Trong Chu Thiên Đại La điện phủ rộng rãi, các trưởng lão của Nam Châu Đại La phái chỉnh tề đứng hai bên.

Chưởng giáo Đại La phái ngồi phía sau án ngọc ở chính giữa điện, thân mặc một bộ cẩm vân tú đoạn y, chất tơ óng ánh, giống như có một tầng nước trong suốt bao quanh.

Vị chưởng giáo này trên đầu cài một cây trâm, ở đuôi cây trâm là một con phượng hoàng lửa đang vỗ cánh bằng vàng ròng nguyên chất vô cùng tinh xảo. Trên mặt được che một lớp lụa mỏng, khiến cho người ta không nhận ra khuôn mặt thật.

Nhưng rõ ràng vị tông chủ Đại La phái này là một nữ nhân.

Trên án ngọc trước mặt nàng ta có đặt một thanh ngọc kiếm, một hồ lô tử kim, một quyển sách, đốt Long Tiên Hương, vô cùng tao nhã, thật giống như tiên nhân tu chân trong động phủ.

- Phi Dung đã chết, Âm Dương Đào Thần Kiếm rơi vào tay con của Mộng Băng Vân là Hồng Dịch. Chư vị trưởng lão, mọi người nói nên làm sao bây giờ?

Nữ tử thần bí, tông chủ Đại La phái, vừa mở miệng liền phát ra thanh âm rất nhỏ nhưng rất rõ ràng, vang vọng trong điện phủ, kéo dài không ngớt, thanh âm đó tựa như sương khói, có thể tồn tại mãi trong hư không.

Vô luận là người hay giọng nói, vị tông chủ Đại La phái này đều toát ra sự thần bí vô cùng.

- Không thể nào. Phi Dung đã tu luyện đến phụ thể đại thành, võ đạo đến cảnh giới đại tông sư, chỉ cách quỷ tiên một bước rất nhỏ nữa thôi, làm sao có thể bị tên Hồng Dịch kia giết chết? Hồng Dịch kia là con của Mộng Băng Vân thì không phải là giả, nhưng nghe nói hắn nhiều năm sống ở trong Hầu phủ chỉ biết đọc sách, không được tập võ nghệ, tuyệt đối không có bản lĩnh gì cả, cũng không có đạo thuật. Cho dù một vạn kẻ như hắn cũng không thể giết được Phi Dung.

Một lão đầu hạc phát đồng nhan đứng ở trên cùng hàng bên phải cất giọng nói.

Râu tóc của lão đầu này đều đã hoa râm nhưng da sáng bóng như trẻ sơ sinh, trong lúc mở mắt ra liền lóe lên như thiểm điện, thể hiện một tu vi thâm hậu, khí chất nội liễm, rõ ràng là một võ đạo đại tông sư.

Trong đại sảnh, tổng cộng có ba mươi sáu vị trưởng lão, ngồi ở hai bên.

Thế nhưng số lượng trưởng lão ngồi hai bên lại không ngang nhau. Ngồi bên trái chỉ có sáu người, còn ngồi bên phải có đến ba mươi người.

Nếu là cao thủ đến đây thì liền nhận ra rằng, sáu trưởng lão ngồi bên trái đều là tu luyện đạo thuật, còn bên phải đều là tu luyện võ công.

Võ và đạo, chênh lệch rất lớn. Tu luyện võ công dễ dàng. Tu luyện đạo thuật thì khó khăn hơn. Đạo thuật không dễ nhập môn, lại càng khó tinh thâm được, hơn nữa đạo thuật nếu không tới được cảnh giới khu vật thì quả thực chẳng khác nào phế vật. Thế nhưng một trăm kẻ tu luyện đạo thuật, có thể đạt tới cảnh giới khu vật chỉ có hai đến ba người.

