Ngày qua mặt trời lặn cũng là lúc trăng treo giữa trời cao. Một sự tuần hoàn không ngừng, là tuần hoàn của thiên địa vạn vật. Những cái đó đâu phải là có ý niệm Thần hồn chủ trì đâu?

Thấy thân thể mình không có Thần hồn chủ trì mà tiến vào cảnh giới "Vô pháp vô niệm". Từng chiêu từng thức của hai bộ "Hổ. Điệp" lần lượt được diễn luyện. Sự biến hóa giữa âm và dương, sự thuyên chuyển hài hòa giữa cương và nhu, nắm vững được nhẹ và nặng được bày ra. Thần hồn Hồng Dịch ngồi ngay ngắn giữa hư không rồi đột nhiên vào lúc đó hắn đã hiểu được chân nghĩa của cảnh giới "Vô pháp vô niệm" này.

Trong Thiên địa, mặt trời mọc ở phía đông, chạng vạng là lặn ở phía tây. Không khí chuyển động, gió thổi, rồi thiên lôi, sấm chớp. Tất cả những cái đó đều chuyển động tuần hoàn không ngừng, vĩnh viễn bất biến và căn bản không hề có ý niệm Thần hồn nào chủ trì. Đây là quy luật đạo pháp của tự nhiên.

" Phật nói: Vô pháp vô niệm. Tiên dạy: Đạo pháp tự nhiên! "

Hồng Dịch hiểu được đạo lý này mà trong lòng lại càng có điều minh ngộ.

Không để ý tới thân thể đang luyện quyền ở phía dưới, Hồng Dịch dựa vào chút minh ngộ trong lòng ấy mà dung hợp vào trong tu luyện "Quá khứ Di Đà Kinh", vận chuyển Thần hồn. Trong hư không, ánh sáng không ngừng tụ tập lên trên Thần hồn khiến Thần hồn đang từ trạng thái vô hình vô chất biến thành Bảo Nguyệt Quang Vương chân thân, chân than tựa như ngọc lưu ly.

Tốc độ tụ tập "Bảo Nguyệt Quang Vương Thân" So với trước kia còn nhanh hơn trước chừng ba lần. Trong vài lần hô hấp, Thần hồn toàn thân đã trở nên trong suốt, và phát ra quang huy sáng trắng nhàn nhạt.

" Dạ Xoa vương chi xoa!"

Hồng Dịch cảm giác thần phách của mình ứng với việc có minh ngộ đó mà trở nên cường đại hơn, Bảo Nguyệt Quang Vương khi tụ thành cũng linh động hơn, cứng cỏi hơn. Tâm niệm trong lòng chỉ chợt động là một cỗ ác niệm liền bốc lên.

" Hàng phục ác niệm, bắt Dạ xoa làm hộ pháp!"

Hồng Dịch nhanh chóng hàng phục cỗ ác niệm này rồi khiến ác niệm quấn lại. Dần dần ở trên tay, cỗ ác niệm này biến thành một thanh cương xoa rất lớn có ba mũi .

Lúc này, hình tượng của Hồng Dịch lại biến đổi. Trên tay Bảo Nguyệt Quang Vương Thân một thanh ác xoa dài đến một trượng, nang ác dữ tợn mà chỉ thoáng nhìn đã khiến người ta khiếp sợ.

Binh khí này cũng là ngưng tụ từ ánh nguyệt quang mà thành nhưng nó lại hoàn toàn khác với thân thể cũng được ngưng tụ bởi ánh nguyệt quang kia. Đó là trong màu sắc tựa như ngọc lưu ly của nó kia còn lưu chuyển một cỗ hắc khí, khiến kẻ khác nhìn thấy đã cảm giác được sự tà ác không gì có thể so sánh.

Hồng Dịch biết đây là thanh cương xoa trong tay của Dạ Xoa vương, là ác niệm chi xoa, là ý niệm tà ác của bản thân ngưng tụ nguyệt quang cô đọng mà thành.

" Cây xoa này có thể đả thương Thần hồn con người!"

