- Hải đồ đương nhiên là chúng ta có. Bằng không, trên biển rộng hơn lục địa của chục lần, lại không có các kiểu địa hình để phân biệt, thì nếu không có hải đồ sẽ rất dễ lạc trong đại dương vô biên vô hạn, mà bị vây trong đó có sống không bằng chết.

Nghe Hồng Dịch đột nhiên nhắc tới hải đồ, Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt nhìn nhau tựa như đã biết ý định của Hồng Dịch là cái gì:

- Hải đồ của Ngân Châu Dao Trì phái chúng ta là loại tỉ mỉ nhất. Trên đó tổng cộng có hai mươi tám nước ngoài biển, rất nhiều hoang đảo không người, các bãi đá ngầm, dòng chảy của nước, nơi những xoáy nước hội tụ, chỗ có an toàn, nơi có cá mập, ác kình, giao long, hãi mãng, rồi hải quái hải thú hung hãn. Tất cả đều được vẽ lại trên đó. Nếu có được hải đồ của chúng ta thì ít nhất có thể đi thuyền trong đại dương mênh mông, và có thể giảm thiểu những khả năng xảy ra sự cố tới năm thành!

Hồng Dịch nghe thấy hai nữ nhân nói xong thì chỉ trầm mặc không nói. Dưới ánh lửa chiếu rọi, vẻ mặt hắn không chút biểu tình nên ai cũng không hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa.

Hoa Lộng Ảnh và Hoa Lộng Nguyệt nhìn hắn không rời mắt. Hai người này Thần hồn hiện tại đều bị ý niệm của Hồng Dịch thao túng nên không thể không lo lắng tới mỗi ý nghĩ của hắn được.

- Các ngươi có thể cung cấp cho ta hải đồ vẽ vùng biển phương nam không? Càng tỉ mỉ càng chính xác thì càng tốt. Còn nữa, gần đây thủy phỉ, hải đạo, hải khấu ở đó rất hung hăng; mà các ngươi lại là ngân thương nên hàng năm vẫn phải buôn bán trên biển, vậy thì về vấn đề này hẳn biết rất rõ. Không biết có thể cung cấp cho ta một vài tư liệu tình báo được hay không?

Hồng Dịch suy nghĩ trong chốc lát rồi bỗng mở miệng, khiến cho Hoa Lộng Ảnh, Hoa Lộng Nguyệt hoảng sợ.

- Đương nhiên, nếu các ngươi có thì ta sẽ dùng ngân lượng để mua chúng!

Hồng Dịch ngẩng mặt, nói tiếp:

- Thế nào?

Hoa Lộng Ảnh nhìn khuôn mặt của Hồng Dịch rồi nói luôn:

- Theo lý thì tính mạng của tỷ muội chúng ta đều nằm trong tay ngươi thì ngươi cần gì phải phí công như vậy chứ? Ngươi muốn hải đồ, muốn tình báo, muốn thuyền thiết giáp phi luân thì chúng đều có thể cho ngươi mà căn bản không thể có chút phản kháng nào.

Hồng Dịch khoát tay. Dưới ánh lửa, khuôn mặt hắn không hề lộ vẻ tham lam, khiến cho người ta cảm giác được sự tin tưởng, yên tâm:

- Ta làm việc đều phải lưu lại một con đường nên sẽ không bức người ta đến tuyệt lộ. Buôn bán là buôn bán mà giao dịch là giao dịch. Đương nhiên, các ngươi phải cấp cho ta những thứ có ích một chút, không thể khiến ta bị tổn hại được. Ta nói trước, với cục diện như bây giờ ta đã khống chế được các ngươi nên lần giao dịch này ta tất nhiên muốn chiếm chút tiện nghi, nhưng cũng không thể để các ngươi không có vốn làm ăn được.

Lời này của Hồng Dịch có thể hiểu rằng: Hắn giờ đã khống chế được cục diện nên việc giao dịch cùng các ngươi nhất định sẽ phải có được lợi thế nhưng cũng sẽ không quá phận.

