Thể hiện thực lực của bản thân, đồng thời cũng mang phần thưởng khích lệ, kích thích khí huyết của binh lính dưới trướng xong, Hồng Dịch liền về doanh phòng yên tâm nghỉ ngơi.

Đêm khuya tĩnh lặng, trong doanh phòng của Chỉ huy sứ, Hồng Dịch cho triệu tập những người thân tín bên cạnh lại, cùng nhau nghiên cứu nên đánh trận như thế nào? Nên bố trí quân lực ra sao?

Mặc dù từ phủ chủ soái Hải Tĩnh Quân còn chưa đưa bố trí quân lực thực chiến xuống các quân doanh, Hồng Dịch cũng không biết nhiệm vụ của lục doanh cụ thể là như thế nào, nhưng hắn cũng nắm rõ một chút bố cục trên biển. Từ những tin tức bí mật do Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt gửi cho hắn, hắn cũng nghiên cứu khá chi tiết tỉ mỉ.

Trong doanh phòng của Chỉ huy sứ, ngoại trừ Xích Truy Dương, Trầm Thiết Trụ và năm người thân binh ra, còn có vị đô đầu mới nhận chức Dương Anh Minh.

Tiểu Mục cùng kim chu cả đêm đi triệu tập năm chiếc phi luân chiến giáp thuyền, chỉ chờ ngày mai, khi vừa có lệnh sẽ lạp tức mang thuyền cho tướng sĩ lục doanh tác chiến trên biển.

Lần này chuẩn bị không thể không chu đáo.

Bất kể nói như thế nào đi chăng nữa, lần xuất binh này vẫn là lần đầu tiên Hồng Dịch chân chính mang binh đi đánh giặc, nếu xảy ra sơ suất gì, sau này đừng nói là lập công phong tước, sợ rằng khi đó còn có thể bị bắp thóp, gặp phải tai họa trong ngục tù.

- Tinh mật hải đồ! Đại nhân từ đâu mà có được thứ này?

Nhìn thấy một tấm bản đồ khổng lồ, màu sắc rõ ràng, trên đó có chi chít những dòng chữ nhỏ ghi lại rất nhiều tuyến đường trên biển, chiếc cổ của Dương Ánh Minh như bị người ta nắm lấy kéo mạnh ra, ánh mắt mở to như một con trâu.

Phải biết rằng, hải đồ chuẩn xác chẳng những là cơ mật cao nhất của Tĩnh Hải Quân, mà còn là những cơ mật cực kỳ quan trọng của các thế lực ở khắp nơi. Các quốc gia đều có những hải đồ tinh mật, hơn nữa tính chuẩn xác còn không giống nhau.

Là binh lính nhiều năm ở Tĩnh Hải Quân, Dương Anh Minh cũng biết tầm quan trọng của hải đồ, hắn cũng là kẻ hiểu chuyện, tất nhiên lúc bình thường cũng chú ý đến phương diện này, đối với hải đồ của những vùng phụ cận ngoài biển cũng khá quen thuộc. Nhưng hiện giờ nhìn Hồng Dịch trải tấm hải đồ lên bàn, nhìn qua liền thấy được địa hình chi tiết chu vi vạn dặm ngoài biển, ngay cả Mê Hồn Loan, thậm chí là Thần Phong quốc, Lưu Châu quốc, vân vân...cũng được ghi lại tỉ mỉ chi tiết trên hải đồ. Các hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, trừ một số nơi Dương Anh Minh từng biết qua, còn có rất nhiều địa phương hắn chưa đến bao giờ.

Mở tấm hải đồ này ra giống như phóng tầm mắt bao quát toàn bộ phương viên mấy vạn lý nơi hải vực, tất cả đều được thâu tóm vào trong lòng.

Đối với địa hình của hải vực hoàn toàn nắm trong lòng bàn tay.

