Đây đã lần thứ hai Hồng Dịch gặp Vô Địch hầu. Hắn là một nhân vật trẻ tuổi truyền kỳ, thống lĩnh mười vạn hùng binh của Đại Kiền, trấn áp vùng biên cương, đối kháng với Vân Mông đại quốc.

Lần đầu tiên là gặp ở trong Thiên Vu thành tại Mãng Hoang. Lúc ấy là lúc hắn bộc lộ khí thế hung hăng bá đạo, quyền ý tung bay, hào khí vạn trượng, trảm thần giết phật, ngay cả bầu trời cũng bị đạp xuống dưới chân.

Còn hiện giờ, ở trong đại yến tại triều đình Xuất Vân quốc, tên Vô Địch hầu này lại thể hiện một loại khí chất khác.

Một tay phe phẩy chiết phiến, một tay nâng chén dạ quang, tiêu sái nhấp môi, hai hàng tua mũ của chiếc tử kim quan ở trên đầu rũ xuống, mắt sáng như sao trời, khuôn mặt như bạch ngọc, thể hiện một khí độ phong lưu không nói lên lời.

Ngồi ngang hàng cùng với người đứng đầu một nước, uống rượu nói chuyện, bàn luận với các đại thần, mang phong độ của một vị tể tướng, quản lý âm dương, nắm giữ quyền hành ngoại giao, một tay quan hệ với các quốc gia, liên hoành túng hợp.

Nhìn thấy điệu bộ này của Vô Địch hầu, Hồng Dịch vốn cho rằng kẻ này chỉ biết mang binh đi đánh giặc, chém giết nơi chiến trường. Bây giờ mới càng hiểu sâu hơn một tầng nữa về hắn.

- Đúng là giống như ý nghĩa trong câu "Lên ngựa có thể trị quân, xuống ngựa có thể an dân". Không biết sau này có phải là một Hồng Huyền Cơ khác hay không?

Hồng Dịch suy tưởng trong lòng, mang Vô Địch hầu so sánh với Hồng Huyền Cơ. Hai kẻ này, một già một trẻ, đều là thần tử của Đại Kiền, đều là thiếu niên thần dũng, là soái tướng vô địch trên chiến trường, hào quang vạn trượng, xem ra có rất nhiều điểm tương tự.

Đối với một quốc gia mà nói, đời này nối tiếp đời kia có truyền thừa như vậy, thì chẳng khác nào đại biểu cho sự hưng thịnh vĩnh viễn.

Tuy nhiên Hồng Dịch cũng không hề có hảo cảm với tên Vô Địch hầu này.

Không riêng là do chuyện giết chết Phục Ba tướng quân Tiêu Thiên Nghiêu. Mà là đối phương lại từng trải giống như Hồng Huyền Cơ, đây mới là lý do chân chính khiến cho Hồng Dịch không thích.

Theo lý mà nói, thành tựu của Hồng Dịch bây giờ cũng không thấp, cũng được coi là một nhân vật nhất lưu của giới đạo thuật trong thiên hạ. Đều là những người trẻ tuổi, đều là thần tử của Đại Kiền, một người là quỷ tiên, một kẻ là võ thánh, ít ra cũng cần phải có sự hiểu biết, chia sẽ lẫn nhau. Thế nhưng Hồng Dịch không có một chút hứng thú nào.

Hơn nữa hắn cũng không có ý định thay đổi sự chán ghét này của bản thân. Mặc dù hắn tu luyện thành quỷ tiên, thế nhưng không tu luyện loại đạo thuật giống như Thái Thượng vong tình đạo. Tính tình cũng đủ vui buồn yêu ghét, có hảo cảm nghĩa là có hảo cảm, chán ghét nghĩa là chán ghét, tuyệt đối không đè nén thay đổi.

- Sự chán ghét này xuất phát từ nội tâm ghen tỵ của bản thân sao? Nếu như Hồng Huyền Cơ cho ta luyện võ từ nhỏ, thì ta cũng không thể đạt được thành tựu giống như Vô Địch hầu bây giờ. Người như vậy, trước mắt không thể nào làm gì được. Nhưng phải cố nghĩ một biện pháp thật tốt để chèn ép hắn mới được, khiến cho hắn cảm thấy bị thất bại, từ đó mới có thể dập tắt được thứ khí phách sát thần diệt phật, đứng trên bát hoang sơn hà của hắn.