Hàng năm, Ngân thương thường phải qua lại trên biển để buôn bán nên có được hải đồ tinh vi, có thiết giáp phi luân hạm cường đại, có tình báo cơ mật của thủy phỉ. Do vậy nếu Hồng Dịch có được những thứ này thì khi làm quan trong Tĩnh Hải quân, việc tiêu diệt thủy tặc để lập công quả thực sẽ có thế như chẻ tre.

Bằng không đừng xem bên người hắn cũng chỉ có mấy cao thủ, có cung, có nỗ, vả tiền rồi ngựa cũng không thiếu nhưng kỳ thật cũng là một đám người ô hợp nên đụng phải cường địch sẽ lập tức hóa thành tro bụi.

Hơn nữa trong quân cũng không phải là không có ai tranh đoạt công lao. Trước mắt, trong Tĩnh Hải quân có rất nhiều con cháu của vương hầu công khanh làm quan chức, có người làm Chỉ huy sứ, có người làm tướng quân và thậm chí là cả thống lĩnh. Nên muốn dưới sự kim kẹp của những người này mà thoát ra để có thể đi trên con đường lập công phong tước thì không có tài lực cường đại, nhân lực hùng mạnh, tình báo tin cậy, thực lực của bản thân mạnh mẽ mà muốn có được điều đó quả thực là không có khả năng.

Bao năm qua, trong quân đội vì cướp đoạt công lao mà có thể sống mái với nhau, có thể âm thầm bắn hắc tiễn, đâm lén một phát hắc đao thì cũng không phải là chuyện hiếm.

Những điều này suốt dọc đường đi, Hồng Dịch không thể không suy nghĩ đến.

Nhất là việc chiến đấu trên biển không phải là chuyện có thể đem ra so sánh với việc tác chiến trên mặt đất. Tác chiến trên biển cho dù có là một Võ Thánh cũng không phát huy được quá nhiều tác dụng, vì vậy tất cả công tác chuẩn bị đều phải vô cùng tốt.

Tài lực của Hồng Dịch không vững, nhân lực rất thưa thớt nên không thể không nắm lấy tất cả mọi cơ hội để tích góp thực lực chuẩn bị vì Ngọc Thân Vương tranh đoạt, vì mẫu thân của mình đòi công đạo, vì việc diệt Triệu gia Đại La phái để báo thù rửa hận.

- Vậy được rồi, khi nào tới Nam châu Thủy Dương phủ ta sẽ đưa hải đồ mấy vạn dặm của Nam châu thất hải cho ngươi. Ngoài ra sẽ cung cấp một vài tình báo mới nhất về thủy phỉ cho ngươi. Chỉ có điều, thiết giáp phi luân thuyền của chúng ta đã ra khơi buôn bán, có thể phải vài tháng sau mới đến cảng nên tạm thời không có để cho ngươi thuê. Song chúng ta có một loại thiết giáp phi luân cỡ nhỏ có thể chở được tám mươi người thì loại đó có thể dành cho ngươi năm chiến thuyền.

Hoa Lộng Ảnh yên lặng trong chốc lát rồi mở miệng nói.

- Thiết giáp tiểu phi luân chở được tám mươi người sao? Các ngươi muốn bao nhiêu tiền một con thuyền?

Hồng Dịch nghe được câu nói đó thì nhất thời trong lòng vui vẻ, rồi trù tính nói: - Ta vào quân đội thì việc trước hết cũng là một quan úy, thống lĩnh một trăm người. Chỉ cần loại thuyền nhỏ này cũng đã đủ rồi!

- Loại thiết giáp tiểu phi luân này chế tạo cũng không dễ dàng gì, phí tổn ít nhất lên tới ba lượng bạc một con thuyền và chúng ta cũng không bán ra ngoài, cho dù có là người của Hòa Thân Vương mua cũng phải tốn tám vạn một con thuyền. Nhưng ngươi trả cho ta phần phí tổn là được rồi.

Hoa Lộng Ảnh hấp tấp nói.