- Điền trưởng lão. Chuyện này có chứng cớ xác thực. Ngươi không cần phải hoài nghi nữa. Ngô đại tiên sinh trong phủ đệ của Huyền Cơ được lệnh mang Hồng Dịch về Hầu phủ, tự thân xuất thủ, vậy mà cũng bị Hồng Dịch đánh lui. Hiện giờ Ngô đại tiên sinh đang ở trong phủ của Hồng Khang.

Giọng nói tựa như sương khói của tông chủ Đại La phái lại vang lên.

- Ngô đại tiên sinh tự thân xuất thủ mà cũng không bắt được Hồng Dịch sao? Mười năm trước ta cũng từng thử sức qua với Ngô đại tiên sinh, võ công của tiên sinh lúc đó đã đến cảnh giới đỉnh cấp đại tông sư, chỉ nửa bước là tiến vào cảnh giới võ thánh. Bây giờ chỉ sợ tiên sinh đã thoát thai hoán cốt, vững vàng tiến vào cảnh giới võ thánh rồi. Bằng vào một vị võ thánh tôn sư mà cũng không bắt được Hồng Dịch sao?

Điền trưởng lão hoảng sợ nói.

- Xem ra ở giữa có Thái Thượng đạo gây khó dễ! Nếu biết sớm thì năm đó để Triệu phu nhân hạ độc luôn cả tiểu súc sinh này. Hồng Huyền Cơ hết lần này đến lần khác không muốn giết con, thế nhưng hắn là người của Đại La phái ta, cuối cùng cũng phải đối phó với Thái Thượng đạo, vậy mà một đứa con trai cũng không nỡ giết sao?

Một trong sáu vị trưởng lão tu luyện đạo thuật ngồi ở bên trái the thé nói.

Bà lão này sắc mặt hồng nhuận, mặc dù già cả nhưng trung khí sung túc, rất rõ ràng võ công đã bước vào cảnh giới tiên thiên. Võ đạo song tu, có thể đem võ công tu luyện đến cảnh giới tiên thiên cũng là hiếm có.

Trong Chu Thiên Đại La điện phủ, ba mươi trưởng lão tu luyện võ công, không một ai không phải là đại tông sư võ đạo.

Thực tế, Đại La phái quả thực xứng đáng được gọi là thánh địa. Thủ hạ cao thủ như mây, từ ba mươi tên trưởng lão tu luyện võ đạo đều là đại tông sư đỉnh cấp cho đến mấy thanh niên sơ cấp đại tông sư ngồi ở cuối hàng, không một ai không phải là hạng người mạnh mẽ.

Tông sư, khai tông lập phái, bản thân đã là đại diện cho sức mạnh.

- Hoàng trưởng lão, việc của Huyền Cơ không cần người khác tham dự vào. Hắn bây giờ là thái sư đương triều, là võ thánh tuyệt đỉnh, chỉ nửa ngón chân nữa là tiến vào nghiệp vị nhân tiên. Một khi hắn tiến trở thành nhân tiên, Đại La phái chúng ta cũng phải dựa vào hắn làm trụ cột. Một thánh địa võ đạo nếu không có ai là nhân tiên thì sao xứng là thánh địa?

Ánh mắt của tông chủ Đại La phái xuyên qua tấm lụa che mặt, liếc nhìn vị Hoàng trưởng lão này một cái thật sâu, con ngươi thâm trầm giống như nước xoáy, khiến cho người ta không lạnh mà run.

- Tông chủ, lão thân lỡ lời.

Bà lão được gọi là Hoàng trưởng lão này vội vàng nói.

- Điền trưởng lão, Long trưởng lão, Sa trưởng lão. Ba người các ngươi mang theo mười tám tên Đại La Thần Tướng bảo hộ Hoàng trưởng lão hội họp cùng Ngô đại tiên sinh, phụ trợ tiên sinh bắt Hồng Dịch, nhất định phải lấy Âm Dương Đào Thần Kiếm về đây.

Bỗng nhiên tông chủ Đại La phái hạ lệnh, nàng kêu tên ba vị trường lão, cộng thêm tên của lão bà mới nói ban nãy.