-Đây là đạo tâm của hắn, chỉ cần phá được đạo tâm của hắn, thì thành tựu của hắn chỉ có thể dừng lại ở đây mà thôi. Triều đình Đại Kiền có một Hồng Huyền Cơ đã đau đầu lắm rồi, bây giờ lại xuất hiện một kẻ giống như Hồng Huyền Cơ nữa thì phải giải quyết ra sao đây?

Trong khoảnh khắc khi Hồng Dịch bước vào đại điện của hoàng cung Xuất Vân quốc, khi vừa nhìn thấy Vô Địch hầu, hắn liền hạ quyết định, phải tìm một cơ hội, hung hắn đả kích sự tự tin của Vô Địch hầu mới được.

Theo cách nói của đạo thuật, đây chính là phá đi đạo tâm của hắn.

Đạo tâm của tên Vô Địch hầu này chính là thứ khí thế nắm giữ tạo hóa, sát thần diệt phật. Chỉ khi để cho hắn có cảm giác thất bại, thì từ đó mới có thể làm dao động đạo tâm của hắn, khiến cho tu vi của hắn dừng bước tại đây.

Mặc dù thứ đối phương tu luyện không phải là đạo thuật, mà là võ công. Thế nhưng bản tâm ý chí là gốc rễ của tất cả mọi thứ, một khi bản tâm dao động, bản thân con người chẳng khác nào bị phế đi.

Hồng Dịch không hề mong muốn Vô Địch hầu này, về sau lại biến thành một nhân vật tuyệt đỉnh giống như Hồng Huyền Cơ.

Mặc dù từ võ thánh, muốn tu luyện lên nhân tiên thì vô cùng gian nan, so với việc vượt qua sinh tử bình chướng tiến đến cảnh giới quỷ tiên trong đạo thuật thì còn khó khăn hơn nhiều. Kỳ tài ngút trời như Đao Thánh Công Dương Ngu cũng không đột phá nổi một ải này.

Hồng Huyền Cơ là một nhân vật tuyệt đỉnh như vậy, cũng phải dừng lại ở cửa ải này suốt hai mươi năm trời.

Ấn Nguyệt hòa thượng luyện thành Hiện Thế Như Lai Kinh cho nên mới miễn cưỡng bước vào cảnh giới võ đạo nhân tiên.

Nhưng cho dù gian nan đến mấy, Hồng Dịch cũng cảm thấy rằng, tên Vô Địch hầu này không phải là không có khả năng đột phá được.

Võ đạo một khi đến nhân tiên, quyền ý tuyệt đỉnh, vạn tà bất xâm, vạn ma bất nhập. Cho dù là loại yêu vương ba, bốn lần độ lôi kiếp thì cũng không làm gì được. Từ đó có thể thấy loại tồn tại như vậy kinh khủng đến mức nào.

Cũng không ai biết được rằng, lúc đi vào đại điện, trong nháy mắt khi nhìn thấy Vô Địch hầu, trong lòng Hồng Dịch đã phân tích đối phương đến bảy bảy bốn chín lần rồi, đồng thời cũng quyết định chủ ý trong lòng.

Mặc dù ý niệm chèn ép Vô Địch hầu được hình thành trong lòng Hồng Dịch, thế nhưng lúc hắn bước vào đại điện, Vô Địch hầu lại không hề để mắt tới hắn.

Lúc Hồng Dịch cùng Thiện Ngân Sa và đại kim chu bước vào đại điện, ánh mắt của Vô Địch hầu chẳng qua chỉ dừng lại trên người hắn một giây, khẽ lóe lên một cái, sau đó liền chuyển sang Thiện Ngân Sa, ngoài ra đều hoàn toàn tập trung lên tiểu cô nương do thần hồn của đại kim chu ngưng tụ thành.

Hồng Dịch bây giờ hoàn toàn thu liễm thần hồn, tản ra khắp toàn thân. Biểu hiện ra bên ngoài cũng chỉ là một cao thủ mới bước vào cảnh giới đại tông sư mà thôi. Hơn nữa hắn dựa vào cảnh giới "vô pháp vô niệm" mà ngưng tụ lại thành chân võ quyền ý, chỉ riêng một điểm này thôi cũng khiến cho rất nhiều người khó có thể tưởng tượng rằng hắn vốn là một cao thủ đạo thuật, tất cả đều cho rằng hắn chỉ là một kẻ tu luyện võ thuật thuần túy mà thôi.