- Tốt rồi! Vậy cứ quyết định như vậy đi!

Hồng Dịch sảng khoái gật đầu:

- Tới Thủy Dương trấn chúng ta sẽ tiếp tục giao dịch!

- Nếu đã như vậy thì chúng ta về trước!

Dứt lời, Hoa Lộng Ảnh cùng Hoa Lộng Nguyệt nhìn nhau đứng lên...

Sau khi xác định việc giao dịch cùng hai vị Đường chủ Hoa Nguyệt đường của Dao Trì phái, tâm tình Hồng Dịch rất tốt.

Những người xung quanh cũng buông lỏng. Sau khi phân người gác đêm, mọi người đều tự chui vào trong lều trại đi ngủ.

Hồng Dịch ngồi xếp bằng trong chốc lát rồi cũng vào lều trại của mình.

Tiến vào chiệc lều lớn bằng da trâu, lập tức hắn gặp ngay con kim chu kia, hắn thấy nó đang dùng một tư thế thoải mái nhất, tám chiếc chân duỗi ra nằm trên chiếc chiếu được làm bằng tơ lụa. Bộ dáng của nó ngủ thật sự là rất thoải mái.

Khụ!

Hồng Dịch ho khan một tiếng, kim chu lập tức xoay người đứng lên, ánh mắt chuyển động liên tục sau đó mở miệng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

- Muốn cùng ngươi tâm sự thôi mà!

Hồng Dịch vuốt cằm:

- Ngoài ra ngươi cũng phải ứng trước một bộ phận tền thuê đi chứ!

- Ngươi giờ muốn ta truyền cho ngươi bí quyết Long Tượng pháp ấn sao? Vậy được rồi, dù sao bây giờ ngươi mặc dù có đạo pháp lợi hại nhưng chắc chắn không phải là đối thủ của gia gia ta. Vạn nhất về sau gia gia tìm được ta thì ngươi sẽ không thể bảo vệ được ta. Được rồi, ta giờ sẽ truyền toàn bộ Đại uy Thiên Long Bồ Tát quan và Long Tượng pháp ấn cho ngươi.

Mắt Kim chu chuyển động rất lâu sau rồi mới mở miệng nói.

- Đã như vậy ta cũng chẳng khách khí làm gì. Xin mời!

Hồng Dịch không khách khí ngồi luôn dưới đất nhìn vào con kim chu này để xem rốt cuộc nó thi triển như thế nào.

Đột nhiên, con kim chu này bất động, đồng thời, trong lều bỗng nổi lên một trận âm phong.

Hồng Dịch biết, Âm Thần của con kim chu này đã độn xuất, do đó Thần hồn của hắn cũng xuất xác bay đi. Ngay lập tức, hắn liền trông thấy một thiểu nữ có khuôn mặt cùng đôi mắt tương đối xuất sắc đứng đó.

- Đại uy Thiên Long Bồ Tát chính là một vị Bồ Tát chân đạp Kim Long, chân đạp Bạch Tượng, đồng thời tư thế của Bồ Tát tướng này cũng chính là tư thể để luyện tủy của loài người các ngươi... Đại uy Thiên Long Bồ Tát chính là một tồn tại biểu hiện của sức mạnh trong thiên địa.

Khi Âm Thần của kim chu này nói chuyện thì trước mắt Hồng Dịch cũng biến đổi rồi xuất hiện một Bồ Tát kim thân pháp tướng một chân đạp Kim Long, một chân đạp Bạch Tượng, cơ gân thân thể phồng lên, mắt trợn tròn tựa như là đang tập hợp tất cả sức mạnh trong thiên địa vào một thân thể.

Chỉ có điều, lần này Hồng Dịch không vận dụng Quan tưởng pháp tới phá vỡ nó mà tinh tế cảm thụ luồng uy áp của sức mạnh Bồ Tát này đối với tâm linh bản thân mình.

Thấy Bồ Tát lực tướng này, ý niệm trong đầu Hồng Dịch đều sản sinh một loại suy nghĩ yếu đuối, vô lực tranh đấu.

