- Võ thánh mặc dù lợi hại nhưng ta và cô nương liên thủ thì chắc có thể giết chết được, hơn nữa còn có Chu đại tiên sinh.

Ánh mắt của Hồng Dịch lóe lên:

- Huống chi ở trên biển, thực lực của võ thánh chưa chắc có thể phát huy được.

- Ở trên biển sao?

Thiện Ngân Sa nói:

- Vậy thì không có vấn đề gì. Trừ phi hắn là nhân tiên, nếu không thì cũng không thể đạp nước lao đi, rất bị động, như vậy tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.

- Cảnh giới nhân tiên có thể đạp nước phi hành sao?

Hồng Dịch sửng sốt.

- Võ đạo tuyệt đỉnh, lực dồn vào ngón tay, trong lúc đạn chỉ bắn ra, lực mạnh như sấm sét. Nhân tiên chân chính, ở trên mặt nước bắn chỉ ra có thể tạo ra sóng lớn nâng người lên cao, đồng thời rất nắm chắc lực cân bằng, có thể chống đỡ được thân thể trên mặt biển.

Thiện Ngân Sa giải thích.

- Nhưng nhân tiên tuyệt đỉnh tưởng dễ đạt được lắm sao. Hồn và phách hợp nhất, phấn toái chân không, ý chí cực kì cường đại, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể đánh tan quỷ tiên. Trước kia có một vị tiên hiền nói với ta tám chữ "Lôi kiếp hảo độ. Nhân tiên nan thành". Ngẫm lại quả thật là chí lý.

- Lôi kiếp hảo độ, nhân tiên nan thành? Lôi kiếp cũng khó có thể độ được mà.

Hồng Dịch kinh hãi.

- Lôi kiếp tất nhiên là khó độ, chỉ cần một sơ xảy cực nhỏ, không trụ được, lập tức hồn phi phách tán. Nhưng tu luyện đạo nhân tiên thì càng khó hơn. Nhân chi đạo, nằm ở sự khai thông thân thể con người cũng như các huyết khiếu ẩn nấp trên cơ thể. Mỗi một bước tu luyện đều như đi trên một miếng băng mỏng, không giống như quỷ tiên, quỷ tiên một khi vượt qua lôi kiếp thì mọi sự đều thuận lợi.

Ngân Sa rốt cuộc cũng là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên, đối với võ đạo tu luyện cũng tìm hiểu có chút thấu triệt.

- Nhưng ngươi vừa mới nói là giúp ta đối phó Hắc Lang Vương Tất Thấp Hoa? Kẻ này là một ma vương giết ngươi, vô luận là võ công hay đạo thuật đều cao vô cùng. Hắn từ trước đến giờ từng bị đánh bại một lần nhưng chỉ bị thương mà không chết, khiến cho tu vi của hắn tiến thêm một bước. Ta mỗi lần cùng hắn giao đấu đều rơi vào thế hạ phong.

Hơn nữa bên cạnh hắn cao thủ như mây, hạm đội cường đại. Ta ước chừng tầm cuối thu, hạm đội của hắn sẽ ra biển bắt cá mập trắng.

Ngân Sa lúc nhắc tới Hắc Lang Vương Tất Thấp Hoa, trong ánh mắt không che dấu được sát ý mãnh liệt, khiến cho khí lưu bốn phía lạnh lẽo run lên, thật giống như luông gió lạnh trời đông đang ập đến.

- Đó là tất nhiên. Tất Thấp Hoa là thống soái Thiết Phù Đồ, là một trong những tướng lãnh cao nhất của Vân Mông, nếu như giết chết được hắn, đem đầu của hắn làm tín vật mang về, loại công lao này đủ để ta phong hầu rồi!

Hồng Dịch giúp Thiện Ngân Sa đối phó với Hắc Lang Vương Tất Hoa cũng không phải chỉ vì mục đích mượn lực lượng cường địa của nàng. Nếu quả thật giết chết được Tất Thấp Hoa, cầm đầu hoặc tín vật của hắn về triều đình báo công! Cái công lao này chỉ sợ hắn được phong thẳng lên hầu tước.

Ngẫm lại, sau khi vào biển tuần tra thăm dò gặp phải nguyên soái Vân Mông thống lĩnh hạm đội, hai bên gặp nhau chém giết, lấy đầu tướng địch báo công! Quả thật là quân công để phong hầu.

