- Thì ra là thánh nữ Thái Thượng đạo, đệ nhất tài nữ Ngọc kinh thành, Tô Mộc cô nương? Tại sao vô duyên vô cơ cô nương lại xuất hiện ở Ngô Uyên tỉnh? Không phải cô nương đang ở Tán Hoa lầu tại Ngọc kinh thành cách đây mấy ngàn dặm sao? Không nghĩ tới cô nương còn nhớ rõ tại hạ?

Hồng Dịch đã sớm cảm nhận được rằng, mới vừa rồi, khi bản thân còn đang đối phó với Vô Sinh lão mẫu, thì có một cỗ lực lượng cường đại đang phóng về hướng này. Vốn hắn cho rằng đây là địch nhân nên nghiêm trận chờ sẵn, thế nhưng không nghĩ tới lúc "địch nhân" xuất hiện lại là một người không mà bản thân không thể ngờ đến.

Bản thân hắn mới gặp Tô Mộc một lần.

Có lẽ ấn tượng của Tô Mộc với Hồng Dịch không sâu lắm.

Thế nhưng ấn tượng của Hồng Dịch với Tô Mộc vô cùng sâu sắc.

Cũng không phải bởi vì sự xinh đẹp của Tô Mộc, mà là do thân phận của đối phương, thánh nữ của Thái Thượng đạo. Mẫu thân của Hồng Dịch là thánh nữ đời trước của Thái Thượng đạo, dĩ nhiên Tô Mộc đối với hắn đã để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong tâm. Thái Thượng đạo vốn rất ít người nhưng lại là môn phái cường đại nhất thiên hạ này luôn là một câu hỏi lớn đối với Hồng Dịch.

Lúc chạy trốn trên biển, hắn cũng nghe về chuyện năm đại cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ truy sát Mộng Thần Cơ. Thậm chí lúc hắn ứng phó với đại soái Tĩnh Hải quân Nhan Chấn vẫn còn giơ tấm da hổ Thái Thượng đạo ra để dọa.

Trong cuộc đời này, nhất định Hồng Dịch cùng Thái Thượng đạo, môn phái thần bí đệ nhất thiên hạ, có một duyên không giải thích được.

Chính vì thế khi vừa nhìn thấy Tô Mộc, Hồng Dịch liền lập tức phản ứng.

- Ồ? Hồng Dịch, công tử vẫn nhớ ta sao? Trước đây chúng ta từng gặp qua một lần tại Tán Hoa lâu. Thế nhưng công tử lại biết ta là thánh nữ của Thái Thượng đạo sao? Không có nhiều người biết được thân phận của ta đâu!

Tô Mộc sau khi nghe thấy lời này của Hồng Dịch, đầu tiên là sửng sốt, ánh mắt vẫn nhìn chòng chọc vào đại kim chu, không liếc sang Hồng Dịch, thế nhưng giọng nói lại ghăm thẳng về phía Hồng Dịch.

Biết được thân phận thánh nữ Thái Thượng đạo của nàng không có nhiều người lắm.

- Ha ha. Ha ha.

Ánh mắt của Hồng Dịch dừng lại trên khuôn mặt của Tô Mộc, dường như khuôn mặt của đối phương có thứ gì lạ lẫm, kỳ dị. Sau khi nhìn một hồi lâu liền đột nhiên cất tiếng cười ha ha.

Nghe thấy Hồng Dịch cười lớn, khuôn mặt của Tô Mộc vẫn bất động thanh sắc, lãnh đạm lạnh nhạt như mây gió.