Bởi vì hắn cảm thấy lực lượng của đối phương thật sự quá cường đại và rất tinh khiết!

Nhìn Đại Uy Thiên Long Bồ Tát tướng này, ngoại trừ lực lượng tinh khiết ra, Hồng Dịch rốt cuộc cũng không cảm thấy được thứ gì khác cả.

Và cũng chính vì vậy nó mới lại càng kinh khủng hơn.

Bất luận là Dạ Xoa vương hay Tu La Vương, thì khi Quan tưởng ra cũng đều cảm giác được có sức mạnh, nhưng mà sức mạnh đó lại không tinh khiết. Trong đó hoặc là mang theo sự hung tàn, hoặc là mang theo sự tàn nhẫn, dâm ác, hay là uy mãnh; chứ còn xa, rất xa nữa mới có được cảm giác của sức mạnh thuần túy như Đại Uy Thiên Long Bồ Tát tướng này.

Cùng lúc đó, Âm Thần của kim chu cũng đọc ra một kinh văn thâm ảo, là kinh văn phối hợp với Đại Uy Thiên Long Bồ Tát đồ tượng.

Bởi vì tu luyện môn thần thông này thì ngoài trừ đồ tượng để Quan tưởng ra thì còn cần phải phối hợp với kinh văn rồi lý giải sự thâm ảo của kinh văn để qua đó hiểu sâu hơn về môn thần thông này.

Không có kinh văn mà chỉ có đồ tượng thì có học cũng không thành, tương tự không có đồ tượng mà chỉ có kinh văn thì cũng chẳng có tác dụng gì cả.

Có kinh văn, có đồ tượng cũng cần phải có ngộ tính để lý giải nó mới có thể tu thành thần thông.

Võ công, Đạo pháp không có đường nào mà không như vậy.

Hồng Dịch nghe đoạn kinh văn rất dài rất thâm ảo này rồi lập tực ghi tạc nó trong lòng. Sau khi luyện đến cảnh giới Nhật Du vốn hắn đã có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được.

Chỉ có điều, đoạn kinh văn này mặc dù đã được hăn nhớ kỹ nhưng Hồng Dịch lại khó có thể lý giải được nó. Hắn biết đạo trong kinh văn thâm ảo nên cần có thời gian để tìm hiểu nghiền ngẫm.

- Long Tượng pháp ấn có ba thức. Thức thứ nhất Thiên Long Ấn. Thức thứ hai Cự Tượng Ấn. Thức thứ ba Bàn Nhược Ấn. Một bộ khẩu quyết của ba thức này, từ cách phát ra âm, từ tư thế vận chuyển là có thể luyện tủy và cũng có thể dùng để đối địch...

Thông qua huyễn cảnh, kinh văn đồ tượng của Đại uy Thiên Long Quan tưởng pháp đã được Hồng Dịch ghi nhớ hết. Và cả khẩu quyết, cách phát ra âm, tư thế của tam đại ấn quyết trong Long Tượng pháp ấn đều được Âm Thần con kim chu này nhất nhất nói ra.

Bộ võ công này tuy rằng chỉ có ba thức nhưng khi Hồng Dịch thu được nó mới biết nó so với các loại võ công như Ngưu Ma Đại Lực quyền, Hổ Ma Luyện Cốt quyền... còn phức tạp thâm ảo hơn gấp mười lần.

Cho tới khi trời bắt đầu sáng, qua ba canh giờ, Hồng Dịch mới miễn cưỡng nhớ được hết một bộ quyền pháp này.

Chỉ là nhớ trong lòng chứ hắn vẫn chưa thể luyện được nó. Nguyên nhân là do Hồng Dịch căn bản còn chưa luyện tới cảnh giới Đại Tông Sư. Cảnh giới Đại Tông Sư khi vận lực phát quyền mà có thể làm cho cốt tủy rung động mới có thể luyện bộ quyền pháp đó có hiệu quả được.