Đại La Thần Tướng của Đại La phái cũng giống như Kim Thân La Hán của Đại Thiện Tự, đều là tiên thiên cao thủ, cũng là lực lượng nòng cốt của Đại La phái.

- Tông chủ, nếu có Thái Thượng đạo ở giữa cản trở, sợ rằng...

Đúng lúc này, một trưởng lão còn trẻ tuổi đứng lên. Vị trưởng lão ít tuổi này không ngờ lại là một thanh niên, so với Hồng Dịch có khi còn trẻ hơn nhiều, ngoài miệng còn có một ít lông tơ lộ ra vẻ còn chưa trưởng thành, trên người tỏa ra một loại khí tức thơm ngát mùi sữa mẹ giống như trẻ sơ sinh, loại khí tức này nếu như nói theo cách thô tục thì gọi là "miệng còn hôi sữa"!

- Hả? Tiểu Lượng, ngươi muốn nói gì?

Tông chủ Đại La phái nhìn thiếu niên ngồi ở cuối hàng này, khẽ gật đầu.

- Chẳng qua là sau lưng của tên Hồng Dịch kia có Thái Thượng đạo. Nếu như có Thái Thượng đạo cản trở ở giữa thì coi như là tông chủ tự thân xuất thủ, chỉ sợ cũng chưa nắm chắc bắt được Hồng Dịch.

Thiếu niên được gọi là Tiểu Lượng đứng lên nói.

- Thái Thượng đạo rất ít người, thánh nữ Tô Mộc hiện giờ còn đang ở trong Ngọc kinh.

- Tô Mộc thì không nói làm gì, nếu như là Mộng Thần Cơ kia tự xuất thủ thì có nhiều người hơn đi chăng nữa cũng không làm được gì.

- Bản thân Mộng Thần Cơ còn lo không xong, tính gì chuyện khác! Hiện giờ Khổng Tước Vương Hạnh Hiên, vợ chồng Thiên Xà Vương Tinh Mâu và Huyền Thiên quán chủ, đại trưởng lão Đồ Nguyên thánh giả của Tinh Nguyên Thần Miếu, chưởng môn Chân Cương môn Bạch Phung Tiên, năm đại tuyệt thế cao thủ liên thủ truy sát hắn ra tận hải ngoại! Cho dù hắn tu vi thông thiên thì cũng không thể tự lo cho bản thân được! Lần này ta cùng Chân Tông cũng giao thủ với Mộng Thần Cơ một phen rồi.

Tông chủ Đại La phái khẽ mỉm cười, nói ra sự tình.

- Cái gì? Tông chủ đã giao thủ với Mộng Thần Cơ rồi sao?

Thiếu niên Tiểu Lượng thân thể khẽ chấn động.

- Không sai, ta cùng Chân Tông đến Thiên Phật đảo nằm cuối Mê Hồn Loan ở hải ngoại, thế nhưng cũng không thấy chân thân của hắn, chỉ gặp được thân ngoại chi thân của Mộng Thần Cơ, Cửu Hỏa Viêm Long!

Đôi mắt của tông chủ Đại La phái phía sau tấm lụa nhắm lại một lát, giống như đang nhớ lại việc gì đó.

Chân Tông mà nàng nói chính là trượng phu của nàng, Yến Chân Tông.

- Sáu đại tuyệt thế cao thủ này, người nào cũng là nhân vật kinh thiên động địa! Bọn họ liên thủ truy sát Mộng Thần Cơ, nhất định hắn tự lo cho bản thân không xong. Nếu như vậy, ta xin phép được cùng đi theo, để xem xem Hồng Dịch kia có thủ đoạn thế nào!

Thanh niên được gọi là Tiểu Lượng kia nói.

- Tốt, vậy thì ngươi cũng cùng đi đi.

Tông chủ Đại La phái gật đầu.

............

Phủ tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu.