Đột nhiên nàng quay sang đại kim chu gật đầu một cái, dùng một loại ngữ khí chậm rãi nói:

- Thì ra ngươi cũng không phải là lôi kiếp cao thủ, mà là do luyện hóa hoàn toàn thần hồn của một lôi kiếp cao thủ, sau đó thu nạp thần hồn lực của hắn, khiến cho thần hồn của bản thân trở nên thuần dương. Ngươi còn chưa đột phá cảnh giới quỷ tiên, tuy nhiên cũng chỉ còn cách một bước ngắn nữa thôi! Thần hồn của ngươi rất cứng rắn, trong đó dường như có một loại thần niệm bất khuất của thượng cổ chiến thần. Chính bởi vì có được cỗ thần niệm bất khuất này mới khiến cho bản tính của ngươi trở nên vững chắc, cũng có thể giúp cho ngươi hàng phục chấn trụ được thần hồn lực của lôi kiếp cao thủ. Bằng không, dựa vào tu vi bản thân của ngươi thì về cơ bản không cách nào chế ngự được thần hồn của lôi kiếp cao thủ, cưỡng chế thu nạp thần niệm thuần dương được. Ngược lại âm thần sẽ bị mài mòn, cuối cùng giống như đèn cạn dầu mà thôi! Thứ thần niệm bất khuất của thượng cổ chiến thần này chắc hẳn là do ngươi phục dụng máu Tà Thần của Tinh Nguyên Thần miếu phải không!

- Thật mạnh bạo! Thật mạnh bạo! Ban đầu luyện hóa thần hồn của một cao thủ lôi kiếp, về sau lại mượn linh dược khoáng thế của Tinh Nguyên Thần miếu, giữ chắc bản tính, hàng phục thần niệm thuần dương, mang một người chưa tu luyện thành quỷ tiên, cường ngạnh biến thành một cao thủ tiến gần đến lôi kiếp cảnh giới. Thủ đoạn thật cao tay, không ngờ ngoại trừ tông chủ ra, trong thiên hạ này lại có người có thủ đoạn mạnh bạo đến như vậy. Đúng là không đơn giản chút nào.

Tô Mộc nhìn đại kim chu, chậm rãi nói. Hồng Dịch nghe được những lời này, trong lòng càng lúc càng kinh ngạc.

Tuy nhiên Hồng Dịch là một người cực kỳ khôn ngoan sắc sảo, vui giận không lộ ra mặt, tất nhiên trên khuôn mặt cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc nào.

- Vị thánh nữ của Thái Thượng đạo này, ánh mắt quả thực thấu đáo, vừa nhìn qua một cái lại biết được nhiều thứ như vậy! Hơn nữa thần hồn của nàng ta cũng không phân niệm ra để bay tới đây! Đạo thuật cảnh giới của cô nương này quả thật cao cường, không hổ là thánh nữ của một đại môn phái xưng hùng thế gian suốt mấy ngàn năm qua, so với thánh nữ Đại La phái Triệu Phi Dung kia quả thực cường đại gấp vô số lần.

Trong tâm Hồng Dịch khẽ dao động, một ý niệm lóe lên trong đầu của hắn.

Mang Triệu Phi Dung của Đại La phái so sánh với thánh nữ Tô Mộc của Thái Thượng đạo thì chẳng khác nào mang một cô thôn nữ so sánh với một vị công chúa hoàng gia.

Trước kia Hồng Dịch cho rằng những tân tú trẻ tuổi trong thiên hạ như Dao Nguyệt Như, Dao Nguyệt Đình của Dao Trì phái, còn có Hạnh Vũ Tiên, Triệu Phi Dung; nhóm người này đều là những người trẻ tuổi kiệt xuất. Thế nhưng bây giờ khi nhìn thấy khí chất cùng nhãn quang của vị thánh nữ Thái Thượng đạo Tô Mộc, Hồng Dịch mới biết rằng, những người đó không hề đáng nhắc tới trước mặt nữ tử này.

Hiện giờ, bằng vào cảm giác của bản thân, Hồng Dịch cũng khó có thể nhận ra được tu vi của Tô Mộc cuối cùng đã đạt tới trình độ nào rồi.

Hơn nữa ban nãy khi Tô Mộc bay tới đây, vô hình vô tung, bất thình giữa không trung xuất hiện một vết nứt, điều này cho thấy rằng đối phương có một loại bảo vật chí cao giống như Tạo Hóa Hồ Lô hay Càn Khôn Bố Đại vậy, có thể phá vỡ hư không, thuấn di phi hành!