Tất nhiên sau lưng Hồng Dịch là Ngọc thân vương, chỉ cần thật sự giết chết được Tất Thấp Hoa, công lao này cũng chả ai cướp đoạt với hắn, đường đường được phong tước vị là điều dĩ nhiên phải được.

Hồng Dịch chủ ý chính là điểm này.

Mượn lực lượng Thiện Ngân Sa để giết chết võ thánh Ngô đại quản gia, sau đó giết chết Tất Thấp Hoa, lấy một quân công thật lớn để phong hầu.

Mặc dù thiếu niên phong hầu có thể khiến cho người đời dị nghị, nhưng cũng không phải là không có. Trong triều hiện có Vô Địch hầu, chính là vị thiếu niên tướng quân được phong hầu đó sao.

So với những thứ này thì một viên Nguyên Tẫn Thiên Châu, một thanh đào thần kiếm thì cũng chả đáng là gì.

Hơn nữa, ở trên biển, nếu như có vị yêu tiên kiêm công chúa Xuất Vân quốc Thiện Ngân Sa này trợ giúp, thì các loại giao dịch, mua bán cũng có lợi hơn.

Đối với đạo lấy hay bỏ, trong lòng Hồng Dịch đến bây giờ luôn nắm rõ ràng.

Bây giờ cho đối phương lợi ích khổng lồ, đó là điều cần thiết. Hồng Dịch cấp cho đối phương nhiều lợi lộc, thu lại được hảo cảm của đối phương, như vậy có thể khiến đối phương trợ giúp mình.

Hồng Dịch ngẫm lại, mình còn chưa có khí chất của thiên tử các triều đại trước đây ghi trong sử sách, bọn họ có thể khiến cho chúng tướng tụ tập, khiến cho các lộ thần thiên, võ thánh cam tâm phụ trợ.

- À? Thì ra là ngươi muốn phong hầu?

Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch một cái:

- Chúng ta là người tu đạo, có thể chuyển thế nhiều lần. Chỉ cần sắp xếp chu đáo, đầu thai tốt, đừng nói là phong hầu, kể cả là phong công, phong vương cũng không là gì.

- Kiếp này có chuyện của kiếp này, chuyện kiếp này không giải quyết dứt chẳng lẽ còn muốn kéo dài đến kiếp sau sao? Chuyện đời đời kiếp kiếp cứ tích góp càng lúc càng nhiều thì sao có thể siêu thoát được?

Bỗng nhiên Hồng Dịch phát ra một tiếng lòng từ sâu bên trong nội tâm của mình.

- Chuyện kiếp này còn không cắt đứt, còn muốn kéo đến đời sau? Chuyện đời đời kiếp kiếp tích góp càng nhiều thì sao có thể siêu thoát được?

Thiện Ngân Sa nhắc lại câu của Hồng Dịch, ngẫm nghĩ lại không khỏi cảm thấy có một tư vị đặc biệt.

- Đúng rồi. Vừa nãy Ngân Sa cô nương có nói Hắc Lang Vương Tất Thấp Hoa từng bị đánh bại một lần, nhưng không chết, vậy hắn thua trong tay ai?

Hồng Dịch thuận miệng hỏi một câu.

- Đại Kiền võ thánh Hồng Huyền Cơ. Hắn thua trong tay Hồng Huyền Cơ.

Ngân Sa cười một tiếng, mang một giọng nói đầy khoái ý nói:

- Hình như là bảy, tám năm trước. Con trai của Hồng Huyền Cơ là Hồng Hi cùng thái tử Đại Kiền đi tuần tra Thanh Sát Khẩu. Tất Thấp Hoa mang binh đuổi theo truy bắt, trúng phải cảm bẫy của Hồng Huyền Cơ, bị Hồng Huyền Cơ tự thân xuất thủ đánh bại. Lần đó hắn thiếu chút nữa bị giết chết. Bằng vào một Hắc Lang vương tung hoành cả đời lại bị một võ thánh đường đường chính chính đánh bại, bị thương mà chạy trốn. Nhưng Hồng Huyền Cơ kia cũng là một nhân vật lớn, hai mươi năm trước đã là võ thánh, bây giờ e rằng đã tiến vào nghiệp vị nhân tiên. Nhân tiên...Nhân tiên...Đại Kiền đang thời hưng thịnh, có một vị nhân tiên trấn giữ, giang sơn vững chắc muôn thuở.

- Nhân tiên sao?

Hồng Dịch hơi động, trong lòng bỗng cảm thấy khó chịu.