Mặc dù một cao thủ võ đạo đại tông sư cũng là hiếm thấy, thế nhưng trong mắt của Vô Địch hầu thì không đáng một xu.

Càn Khôn Long Vệ mà hắn chỉ huy, mỗi một người đều là dạng cao thủ tu vi thâm hậu như vậy cả.

- Hả?

Thậm chí Hồng Dịch còn nghe được thấy một tiếng kinh hô rất nhỏ của Vô Địch hầu sau khi nhìn thấy đại kim chu, trên mặt cũng thoáng hiện ra một nét nghi ngờ.

Sau đó hắn cùng với tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên và Thần Ưng vương, tất cả đều đưa mắt nhìn sang Thiện Ngân Sa, dường như không hề để ý gì tới đại kim chu.

Chỉ một hành động này thôi cũng đủ thấy nhãn lực của đối phương cao minh đến mức nào.

Nhãn lực của tông chủ Phương Tiên đạo Tiêu Ảm Nhiên, Thần Ưng vương cũng không tinh tường bằng Vô Địch hầu.

Sự biến ảo thâm sâu của lôi kiếp cao thủ, ngay cả là quỷ tiên cũng khó có thể nhận thấy được.

Tất nhiên, nếu như hai đại cao thủ Tiêu Ảm Nhiên và Thần Ưng vương phân ra thần niệm quét ngang qua thân thể của đại kim chu thì vẫn có thể cảm nhận được tiểu cô nương này là do thần hồn hiển hóa thành.

Tuy nhiên bây giờ là đại tiệc của Xuất Vân quốc, hai quỷ tiên này đều không muốn phân hóa thần niệm của bản thân. Phải biết rằng thần niệm của cao thủ quỷ tiên vừa động, lập tức sẽ phát ra luồng âm phong lạnh lẽo thấu xương, người bình thường sẽ cảm thấy vô cùng bất an.

- Công chúa tới. Nhạc sư ngừng lại!

Một vị quan lễ nghi cung đình của Xuất Vân quốc hô lên một tiếng.

Trong bỗng chốc, rất nhiều nhạc sư đang đánh chuông đồng đá ngọc đều dừng lại. Giai điệu âm nhạc tuyệt vời cũng đứt quãng, văn võ bá quan khắp đại điện đều tạm thời dừng tiệc rượu lại, đưa mắt nhìn Ngân Sa công chúa đang đi tới.

- Vương nhi! Mau mau đến bên cạnh phụ vương. Vương nhi liên tục bế quan tu hành, vốn phụ vương cũng không muốn quấy rầy. Nhưng hôm nay là Vô Địch hầu của Đại Kiền tới Xuất Vân quốc chúng ta, ta không thể không kinh động đến vương nhi được!

Xuất Vân quốc chủ là một trung niên, tóc đã hoa râm, khuôn mặt chữ điền, mi vũ đầy vẻ tháo vát của một vị quốc chủ chăm lo việc nước, khi nhìn thấy Thiện Ngân Sa liền hiện ra sự yêu thương trìu mến.

Đây là Thiện Quy Tàng, quốc vương của Xuất Vân quốc, là phụ thân thân sinh của Thiện Ngân Sa ở kiếp này.

Kiếp này, Thiện Ngân Sa chuyển thế thành công chủ của Xuất Vân quốc, cũng không phải là loại công chú thuộc nhánh phụ, mà là nữ nhi thân sinh của vị quốc chủ này.

Trong quốc sử của Xuất Vân quốc ghi lại rằng. Lúc vương hậu sinh hạ Thiện Ngân Sa, người nằm mộng thấy bản thân ở trong hải dương, được vạn con cá mập trắng hướng lạy, mang một viên minh châu vào bụng nàng, từ đó mới sinh ra Thiện Ngân Sa.

Bách tính của Xuất Vân quốc biết, vị công chúa này sau khi sinh ra sẽ điều khiển được loài cá mập trắng hung hãn trong biển, thậm chí còn có thể cưỡi cá mập dạo chơi. Từ nay về sau, dân chúng của Xuất Vân quốc mỗi khi ra biển đánh cá cũng không bị cá mập tấn công, thậm chí cũng không còn bị hải tặc tập kích. Đôi khi thuyền đi biển gặp phải bão gió đều được cá mập trắng tiến lại cứu người đưa lên biển, còn khi gặp phải cường đạo thì cá mập trắng cũng phá thuyền giết người.