Hồng Dịch nhìn ác xoa trong tay mà biết rằng, thứ này giống Phá Hồn Tiễn, đều có thể đả thương Thần hồn của địch thủ. Bằng vào đảng cấp Hiện Hình như của mình thì có thể dùng xoa đả thương, thậm chí là diệt hết thảy những Đạo thuật Thần hồn dưới cảnh giới Hiện Hình.

Cảnh giới Hiện Hình là Thần hồn ngưng tụ thiên địa chi khí, biến hóa vô cùng.

Hồng Dịch lấy ác niệm của bản thân cô đọng thành "Ác niệm chi xoa" Của Dạ Xoa vương. Hắn biết bản thân đã chân chính tiến vào cảnh giới Hiện Hình.

Ngưng tụ thành "Ác niệm chi xoa" không hề giống với việc Quan tưởng ra Dạ Xoa vương. Quan tưởng ra Dạ Xoa vương thì chỉ là vô hình vô chất và chỉ có thể ảnh hưởng mê hoặc tới thần trí của địch nhân nên một khi địch nhân có Đạo thuật cao cường thì sự mê hoặc này liền không có tác dụng.

Nhưng mà "Ác niệm chi xoa" này lại là hữu hình hữu chất, mắt thường có thể thấy có có uy lực thực sự nên chẳng những có thể gây thương tổn tới Thần hồn mà còn có khả năng thương tổn tới cả thân thể nữa!

Cho dù Đạo thuật của địch nhân có cao hơn Hồng Dịch nhưng nếu bị trúng một xoa thì ít nhiều cũng có thương tổn.

Đây là sự khác biệt giữa Quan tưởng mê hoặc cùng thực thể thành hình.

" Ác niệm là Dạ Xoa vương, sát niệm là La Sát Vương, hung niệm là Tu La Vương, chiến đấu chi niệm Kim Cương Vương, phẫn nộ diệt thế chi niệm là Hủy Diệt Minh Vương."

Hồng Dịch trong chốc lát đã bước thêm được một bước, từ Khu Vật đại thành tu luyện tới Hiện Hình. Trong lòng hắn lại tiếp tục nhớ tới năm đại ý niệm của Thần hồn có khả năng sát thương địch nhân trong Di Đà Kinh. Từng đạo từng đạo nhất nhất hiện ra mà những lý giải trong lòng đối với kinh văn bí điển lại càng thêm sâu sắc.

Quá khứ Đại Phật cũng càng thêm viên mãn.

Đồng thời Pháp môn tu luyện và pháp môn chiến đấu bên trong "Quá khứ kinh" trong lòng Hồng Dịch hắn cũng lại càng trở nên rõ ràng hơn.

" Tương lai viên mãn Đại Phật chỉ là pháp môn tu luyện nên đối với việc Thần hồn xuất Đạo thuật để chiến đấu thật không có tác dụng gì. Bên trong Di Đà Kinh thì Thần hồn dùng để chiến đấu chính là năm đại ma thần này."

" Ngày đó ta bị một chiêu cơn xoáy ngân hà của Triệu Phi Dung vây khốn thì cho dù có Quan tưởng Di Đà Đại Phật cũng chỉ có thể duy trì bản tính bất diệt, nên nàng không thể đả thương được ta. Nhưng nếu ta muốn thoát thân thì đúng là không có khả năng. Duy chỉ có trong sự phẫn nộ sinh ra Hủy Diệt Minh Vương mới đả phá được tinh không vô tận đó. Sự phẫn nộ của Phật quả nhiên là có thể phá hư hết thảy, có thể hủy diệt hết thảy!"

Sự phẫn nộ của Di Đà Phật, hóa thân thành Minh Vương làm Hủy Diệt Minh Vương.

Hồng Dịch lại nhớ lại trận chiến ngày hôm đó với Triệu Phi Dung.

Chỉ có điều giờ hắn cũng không dám thử lại, tới Quan tưởng cũng không dám Quan tưởng chứ đừng nói đến việc chân chính ngưng tụ thành hình thể. Bởi vì hắn giờ mới chỉ là cảnh giới Hiện Hình nên nhiều nhất chỉ có thể Quan tưởng ra La Sát Vương hoặc miễn cưỡng Quan tưởng tới Tu La Vương mà thôi.