- Nếu như hắn là nhân tiên...Ta sao có thể đòi lại công đạo đây?

Hồng Dịch có đọc qua Đấu Phật Bút Lục, hắn hiểu rất rõ sự lợi hại của vị nhân tiên Ấn Nguyệt hòa thượng này. Một khi tu hành thành nhân tiên, thật sự có thể tung hoành khắp thiên hạ.

Hồng Dịch đè mạnh ý niệm khó chịu trong đầu xuống. Tiếp đó hắn cầm đào thần kiếm trên bàn, hung hăng nhét vào tay Thiện Ngân Sa. Hành động này cũng khiến cho Thiện Ngân Sa không biết phải làm sao.

- Không biết Ngân Sa cô nương đối với sự hợp tác này của chúng ta có điều gì dị nghị không? Cho dù có ý kiến gì khác thì thanh đào thần kiếm này cũng tặng cho cô nương. Ít ra nhiều thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn là thêm một kẻ thù, nhất là có bằng hữu là thiên hạ bát đại yêu tiên.

Bảo vật như đào thần kiếm thế này khiến cho bao nhiêu kẻ trong thiên hạ hận không thể chiếm làm của riêng được. Nhưng không nghĩ tới bây giờ Hồng Dịch lại có bộ dạng như sợ không tặng được cho người khác, khiến cho Thiện Ngân Sa vừa cảm thấy cổ quái, vừa cảm thấy buồn cười, nàng nhìn Hồng Dịch như thể đây là lần đầu tiên nhận ra hắn.

- Nếu ngươi hào phóng như vậy, thì việc hợp tác của chúng ta sẽ tiến hành.

Ý niệm của Thiện Ngân Sa vừa động liền tiến thẳng vào trong đào thần kiếm, tiếp đó thân kiếm chấn động kịch liệt. Hồng Dịch cũng cảm giác sự liên lạc của mình và thanh thần kiếm này mất đi, hắn liền hiểu được Thiện Ngân Sa đã thu nhận cây kiếm này, bước đầu tế luyện thành công.

- Ta rất kỳ vọng đột phá của ngươi.

Thiện Ngân Sa sau khi thu đào thần kiếm lại, đưa mắt nhìn Hồng Dịch thật sâu.

- Nếu như vậy, xin mời cô nương ở lại thuyền của ta mấy ngày để ta làm trọn nghĩa tình bằng hữu.

Hồng Dịch vỗ tay tán thưởng, vừa rót cho Thiện Ngân Sa một chén rượu, hai người uống một hơi cạn sạch.

- Hôm nay có thể nói là tương phùng nhất tiếu mẫn ân cừu (gặp lại nhau cười một tiếng xóa thù oán).

Tiệc rượu đã chuẩn bị xong, các loại thức ăn, trái cây, rau xanh đều được bưng lên. Tiệc rượu so với trước đây còn hấp dẫn hơn lúc trước.

Hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng nguyệt cũng mang một chút kỳ trân cất giấu nhiều năm lấy ra góp vui.

Ngân Sa chẳng những thu lại được Nguyên Tẫn Thiên Châu, mà còn được thêm một thanh đào thần kiếm chẳng thua gì huyết văn cương kiếm, trong lòng tự nhiên rất thoải mái. Hơn nữa Hồng Dịch lời lẽ nói năng nhã nhặn, thơ từ ca phú tinh thông, xuất khẩu thành thơ, hiểu nhiều chuyện cổ kim, khiến cho Thiện Ngân Sa thấy dễ hiểu tại sao Bạch Viên Vương, Hương Hồ Vương có thể thành bạn tốt của Hồng Dịch.

Đại kim chu lúc này cũng bắt đầu trở lại thói phàm ăn, mấy con mắt đảo đảo liên hồi, vừa nốc rượu vừa nhai thịt, khiến cho mọi người hoài nghi thân thể của kim chu nhỏ như thế, tại sao có thể chứa nhiều đồ như vậy.

- Thịt dê ngũ vị này không ngon. Thứ dương cao mỹ tửu lưu hành trong Ngọc kinh mới ngon kìa.

Đại kim chu ăn một miếng thịt dê tẩm tiêu bọc vỏ quế thơm hấp cách thủy, trong miệng nhồm nhoàm phát ra thanh âm quái dị.

- Dương mỹ tửu, quá tàn nhẫn, không phải thứ mà người nên ăn uống.