Sự linh nghiệm như vậy khiến cho dân chúng toàn thể Xuất Vân quốc đều kính trọng Thiện Ngân Sa như người trời, coi nàng là "hải thần" chuyển thế.

Đây là loại kiến giải của bách tính trong dân gian. Còn đối với cao thủ tu luyện đạo thuật, thì ai cũng biết rằng Thiện Ngân Sa chính là Ngân Sa vương chuyển thế.

Thiện Ngân Sa nghe thấy vậy liền khẽ kéo theo Hồng Dịch, tiến đến phía trước rồi ngồi xuống bên cạnh Thiện Quy Tàng.

- Phụ vương, người cũng ban ngồi cho bọn họ đi.

- Vương nhi, hai vị này là ai vậy?

Thiện Quy Tàng nhìn Hồng Dịch và đại kim chu, không khỏi có chút nghi ngờ, cất giọng hỏi.

Phải biết rằng đây là một đại tiệc của quốc gia, mà Xuất Vân quốc lại là một nơi cực kỳ chú trọng lễ nghĩa. Từ mười hai tòa thanh lâu trên đường đến hoàng cung cũng thấy được điều đó, quốc gia này tuân thủ lễ pháp cổ xưa rất nghiêm ngặt.

Trên quốc yến đột nhiên xuất hiện hai người ăn mặc không phù hợp, đây là chuyện cực kỳ phá hỏng lễ nghi.

Hồng Dịch thì không vấn đề gì, tướng mạo đường đường chính chính, có khí chất của sĩ đại phu. Thế nhưng đại kim chu lại ăn mặc quá mức phá vỡ quy củ. Trên đầu, tóc tết thành hình hai chiếc sừng dê, quay ngang quay ngửa nhìn bốn phía, vừa nhìn liền biết ngay đây là một tiểu cô nương tinh nghịch điển hình.

- Vị này chính là quân tuần tra biển của Tĩnh Hải quân, cùng với con có quan hệ làm ăn. Còn vị kia là đạo hữu tu hành của con.

Thiện Ngân Sa thản nhiên nói.

- Ồ. Vậy thì ban ngồi. Vương nhi, vị đạo hữu kia ngồi đây với vương nhi đi. Còn thanh niên trẻ tuổi kia nếu như là quan tuần biển của Tĩnh Hải quân, vậy thì ngồi phía dưới của Vô Địch hầu đi.

Thiện Vệ Tàng quay sang nói với một tên thái giám.

- Không cần đâu, cứ ngồi cạnh ta là được rồi.

Thiện Ngân Sa vung tay, nói với thái giám.

- Cái này...

Tên thái giám khó xử nhìn Thiện Ngân Sa rồi quay sang nhìn vị quốc chủ Thiện Vệ Tàng này.

- Công chúa nói sao thì cứ làm như vậy đi.

Thiện Quy Tang phất tay một cái.

- Vương thượng, công chúa, thần có một câu muốn nói.

Đúng lúc này một quan viên thân mặc triều phục, trên miệng để ba chòm râu dài, đứng lên, đi đến phía trước Thiện Quy Tàng, cúi người xuống, dùng một loại thanh âm rất nhỏ, khó có thể nghe thấy, nói:

- Hôm nay là sứ giả của thiên triều đại bang đến đây. Hiện giờ đang là quốc yến của chúng ta, kính xin hoàng thượng cùng công chúa tuân thủ lễ nghi. Bằng không khiến cho sứ giả của thiên triều thượng bang sau khi trở sẽ chê cười Xuất Vân quốc chúng ta là một nơi hải ngoại man di, không hiểu lễ chế. Kinh xin vương thượng cùng công chúa nghĩ lại.

- Chuyện này...Vương nhi, Thủ Phụ đại thần nói cũng có lý, vị tiểu cô nương kia là đạo hữu của vương nhi thì không nói làm gì. Thế nhưng còn thanh niên trẻ tuổi kia lại là quân tuần biển của Tĩnh Hải quân Đại Kiền. Theo như lễ nghi thì không nên ngồi ngang hàng với vương nhi đâu.

Thiện Quy Tàng nói.