Nếu Hồng Dịch giờ mà luyện tập thì cho dù có luyện tới hơn vạn lần cũng không có chút tác dụng, Đó là bởi vì lực lượng hắn căn bản còn chưa thẩm thấu vào trong cốt tủy.

" Môn bí quyết luyện tủy này cũng chẳng biết khi nào mình mới có thể tu hành. Song một khi đã tiếp nhận bí pháp của con kim chu này rồi thì về sau là lại phải gánh vác hậu quả... Nếu Kim Chu Pháp Vương tìm tới thì không biết hắn có thần thông gì nhỉ?"

Sáng sớm, trên cây cỏ ven dường đọng đầy sương sớm lành lạnh. Sau khi thức dậy, Hồng Dịch một mặt suy nghĩ, một mặt chỉ thị cho thủ hạ thu thập các thứ để lên đường.

Dọc đường đi không hề có phong ba gì nữa. Tới sáng ngày thứ ba, đoàn người Hồng Dịch rốt cục đã vượt qua Nam châu cổ đạo tiến vào tỉnh lị đệ nhất ở phương nam, Thủy Dương đại thành.

Tỉnh Thủy Dương kề bên Thái Xương Hồ rộng ba trăm dặm, ở đay sản vật phong phú, gạo cá sung túc. Từ Thái Xương Hồ có thể để thuyền ra khơi. Mà từ thượng du Thái Xương Hồ thông với sông Bạch Lãng nên có thể vận chuyển rất nhiều các loại vật tư của phương nam đi các nơi. Cho nên trong tỉnh, bến tàu mọc lên như rừng, cái hàng hóa trung chuyển qua các cảng khiến những trấn nhỏ ở đây trở nên phồn thịnh, lấy Thủy Dương đại thành làm trung tâm. Tất cả tạo thành một hệ thống cảng biển chằng chịt như bàn cờ.

Hơn nữa, sự phát triển này lấy việc sản xuất tơ lụa làm trung tâm. Việc sản xuất tơ lụa của cả Đại Kiền chủ yếu được thiết lập tại đây. Tiền thuế thu hàng năm của các loại thuế như thuế tơ tằm, thuế thương, hải quan, thuế cá... lên tới mấy trăm vạn lượng.

Thuế thu của một tỉnh này gấp mười lần so với tỉnh Ngô Uyên!

Cho nên bảy tỉnh Nam châu giàu nhất thiên hạ, mà tỉnh Thủy Dương lại là tỉnh giàu có nhất Nam châu.

Đoàn người Hồng Dịch sau khi tới Thủy Dương cũng không hề vào thành mà lại tới một thôn trấn ở ngoài thành tên là Thanh Lưu trấn nghỉ tạm.

- Tuần phủ của Thủy Dương tỉnh này, và cũng là tướng soái đại quan ở đây lại chính là Hồng Khang. Mặc dù ta với hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ nhưng người này lòng dạ thâm sâu mà ta trước mắt giết Triệu Phi Dung của Đại La phái nên ta với hắn đã trở thành thế bất cộng đái thiên rồi. Nếu mà để cho hắn biết thì ta sẽ không thể đi khỏi đây. Các ngươi cũng phải cẩn thận một chút. Nghỉ ngơi một ngày, rồi sau đó khi Hoa Lộng Nguyệt, Hoa Lộng Ảnh đưa hải đồ, tin tức tình báo cùng Thiết giáp phi luân tiểu thuyền tới, chúng ta sẽ theo đường thủy từ Thái Xương Hồ thẳng đến đại doanh của Tĩnh Hải quân ở Lâm Hải tỉnh để báo danh. Chúng ta sẽ không tạt qua Thủy Dương nữa.

- Dạ!

Nghe Hồng Dịch dặn dò, những người đi theo hắn đều nhất nhất nghe lệnh. Người cho ngựa ăn thì cho ngựa ăn, người cho chó ăn thì lại cho chó ăn, người luyện võ thì đi luyện võ, người trông hành lý thì ở trông hành lý rồi giật quần áo, nấu ăn....tất cả mọi việc diễn ra rất có thứ tự.

