xíu của đứa trẻ sơ sinh bảy tấc kia.

Đứa trẻ sơ sinh này giống như đang uống sữa mẹ vậy, mang giọt máu tươi hút lấy sạch

sẽ, sau đó đứng thẳng dậy.

- Đi!

Tông chủ Đại La phái chỉ một ngón tay, ngay lập tức bức tượng gỗ giống đứa trẻ sơ sinh này liền kêu lên oe oe một tiếng, rồi nhảy mạnh ra ngoài, sau đó biến mất giữa không trung.

- Nữ nhân tông chủ Đại La phái này không ngờ lại là tuyệt thế cao thủ độ qua lôi kiếp. Nhưng tại sao ả ta lại công khai xuất hiện trong Võ Ôn Hầu phủ nhỉ?

Lúc này Hồng Dịch đang bay trên không trung, đã đến tới đầu con đường Chính Dương.

Đây là một con đường rộng thênh thang, khắp nơi có rất nhiều cầu nhỏ vắt ngang, hai bên đường là những dòng suối róc rách chảy, rất dễ nhận thấy đây là nơi các vương công quý tộc cư ngụ.

Hồng Dịch dừng thân lại, sau đó chậm rãi bay về phía vương phủ của Ngọc thân vương.

Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên vang lên một âm thanh xé gió mãnh liệt lao tới, uy thế mãnh mẽ, tuyết đọng trên mắt đường cũng bị bắn lên tung toé, một loạt những tiếng răng rắc răng rắc vang lên.

Hồng Dịch trong lúc phi hành, vốn không gian chu vi mười dặm xung quanh thân thể hắn đều được bao phủ bởi một tấm màn thần niệm, một khi gặp phải bất cứ thứ công kích tập kích nào thì đạo thuật sẽ lập tức tự phát động.

Lần này một luồng lực lượng phá không mà đến, trước đó không hề có bất cứ dấu hiệu báo trước nào. Tuy nhiên Hồng Dịch khẽ động thần niệm, ngay lập tức một tầng vỏ trứng thuỷ tinh thật lớn màu đen liền xuất hiện, bao phủ xung quanh thân thể của hắn.

Đây chính là đạo thuật của Thần Mộc Ban Chỉ.

Thế nhưng ngay khi lớp vỏ trứng bằng thuỷ tinh đen này vừa trải ra liền lập tức va chạm phải cỗ kình phong kia, sau đó một loạt những tiếng răng rắc răng rắc vang lên, không ngờ lại giống như vỏ trứng gà, vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Sau đó một đứa trẻ sơ sinh cao chừng bảy tấc xuất hiện trước mặt Hồng Dịch.

Đứa trẻ sơ sinh này trên thân thể được bao phủ bởi những lớp vân gỗ, trông giống hệt như Đào Thần kiếm, thế nhưng vân gỗ sinh động, mịn màng hơn rất nhiều.

Đứa trẻ sơ sinh này trên tay cầm một cây hồng anh thương nho nhỏ (thương có dây tua đỏ ở đầu), nhìn chẳng khác nào một món đồ chơi tinh xảo. Thế nhưng trong mắt của Hồng Dịch, khi nhìn vào ánh mắt của đứa trẻ sơ sinh này hắn liền phát hiện ra nhãn thần của nó so với Ngô đại quản gia Ngô Văn Huy, Tinh Nhẫn hoà thượng thì còn tinh thuần hơn rất nhiều.

Một đứa trẻ sơ sinh cao bảy tấc, tay cầm một cây hồng anh thương đồ chơi, trong mắt của bất luận kẻ nào đều rất buồn cười.

Thế nhưng đứa trẻ sơ sinh này lại khiến cho Hồng Dịch sinh ra một ấn tượng giống hệt như đang đối đầu với một cường giả đỉnh cấp võ thánh bỗng nhiên từ trên không trung hạ đột kích! Thân hình của nó bỗng nhiên trở nên cao lớn giống hệt như thiên thần! Khí thế bao phủ trên dưới khiến cho mọi ý niệm của Hồng Dịch khó có thể vận chuyển được!

- Đây là thứ gì! Lẽ nào là pháp bảo thần bí nhất của Đào Thần đạo, Liệt Thần ngẫu (ngẫu là tượng gỗ)! Là tiểu hài nhi được sinh ra trong thụ tâm của Đào Thần mộc trải qua vạn năm sét đánh?

Bức tượng gỗ trẻ sơ sinh này trong nháy mắt phá vỡ lớp vỏ bọc của Thần Mộc Ban chỉ, chiếc hồng anh thương lớn bằng cây đũa lập tức chọc thẳng vào mi tâm của Hồng Dịch.

Thế nhưng, ngay trong nháy mắt đối đầu với sinh từ, phía sau gáy của Hồng Dịch liền tuôn ra luồng ánh sáng bảy màu, sau đó biến thành một bàn tay, mạnh mẽ đón đỡ lấy hồng ánh thương, rồi tiếp tục nện mạnh về phía trước!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play