- Thủ phụ đại nhân, không sao đâu. Bổn công chúa là người tu đạo, cũng không cần câu nệ lễ nghi. Tuy nhiên lời khuyên gián của ngươi cũng có đạo lý, thưởng cho một viên minh châu, ba mươi tấm tơ lụa. Lui ra đi.

Ngân Sa cười một tiếng, sau đó nói.

Vị quan viên vừa khuyên gián này chính là Thủ Phụ đại thần nội các của Xuất Vân quốc, trung thành vô cùng, cũng là danh sĩ tinh thông nho học. Lúc còn trẻ từng tới Đại Kiền học tập qua lễ nghi, cũng là tú tài của Quốc Tử giám. Lời khuyên gián của hắn thật ra cũng có lý, vì thế mặc dù Thiện Ngân Sa không nghe theo thế nhưng cũng ban thưởng cho hắn.

- Dạ!

Thụ Phụ đại thần vốn muốn tiếp tục khuyên gián, thế nhưng lúc này đang có Vô Địch hầu ở đây, cùng quốc chủ tranh luận thì cũng thể hiện sự xấc láo, không biết lớn nhỏ, vì thế liền lui xuống.

Tiếp đó thái giám liền mang một chiếc bàn dài tới, đặt bên cạnh Thiện Ngân Sa.

Một màn kịch nhỏ cứ như vậy diễn ra trong quốc yến trên cung điện khiến cho xung quanh rì rầm bàn tán.

Văn võ bá quan của Xuất Vân quốc cũng thì thầm bàn luận, suy đoán xem tại sao công chúa Thiện Ngân Sa lại để một thanh niên có địa vị không cao ngồi bên cạnh nàng.

Hồng Dịch là quan tuần biển của Tĩnh Hải quân. Mặc dù cũng mang tước vị tướng quân, nhưng so với Vô Địch hầu thì còn chênh lệch quá xa, quả thực là một trời một vực. Bất cứ một tên thân vệ nào bên cạnh Vô Địch hầu chỉ sợ cũng có địa vị cao hơn cả Hồng Dịch.

Quốc yến là cực kỳ coi trọng lễ nghi, tuyệt đối không được để ra một tia sơ xuất nào. Nhất là cả triều đình Xuất Vân quốc lại là nơi dựa theo lễ nghi nho gia một cách vô cùng nghiêm khắc.

- Quan tuần biển của Tĩnh Hải quân? Hắn là ai vậy? Trong Tĩnh Hải quân lại có tướng quân đạt tới cảnh giới đại tông sư sao?

Lúc này Vô Địch hầu cũng thực sự chú ý đến Hồng Dịch. Nhìn thấy Hồng Dịch sau khi ngồi xuống, thản nhiên ăn uống, thể hiện một thứ khí độ ung dung tự tại, hắn không khỏi nhíu mày lại.

- Hầu gia, vị này là thứ tử của Hồng thái sư, tên là Hồng Dịch. Trong cuộc thi hương đầu năm nay tại Ngọc kinh thành, vị này đỗ thủ khoa, rất có tài văn chương. Về sau lại bị mẹ cả trong gia tộc chèn ép, chuyển sang đầu nhập dưới trướng của Ngọc thân vương, rồi được tiến cứ vào Tĩnh Hải quân lập quân công hi vọng có chức tước để tự lập môn hộ.

Ngay khi Vô Địch hầu vừa hỏi xong, một thị vệ đứng phía sau hắn liền cúi đầu, ghé bên tai hắn nói.

- Ồ? Thứ tử của Hồng thái sư sao? Hồng Thái sư có mười sáu nam, bảy nữ. Thực sự có tiền đồ thì cũng chỉ có Hồng Hi, Hồng Khang, còn lại đều là một lũ áo quần lụa là mà thôi? Không nghĩ tới lại có thể xuất hiện một nhân vật như vậy?

Vô Địch hầu phe phẩy quạt, nói.

Bằng vào thân phân của Vô Địch hầu, tất nhiên là không biết đến một nhân vật như Hồng Dịch.

Mặc dù Hồng Huyền Cơ uy danh lẫy lừng, thế nhưng hắn có đến mười sáu nam tử, bảy nữ nhi, không phải tất cả đều xuất sắc, cho nên cũng không ai chú ý đến.

Hồng Dịch mặc dù lập chút quân công, thế nhưng làm sao có thể gây được sự chú ý của Vô Địch hầu.