Mặc dù không biết hải đồ cực kì cơ mật rốt cuộc có hình dáng ra sao, nhưng trực giác của Dương Anh Minh nói cho hắn biết rằng, phúc hải đồ mà Hồng Dịch đang trải ra trên bàn này đích thực là một phần hải đồ vô cùng chuẩn xác.

- Tại sao có được người không cần quan tâm.

Hồng Dịch liếc ngang qua Dương Anh Minh, Dương Anh Minh lập tức cúi thấp đầu xuống, biết câu hỏi vừa rồi của mình đã thất thố. Đây là cơ mật của Hồng Dịch, hắn bây giờ còn chưa có được sự tín nhiệm, sao có thể tùy tiện hỏi như vậy.

- Thuộc hạ lỗ mãng!

Dương Anh Minh liên tục lùi hai bước, ánh mắt không dám nhìn hải đồ, cung kính nói.

- Ừ. Cũng hiểu chuyện.

Hồng Dịch hài lòng gật đầu.

- Mê Hồn Loan diện tích ngàn dặm, trên hải đồ ghi lại địa hình khu vực đó, tổng cộng có đến ba, bốn trăm hòn đảo, những hòn đảo này vốn đều là rừng rậm nguyên sinh, bên trong cho dù ẩn tàng mấy chục vạn người cũng không có bất cứ vấn đề gì. Đại quân chúng ta sau khi đến nơi, nhất định lục soát toàn bộ, lúc này chính là lúc bắt đầu nguy hiểm!

Xích Truy Dương chỉ vào hải đồ rồi nói:

- Theo tin tức tình báo, ở những nơi rộng lớn như thế này đều có hải tặc thủy phỉ chiếm cứ. Bọn chúng có xây dựng sơn trại, có những công sự phòng ngự, đây tuyệt đối không phải là một đám ô hợp. Hải tặc chiếm cứ Mê Hồn Loan tổng cộng có năm thế lực chính, theo thứ tự là Cự Kình đảo, Hắc Sa đảo, Thiên Phật đảo, Long đảo, Lang Tà đảo. Năm thế lực đạo tặc này, nhân số ước chừng một vạn năm đến một vạn sáu ngàn người, bọn chúng đều là hung thần ác sát, hơn nữa trong đó còn ẩn tàng cao thủ, lương thảo đầy đủ, bên trong còn có thể có người tu luyện đạo thuật! Năm đó khi triều đình vây diệt Đại Thiện Tự, rất nhiều võ tăng trốn được ra hải ngoại, sau đó vào Mê Hồn Loan làm hải tặc. Hơn nữa còn rất nhiều quốc gia ngấm ngầm ủng hộ bọn chúng.

Những điều Xích Truy Dương nói đều là nhưng tin tức cơ mật mà Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt cung cấp.

Những tin tức này có thể nói là rất chuẩn xác, bởi vị hội thương nhân Ngân Châu hàng năm đều có một lượng lớn các thương thuyền tiến hành giao thương trên biển, muốn qua núi cũng phải bái sơn đầu, cũng phải cung phụng một ít tiền bạc cho đám hải tặc này thì mới có thể an tường vô sự.

- Xích Truy Dương? Vân Mông quốc bọn huynh cũng có cao thủ ẩn tàng trong đó sao?

Hồng Dịch liếc qua Xích Truy Dương hỏi.

- Làm gì có chuyện đó, hơn nữa chuyện của Vân Mông cũng không phải là chuyện của ta. Ta là người Ô Cốt, Ô Cốt sau khi bị Vân Mông tiêu diệt, cũng bị sát nhập vào bản đồ. Chúng ta ở trên thảo nguyên chỉ có các bộ lạc, không có quốc gia giống như Đại Kiền bọn huynh. Ta trung thành Mộ Dung gia chứ không phải trung thành với Vân Mông quốc.

Xích Truy Dương nhìn Hồng Dịch, hắn biết Hồng Dịch suy nghĩ đến điều gì.

- Thì ra là như vậy.