" Tới cảnh giới Quỷ Tiên thì ta lại có thể Quan tưởng Hủy Diệt Minh Vương rồi...Song muốn thức sự đem ý niệm phẫn nộ của bản thân, tụ tập lệ khí trong thiên địa để hiển hóa ra Hủy Diệt Minh Vương chân thân kia thì chỉ sợ phải thành Dương Thần mới có thể!"

Nếu chân chính ngưng tụ Hủy Diệt Minh Vương thành thực thể thì Hồng Dịch không nghĩ ra được ai trong thiên hạ này còn có thể là đối thủ của mình đây.

Chỉ có điều giờ nói thì vẫn còn sớm quá.

" Hôm nay có thu hoạch to lớn, luyện võ thì đã chân chính bước vào cảnh giới Võ Sư, lại còn có thể cảm nhận được trạng thái "Vô pháp vô niệm". Và luyện Thần cũng luyện tới cảnh giới Hiện Hình. Nếu ta tiếp tục tiến thêm vào bước nữa, võ tới Đại Tông Sư, tiên thuật tới Phụ Thể đại thành thì thì như vậy là có thể chân chính cùng Triệu Phi Dung so sánh, trở thành cao thủ nhất đẳng trong thiên hạ."

Hồng Dịch cho tán đi ánh nguyệt quang trên Thần hồn rồi trở về thân thể.

Vừa trở lại thân thể, Hồng Dịch đã lập tức đình chỉ động tác đánh quyền. Hắn cảm giác được máu tuần hoàn trong cơ thể, các khớp xương phát ra những tiếng kêu rất nhỏ, cơ bắp thì chộn rộn, và ẩn chứa trong đó là sức mạnh vô cùng, là lòng tin tưởng tràn ngập vô tận. Cơ thể đạt tới trạng thái vô cùng tốt với tinh lực dồi dào. Quả thực hắn hiện tại cảm thấy mình đã tới một đỉnh cao mà người thường không có cách nào đạt tới.

Với trạng thái cơ thể hiện giờ thì Hồng Dịch có cảm giác cho dù mình có đối mặt với mọt cao thủ Tiên Thiên như Xích Truy Dương thì cũng có thể đánh một trận.

Song Hồng Dịch cũng không thừa lúc tinh lực đang dồi dào này đi tìm Xích Truy Dương luận võ, mà lại khoanh chân lặng lẽ ngồi xuống để hàng phục cỗ tinh lực dồi dào đang rục rịch này. Thân thể hắn liền trở nên an tường, hô hấp vững vàng rồi dần dần đi vào giấc ngủ.

Tư tưởng cùng thân thể hắn đã hoàn toàn ngủ say, hoàn toàn nghỉ ngơi.

Vừa tỉnh lại thì trời đã sáng rõ. Ngoài cửa sổ chim hót ríu rít. Ánh mặt trời xuyên qua những tán cây, chiếu vào cửa sổ vào căn phòng, rồi cả hơi thở mát lạnh ở sâu trong cái giếng cũng đều được Hồng Dịch cảm giác rất rõ ràng. Sắc thái của tự nhiên khiến người ta không khỏi động lòng.

Rào! Rào!

Tiểu Mục đang múc nước từ cái giếng ở trong sân để giặt quần áo cho Hồng Dịch rồi phơi chúng dưới ánh mặt trời.

" Không được! Không được! Sau này không để Tiểu Mục giặt quần áo cho ta nữa. Thế này thì không phải là trở thành thị nữ của ta sao? Đợi khi nào tới quân doanh ở phương nam rồi ổn định được ở đó thì nhất định mình phải mua mấy nha đầu đáng tin, để Tiểu Mục nàng ấy làm Đại tiểu thư mới được! "

Hồng Dịch lắc đầu rồi gọi một tiếng:

- Tiểu Mục, đợi lát nữa gọi mọi người đến để chúng ta đến Hoàng Lương lâu trên thôn trấn ăn cơm. Ăn cơm xong sẽ trở về thu dọn mọi thứ để lại lên đường.

- Vâng!

Tiểu Mục đáp.