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không cảm thấy kinh ngạc quá nhiều, bởi lẽ thực lực của Thái Thượng đạo rất hùng hậu. Nếu như trên tay đối phương không có kiện pháp bảo nào có tiểu thiên thế giới bên trong thì mới là chuyện kỳ lạ đấy!

Dù sao về phương diện danh tiếng thì Đại Thiện tự cũng hơi chút thua kém Thái Thượng đạo.

- Mới vừa rồi công tử cười gì vậy?

Sau khi Tô Mộc liên tiếp nói qua về tu vi của đại kim chu xong, lúc này mới chuyển ánh mắt, hướng về phía Hồng Dịch, hỏi.

- Tô Mộc cô nương vẫn chưa trả lời câu hỏi của tại hạ, tại sao lại vượt qua ngàn dặm xa xôi để tới Ngô Uyên tỉnh này? Lúc này đáng lẽ cô nương phải đang ở trong Tán Hoa lâu, màn trướng cẩm thạch, bảo đình thú thán, long tiên hương ngào ngạt, một nơi phú quý, nhuyễn ngọc ôn hương như vậy sao không hưởng thụ mà lại đến địa lao của Ngô Uyên tỉnh thế này? Dường như là đặc biệt đến đây để tìm tại hạ thì phải? Không biết Tô Mộc cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì?

Hồng Dịch không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Ta tới tìm công tử đương nhiên là có chuyện cần nói. Công tử ở Ngô Uyên tỉnh, phá hủy giáo đàn của Vô Sinh đạo, Chân Không đạo, không kiêng nể bắt bớ đầu mục của tà giáo, phá hỏng chuyện lớn của thái tử Dương Nguyên. Thái tử chính là kẻ thực sự đứng sau màn thao túng hai tà giáo Vô Sinh đạo và Chân Không đạo. Hắn sau khi biết được tin tức này nhất định sẽ phái cao thủ đến giết công tử. Ta đến đây như vậy tất nhiên là để cứu công tử rồi.

Trong lúc Tô Mộc nói chuyện, hơi thở của nàng tản ra một loại hương thơm thoảng thoảng tràn ngập khắp bầu trời đêm lạnh lẽo, dường như ngay cả một chút mùi vị cổ quái từ địa lao phía dưới truyền lên cũng hoàn toàn bị quét sạch.

- Ồ? Tô Mộc cô nương tới đây là để cứu ta sao? Không phải Thái Thượng đạo luôn luôn là Thái Thượng vong tình sao? Tại sao lại đến đây cứu ta?

Hồng Dịch cười nhạt một tiếng.

- Những lời này của công tử dường như có chút oán hận?

Tô Mộc nhìn Hồng Dịch, trên khuôn mặt vẫn không lộ ra chút cảm xúc gì.

- Thái Thượng vong tình, chẳng qua chỉ là hành động theo ý muốn, ta có hứng thú thì sẽ muốn cứu công tử, không có hứng thú thì sẽ không cứu.

- Không biết ta có điểm nào lại khiến cho cô nương cảm thấy hứng thú?

Hồng Dịch lại hỏi.

- Tất nhiên là mẫu thân Mộng Băng Vân cùng phụ thân Hồng Huyền Cơ của công tử. Tuy nhiên, bây giờ, tu vi của công tử cũng khiến cho ta có một tia hứng thú.

Trong câu nói của Tô Mộc không có một chữ thừa nào.

- Mẫu thân của tại hạ, năm đó là đại thánh nữ của Thái Thượng đạo, cũng là muội muội ruột thịt một đời của giáo chủ Thái Thượng đạo Mộng Thần Cơ. Phải chăng là có thứ duyên phận này mà cô nương mới có hứng thú cứu tại hạ phải không?

Trên mặt Hồng Dịch vẫn mỉm cười, đứng giữa làn gió đêm lạnh lẽo, dùng một loại ngữ khí đĩnh đạc nói chuyện.