Hồng Dịch nhẹ nhõm trong lòng, vốn cho là Xích Truy Dương khi giết người Vân Mông nhất định sẽ có điều cố kỵ, bây giờ nghe được như vậy thì việc hắn lo lắng căn bản sẽ không xảy ra.

- Thảo nguyên là nơi cá lớn nuốt cá bé, thực lực cường đại sẽ định đoạt tất cả, không có bất cứ thứ gì gọi là nhân nghĩa lễ pháp, tất cả đều dùng võ công, đạo pháp, dùng nắm đấm, đao kiếm, cung tiễn để nói chuyện!

Xích Truy Dương cảm thán một tiếng.

- Được rồi, không nói những chuyện này nữa, chúng ta mang chi tiết những thế lực này ghi nhớ lại trong lòng. Ngay mai khi lệnh từ trên được ban xuống, xem lại những đường tấn công của hải tặc, dù sao chúng ta đã chuẩn bị cung tiễn đầy đủ, thuyền bè kiên cố, địa hình cũng quen thuộc, có thể tự tin được.

Hồng Dịch cùng quần thần thân tín tiếp tục nghị luận một lúc, mang những thứ như quân nhu, nước ngọt, dược vật ngăn ngừa độc trùng độc xà, đủ loại hậu cần thương lượng qua một lượt, sau đó giải tán đi ngủ.

Mặc dù Tĩnh Hải Quân cũng cung ứng những thứ hậu cần này, nhưng một quân đội khổng lồ như vậy, cũng không thể chiếu cố đầy đủ khắp các nơi, trừ phi là quân đội hạch tâm, tinh nhuệ mới có thể hưởng toàn quyền ưu đãi, lục doanh của Hồng Dịch cùng lắm chỉ là binh mã hạng hai.

Xích Truy Dương cũng từng ở trong quân đội Vân Mông quốc, đối với những tình huống như vậy rất rõ ràng.

Canh ba ngày thứ hai, quân lệnh từ doanh soái Tĩnh Hải Quân đã truyền xuống, quân đội các doanh chỉnh tề xuất phát, tự điều động thuyền bè quân doanh mình lập tức lên đường.

Bầu trời lấp lánh ánh sao đêm, trên biển xuất hiện chi chít thuyền bè, thuyền lớn thuyền nhỏ có đến hơn ngàn vạn chiếc, sau khi tụ tập lại liền chỉnh tề tản ra, tiến ra biển lớn.

- Chúng ta lần này được điều động tiến về hướng Cự Kình đảo.

Năm chiếc phi luân chiến giáp thuyền của Hồng Dịch mang theo ba trăm ba mươi sáu tinh binh, đi ở phía sau thuyền dẫn đường của đại quân, tốc độ không nhanh cũng không chậm.

Hồng Dịch đứng ở mũi thuyền nhìn đại quân của mình trên đường xuất hành, mấy trăm chiến thuyền trên biển, phần lớn đều là thuyền gỗ nhà binh, mặc dù chắc chắn kiên cố, nhưng rõ ràng so với thiết giáp phi luận của mình thì còn kém rất xa. Thuyền của hắn đi giữa đội quân tựa như hạc đứng giữa bầy gà, khiến cho những quan binh trên các con thuyền phụ cận hâm mộ không thôi.

Nhưng hâm mộ thì cũng chỉ là hâm mộ, lần nầy Hồng Dịch quyết không che dấu thực lực của mình. Lịch sử nhiều triều đại ghi lại rằng, các quý tộc đệ tử Đại Kiền gia nhập quân đội đều mang theo cao thủ tinh nhuệ bên mình, đây là quy củ bất thành văn, thực lực của ngươi càng mạnh càng được kẻ khác tôn trọng, cố kỵ.

...........................

- Vốn tưởng rằng vị Hồng Dịch này là kẻ bị Hầu phủ bạc đãi, ra ngoài dựa vào thế lực của Ngọc thân vương mà lập chiến công, nhưng không ngờ hắn lại có thực lực cường địa như vậy!