Cùng là tuổi trẻ, thế nhưng chênh lệch lại quá lớn.

- Hầu gia, hình như vị Thiện Ngân Sa kia dường như rất có ý tứ với Hồng Dịch thì phải. Nhưng tính ra, Hầu gia uy danh lẫy lừng, tu lại tuyệt đỉnh, sau này chỉ sợ sẽ có thăng tiến làm nhân tiên. Vị Thiện Ngân Sa này mặc dù là yêu vương, thế nhưng bây giờ cũng mang thân thể con người, rất xứng đôi với Hầu gia người. Hơn nữa bây giờ Thần Ưng vương đạo hữu cũng đem sức lực phục vụ cho Hầu gia, tính ra cũng không làm bẽ mặt Ngân Sa vương.

Vào lúc này, Tiêu Ảm Nhiên cười cười, nhỏ giọng nói với Vô Địch hầu.

Tiêu Ảm Nhiên biết, Vô Địch hầu đến Xuất Vân quốc, ngoài việc điều tra cái chết của đại soái Phục Ba quân, thì chỉ e rằng gặp mặt qua vị Thiện Ngân Sa này một lần còn quan trọng hơn.

- Tên Hồng Dịch kia mặc dù không tệ lắm, tuy nhiên cũng chỉ là một tên võ đạo đại tông sư mà thôi, làm sao có thể xứng đội với một quỷ tiên yêu vương được? Ta xem ra Ngân Sa vương đối với hắn có vài phần kính trọng, thực ra cũng là do có vị tiểu cô nương kia mà thôi.

Vô Địch hầu nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, cười nói:

- Công chúa Nguyên Đột quốc, Nguyên Phi, chính là Hương Hồ vương chuyển thế. Chuyện này ta cũng biết. Yêu vương là phi tần của bệ hạ, đây là một giai thoại mới. Ngân Sa vương này so với Nguyên Phi cũng không hề thua kém chút nào.

- Hầu gia động tâm tư rồi sao?

Tiêu Ảm Nhiên cười nói.

Tiêu Ảm Nhiên cũng loáng thoáng biết được, Vô Địch hầu cùng hoàng đế Đại Kiền có chút quan hệ không minh bạch, chỉ sợ rằng là con tư sinh, nếu không làm sao lại có sự tín nhiệm đến như vậy. Chuyện con tư sinh, cũng như chuyện hoàng đế Đại Kiền cưới Hương Hồ vương Nguyên Phi, trong quan trường lẫn dân gian đều không có ai biết, thậm chí là một số hoàng tử cũng không biết. Thế nhưng Tiêu Ảm Nhiên là lãnh tụ của một đạo môn lớn, là cao thủ đạo thuật thường xuyên ra vào hoàng cung, vì thế hắn nắm được rất nhiều bí mật mà kẻ khác không biết đến.

Rất nhiều người tu đạo cũng âm thầm hâm mộ diễm phúc của hoàng đế.

Phải biết rằng, kẻ tu đạo cũng không cấm cưới gả. Nếu như có thể cùng nữ tử yêu tiên hợp tịch song tu, thì đây là chuyện cầu cũng không được.

- Phụ thân cưới Hương Hồ vương. Thân làm con dĩ nhiên cũng muốn cưới Ngân Sa vương, một trong thiên hạ bát đại yêu tiên rồi.

Trong lòng Tiêu Ảm Nhiên thầm nói.

- Tuy nhiên, cái chết của Phục ba tướng quân, còn có Tiêu Thiểu Nam thì điều tra thế nào đây? Nếu như Ngân Sa vương nhúng tay vào chuyện này thì sao đây?

Tiêu Ảm Nhiên nghĩ thầm trong lòng, thế nhưng khi nhìn sắc mặt của Vô Địch hầu lại không nói gì.

- Vô Địch hầu, ngài lập chiến công hiển hách, lần này đại phá hạm đội Vân Mông quốc, giải trừ sự thống khổ của chúng ta trên biển. Quả thực đáng để văn võ toàn triều của Xuất Vân quốc chúng ta chúc mừng.Trên dưới toàn thể đại Xuất Vân quốc chúng ta, kính chúc Vô Địch hầu cùng kính chúc Đại Kiền thiên triều một chén.