Vệ Thái Thương làm tổng đốc ba mươi năm, suốt thời gian đó chưa hề có tang sự nào.

Lúc này, Vệ Thái Thương đang ngồi trên ghế thái sư, trán nhăn lại, hiển nhiên là đang tức giận vô cùng, máu dồn lên não.

- Cái gì? Các ngươi điều tra ra Lôi Liệt đầu phục tên Hồng Dịch kia? Hơn nữa Toái Diệt Đao của Lôi nhi cũng rơi vào tay hắn sao? Lôi nhi nhất định bị hắn hạ độc thủ! Hồng Dịch! Lôi Liệt! Ta muốn đem các ngươi băm vằm thành trăm vạn mảnh! Chuẩn bị kiệu, ta tự mình đến quân doanh Tĩnh Hải Quân, ta phải cùng Nhan Chấn kia nói cho rõ ràng.

Vệ Thái Thương nắm tay lại bóp nát tay vịn của chiếc ghế sau lưng, đang muốn đứng dậy.

- Phụ thân không cần tức giận. Hài nhi vừa mới thăm dò tin tức, tối hôm qua, Nhan Chấn đã giao nhiệm vụ cho Hồng Dịch ra biển thăm dò, hắn lên đường ngay đêm đó, hiện giờ đã ra đến biển rồi.

Đúng lúc này, một người mang cử chỉ thần thái cũng như phong độ của một kẻ ba mươi tuổi tiến vào. Đây chính là con thứ hai của Vệ Thái Thương, Vệ Liên Thành.

- Như thế càng tốt! Nói như vậy thì Nhan Chấn kia cũng biết Hồng Dịch là một cái họa lớn, muốn tống hắn đi thật xa! Hừ, cả đêm lên đường! Cũng đúng lúc để truy sát!

Vệ Thái Thương để tang con, khó có thể át chế, sau khi nghe được tin này liền ngửa mặt lên trời cười hắc hắc một tiếng đau thương, từ kẽ răng toát ra một cỗ sát khí ngút trời.

- Vệ Phá, Vệ Diệt! Hai người các ngươi mang theo một trăm Ám Vệ Tử Sĩ , khoái thuyền mười chiếc, truy sát Hồng Dịch!

- Dạ!

Hai cao thủ dáng người cao cao, mặt lạnh như sương đứng xa xa ngoài sân liền lập tức quỳ xuống nhận lệnh.

Vệ Phá, Vệ Diệt chính là hai đại thống lĩnh của Ám Vệ Tử Sĩ!

- Vệ Đồ, Vệ Ngân! Hai người các ngươi cùng mang theo một trăm Nhân Hùng Vệ, năm ngàn mũi hỏa tiễn, khoái thuyền mười chiếc, truy sát Hồng Dịch!

- Dạ!

Hai tráng hán thân cao chín thước, dáng người như thiết tháp, cũng đang đứng trong sân liền quỳ xuống nhận lệnh. Vóc người của hai kẻ này không khác gì Trầm Thiết Trụ, thân thể cơ bắp cuồn cuộn, lộ ra lực bộc phát vô cùng vô tận, trông chẳng khác nào tượng Đại Lực Thần Vương trong các chùa miếu.

Đây là hai đại thống lĩnh Nhân Hùng Vệ của Vệ Thái Thương.

- Vệ Tang, Vệ Thương!! Hai người các ngươi cũng mang theo một trăm cao thủ Thủy Quỷ Doanh, khoái thuyền mười chiếc, truy sát Hồng Dịch! Nhất đinh phải đục thủng thuyền của hắn.

- Dạ!

Hai cao thủ thân mặc áo da cá mập chống nước cũng lên tiếng nhận lệnh từ giữa sân.

- Vệ Liêm, Vệ Công, Vệ Thương, ba vị quản gia các ngươi mang hai mươi bốn thân binh Thiên Đao Vệ của ta đi cùng bọn họ.

Ba lão nô phó thân mặc áo đen cũng bước ra nhận lệnh.