Nghỉ ngơi một cạnh giờ, sau khi tỉnh dậy Hồng Dịch thấy Tiểu Mục đang dùng một chậu đồng rồi đổ đầy sữa vào trong đó mà con kim chu kia lại ở trong cái chậu đó ngâm mình, trong có vẻ rất hài lòng.

Hai người trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Không biết tại sao, Tiểu Mục thường xuyên nói chuyện phiếm với con kim chu kia.

" Tiểu Mục quả là rất cô đơn. Dù sao nàng vẫn chỉ là một nữ hài tử. Giờ rốt cuộc có một người bạn đồng lứa. Con kim chu này tuy là yêu vật nhưng thực chất bên trong Thần hồn đã tu luyện ra hình hài của một nữ hài tử. Hai người trò chuyện với nhau cũng là cho đỡ tịch mịch.”

Hồng Dịch nhìn thấy hết thảy mà trong lòng cũng rất cao hứng.

Hắn sớm đã nhìn ra, con kim chu này mặc dù yêu vật nhưng xét trân phương diện tâm tính thì cũng chỉ là một tiểu cô nương tinh nghịch mà thôi. Nó với Tiểu Mục lại rất hợp nhau, hơn nữa kim chu này có được truyền thừa rất lợi hại nên khi cùng Tiểu Mục nói chuyện thì Tiểu Mục nàng chắc chắn có được không ít chỗ tốt.

Kim Chu Pháp Vương là một trong thiên hạ bát đại yêu tiên. Võ công đạo pháp của hắn đều tới mức thông huyền khó lường, nhất là năm đó khi hắn đi lịch lãm khắp thiện hạ đã học trộm được võ công đạo pháp các môn phái khác nhau. Sau này lại làm quốc sư của Nhu Nhiên, có quyền cao chức trọng nên việc dạy cháu gái mình đương nhiên sẽ phải dồn hết tâm trí.

Những cái mà con kim chu này biết được, Hồng Dịch hoài nghi nó còn biết nhiều hơn mình rất nhiều nữa.

Tối đến, hai tỷ muội Hoa Lộng Ảnh Hoa Lộng Nguyệt cuối cùng cũng tới đây.

Khi tới đây, hai người quả nhiên còn mang tới tám nữ hài tử trông thân thủ có vẻ cũng là người khoẻ mạnh, cơ trí khéo léo và mỗi người đều có cấp bậc võ sĩ, tuổi khoảng mười lăm, mười sáu tuổi. Hồng Dịch vừa nhìn thấy tám nữ hài tử này thì biết rằng với thân thủ của bọn họ thì mỗi người đều có thể chiến thắng bốn năm tên đại hán. Trông thấy tám người này mà trong lòng hắn cũng phải thầm giật mình.

" Thể chất lẫn khí chất của tám nữ hài tử này còn cao hơn bọn Tử Ngọc, Lam Ngọc, Hồng Ngọc, Hoàng Ngọc ở Võ Ôn Hầu kia mọt bậc"

Sau khi thấy rõ ràng, trong lòng Hồng Dịch âm thầm gật đầu.

Có tám nha hoàn này đến hầu hạ Tiểu Mục quả không sai biệt lắm!

- Những nữ hài tử này là do Hoa Nguyệt đường chúng ta huấn luyện ra. Bọn họ từ nhỏ đã là cô nhi, rất trung thành, và được tập luyện Cửu Khúc Liên Hoàn quyền của Dao Trì phái chúng ta nên có thể xuất lực trợ giúp khi cần.

Hoa Lộng Nguyệt nhìn Hồng Dịch nói:

- Các nàng vốn là nha đầu bên người ta, là Ngân Nguyệt vệ, phân biệt là Ngân Nguyệt, Ngân Vũ, Ngân Vân, Ngân Doanh, Ngân Tú, Ngân Kiếm, Ngân Phong, Ngân Ngữ. Là Phong Vũ Vân Nguyệt, Doanh Tú Kiếm Ngữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play