Lúc này, quốc chủ Thiện Quy Tàng nhìn thấy sắc mặt của Vô Địch hầu không được tốt, sợ đối phương vì hành động của Thiện Ngân Sa mà khó chịu, cho nên vội vàng nâng chén chúc rượu Vô Địch hầu.

Thiện Quy Tàng là quốc chủ một phương, trong lòng rõ ràng vô cùng, hắn cũng biết được Vô Địch hầu lần này đến Xuất Vân quốc, mười phần thì có đến bảy tám phần là vì danh tiếng của Thiện Ngân Sa.

Còn về phần đối phương có chủ ý gì khác, trong tâm tư của vị quốc chủ này cũng suy đoán được hai ba phần.

Vô Địch hầu tuổi còn trẻ, huyết khí dương cương, là nhân tài có uy danh vang dội như vậy, bất cứ nữ tử nào cũng khó có thể xứng đôi được với hắn.

Mà nữ nhi Thiện Ngân Sa của bản thân lại là hải thần chuyển thế, hai người chính là vô cùng xứng đôi. Huống chi điều này đối với Xuất Vân quốc có chỗ cực kì tốt.

Tuy nhiên chuyện của Thiện Ngân Sa, vị phụ thân quốc vương này cũng không tự quyết định được.

Thế nhưng đối phương là Vô Địch hầu, là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội được.

Trên thảo nguyên từng có một bộ lạc lớn đắc tội với hắn. Chỉ trong một đêm lập tức bị bắt sống toàn bộ, biến thành nô lệ. Chuyện này Xuất Vân quốc chủ cũng từng nghe nói qua.

Sau khi điều động văn võ bá quan toàn triều nâng chén chúc rượu xong, Thiện Quy Tàng quay sang thủ phụ đại thần nháy mắt ra hiệu một cái.

Thủ phụ đại thần vừa mới khuyên gián công chúa lập tức hiểu ý, chờ quốc chủ nói xong liền hướng sang Vô Địch hầu nâng chén:

- Hầu gia, nghe nói người chẳng những võ công cái thế, mà thơ từ cũng cực kỳ xuất sắc. Xuất Vân quốc chúng ta từ lâu vẫn ngưỡng mộ lễ nghi văn hóa của Đại Kiền, không biết ở nơi này, người có thể làm một bài thơ để chúng ta được thưởng thức hay không?

Vị thủ phụ đại thần này ăn nói cực kỳ khéo léo. Vô Địch hầu chẳng những uy danh lẫy lưng, thơ từ cũng có chút tinh thông. Đây là chuyện hắn điều tra ra được. Bây giờ chính là lúc đánh vào điểm này, khiến cho đối phương biểu hiện một phen.

- Ồ?

Vô Địch hầu nghe thấy lời này, chỉ cười nhạt một cái, rồi nhìn chằm chằm vào Thiện Ngân Sa, sau đó liếc qua Hồng Dịch một chút, thuận miệng nói:

- Chuyện này tất nhiên là được. Xuất Vân quốc lần này bày yến mời bổn hầu, cũng là có lòng. Chén dạ quang bồ đào tửu này cùng với tuyệt thế dung nhan của Ngân Sa công chúa, quả thật làm say lòng người. Đã vậy ta sẽ làm một bài thơ xem sao.

- Thơ từ của hầu gia cũng là nhất tuyệt, ngay cả là sĩ đại phu trong thiên hạ cũng phải bái phục.

Tiêu Ảm Nhiên thầm cười.

- Hả? Đúng rồi, ta cũng từng nghe qua, tên Vô Địch hầu này hình như cũng biết làm thơ, là hạng người văn võ song toàn.

Hồng Dịch trong lòng chợt động.

Thì ra Vô Địch hầu chẳng những võ công trác tuyệt, mà thơ văn cũng rất tốt, từng áp đảo quan văn ngự sử. Tuy nhiên lúc ấy Hồng Dịch vẫn còn ở trong Vũ Ôn Hầu phủ, không ai biết đến. Những thứ hắn đọc trong sách đều là thơ từ cổ xưa. Lúc bấy giờ hắn mới tiếp cận thơ văn có hai năm, còn chưa có ấn tượng sâu sắc, cũng chưa từng đọc qua thơ văn của Vô Địch hầu. Tuy nhiên lúc ở Tông học hắn cũng từng nghe nói qua chuyện này.