Rửa mặt xong, Hồng Dịch lại thành tâm thành ý đăth Tru Tà Đào Thần Kiếm lên bàn thờ, đột ba nén hương rồi quỳ lễ. Tâm thần liên hệ với thanh kiếm, sự cảm ứng vi diệu càng ngày càng mãnh liệt và cũng phải một lúc mới ngừng lại được.

Việc tham bái để tế luyện thần kiếm này là điều bắt buộc phải làm mỗi ngày của hắn.

Chờ khi Hồng Dịch tham bái xong thì mọi người cũng đã tập trung đầy đủ rồi mang theo hành lý, đoàn người Hồng Dịch lại hướng về phía Hoàng Lương tửu lâu ở trung tâm Hoàng Lương trấn mà đi tới.

Danh tiếng cơm Hoàng Lương của Hoàng Lương trấn truyền xa. Hồng Dịch hắn từng được ngẫu nhiên nếm qua một bữa ở Tụ Nguyên lâu trong Ngọc Kinh. Hương thơm của loại cơm này xực cả vào mũi, vào miệng mà lượn lờ vài ngày vẫn không tiêu tán. Ngay cả khi ngủ, mùi hương đó dường như cũng đi vào trong giấc mộng. Cho nên mới có câu: Mộng đẹp Hoàng Lương.

Gạo của phương nam là loại tốt nhất thiên hạ mà cơm Hoàng Lương lại là loại ngon nhất phương nam.

Hồng Dịch phải vất vả lắm mới được tới phương nam Hoàng Lương trấn một chuyến nên hắn đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội, cơ hội được ăn thỏa thê mỹ vị này.

Hoàng Lương tửu lâu trung ương thôn trấn, đằng sau nó là một dòng sông Nhạn, một nhánh của sông lớn Bạch Lăng, thanh tịnh và đẹp đẽ. Bờ sông là một màu xanh của cây trà với con đê được xây bằng những tảng đá xanh. Nước sông hiền hòa, đẹp đẽ tựa như một dòng thủy tinh màu lam nhạt. Dưới dòng nước, cá bơi cũng có thể đếm được. Xa xa, rất đông trẻ con đang "chuổng cời" vui đùa trong dòng nước, rồi cả những người phụ nữ đang giặt quần áo. Họ dùng những chiếc dùi bằng đá đập đập lên quần áo, từ đó phát ra những âm thanh bang bang bang bang rất có tiết tấu.

Nhìn cảnh sắc khiến Hồng Dịch thực sự cảm giác được sự hứng khởi khi tới bảy tỉnh sông nước của phương nam.

Hoàng Lương tửu lâu vô cùng to lớn, với hơn chục gian lầu và mỗi gian đều có ba tầng cao trên một khu phố nằm giữa trung tâm thôn trấn mà dường như cả khu phố này đều là sản nghiệp của tửu lâu.

Đoàn người Hồng Dịch đến tửu lâu thì đã sớm có tiểu nhị tới nghênh đón. Thấy mấy người Hồng Dịch thân mặc cẩm phục, thắt lưng dắt trường kiếm, trang phục hào hoa phú quý, sau lại còn có đám người ánh mắt hung hãn bị thích chữ trên mặt, hình như là nô bộc phải sung quân. Tiểu nhị hắn nhìn là biết lai lịch những người này không nhỏ nên cũng không dám chậm trễ mà khom người mời đám người đi vào trong.

- Mang tới một thùng cơm Hoàng Lương, vài bình Hoàng Lương mễ tửu, và ở đây các ngươi còn đặc sản gì nữa đều mang hết cả lên nhưng không được quá tanh không được quá quấy đó.

Hồng Dịch bảo Tiểu Mục ném mấy khối tiểu ngân bính tử cho tiểu nhị. Có tiền trong tay, hắn nhìn thoáng qua quan sát độ tinh khiết của mấy khối bạc. thấy trên mấy đĩnh bạc có những đường vân như sương, rồi lại đưa lên tai dùng đầu ngón tay búng vào đĩnh bạc mà nghe thấy dư hưởng tựa như tiếng chuông gió. Hắn biết đây là loại tiền Ngọc Kinh có độ tinh khiết tốt nhất. Biết vậy hắn lập tức mặt mày hớn hở.