Trên một chiến hạm khổng lồ phía trước, một vị tướng quân thân mặc một bộ khôi giáp vẩy rắn đen nhánh, vóc người thẳng đứng như bút, đang quay đầu lại nhìn về phía năm chiếc thiết giáp phi luân chiến thuyền của Hồng Dịch bên cạnh đại quân.

Chiếc chiến hạm này là hạch tâm chân chính của một lộ quân này, cũng là chủ soái của lộ quân.

Chiến hạm này chứa chừng một ngàn người, bên cạnh là năm chiếc nha thuyền lớn, dưới ánh đuốc lập lòe, trên boong mỗi nha thuyền đều có hơn hai trăm người đứng chỉnh tề, bốn phía xung quanh đều có thuyền nhỏ đi bên cạnh, so với những chiến thuyền còn lại thì chắc chắn gấp đôi, hiển nhiên đây chính là lực lượng tinh nhuệ của lộ quân.

Lộ đại quân này tổng cộng có một vạn người, hai mươi chiến thuyền, ngoại trừ lực lượng tinh nhuệ của ngũ doanh ra, thì quân lực còn lại đều giống như binh lính lục doanh của Hồng Dịch.

Chủ soái của lộ quân này là Đặng Nguyên Thông Đại thống lĩnh, một thủ hạ thân tín dưới trướng của Nhan Chấn. Người này võ công cao cường, kinh nghiệm tác chiến phong phú, ở trên mặt nước trải qua không biết bao nhiêu trận chiến rồi.

Hiện tại Đặng Nguyên Thông đang đứng trên sàn thuyền của đại chiến hạm, nhìn về phía hạm đội đang chỉnh tề tiến về biển lớn.

Bên cạnh là mấy vị thân binh tùy tùng, còn có vài người mặc trang phục đạo sĩ, thân mặc đạo y xanh nhạt, hông thắt đai lưng màu vàng, bọn họ chính là đạo sĩ của Phương Tiên đạo.

Đạo môn được triều đình sắc phong chính quy gồm có Thái Thượng, Chính Nhất, Phương Tiên. Thái Thượng đạo từ lâu đã không xuất hiện, đạo sĩ Chính Nhất đạo hông mang đai lưng màu tím, Phương Tiên đạo là màu vàng, đây là dấu hiệu tốt nhất để phân biệt!

Trước khi xuất binh, phải cúng tế hải thần, quan sát thiên tượng, thủy văn, điều trị các chứng bệnh hỗn tạp, ngoài ra con phải phòng bị thủy ma tinh quái, tất nhiên là phải có đạo sĩ đi cùng.

- Đúng vậy, thiết giáp phi luân thuyền này là do Ngân Thương bị mật chế tạo, không biết tại sao lại lọt vào trong tay Hồng Dịch.

Một vị quan bên cạnh Đặng Nguyên Thông nói.

- Nha hạm của Tổng đốc công tử Vệ Lôi cũng không kém.

Đặng Nguyên Thông vừa nói vừa chỉ tay về phía mười nha hạm sơn hồng bên cạnh.

Những chiếc nha hạm mầu hồng này, toàn thân hạm được sơn đỏ sậm, tựa như cá mập, bốn phía cũng có giáp sắt bao bọc, trên vỏ giáp có gắn xe nỗ, khi thuyền địch tới gần, chỉ cần phát mạnh nỗ ra, lập tức có thể xuyên thủng thuyền của địch nhân, đánh chìm nó xuống biển. Ngoài ra ở mũi thuyền còn đặt xe bắn đá, có thể bắn ra những tảng đá thật lớn, từ xa đánh chìm thuyền giặc.

Loại nha hạm này so với thuyền chiến xung quanh thì lớn hơn và chắc chắn hơn rất nhiều. Tất nhiên cũng là chiến hạm tư nhân. Tổng cộng có mười tám chiếc, nhiều hơn gấp ba lần so với thuyền của Hồng Dịch.