Thì ra thứ yến tiệc thịt dê này chính là móc bào thai từ dê mẹ còn đang sống sờ sờ làm món ăn. Khối huyết nhục tiên thiên không hề dính chút trọc khí hậu thiên nào là thứ đồ ăn rất bổ dưỡng cho thân thể.

Trong giới quý tộc của Ngọc kinh, món ăn chính trong một bữa đại yến tiệc không thể thiếu món dê hấp cách thủy bằng sữa trâu. Thứ dương cao mỹ tửu này là một thứ cao lương mỹ vị tốt nhất để chiêu đãi quý tộc, nhưng Hồng Dịch cho tới giờ chưa từng ăn thứ này.

- Đến rồi đền rồi, ăn cơm thôi. Đây chính là gạo đặc biệt ta mua ở Hoàng Lương trấn đó, cơm hoàng lương, cũng là thứ hiếm đấy.

Lúc cơm hoàng lương được bưng lên, hương thơm tỏa ra bốn phía, ngay cả con cá mập trắng khổng lồ đang ở dưới biển cũng khụt khịt mũi, dường như cũng bị mùi thơm này dụ dỗ.

- A? Lần này ra biển ngươi cũng mang theo gạo hoàng lương sao?

Thiện Ngân Sa nhìn những hạt cơm vàng óng thơm ngát trong chén, cũng nhịn không được cầm đôi đũa ăn thử một miếng.

- Ta dĩ nhiên là mang theo, cũng không nhiều lắm, chỉ khoảng tám trăm cân thôi.

Gạo hoàng lương chỉ có ở Hoàng Lương trấn, hàng năm ngoài trừ một lượng lớn cống nạp vào cùng, căn bản không có dư thừa nhiều để xuất khẩu ra ngoài. Vương cung các quốc gia ở hải ngoại cũng chưa chắc được ăn được loại gạo này. Những thương nhân buôn bán ở hải ngoại cũng biết loại gạo này giá trị gần như ngang với hoàng kim, một hạt gạo, một hạt vàng.

- Bán cho ta đi.

Thiện Ngân Sa nói:

- Ta sẽ trả cho ngươi giá tốt nhất. Đúng rồi, ngươi lần này ra biển để làm ăn, vậy thì có hàng hóa gì tốt cứ bán cho ta đi.

- À? Cô nương muốn mua hàng hóa của chúng ta sao? Chúng ta còn đang chuẩn bị đến Thần Phong quốc giao thương. Nếu đội thuyền của chúng ta đến Xuất Vân quốc thì ít nhất cũng tốn hai mươi ngày, chuyến đi này nếu không được bổ sung lương thực, nước ngọt thì không thể cầm cự lâu được.

Hoa Lộng Ảnh tiếp lời.

- Chuyện này dễ xử lý. Các ngươi cứ đến cảng khẩu của Thần Phong quốc, ở đó cũng có thương hiệu của Xuất Vân quốc chúng ta. Các ngươi cứ để hàng hóa ở đó, trực tiếp tính tiền là được.

Thiện Ngân Sa nhìn Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh nói:

- Hai người là Hoa thị tỷ muội của Ngân Thương tổng hội sao? Tám chiếc thiết giáp phi luân thuyền của Ngân Thương hội các người vừa mới đến Xuất Vân quốc nộp cho chúng ta một ít lễ vật, các ngươi tại sao lại ra đây vận chuyển hàng hóa buôn bán?

Ngân Sa dường như nhân ra Hoa thị tỷ muội thường xuyên ra hải ngoại buôn bán.

- Hả? Tám chiếc đại hạm thiết giáp phi luân sao? Lần này làm giao dịch lớn vậy sao?

Hoa thị tỷ muội sửng sốt nhìn nhau:

- Ngân Thương tổng hội mỗi lần ra biển đều là giao dịch nhỏ, nhiều nhất không vượt quá ba đại hạm. Tại sao lần này ra biển nhiều như vậy? Tám chiếc đại hạm, gần như là hơn một nửa lực lượng đường biển của Ngân Thương tổng hội. Một khi có chuyện gì xảy ra thì chuyện giao thương trên biển của tổng hội cũng khó có thể gượng lại được.

- Cái này cũng không việc gì. Tiểu cô nương mới nổi của Dao Trì phái là Dao Nguyệt Đình tu luyện thành quỷ tiên, có một quỷ tiên áp trận thì việc vận chuyển đường biển cũng không có vấn đề gì xảy ra.

Cái miệng nhỏ của Thiện Ngân Sa đang nhai nhai cơm, vừa nhai vừa nói.