- Duyên phận đã sớm chấm dứt, hơn nữa Thái Thượng đạo chúng ta cũng không chú trọng duyên phận, chỉ thuận theo tâm ý của bản thân, không bị bất cứ sợi dây duyên phận nào ràng buộc. Đơn giản mà nói, nếu như ta không có hứng thú thì chỉ sợ cho dù công tử là thân nhân của ta, ta cũng không vì thế mà cứu công tử.

Tô Mộc nói.

- Hồng Dịch, trong ngôn từ của công tử mới vừa rồi có chút oán hận, rõ ràng là trong lòng đang trách vấn Thái Thượng đạo chúng ta để cho mẫu thân của công từ buồn bực mà chết trong Vũ Ôn Hầu phủ, không xuất thủ cứu viện có phải không? Thật ra năm đó mẫu thân của công tử động chân tình, còn phá hư đại kế của Thái Thượng đạo chúng ta, làm rất nhiều kế hoạch của tông chủ thất bại trong gang tấc, điều này chính là phản bội tông phái. Cho nên tất cả mọi chuyện của Băng Vân sư tỷ đều là do tỷ ấy tựa lựa chọn, không thể trách người khác được.

Hồng Dịch nghe Tô Mộc bình luận về mẫu thân của mình, thần sắc trên mặt không hề thay đổi, chỉ nói một câu:

- Ân oán của Thái Thượng đạo và mẫu thân của tại hạ, thân làm con, tại hạ cũng không dám bình luân về sự đúng sai của người. Hành động, thái độ của Thái Thượng đạo cũng không có gì sai lầm, về tình về lý, tại hạ cũng không có gì phải oán hận. Nếu như ngay cả điểm duyên phận này mà Thái Thượng đạo không nhìn nhận một cách rõ ràng, vậy thì cũng không xứng là một trong lục đại thánh địa của thiên hạ. Thế nhưng mẫu thân lại bị hạ độc thủ, tại hạ không báo thù không được.

- Báo thù hay không, đó là chuyện của công tử.

Tô Mộc nói.

- Băng Vân sư tỷ là một nữ tử rất khổ, công tử thân là nhi tử của tỷ ấy, vì tỷ ấy mà báo thù, ta cũng cảm thấy dễ chịu trong lòng. Hôm nay ta có hứng thú đến đây để cứu công tử. Thế nhưng xem ra mới vừa rồi công tử đã trải qua một trận đấu pháp, dường như đã giải quyết xong đối thủ rồi thì phải?

- Không sai!

Hồng Dịch cười một tiếng, tuy nhiên nụ cười này hơi kỳ quái, có chút giống như cười da mặt vậy.

- Thực lực của công tử lại phát triển đến mức độ như vậy sao?

Tô Mộc cũng không hỏi dò xem tu vi của Hồng Dịch đến cảnh giới gì rồi, chỉ gật đầu nói.

- Thực lực của công tử cũng không tệ, bên cạnh dường như cũng còn có một vài kỳ nhân dị sĩ. Công tử lại vừa đầu phục theo Ngọc thân vương, muốn dựa vào sự tranh đoạt trong triều đình để báo mối đại thù cho mẫu thân của công tử. Nếu đã như vậy, ta cũng không ngại hỏi công tử vài vấn đề. Không biết công tử có nhìn rõ đại thế chung của triều đình hiện giờ hay không? Phải biết rằng, loại chuyện lớn đoạt vị như thế này, chỉ cần hơi chút sơ xảy, một khi sa vào đó thì sẽ vạn kiếp bất phục.