- Xem ra vị công tử của Tổng Đốc này cũng muốn lập quân công, lộ đại quân của chúng ta lần này trước hết tiêu diệt Cự Kình đảo, dùng đó làm bàn đạp, sau đó tiến vào sâu bên trong Mê Hồn Loan hội họp cùng các lộ đại quân khác. Mang toàn bộ cứ điểm của hải tặc bên trong Mê Hồn Loan tiêu diệt hết, hành động nhanh như chớp giật. Vừa đúng lúc có hai lộ quân tiên phong rất khá này.

Vị quan bên cạnh Đặng Nguyên Thông nói:

- Để Hồng Dịch, Vệ Lôi đánh trận đầu. Dù sao bên cạnh bọn họ đều là quân tinh nhuệ, công lao cũng đều là của Đại thống lĩnh cả. Cớ sao lại không làm?

- Không! Công lao vẫn phải trả lại cho bọn hắn, hai người kia đều có thực lực, nhất là tên Hồng Dịch kia, che giấu thực lực kĩ như vậy, ngay cả phi luân chiến giáp thuyền hắn cũng có được, sau lưng ngoại trừ Ngọc thân vương ra, chỉ sợ còn có người khác, nên biết rằng, Ngân Thương cũng là người của Hòa thân vương, chẳng lẽ hai vị vương gia này liên thủ?

Đằng Nguyên Thông lắc đầu:

- Tĩnh Hải Quân là đại quân độc lập, không bị tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu khống chế, ta cũng không sợ tên Vệ Thái Thương kia, nhưng nếu là Tứ gia, Bát gia thì không thể đắc tội được. Ngươi chú ý điểm này, phân phó xuống, trông chừng thật tốt Vệ Lôi. Theo tin tức ta biết được, kẻ này cũng có giở trò với Hồng Dịch. Mà Hồng Dịch này cũng che giấu kĩ thật, nếu phản kích lại, gây bất lợi cho tên Vệ Lôi kia thì cũng không tốt. Tóm lại, ta đối xử với hai bên ngang nhau, không thể đắc tội với Vệ Thái Thương, cũng không để đắc tội với Hồng Dịch này.

- Thống lĩnh cao minh, tiểu nhân phải đi chuẩn bị thật kĩ. Từ xưa đến nay việc vương công quý tộc đệ tử ngấm ngầm giở trò tranh công cũng nhiều, ảnh hưởng không nhỏ đến chủ soái.

Vị quan bên cạnh vội vàng cúi người nói, rồi lui ra ngoài, hiển nhiên là đi truyền lệnh xuống.

.........................

- Tên Hồng Dịch kia lại có phi luân chiến giáp thuyền? Từ đâu hắn có được nhỉ?

Vệ Lôi đứng trên nha thuyền sơn hồng, nhìn năm chiến thuyền của Hồng Dịch, ánh mắt lóe lên.

- Những chiếc thuyền này rất chắc chắn, lướt như bay trên mặt nước, rất khó đối phó.

- Thiếu gia không cần lo lắng, còn nhiều cơ hội ra tay với hắn mà.

Một lão giả thân mặc hoa giáp, chòm râu dài nửa thước, khuôn mặt hẹp dài, đứng bên cạnh Hồng Dịch nói.

- Ta biết, nhưng chuyện này không được làm quá lộ liễu, lần này đối phó với Hồng Dịch chỉ là chuyện nhỏ, đại sự ta muốn làm là một việc khác.

Y phục của Vệ Lôi bị gió biển thổi tung bay phần phật.