- Vệ đại nhân, đối phương cũng có cao thủ đạo thuật trong đó. Người đại nhân phái đi quả thực có thể tiêu diệt một đội quân lớn, nhưng ở trên mặt biển giao chiến thì cao thủ đạo thuật cũng chiếm hầu hết ưu thế đó.

Ngay khi Vệ Thái Thương ban xuống một loạt lệnh, càng lúc càng có nhiều cao thủ tụ tập lại thì một giọng nói từ ngoài cửa truyền vào.

- Ai?

Vệ Thái Thương biến sắc.

- Phụ thân, là Vũ Tiên cô nương.

Vệ Liên Thành vội vàng nói.

- Không sai, là ta.

Giọng nói cất lên, từ rất xa ngoài cổng, một nữ nhân thân mặc nho phục, đầu đội khăn vuông, trang phục giống như một vị tú tài, bước vào.

- Vệ bá phụ, ta gọi ngài là Thánh Thủ Thiên Đao Công Dương Thương hay gọi ngài là Vệ Tổng Đốc đây?

Nữ nhân này vừa xuất hiện liền nói với Vệ Thái Thương một câu kinh thiên động địa.

- Họ Vệ của lão phu là Hoàng thượng ban tứ cho. Lai lịch của lão phu hoàng thượng cũng nắm rõ như lòng bàn tay. Lão phu đương nhiên là họ Vệ, Vũ Tiên cô nương, cô nương là người của Vân Mông Thiên Long phái, lại là thị vệ trưởng trong Vân Mộng Kim Lang Quân, chúng ta là hai nước đối địch, cô nương tùy tiện tới tổng đốc phủ của lão phu, chẳng lẽ không sợ lão phu hạ lệnh bắt người sao?

Vệ Thái Thương nhìn nữ nhân mặc trang phục như tú tài, không hề tỏ ra khiếp sợ chút nào trước câu nói kinh thiên động địa của nàng ta.

- Nể mặt phụ thân ta, chắc hẳn Vệ bá phụ cũng không so đo lời nói với ta chứ.

Nữ tử này khúc khích cười.

- Hừ!

Vệ Thái Thương nghe thấy nữ tử nhắc đến phụ thân nàng ta liền hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống, thật giống như phụ thân của nữ tử này có lực chấn nhiếp rất lớn.

- Ta lần này theo phụ thân đến Đại Kiền. Vệ bá phụ và ta, mỗi người có một trách nhiệm riêng. Công chuyện là công chuyện, việc riêng là việc riêng. Ta lần này tới đây không phải là chuyện công, cũng không phải là lôi kéo bá phụ đầu dựa vào Vân Mông. Nghe nói bá phụ đang để tang con, kẻ thù lại là cao thủ đạo thuật, ta đến đây để góp chút sức lực mà thôi.

Nữ nhân này chính là đệ nhất cao thủ của Vân Mông Thiên Long phái, Hạnh Vũ Hiên, là một nhân vật trẻ tuổi nổi danh ngang với Triệu Phi Dung, Tô Mộc, Dao Nguyệt Đình.

- Vì sao Hạnh Hiên tiên sinh lại đến Đại Kiền?

Vệ Thái Thương hỏi.

- Phụ thân cùng Tinh Mâu, Huyền Thiên quán chủ, Đồ Nguyên thánh giả, Bạch Phụng Tiên môn chủ cùng nhau liên thủ truy sát Mộng Thần Cơ.

Mỗi một nhân vật Hạnh Vũ Tiên nói ra đều khiến Vệ Thái Thương toàn thân chấn động! Tựa hồ mỗi một nhân vật xuất ra từ trong miệng của Hạnh Vũ Tiên đều có một thư ma lực khiếp người.

Quả thật, mỗi nhân vật từ miệng nàng nói ra đều là cao thủ kinh thiên động địa, đều là nhân vật chỉ cần dậm chân một cái cũng khiến cho thiên hạ rung chuyển.