- Tạm thời nghe qua một chút, xem xem thơ của hắn ra sao?

Hồng Dịch thấy Vô Địch hầu nhìn Thiện Ngân Sa, trong lòng lại càng khó chịu, thế nhưng cũng tập trung lắng nghe.

Chỉ thấy Vô Địch hầu phe phẩy cây quạt. Từng chữ từng chữ ngâm nga:

Trượng phu chích thủ bả ngô câu.

Ý khí cao vu bách trượng lâu.

Nhất vạn niên lai thùy trứ sử.

Tam thiên lý lai dục phong hầu.

Dốt thơ nó khổ thế, dịch tạm cho dễ hiểu thôi:

Trượng phu một tay cầm ngô câu.

Khí phách cao hơn trăm trượng lầu.

Một vạn năm ai lưu sử sách.

Ba ngàn dặm muốn phong hầu

- Hay!

- Hay một cái "nhất vạn niên lai trứ sử. Tam thiên lý lai dục phong hầu". Đúng là tràn đầy khí thế hào hùng.

Áng thơ này của Vô Địch hầu vừa phát ra, toàn bộ văn võ bá quan trong quốc tiệc liền nhốn nháo cả lên.

Ngay cả Thiện Ngân Sa cũng nhíu nhíu mày. Nàng cảm thấy áng thơ này quả thật mang theo khí thế bất phàm, ẩn chứa hào khí bao trùm bốn biển, thốn đoạt tám phương.

- Nghe nói Hồng Dịch ngươi là con của Hồng thái sư phải không? Hơn nữa lại là đệ nhất danh thủ khoa của cuộc thi hương đầu năm nay ở Ngọc kinh thành. Nhất định rất có tài văn chương. Không biết có thể ngâm một bài thơ, để cho văn võ bá quan của triều đình Xuất Vân quốc thưởng thức văn phong của thiên triều Đại Kiền ta không?

Vô Địch hầu chậm rãi bước đến trước mắt Hồng Dịch, sau đó đột nhiên nói.

- Đến rồi đây!

Hồng Dịch còn chưa ra tay thì tên Vô Địch hầu này đã nhắm tới hắn rồi!

- Ta còn đang nghĩ biện pháp bí mật trị ngươi một phen, không ngờ ngươi lại chọc vào ta trước!

Hồng Dịch cảm thấy hai con mắt của Vô Địch hầu nhìn chằm chằm vào mình, bản thân khó chịu vô cùng. Trong đầu cấp tốc suy nghĩ. Đột nhiên, trong lúc đó, dường như hắn tìm ra được biện pháp.

- Xin hỏi Vô Địch hầu một câu. Ngô câu trong thơ từ của ngươi là vật gì vậy?

Hồng Dịch cũng đứng bật dậy, lớn giọng hỏi.

- Ngô câu?

Vô Địch hầu sửng sốt, tiếp đó nói:

- Đây là thần kiếm thời thượng cổ, cong cong giống như lưỡi liềm, vì thế được gọi là ngô câu.

- Ta đọc thuộc kinh sử, dường như cũng không có thần kiếm nào gọi là ngô câu cả. Hơn nữa ngươi nói thần kiếm cong cong tựa như lưỡi liềm? Thiên triều Đại Kiền ta, từ xưa đến nay đều cương trực ngay thẳng, lấy thân kiếm để đo sự chính trực, chính vì thế mà sĩ đại phu đeo kiếm chứ không đeo đao. Đấy là sự chính trực. Ngươi nói kiếm cong cong tựa như lưỡi liềm sao? Thiên hạ lại có kiếm không thẳng sao? Kiếm như vậy mà ngươi cũng gọi là thần kiếm sao?

Trong nháy mắt, Hồng Dịch đã bắt được chỗ sơ hở trong thơ của Vô Địch hầu, lập tức công kích không hề kiêng nể, thanh âm cực lớn. Trong cả đại điện, mọi người ai ai cũng đều nghe rất rõ ràng.

- Đúng vậy, lễ nghi cổ xưa của thiên triều, luyện kiếm đều là dựa vào ý nghĩa "chính trực". Loại bảo kiếm cong cong giống như thứ thần kiếm ngô câu này, dường như chúng ta chưa từng nghe nói qua.

Lời của Hồng Dịch vừa phát ra, nhất thời, trong cả đại điện vang lên những tiếng bàn tán ồn ào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play