- Hải tặc trên Cự Kình đảo không phải giống như hải tặc thông thường. Trong đó có thể còn dư nghiệt của Đại Chu năm đó, còn có cả võ tăng từ Đại Thiện Tự trốn ra ngoài, Đại Thiện Tự vốn có ba quyển vô thượng kinh thư, Quá Khứ, Hiện Thế, Vị Lai. Năm đó lục soát toàn bộ tòa tự nhưng một quyền cũng không tìm thấy. Hiển nhiên là do đám vũ tăng mang ra ngoài. Nếu lần này, từ trong đám hải tặc tìm được một quyển, ta lập tức sẽ trở thành tuyệt thế cao thủ, có thể đạt được không ít công danh sự nghiệp! Hơn nữa trên Cự Kình đảo, có rất nhiều tài vật châu báu mà đám hải tặc kia tàng trữ nhiều năm. Những thứ tài vật này không thể lọt vào tay kẻ khác được.

- Vâng, bảo tàng, kinh thư, những thứ này mới là thứ tối quan trọng.

Lão giả mặt hẹp dài gật đầu .

- Ta lần này mang theo nhiều cao thủ như vậy, chuẩn bị đầy đủ như vậy đều là vì mục đích này! Nếu có kẻ ngăn cản ta, gặp người giết người, gặp thần giết thần!

Vệ Lôi chắp tay sau lưng, trên mặt nổi lên một nụ cười lãnh khốc.

........................

- Hồng huynh đang suy nghĩ gì vậy?

Thuyền bè của đại quân tiến nhanh về phía trước, Xích Truy Dương thấy Hồng Dịch đứng ở mũi thuyền, nhìn sang mười tám chiến hạm sơn hồng bên cạnh, ánh mắt suy tư, không biết hắn đang suy nghĩ gì, vì vậy tiến lên hỏi.

- Ta đang nghĩ xem tên Vệ Lôi này, trước kia dùng tiên mua chuộc năm tên đô đầu, không biết lần này còn có âm mưu gì đối phó với ta. Dù sao chúng ta cũng được xếp vào cùng một lộ quân.

Hồng Dịch chậm rãi nói.

- Đúng vậy, hắn là nhi tử của tổng đốc bảy tỉnh Nam Châu, thế lực rất lớn, có thân phận đặc biệt. Rất khó đối phó, nên cẩn thận một chút. Vệ gia bọn chúng là người của Thái tử, huynh là người của Ngọc thân vương, lần này trừ phiến loạn, các ngươi phải tranh quân công, thậm chí là bảo tàng, vàng bạc của hải tặc, nếu huynh giành trước một chén canh của hắn, hắn nhất định có âm mưu đối phó huynh.

Xích Truy Dương nheo mắt lại.

- Hồng huynh, sao huynh không phòng bị hắn trước?

- Tại sao không phòng bị trước.....

Hồng Dịch ngẩng đầu lên nhìn sắc trời.

- Trời sẽ phải sáng, nhân từ không thể cầm binh, chính nghĩa không được thỏa hiệp....

Lẩm bẩm hai câu này xong, hắn nắm thật chặt chuôi kiếm Trảm Sa:

- Từ xưa tới này, trong sử sách đều ghi lại, âm mưu quỷ kế không phòng bị không được, không sợ giặc đánh lén, chỉ sợ giặc nhớ thù. Phải tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương. (Ra tay trước thì chiếm lợi thế, ra tay sau sẽ gặp phải tai ương).

- Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao cương?

Xích Truy Dương nói:

- Chẳng lẽ huynh muốn ra tay trước, giết chết hắn? Có thể mặc kệ thân phận của hắn.

- Chính là vì thân phận của hắn ta càng phải ra tay trước! Hiện tại, chắc chắn vị chủ soái Đặng Nguyên Thông kia đang do dự đắn đo! Ta giết Vệ Lôi, vừa âm thầm khiến cho chủ soái trong quân và Vệ Thái Thương trở mặt, từ đó không khỏi phải nghiêng về phía Ngọc thân vương. Nhân nghĩa, nhân nghĩa chính là dân chúng thiên hạ, đối với những đám quý công tử ca quyền cao chức trọng này, giết bọn chúng chính là nhân nghĩa. Truy Dương, huynh nghe đây! Chỉ cần có hội, huynh lập tức dùng Quán Hồng bắn chết Vệ Lôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play