Phụ thân của Hạnh Vũ Tiên là kẻ đứng đầu thiên hạ bát đại yêu tiên, Khổng Tước Vương Hạnh Hiên. Vệ Thái Thương cũng không thể không kiêng kỵ.

.....................

Trên biển, gió yên sóng lặng, cuối thu trong lành.

Mùa thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, hoàng hôn trên biển mang theo những điểm sáng lấp lánh, dịu dàng mà tuyệt đẹp.

Hai chiếc đại nha hạm tám trăm người, năm chiếc thiết giáp phi luân thuyền, tất cả đều tiến ra biển được hơn một ngày một đêm. Từ tối hôm trước khởi hành suốt một đêm, rồi đến nửa ngày hôm nay nữa, hiện giờ đã cách rất xa lục địa Đại Kiền, hướng ra hải ngoại lướt đi.

Đoàn thuyền này của Hồng Dịch, trước tiên là hướng về phía Thần Phong quốc, ước chừng sau mười ngày mới có thể đến nơi. Lúc này sắc trời đã hoàng hôn, đi suốt một ngày một đêm tất cả thủy thủ cũng đều rất mệt mỏi, vì vậy Hồng Dịch hạ lệnh thả neo, kéo buồm xuống, nghỉ ngơi nấu cơm.

Bốn phía đều là đại dương xanh biếc, lẻ loi đơn độc, không có bất cứ một thứ gì, không hề thấy bóng dáng một lục địa nào. Bảy chiếc thuyền dừng lại trên biển, trông có chút cô lập lẻ loi, bên dưới lại là biển sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy khiến cho người ta có một loại khiếp sợ thần bí.

Đây là lần đầu tiên Hồng Dịch đi ra biển. Lần trước viễn chinh Cự Kình đảo, thuyền đội đi theo đến hơn trăm chiếc, người đông thế mạnh, khi đó cũng không cảm thấy cô tịch. Bây giờ chỉ có một đội thuyền, rốt cục hắn cũng cảm thấy cô độc giữa biển rộng, hơn nữa còn có chút khiếp sợ.

- Lần trước âm thần tiến vào biển, đó là vùng biển nông, cách bờ chỉ có mười mấy dặm. Bây giờ ta thử tiến vào trung tâm biển lớn để xem xem dưới đáy biển sâu rốt cuộc có thứ gì không?

Hồng Dịch nhìn bốn phía đều là biển khơi vô tận, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý nghĩ, lập tức hóa thành âm phong lao vào trong nước.

Dường như mùi thơm của cơm thịt khiến cho một vài loại động vật trên biển thích thú, ngay khi thần niệm của Hồng Dịch tiến vào trong biển, từ xa xa trên mặt biển xuất hiện một đám vây cá mập.

- A Dịch, đó là bầy cá mập. Cá mập rất hung dữ đó, không biết có thể đánh vỡ thuyền của chúng ta hay không?

Đại kim chu đứng cạnh Hồng Dịch vừa nhìn về phía xa liền kêu lên.

- Yên tâm đi, nha hạm này đều làm từ thiết mộc, hơn nữa còn được ngâm trong dầu cây ngô đồng nhiều năm, thân thuyền rất chắc chắn, kể cả là đao cũng không chém được, xe bắn tên cỡ lớn cũng không bắn thủng, huống chi là cá mập? Thiết giáp phi luân còn chắc chắn hơn nhiều. Bầy cá mập này xuất hiện, chúng ta có thể bắt một vài con, coi như là bổ sung lương thực! Da cá mập sau khi chế biến có thể làm các đồ thuộc da thượng hạng đấy!

Xích Truy Dương đứng bên cạnh nói.

- Đáng tiếc đây chỉ là loại cá mập thông thường. Muội còn muốn nhìn xem cá mập trắng hình dạng ra sao nữa cơ.

Tiểu Mục sờ sờ Ngân Sa giáp trên người mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play