Bạc đúc của Đại Kiền thì mỗi nơi đều có cục đúc tiền, tuy rằng kiểu dáng giống nhau nhưng độ tinh khiết lại có chênh lệch. Bạc các nơi trong thiên hạ tự nhiên lấy tỉ lệ tiền của đô thành Ngọc Kinh là tốt nhất. Sau khi đúc ra, trên mặt tiền có đường vân giống như sương thì mới là bạc nguyên chất chân chính.

- Công tử, trong đại sảnh thì hơi ồn ào, còn trên tầng có những gian phòng tao nhã nên chỉ cần xuất nhiều bạc hơn một chút là có thể, không biết ngài cần hay không..?

- Mới sáng ra mà vẫn chưa tới giờ ăn trưa mà, nhưng sao trong cửa hàng lại nhiều người như vậy?

Hồng Dịch đã sớm thấy trên con đường đã có rất nhiều người tới đây ăn cơm, néo là ngựa, rồi xe ngựa đều liên miên bất tận với mọi loại nhân vật trong tam giáo cửu lưu. Hắn nhìn mà trong lòng cảm thấy thật kỳ quái.

Tiến vào bàn lớn của tửu lâu, trong đó mấy chục cái bàn lớn đều đã ngồi chặt kín người, không khí vô cùng ồn ào. Hồng Dịch khi nhìn bọn họ thì phát hiện những người này ăn mặc có khác nhau nhưng thân thể đều khỏe mạnh, quần áo thì lại nổi gồ lên do dấu binh khí trong đó, khi ăn thì lại rất bất nhã.

- Nhiều người như vậy, một là do cơm Hoàng Lương của Hoàng Lương trấn chúng ta nổi tiếng thiên hạ, hai là gần đây trên Nam châu cổ đạo nghe nói rất không an toàn, cho nên có nhiều người trọ lại ở chỗ này. Công tử, ngài muốn tới phương nam sao? Thế thì phải đi tới Nam châu cổ đạo nhỉ?

Tiểu nhị đưa đám người Hồng Dịch lên lầu, vừa đi hắn vừa giải thích.

- Nam châu cổ đạo rất không an toàn? Sao lại thế?

Xích Truy Dương nhướng mày, nói.

- Nghe nói phụ cận cổ đạo, trong núi Hắc Mộc xuất hiện yêu quái. Tối đến là yêu quái sẽ xuất hiện hại người. Nam châu cổ đạo dài tới vài trăm dặm đường, bốn phía đều là núi hoang, tới khách điếm cũng không có một cái nên nếu đi mà nghỉ tối ở giữa đường thì đúng là làm mồi cho yêu quái rồi còn gì.

Tiểu nhị vừa trả lời xong thì cũng đã lên tới đỉnh của tửu lâu.

Đỉnh của tửu lâu quả nhiên là yên tĩnh hơn rất nhiều, lại có bình phong tinh sảo ngăn cách, chia thành rất nhiều những gian phòng trang nhã có cửa sổ, mà từ đó có thể phóng tầm mắt nhìn sông Nhạn. Nhìn con sông khiến con người ta trở nên bình lặng.

- Yêu quái?

Hồng Dịch cùng Xích Truy Dương nhìn nhau, đều có chút ngoài ý muốn. Bọn họ nếu muốn đến phương nam thì bắt buộc phải đi qua Nam Châu cổ đạo. Nhưng vừa rồi lại nghe nói trên đường không an toàn, tưởng rằng cũng giống như gặp thổ phi chặn cướp như Hắc Diêu trại, nhưng không ngờ rằng lại là yêu quái.

Yêu quái thì Hồng Dịch cũng đã gặp qua. Tiểu hồ ly bên trong u cốc, rồi đồ lão, bộ tộc thuần hồ cũng có thể coi là yêu quái.

Vạn vật trong thiên địa đều có linh tính. Một số còn có thể khai thông trí tuệ, có thể học tập nhân loại tu luyện và đều có thể được cho yêu quái. Nhưng trong lòng Hồng Dịch, những loài động vật như hồ tộc kia mà nói là yêu quái thì không bằng nói đó là những người dân kém văn minh.