- Ta cùng Dao Nguyệt Như cũng từng giao thủ, lần đó ta đã phát huy lực lượng mạnh nhất nhưng lại để nàng ta chạy mất. Không bị Dao Nguyệt Như kia thực lực cường đại đến mức nào.

Hồng Dịch thầm nghĩ.

- Công tử! Nếu tám chiếc thuyền kia của Ngân Thương tổng hội cùng ra biển! Hay là...

Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh cùng nhìn về phía Hồng Dịch, đồng thanh nói, trong ánh mắt thể hiện ý tứ rõ ràng:

- Chờ thời cơ giết người đoạt thuyền!

Một chiếc thiết giáp phi luân thuyền cỡ lớn cộng thêm số tài bảo trên thuyền, thực sự có thể khiến cho Hồng Dịch một bước lên trời! Phú địch khả quốc! Hơn nữa hắn còn có được một đại hạm đội tung hoành trên biển.

- Chuyện này để sau hãy tính.

Hồng Dịch hiển nhiên là hiểu rõ ý nghĩ của hai nàng. Nhưng vô duyên vô cớ giết người cướp của, như vậy khác nào đám hải tặc, không phải là việc nên làm.

- Đúng rồi, nói vậy trong tay Ngân Sa cô nương còn có chút ngân sa giáp, bạch cốt chiến đao, không biết có thể nhượng lại cho chúng ta không?

Hồng Dịch lại nói.

Ngân Sa đã muốn tiến hành buôn bán thì Hồng Dịch tất nhiên phải lấy được thứ tốt từ nàng. Ngân Sa giáp, đao thương bất nhập, nhẹ nhàng linh hoạt. Bạch Cốt đao so với loa văn cương thì bền chắc sắc bén hơn nhiều, đều là thần khải, thần binh lợi khí.

- Bạch cốt chiến đao ta có thể bán cho ngươi ba mươi cây! Nhưng Ngân Sa giáp nhiều nhất chỉ bán cho ngươi mười bộ, nhiều hơn cũng không có. Dù sao Xuất Vân quốc chúng ta cũng chỉ có hơn ba trăm Ngân Sa vệ sĩ.

Ngân Sa thoáng suy tư, thuận miệng đáp ứng.

- Hai người chúng ta cũng không phải là người chuyên buôn bán. Chuyện cụ thể ra sao hay là cứ đợi đến Thần Phong quốc, để cho thủ hạ của cô nương cùng Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt bàn bạc kĩ lưỡng đi.

Hồng Dịch cũng không muốn đem đề tài này nói chuyện phiếm với Ngân Sa.

- Ngân Sa cô nương, cô nương tu luyện đạo thuật gì?

Hồng Dịch chuyển sang vấn đề đạo thuật. Hắn tất nhiên là muốn hỏi thêm chút kinh nghiệm trong việc tu luyện. Đối phương đã là quỷ tiên, hỏi được một vài thứ cũng có thể giúp cho mình tiến gần hơn bình chướng lên quỷ tiên.

- Ta tu luyện Thần Tiêu Ngũ Lôi Pháp của Thần Tiêu Đạo.

Thiện Ngân Sa nhìn Hồng Dịch, vuốt ve đào thần kiếm bên cạnh, nói ra lại lịch của mình.

- Thần Tiêu Đạo? Là một môn phái từ mấy trăm năm trước sao? Mấy trăm trước, khi trăm môn phái đạo gia đua tranh, các môn phái võ học cũng tầng tầng lớp lớp mọc lên. Sau hoàng quyền từng bước phát triển, những môn phái này dần dần bị tiêu diệt. Cho đến hai mươi năm trước đến cả Đại Thiện Tự cũng bị tiêu diệt. Bây giờ không một môn phái nào có thể chống lại hoàng quyền nữa rồi.

Hồng Dịch nói.

- Ngươi biết cũng không ít nhỉ.

Thiện Ngân Sa gật đầu.

................

Trong lúc Hồng Dịch và Thiện Ngân Sa trò chuyện, ở trong hải vực gần trăm dặm về phía nam bỗng xuất hiện một hạm đội gồm hơn trăm chiến thuyền, hạm đội này đang lặng lẽ tiến đến về phía đội thuyền của Hồng Dịch

Còn ở hướng đông nam, mười chiếc thuyền lớn đang lao đi như tên bắn, mặt nước rẽ sóng rào rào sang hai bên.

Chính là truy binh của Đại La phái, Vệ Thái Thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play