- Xu thế chung của triều đình sao? Tình hình chung hiện giờ của triều đình, lực lượng của thái tử quá lớn, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì địa vị tất nhiên là vững như bàn thạch. Tuy nhiên lúc này hắn lại dính líu với tà giáo, tu luyện thần thông. Đây chính là phạm vào điều kiêng kỵ rất lớn! Sĩ đại phu trong thiên hạ nhất định sẽ không tha thứ, một khi điều này lộ ra bên ngoài, đừng nói là địa vị thái tử mà ngay cả tính mạng cũng không biết có thể giữ lại được hay không. Hắn đã vi phạm vào phép tắc của sĩ đại phu và hoàng quyền, đây là một chiêu thất bại trí mạng! Có thể nói việc này sẽ khiến cho địa vị cả một đời của hắn bị cắt đứt! Thái tử bị loại bỏ, trong triều đình chỉ còn lại Ngọc thân vương, Hòa thân vương. Hòa thân vương nhìn tưởng như ôn hòa, thế nhưng tâm địa âm độc, hung ác! Tuyệt đối không phải dáng dấp của quân vương. Chính vì thế, xu hướng chung của triều đình, nhất định hướng về phía Ngọc thân vương, Ngọc thân vương muốn đoạt đại vị cũng không phải là việc gì khó cho lắm!

Hồng Dịch đĩnh đạc nói, chỉ bằng vài ba câu đã mang toàn bộ tình hình chung của triều đình nói ra một cách trọn vẹn, đồng thời cũng thể hiện tính thuyết phục mạnh mẽ trong ngôn từ của hắn.

Người bình thường nghe những lời này của hắn, gần như sẽ cho rằng hắn hoàn toàn nắm được đại thế của triều đình trong lòng bàn tay.

- Tài hùng biện thật xuất sắc. Nói về giới đọc sách, công tử có thể nói sánh ngang với một đại gia đấy.

Tô Mộc nghe thấy lời này của Hồng Dịch, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười có phần cân nhắc.

- Rõ ràng là Ngọc thân vương ở vào thế yếu, là một người không có hy vọng nhất để đoạt được ngai vị, thế mà công tử mới vừa rồi lại nói việc này dễ như trở bàn tay vậy!

Da mặt của Hồng Dịch khẽ giật giật, hỏi ngược lại:

- Tô Mộc cô nương cho rằng Ngọc thân vương là người không có hy vọng nhất? Không biết theo cảm thụ của Tô Mộc cô nương thì người được chọn phải như thế nào?

Sau khi nói xong, ánh mắt của Hồng Dịch nhìn thẳng vào mắt của Tô Mộc.

Sở dĩ Hồng Dịch nhìn chăm chú vào Tô Mộc, bởi lẽ từ lời nói của đối phương hắn có thể nhìn rõ xem thái độ chân chính của Thái Thượng đạo đối với triều đình Đại kiền là như thế nào. Kẻ nào có được thái độ ủng hộ của một cường giả đệ nhất thiên hạ như Mộng Thần Cơ, thì kẻ đó quả thật chiếm được một ưu thế rất lớn.

Trong lúc Hồng Dịch đang im lặng chờ một câu nói của Tô Mộc, thì không ngờ rằng, từ trong miệng Tô Mộc lại phát ra tên của một kẻ mà hắn không bao giờ nghĩ đến.

- Người mà Thái Thượng đạo ta chọn là Vô Địch hầu.

Nghe được mười một chữ do Tô Mộc phát ra, Hồng Dịch sửng sốt, tiếp đó ha ha cười lớn!

- Công tử cho rằng Vô Địch hầu không thể đoạt được đại vị sao?

Tô Mộc nhìn thấy Hồng Dịch ha ha cười to, không chút biểu lộ gì, hỏi lại.

- Tất nhiên là không thể rồi! Vô Địch hầu vốn là một hầu tước, là một đại tướng dẫn binh, chỉ như vậy thôi mà cũng có tư cách tham gia vào việc tranh giành ngôi vị hoàng đế sao?

Hồng Dịch nhìn Tô Mộc.