Cho nên cái loại yêu quái hại người này Hồng Dịch chỉ thấy qua các tiểu thuyết bút ký nên còn chưa từng được nhìn thấy ở ngoài đời. Mà cho dù có loại yêu quái như vậy thì cũng rất nhanh bị quan phủ liên thủ với đạo môn tiêu diệt. Tam đại đạo môn của thiên hạ, Thái Thượng, Chính Nhất, Phương Tiên cũng không phải loại ăn chay.

- Yêu quái gì vậy? Quan phủ không ra bố cáo sao?

Hồng Dịch hỏi.

- Yêu quái thế nào thì tiểu nhân cũng chẳng biết. Chỉ nghe người ta đồn rằng người chết đều bị bọc lại thành một cái kém lớn.

Tiểu nhị dọn lại chỗ ngồi rồi mời bốn người Hồng Dịch ngồi :

- Quan phủ thì hình như tuần phủ tỉnh Thủy Dương là Hồng Khang đại nhân ở Nam châu kia đã xuất động binh lực, phái đạo sĩ Phương Tiên Đạo dò xét, nhưng không có phát hiện được điều gì. Sau bố cáo nói là ngoài Nam châu cổ đạo còn có thể đi bằng đường nhỏ khác mà cũng chẳng nói gì thêm.

- Tuần phủ Thủy Dương tỉnh Hồng Khang ư?

Đôi mắt Hồng Dịch chớp lóe. Hồng Khang là con thứ hai của Triệu phu nhân, là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn và cũng là cừu địch bất cộng đái thiên, không chết không ngừng.

- Được rồi! Ngươi đi xuống đi!

Hồng Dịch phất tay, hắn biết từ tên tiểu nhị này cũng không hỏi ra được gì nữa. Mà hắn cũng là người tu luyện Đạo thuật nên không để ý tới yêu quái hay cái gì cả, trừ phi là cái loại Quỷ Tiên trong thiên hạ bát đại yêu tiên.

Song tới cảnh giới Quỷ Tiên như thiên hạ bát đại yêu tiên đã sớm Thi Giải chuyển thế trở thành con người nên không hề có liên quan tới yêu quái, vì vậy cũng sẽ không trầm luân đến mức phải đi chặn đường hại người.

Sau một lúc, cơm Hoàng Lương đã được mang lên. Cơm trắng tinh, trong mang theo máu ánh kim, mùi thơm xộc vào mũi làm người ta muốn ăn nhiều hơn. Khi cơm vào miệng, nhai kỹ, nhấm nháp thì còn có mùi thơm ngát vô cùng mà cũng êm dịu như châu. Quả thực đây là loại gạo thuộc hàng cực phẩm.

Trầm Thiết Trụ, Tiểu Mục ăn thật sự là ngon lành, đến Hồng Dịch cũng ăn mấy bát liền nữa.

Ngay cả Bạch Vân ngũ lão, Hắc Diêu Tử, Kim Diêu Tử, Ngân Diêu Tử và tám nô bộc đang đứng bên cạnh hầu hạ cũng không ngừng nuốt nước miếng.

- Xích huynh, huynh nghĩ cái gì vậy?

Hồng Dịch thấy Xích Truy Dương ăn cơm mà hình như có chút không yên lòng nên hỏi.

- Vừa rồi nghe nói trên đường có yêu quái, mà người chết lại bị bọc thành một bọc giống như một cái kén lớn thì ta bỗng nhớ tới một người.

Xích Truy Dương nói.

- Người nào?

Hồng Dịch biết kiến thức của Xích Truy Dương rất uyên bác.

- Quốc sư của Nhu Nhiên đế quốc, Kim Chu Pháp Vương

Xích Truy Dương nói.

- Nhu Nhiên đế quốc?

Hồng Dịch suy nghĩ, hắn nhớ trước kia mình đọc kinh sử thì biết đây là một đế quốc ở phía đông của thảo nguyên. Chỉ có điều đế quốc này không giáp với lãnh thổ Đại Kiền mà ở giữa còn có Vân Mông nên hai nước cách nhau rất xam, tới mấy vạn dặm nên căn bản hai nước không hề có một chút liên quan tới nhau về đường biên giới.