- Tô Mộc cô nương, cô nương chắc hẳn sẽ không cho rằng chỉ vì Vô Địch hầu là con tư sinh của hoàng thượng mà có thể tham gia vào việc tranh đoạt ngôi vị hoàng đế chứ? Cô nương phải biết rằng, con tư sinh không thể đưa ra ánh sáng. Văn võ bá quan, nho lâm sĩ đại phu trong triều sao có thể chấp nhận một đứa con được vụng trộm sinh ra bên ngoài được. Kể cả là thái tử, Ngọc thân vương, Hòa thân vương chết hết đi chăng nữa thì cũng không đến phiên kẻ này. Nếu như kẻ này có thể đoạt được ngôi vị hoàng đế, quả thực chẳng khác nào thay đổi triều đại cả.

- Có sự ủng hộ của Thái Thượng đạo chúng ta, tất cả mọi chuyện không có khả năng đều có thể trở thành hiện thực. Chắc là công tử Hồng Dịch chưa từng tiếp xúc qua với Vô Địch hầu thì phải? Người này quả thật là tài trí mưu lược kiệt xuất, không đơn thuần chỉ là đại tướng mang binh đi đánh giặc, mà về phương diện phát triển dân sinh của thiên hạ bách tính cũng có những kiến giải rất đặc biệt, hắn có rất nhiều tư tưởng mới lạ đáng kinh ngạc, tìm hiểu cũng rất thú vị đấy.

- Hay là công tử Hồng Dịch gặp hắn một lần đi, nhất định sẽ khiến công tử thay đổi cách nhìn nhận của bản thân. Còn về phần Ngọc thân vương, đối với địa vị một vương gia, hắn cũng không tệ lắm, thế nhưng muốn đoạt ngôi vị hoàng đế thì năng lực của hắn quá yếu kém.

Tô Mộc điềm đạm cất giọng nói, tựa như hoàng quyền triều đình đối với nàng mà nói, chẳng qua chỉ là một trò chơi thú vị mà thôi.

- Ý của Tô Mộc cô nương là muốn ta đầu nhập dưới trướng của Vô Địch hầu, tìm chỗ dừng chân vững chắc, mưu cầu một cuộc sống phú quý sau này phải không?

Đột nhiên Hồng Dịch mở miệng hỏi.

- Tất nhiên rồi, công tử nhất định sẽ đối phó với Hồng Huyền Cơ, nếu như không dùng kế liên hoành hợp túng, chỉ bằng vào năng lực của bản thân thì không thể làm gì được. Thực lực của công tử bây giờ cũng không kém lắm, thế nhưng phụ trợ Ngọc thân vương thì chẳng qua cũng chỉ khiến cho thực lực của bản thân bị tiêu hao mà thôi. Tiếp xúc với Vô Địch hầu, cùng nhau chung sức, hy vọng báo thù sau này tất nhiên sẽ rất lớn.

Tô Mộc nói.

- Hừ! Danh không chính thì ngôn sẽ không thuận. Vô Địch hầu là một đứa con tư sinh lại muốn dòm ngó ngôi hoàng đế sao? Thật nực cười! Ta là thứ tử của Vũ Ôn Hầu phủ, cho dù đạo thuật cường đại đến đâu đi nữa thì cũng không tranh đoạt được bất cứ thứ gia sản nào của Hầu gia. Đây là một đạo lý. Nếu như Tô Mộc cô nương lần này tới là để khuyên ta đầu nhập dưới trướng Vô Địch hầu, vậy thì không cần phải nói nhiều nữa. Nếu như trong tương lai Thái Thượng đạo các ngươi thật sự ủng hộ Vô Địch hầu, cho dù âm mưu soán vị đoạt ngôi của hắn có thành công, thì ta sẽ giúp cho Ngọc thân vương hiệu triệu thiên hạ, chinh phạt loạn thần tặc tử!

Hồng Dịch đột nhiên cười lạnh một tiếng, rồi nói.

- Ồ? Khẩu khí của công tử thật lớn!

Tô Mộc lãnh đạm lạnh nhạt liếc mắt nhìn Hồng Dịch.

- Khẩu khí lớn hay không, Tô Mộc cô nương chắc không ngại thử qua một lần chứ. Hay là chúng ta chời đùa chút đạo thuật chứ?

Hồng Dịch hờ hững nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play