Thảo nguyên rộng lớn khôn cùng, trong đó ngoại trừ Vân Mông ra còn có rất nhiều rất nhiều các quốc gia bộ lạc lớn nhỏ khác.

- Thiên hạ bát đại yêu tiên có: Khổng Tước Vương, Thiên Xà Vương, Bạch Viên Vương, Kim Chu Vương, Ngân Sa Vương, Thần Ưng Vương, Hắc Lang Vương, Hương Hồ Vương. Trong đó Kim Chu Pháp Vương chính là một đầu kim chu hiếm có tu luyện thành. Kim chu này có thể phun loại tơ rất cứng cỏi, đao kiếm khó có thể cắt đứt được nó. Tơ phun ra có thể kết thành một cái võng lớn bắt cả chim đang bay trên trời, tới cả diều hâu cũng có thể bị nó ăn luôn. Người bị nó phun tơ bắt phải thì không thể động đậy mà biến thành một cái kén, tới lúc đó chỉ có nhắm mắt chờ chết. Vô cùng lợi hại.

Xích Truy Dương uống một ngụm rượu Hoàng Lương rồi mới nói.

Hồng Dịch lần đầu nghe thấy tên của tất cả bát đại yêu tiên, nghỉ lại cũng thật mới mẻ.

- Nói vậy thì yêu quái trong núi Hắc Mộc trên Nam châu cổ đạo là một đầu kim chu, hoặc chính là Kim Chu Pháp Vương sao?

Hồng Dịch nói.

- Kim Chu Pháp Vương địa vị cao quý, là quốc sư của một quốc gia thì sao có thể ở đây? Chỉ có điều loại kim chu này chỉ có ở Lang Chu sơn, sâu bên trong Nhu Nhiên quốc mới có, và Đại Kiền lẫn Vân Mông đều không có loại này. Và nó cũng chính là đồ đằng của Nhu Nhiên quốc. Hơn nữa loại kim chu này đối với người tu đạo luyện đến cảnh giới Phụ Thể có thể luyện thành thân ngoại chi thân, rất có tác dụng. Trong mấy vị trưởng lão của Huyền Thiên Quán thì có một vị có một đầu kim chu, rồi dùng linh dược cho nó ăn khiến nó càng them lợi hại. Khi chống địch có thể để Thần hồn phụ lên thân kim chu. Với sự linh động tới mức quỷ dị, rồi cả tơ nhện thì cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên cũng khó thoát thân mà chỉ có thể ngoan ngoãn chịu chết.

Xích Truy Dương nói.

- Thân ngoại chi thân!

Hồng Dịch gật gật đầu, hắn biết, người tu đạo luyện đến cảnh giới Phụ Thể có thể bám vào những thân thể có huyết nhục rồi khống chế hành động của nó. Một vài cao thủ lại đem những động vật cường đại có sức mạnh, lấy linh dược nuôi chúng để chúng càng có nhiều thần thông, rồi tới khi đối địch thì chỉ cần tùy tiện phụ lên nó mà giết địch. Đó chính là thân ngoại chi thân.

Lợi hại như loại kim chu này chỉ sợ còn tương đương với một vị quyền pháp Đại Tông Sư.

- Nếu là kim chu thì chúng ta hãy bắt nó để sau này Dịch ca ca tu luyện cái gì mà thân ngoại chi thân đi.

Tiểu Mục ngẩng đầu nói.

- Việc này ta chỉ đoán thôi. Song chúng ta hôm nay muốn đi Nam châu cổ đạo thì nếu đã có loại hung vật như vậy thì cũng cần phải cẩn thận một chút.

Hồng Dịch vừa ăn cơm, vừa gắp đĩa rau.

Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân, đồng thời một giọng nói trong trẻo của nữ nhân vang lên:

- Tiểu nhị, nhã gian trên lầu có người hay không? Nếu có người thì lập tức đuổi đi hết cho ta. Không lại hổn độn như dưới này làm quấy nhiễu tới việc chúng ta ăn cơm. Vậy thì tửu lâu này của ngươi chuẩn bị mà dẹp tiệm đi!

- Người nào vậy?Sao nói chuyện gì mà kiêu ngạo đên thế?

Hồng Dịch nghe được liền phản ứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play